Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 27

Tác giả: Tào Đình

Kỵ sĩ chân chính

Không biết ai đã khởi xướng ra việc ra đại sảnh khiêu vũ, vậy là mọi người đều giống chim sẻ sổ ***g chen chúc nhau chạy ra ngoài.
Tôi không biết khiêu vũ. Tôi ngồi ở một góc trong đại sảnh, nhìn vào đán đông đang nhảy nhót loạn xạ. Tưởng tượng xem ban ngày họ đạo mạo nghiêm trang như thế nào , điều gì đã khiến giờ đây họ phát tiết một cách cuồng nhiệt như vậy.
Leo ngồi ở một chiếc bàn khác, đang ngây người nhìn về một hướng. Cặp đồng tử màu xanh của anh ấy toát ra những tia nhìn ưu tư dưới ánh đèn nhấp nháy. Tôi đoán anh ấy cũng giống như tôi, không biết khiêu vũ. Anh ấy lại nhìn thấy tôi đang nhìn mình liền cười cười với tôi. Tôi nhoài cả người lên bàn, giống như một yêu quái, ngoắc ngoắc tay về phía anh ấy, sau đó, anh ấy liền đến ngồi cạnh tôi.
Tôi nói, hãy để hai người không biết khiêu vũ ngồi cùng một bàn nhé. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, nói rất nhiều chuyện thú vị. Vì tiếng nhạc quá to, chúng tôi không thể không ghé sát đầu vào nhau để nghe được tiếng nói của đối phương. Leo có một thói quen, đó là khi người khác nói chuyện, đôi mắt anh ấy đều chăm chú nhìn vào người đó. Mà việc bị đôi mắt phát ra những tia sáng màu xanh ấy gắn chặt lấy trong bóng đêm, quả là một việc khiến người khác phải đỏ mặt xốn xang .
Leo nói về đất nước nơi anh ấy được sinh ra, về gia đình thiếu thốn tình cảm của anh ấy, nói rằng anh ấy đã thất thân từ năm mười lăm tuổi, đối phương là một cô gái phong tình lả lơi, hơn anh ấy những mười tuổi. Nói đến chủ đề đó, nhờ men R*ợ*u, tôi cũng không còn ngượng ngập xấu hổ nữa mà chỉ vào anh ấy cười thoải mái. Tôi liền nói về Alawn, nói rằng tôi với cậu ấy đã lớn lên bên nhau thế nào, cậu ấy bảo vệ tôi ra sao, lại bắt nạt tôi thế nào, nói rằng hồi nhỏ, cái gì chúng tôi cũng thi đấu để tranh thắng thua, lần nào Alawn cũng tỏ ra vượt trội, nhưng cậu ấy luôn nhường tôi về nhất.
" Hai người thi đấu những gì?" Leo ngạc nhiên hỏi.
" Ờ..." tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, còn chưa nói bản thân đã cười ngặt nghẽo, " Bọn em thi đái tè, xem ai tè xa hơn. Em cứ cho rằng em có thể tè xa nhất, không ai có thể vượt được em. Nhưng khi đến lượt Alawn, cậu ấy lại có thể tè vọt lên đầu em... sau đó em liền trố mắt ra nhìn, hoàn toàn chịu nhận phần thua..." Kể xong chuyện thì Leo đã cười đến nỗi bò xuống cả gầm bàn rồi.
Alawn ... Nhìn những ánh đèn lắc lư khiến tôi hoa mắt kia, tôi nhớ đến viên kim cương khuyên tai cậu ấy đeo biết bao...
DJ bắt đầu chơi điệu Jazz lãng mạn, tiếng saxophone chậm rãi lan tỏa khắp không gian lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ, ngập trần sắc thái T*nh d*c. Nam nam nữ nữ bắt đàu ôm lấy nhau, đôi tay bắt đầu dò dẫm một cách thân mật hơn trên cơ thể của nhau. Cũng thi thoảng có một cánh tay đàn ông đưa tay trái ra mời tôi cùng khiêu vũ, Leo thường chưa đợi tôi nói gì, đã lên tiếng thay tôi từ chối.
Anh ấy nói chúng tôi không muốn bị làm phiền.
Tôi ௱ô** lung phân tính cụm từ " chúng tôi" mà anh ấy nói. Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
" Từ nhỏ anh ấy đã rất thích vẻ kín đáo của các cô gái phương Đông, bọn họ thật thần bí, cũng rất thú vị." Leo bộc bạch tự đáy lòng
Người nói thì không có ý nhưng người nghe lại rất lưu tâm. Tôi lại tự liệt mình vào hàng ngũ những cô gái phương Đông đó, khuôn mặt khẽ ửng hồng.
Leo bỗng nói một câu gì đó với tôi, tôi không nghe rõ lắm. Anh ấy ghé sát hơn nữa vào tai tôi: " Anh nói là tại sao chuyện nào của em cũng liên quan tới Alawn vậy?"
Lần này anh ấy ghé sát đến nỗi như vừa cắn vào tai tôi thậm chí tôi còn cảm thấy rằng, sai khi anh nghiêng đầu về tư thế cũ, bên tai tôi còn hơi ươn ướt. Một dòng nước xiết bỗng vang lên nhanh chóng từ phía sau lưng, đầu óc tôi hoàn toàn trỗng rỗng. Tôi nhìn những đường nét tuần tú của Leo, nghĩ đây chính là điều người ta thường nói " bị điện giật" chăng.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một buổi tối tràn ngập sắc thái T*nh d*c thế này, rõ ràng cảm thấy lập cập nhưng không biết phải ứng phó thế nào, bèn cúi gằm mặt uống không nói gì nữa. Leo khong còn muốn để tôi khó xử như vậy, anh ấy đứng dậy *** khoác, bước vào trong đám đông đang khiêu vũ.
Sau đó, anh ấy dùng khả năng khiêu vũ của mình để tôi mở rộng tầm mắt, để tất cả mọi người mở rộng tầm mắt!
Anh ấy nhảy điệu nhảy đường phố, nhảy Cha cha cha, nhảy Dance, thậm chí nhảy cả Break dance... Chiếc quần tây được cắt may rất vừa vặn của anh ấy ôm gọn lấy phần ௱ô** tròn trịa, rắn chắc vô cùng gợi cảm. Cho dù DJ chơi bất kì thể loại nhạc nào, anh ấy luôn phản ứng kịp thời. Đến cuối cùng, DJ chỉ chơi nhạc phục vụ riêng mình Leo, tất cả mọi người xung quanh đều dừng lại, đứng thành một vòng tròn xunh quanh để cổ vũ cho anh ấy.
Tôi nghĩ đến câu nóii ban nãy: để hai người không biết khiêu vũ ngồi cùng với nhau...mà cảm thấy ngượng toát mồ hôi, hóa ra, chỉ một mình tôi không biết khiêu vũ. Leo rõ ràng là một cao thủ. Còn anh ấy lúc này đây, là tâm điểm của tất cả mọi người trong quán bar.
Tôi tự hào vì mình đã yêu thích mọt người đàn ông chân chính nhưng cũng lại tự cảm thấy xấu hổi vì đã yêu thích một người hùng kiệt xuất. Nếu như anh ấy không ưu tú như vậy, hoặc giả tôi còn có thể bất chấp tất cả, dũng cảm dấn tới...
Leo cuối cùng cũng đã kết thúc màn biểu diễn cá nhân xuất sắc với bộ dạng nhễ nhại mồ hôi, lập tức có các cô gái đẹp sán đến mời anh uống R*ợ*u. Anh liếc nhìn về phía tôi một cái rồi đi theo các cô gái ấy. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc