Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 14

Tác giả: Tào Đình

Alawn không nói gì, lườm tôi một cái, ánh mắt rất lạ.
Duyệt Duyệt nói thêm vài câu rồi đi luôn.
Tôi hỏi Alawn bao giờ quay lại trường học, cậu ấy nói là chuyến bay buổi tối.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, "Cái gì! Cậu coi máy bay như là xe taxi thế à?"
"Ngày mai tớ vẫn phải lên lớn." Alawn nói.
"Vậy cậu chạy về đây làm gì?"
"Xem cậu đã lùn đi chưa mà!"
"Có nói không hả!" Tôi làm điệu bộ sắp cù vào nách cậu ấy.
Alawn từ nhỏ đã sợ nhất điều đó, hễ dọa cù là cậu ấy lập tức đầu hàng. Quả nhiên, cậu ấy vội vàng nói: "Đừng, đừng, tớ nói. Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à?"
"Ngày gì?" Tôi hỏi, khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu.
"Ngốc nghếch! Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu mà!" Cậu ấy gõ mạnh lên đầu tôi một cái. Tôi có chút cảm động. Tôi vốn là một cô gái hăm hở hở, không hay để ý nhiều đến chuyện vụn vặt, trước giờ thường không nhớ nổi ngày sinh nhật hay những ngày kỷ niệm. Không nhớ nổi ngày sinh của mình, đương nhiên, sinh nhật của Alawn tôi cũng không nhớ. Hàng năm, cứ đến sinh nhật là cậu ấy lại nhắc giúp tôi, không những thế còn tổ chức lần lượt từ lịch dương sang lịch âm, còn chuẩn xác hơn cả bố mẹ tôi.
Quả nhiên là người anh em thân thiết. Nhưng tôi lại không muốn cậu ấy thấy sự cảm động thâm tâm mình nên thản nhiên nói: "Muốn tặng quà cho tớ thì chỉ cần giử là được rồi, có cần thiết phải đích thân vượt ngàn dặm xa xôi để mang quà đến không? Thôi được, lấy ra xem nào, quà đâu." Sau đó chìa hai bàn tay ra.
"Quà gì chứ. Tớ về đây rồi còn không phải là món quà to nhất hay sao hả! Nụ hôn đầu đời cũng bị cậu ςướק đi rồi còn đòi gì nữa? Chẳng lẽ nhất định bắt tớ phải hiến thân mới được à? Sao cậu cứ được voi đòi tiên thế hả?" Alawn cười láu cá.
Tôi vừa nghe cậu ấy nhắc lại chuyện cũ, ngượng ngùng đến phẫn nộ, chạy theo cậu ấy mà đuổi đánh.
Lại là cảnh tượng đó, tôi hổn hà hổn hển chạy đuổi phía sau, cậu ấy co giò chạy nhanh phía trước. Cảnh tượng đó, từ nhỏ đến lớn, chúng tôi đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần này không giống như vậy. Bầu trời trong xanh, những tán lá trên cây hoa quế xanh non mơn mởn, mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành những chấm tròn, gió khẽ thổi bên tai, mùi hương thanh khiết của hoa quế phảng phất ngay trước mũi. Alawn chạy giật lùi mà tôi không thể đuổi kịp. Cậu ấy liền cười nhạo tôi chạy chậm, liền bị tôi mắng. Tôi cười, cậu ấy cũng đang cười. Cậu ấy bắt đầu đứng sững lại, tôi không kịp dừng bước, đâm sầm cào иgự¢ cậu ấy, thật rắn chắc, sống mũi còn có cảm giác đau đau.
Alawn đứng dưới mặt trời tháng Mười, cao lớn hiên ngang, mũ lưỡi trai trắng đội lệch, mớ tóc lòa xòa mầu lâu tắm đẫm ánh nắng, viên kim cương trên xuyên tai vẫn tỏa sáng lấp lánh. Tôi bỗng phát hiện ra rằng, chỉ sau một đêm, cậu bé con thò lò mũi xanh vẫn theo đuôi tôi ngày xưa ấy nay đã trở thành rồi.
Sau đó, rôi lại thể hiện nỗi thẹn thùng của một người con gái. Tôi cũng cảm giác bẽn lẽn mẫn cảm của mình.
Alawn ngược lại chẳng có tâm sự gì, mời tôi đến nhà cậu ấy tổ chức sinh nhật.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: "Leo có đi không?".
Alawn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, lộ ra vẻ trầm tư mà tôi không thể hiểu được. Nhưng chỉ trong chốc lát mọi thứ trở về trạng thái bình thường, cậu ấy vỗ vai tôi nói: "Trước đây không nhận ra, thì ra cậu là đồ háo sắc đấy! Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều quá, dễ dàng tình xuân dập dềnh thế hay sao? Tớ thay cậu mời anh ấy rồi, yên tâm nhé! Người anh em này chu đáo đấy chứ! Bỏ tiền bỏ dức, lại còn phải hiến thêm cả mỹ nam nữa."
Tôi cười hì hì, lại hỏi thêm một câu nữa: " Cậu thật sự không cảm thấy rằng anh ấy thích tớ sao? Vậy tại sao anh ấy lại gọi tớ là tiểu Lạc Lạc?".
Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi không ngờ rằng Leo có ý với mình và đã đem thắc mắc này nói với Alawn, nhờ cậu ấy tham mưu. Dù rằng, không ngoài dự đoán, Alawn thường trợn mắt lên, gõ gõ vào trán tôi và không hề khách khí chế giễu tôi một trận, nói rằng da mặc tôi còn dày hơn bức tường, nói tôi mơ mộng, hão huyền, nói tôi tự đa tình. Tôi cũng không sợ bị mắt mặt trước Alawn, bởi vì từ nhỏ tới lớn, có việc gì của tôi là cậu ấy không can dự đâu. Giữa tôi và cậu ấy sớm đã chẳng cần giữ hình tượng gì nữa rồi. Điều kỳ lạ là, lần này, Alawn không hể công kích, cậu ấy chậm rãi tiến lại gần, đưa tay phủi nhẹ những cánh hoa quế vương trên vai tôi, lầm rầm hỏi: "Cậu hy vọng thế nào?".
"Tớ không biết…" tôi bỗng giật mình bởi dự dịu dàng bất ngờ của cậu ấy, ngẩn người ra nói.
"Phù thủy Gà Mên, qua sinh nhật đã thành người lớn rồi…" Tay Alawn vẫn không rời khỏi vai tôi, đôi môi cậu ấy rất gần đôi mắt tôi, viền môi cong cong quyến rũ, mềm mại và dày dặn, tiếng nói rât khẽ, giống như đang tự sự, "… là có thể nói chuyện yêu đương được rồi".
Tôi không hiểu nổi những lời nồng nàn như vậy tự một người con trai đơn giản, xuề xòa như Alawn. Tôi nghĩ, bản thân Alawn cũng không hiểu. Anh chàng Alawn đang dần trưởng thành cóc càng ngày càng thích đột nhiên đối xử với tôi một cách ấm áp, dịu dàng. Nhìn bộ dạng hoang mang không biết bầu víu vào đâu của tôi như vậy, dường như mới chứng minh được vẻ nam tính to lớn của cậu ấy.
Nhưng lần này, tôi lại quên không chế giễu sự ủy mị của cậu ấy. Chúng tôi đứng trong gió, tôi để mặt bàn tay cậu ấy. Chúng tôi đứng trong gió, tôi để mặc bàn tay cậu ấy đang đặt trên vai mình, cẩn thận nhặt những cánh hoa quế còn vương lại, gương mặt cậu ấy khôi ngôi tuấn tú như ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Chợt phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy?
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của cậu ấy đầu ưu tư.
Tôi quy lại vẻ ưu tư đó thành nỗi bồn chồn không yên của đám con trai trong thời kỳ trưởng thành của tuổi thanh xuân. Bởi vì chúng tôi đều đã trưởng thành rồi, có thể tự do yêu đương, tình bạn tốt đẹp có thể bị đe dọa, vì vậy cậu ấy cảm thấy lo lắng chăng.
Nghĩ như vậy trong lòng tôi cảm thấy được giải tỏa, càng yên lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc