Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 11

Tác giả: Tào Đình

Khi tôi khâu xong cúc áo với những đường chỉ vụng về và một nút thắt thô kệch, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng rồi nói cảm ơn. Sau đó, ngay trước mặt tôi, anh ấy cởi chiếc áo phong đang mặc ra, mặc ngay áo sơ mi của mình vào. Mặc dù chơi với Alawn từ nhỏ, tôi cũng đã không biết bao nhiều lần hình ảnh cậu ấy cởi trần cởi truồng (tất nhiên là lúc còn nhỏ), ngay cả việc thay quần áo trước mặt tôi như ban nãy cũng có nhưng anh ấy không phải là Alawn mà! Vì vậy, vừa nhìn thấy phần cơ thể của một người đàn ông trưởng thành như Leo. Khuôn *** rắn chắc, tôi sợ đến nỗi vội vàng che mắt lại, mặt mũi bắt đầu đỏ lựng.
Leo tỏ ra rất tự nhiên, mặc áo xong liền cảm ơn tôi một lần nữa, sau đó cúi đầu xuống, dùng tay xoa xoa lên tóc tôi một cách rất tình cảm, giống như đang vuốt ve chú mèo nhỏ, miệng nói: "Em khác xa so với miêu tả của Alawn, em quả là một cô gái điềm tĩnh".
"Anh có biết chuyện điềm tĩnh nghĩa là gì không?" Tôi hỏi một cách đầy hoài nghi.
"Ha ha, vốn tiếng Trung Quốc của anh không kém như em nghĩ đâu".
Tôi vốn than thầm về sự cởi mở của người phương Tây vừa giật mình bởi lần đầu tiên có ngời khen tôi điềm tĩnh. Thực ra chỉ là do tâm trạn và cú sốc quá lớn từ kỳ thi đại học nên tôi mới trầm lặng ít nói như vậy.
Leo lớn hơn tôi những mấy tuổi, anh ấy khoẳng hai sáu, hai bảy tuổi gì đó. Hoặc giả trong mắt anh ấy, tôi vẫn chỉ là một cô bé chưa tưởng thành mà thôi.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, tôi ngẩng đầu lên hỏi anh: "Alawn tả về em như thế nào với anh?".
"Cậu ấy nói.." Leo bỗng bật cười thành tiếng, mình xuất hiện mấy vệt đen sì.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên thấy Leo mặc cái áo sơ mi trắng có chiếc cúc gỗ ấy. Mỗi lần nhìn thấy cái cúc bằng gỗ màu sắc hơi khác được đơm lên áo bằng nút thắt thô kệch, trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp, cảm thấy mình là chiếc cúc áo đó, gắn lên người anh. Mọi lúc mọi nơi.
Tôi bắt đầu trầm ngân suy nghĩ, sau đó hỏi Alawn nên dùng câu gì để hình dung mối quan hệ huyền diệu có nội dung "Chiếc cúc trên áo anh ấy là do chính tôi đơm tặng" này. Alawn nghĩ hồi lâu rồi nói: "Sợi chỉ của em chỉ đơm trên chiếc áo sơ mi của anh?".
"Tục!" Tôi lườm cậu ấy một cái.
Sau đó, cậu ấy lại suy nghĩ tiếp: "Chỉ trong tay mãnh nữ, áo trên người anh họ?"
"Alawn, cậu nghiêm túc một chút có được không!"
"Vậy thì… áo có muôn nghìn kết nối?"
"Kết nối trái tim ư?"
"Chỉ cái thắt nút."
"Cút!!!"
Ánh mặt trời lén lút len lỏi vào phòng, chiếu lên mái tóc màu vàng hung của Alawn, chiếu lên đôi mắt sáng tinh nghịch của cậu ấy, chiếu lên tuổi thanh xuân dại ngờ của chúng tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc