Cô Đơn Vào Đời - Chương 24

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

45.Sự ấm áp giữa mùa đông lẻ loi
Trời bắt đầu trở lạnh, đến cuối học kì, chuẩn bị thi, liên lạc của tôi và Hứa Lật Dương cũng thưa dần. Thời gian đó cả ngày tôi chỉ ở trong lớp học tự ôn bài .
Trong cái lạnh buốt của mùa đông ở Vũ Hán, chỉ có trong lớp học là có chút ấm áp, tôi thường ngồi một mạch đến 5 giờ chiều. Đến lúc ra khỏi lớp, ngoài trời tuyết đang rơi. Vũ Hán rất ít khi tuyết rơi, mà tuyết rơi to như thế này thì càng hiếm gặp.
Từ lần trước khi đi xem phim với Lương Triết quên không cầm ô về, tôi vẫn quên chưa mua ô. Lúc đầu định chạy đến nhà ăn, ăn cơm rồi sau đó về kí túc xá, nhưng thấy tuyết rơi quá nhiều, trên đường những ai không có ô đều biến thành người tuyết hết. Nhỡ mà ốm ra đấy không thi được thì phiền. Nghĩ vậy tôi liền quay lại lớp học tiếp tục ôn bài. Đợi cho đến khi tuyết ngừng rơi mới về.
Kim đồng hồ của lớp học chỉ đến đúng sáu giờ. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, bụng tôi bắt đầu sôi lên sùng sục .
Đang nghĩ xem có nên tiếp tục chịu đói ngồi ôn bài đợi tuyết ngừng rơi hay là xông ra đội tuyết kiếm cái gì ăn rồi tính tiếp thì bỗng nhiên có người từ đằng sau vỗ vào lưng tôi .
Tôi giật mình ngoảnh đầu lại, hóa ra là Lương Triết. Tay trái anh bê bát mì bò Hồ Nam còn tay phải cầm một cốc nước cam, nhìn tôi cười .
" Sao anh lại ở đây?" Tôi vô cùng ngạc nhiên.
"Lúc bốn giờ, tuyết bắt đầu rơi, anh gọi điện lên phòng em thấy mọi người đều nói em lên lớp tự ôn. Anh đoán chắc em vẫn chưa mua ô mới. Anh định tặng em một cái ô cơ nhưng tặng ô sợ không may mắn nên anh không mua. Sợ em không có ô ướt người lại ốm nên anh đi từng giảng đường, vào từng lớp để tìm em. Tìm hết các phòng ở bốn giảng đường, cuối cùng mới tìm thấy em ở phòng này. Anh nghĩ là em chắc vẫn chưa ăn gì nên chạy ra ngoài mua cho em bát mỳ, còn bảo họ cho nhiều ớt, ăn nhiều ớt chắc sẽ ấm lên nhiều đấy. À còn có cả ngô nữa, ở trong túi anh, vẫn còn nóng đấy." Anh nói rồi thò tay vào túi áo lấy ngô ra.
Tim tôi như có ai đó bị P0'p nghẹt, không biết nói gì.
Nếu như lúc đầu trong mắt tôi mọi việc Lương Triết làm cho tôi chỉ để thỏa mãn tính sỹ diện của một đứa con gái, lấp bớt phần nào nỗi cô đơn trong cuộc sống chứ chưa bao giờ tôi cảm thấy rung động, thì lúc này, anh đã mang lại cho tôi một sự cảm kích vô cùng sâu nặng.
Tôi cầm trong tay bắp ngô vẫn còn ấm hơi của Lương Triết, cảm động muốn khóc.
Tám giờ tối tuyết ngừng rơi, Lương Triết và tôi đi ra khỏi lớp học.
Khuôn viên trường tuyết phủ một lớp dày, chắc khoảng đến 10cm. Tôi bước từng bước khe khẽ trên lớp tuyết mới. Vì từ nhỏ rất ít khi tôi đi trên tuyết nên tôi rất sợ trượt ngã, đành bám vào cánh tay Lương Triết mà đi.
Đi được vài bước, Lương Triết bỏ tay tôi đang bám ở cánh tay ra, nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay.
Tôi hơi giãy ra nhưng Lương Triết càng nắm chặt hơn.
Lòng bàn tay rất nóng, mồ hôi dính đầy trên mu bàn tay tôi.
Tôi cúi đầu xuống, cẩn thận bước từng bước. Hai bên đường có ánh đèn màu trắng nhạt chiếu xuống. Hai chúng tôi tay trong tay bước từng bước. Lúc tôi quay đầu ngoảnh lại nhìn thấy những vết chân của chúng tôi in hằn trên Tuyết cả một đoạn đường dài, và tôi cũng nhìn rõ hình dáng của tình yêu, từ mờ đến đậm.
Từ hôm đó trở đi, tôi cảm thấy mình cũng chớm yêu Lương Triết. Tình yêu vốn không có lý do. Đợi chờ một vạn năm cũng không bằng cảm giác của một phút giây rung động. Có lúc thứ mà chúng ta yêu chỉ là một giây phút, một lời hứa nhưng lại cảm kích chúng ta đến nỗi chúng ta tin rằng chúng ta đã yêu người đó. Đó chính là tình yêu. Tôi đã yêu con người đó.
Tôi chỉ là một người con gái tham lam. Tôi tin vào tình yêu, xác định định sẽ thủy chung và vô cùng yêu Hứa Lật Dương. Nhưng tôi đồng thời lại thích cảm giác được theo đuổi, thích cảm giác có nhiều người con trai cùng yêu mình một lúc. Tôi cũng biết là tôi không được vượt quá giới hạn về thể xác lẫn tình cảm nếu không sẽ là người chẳng ra gì. Tôi sẽ tự thấy khinh bỉ bản thân mình.
Tôi chỉ muốn chọn một đáp án có sẵn cho bài trắc nghiệm tình yêu của mình nhưng anh đã âm thầm đổi nó thành một bài điền từ.
Tôi như một chú hươu non đang đi kiếm tìm tình yêu trong hoang mạc tình cảm, nhưng anh lại dùng tình yêu để đưa tôi vào con đường không có đường lùi. Nếu như tôi không dừng bước thì tôi chắc sẽ rơi xuống vực thẳm chưa biết, chưa đo được độ sâu.
Tôi không thể bỏ Hứa Lật Dương. Anh là tình yêu đầu tiên cũng là tình yêu cuối cùng đã được cuộc đời sắp đặt cho tôi.
Ngày hôm sau Lương Triết đến tìm tôi. Lúc anh ta âu yếm ôm tôi, tôi vội đẩy anh ra giọng như khẩn cấp: "Chúng ta nên làm bạn bè thường với nhau thì hơn anh ạ. Hôm nay em muốn nói rõ với anh một việc, em đã có người yêu rồi. Anh ấy đang học ở thành phố khác, em không muốn phản bội anh ấy."
Lương Triết buông thõng tay xuống. Đôi bàn tay cứng đơ, bất động là sự thể hiện sinh động nhất những gì đang diễn ra trong anh.
Sau đấy một lúc lâu, Lương Triết cuối cùng cũng lên tiếng trước: "Anh sẽ đợi đến khi nào hai người chia tay nhau. Còn bây giờ chúng ta là bạn. Đi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Tôi nghĩ thầm: rốt cuộc cũng nên nghĩ Lương Triết là người có tình cảm thật sự hay là người có nhiều kinh nghiệm nhỉ? Anh không bỏ đi mà lại dùng cách là bạn để giữ chặt lấy tôi .
Tôi không biết suy nghĩ thật của anh, cũng như tôi không hiểu rõ thế giới tình cảm của chính mình lúc này.

46.Chút phiêu lưu mạo hiểm
Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng trôi qua, ngày về ăn Tết, Lương Triết bảo tôi ra ga Vũ Xương tiễn anh. Trên đường đi qua cửa hàng KFC, anh nói: " Em đợi anh chút nhé, anh chạy vào mua ít đồ ăn." Tôi gật đầu.
Sợ anh ở trên tàu muốn ăn gì mà phải đi rửa tay thì bất tiện, trong lúc chờ anh, tôi ghé vào siêu thị bên cạnh mua cho anh một ít khăn giấy và một chai nước. Từ trong siêu thị bước ra, tôi nhìn thấy anh đã ra khỏi cửa hàng KFC, tay xách túi đồ ăn. Tôi đưa nước và đồ ăn cho anh, anh đưa cho tôi túi đồ anh cầm trong tay cho tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh đưa cho em làm gì?"
"Anh mua cho em ăn mà." Anh cười trả lời.
Tôi mở chiếc túi ra xem, bên trong có năm bắp ngô nhỏ. Tôi ngẩng đầu lên khẽ nói một câu "Cảm ơn anh!" rồi lại cúi đầu xuống vì không biết phải đối diện với ánh mắt của anh lúc đó như thế nào.
Chưa bao giờ tôi nói cho anh là tôi thích ăn ngô bởi vì hồi học cấp III, có một lần tôi và Hứa Lật Dương cãi nhau. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ở một vườn hoa cạnh nhà Hứa Lật Dương, chẳng ai thèm để ý đến ai. Nhưng Hứa Lật Dương rất quá đáng, cứ ngồi ở đó mà ăn ngô. Cứ thế được một lúc, tôi không chịu nổi liền đứng bật dậy, định đi về thì Hứa Lật Dương bỗng giữ tôi lại, dúi vào tay tôi bắp ngô. Đang định quẳng đi thì bỗng tôi phát hiện ra bắp ngô đã được ăn tạo thành dòng chữ "I LOVE YOU". Tôi ngạc nhiên và lập tức vui trở lại. Từ đó tôi bỗng hứng thú với nghệ thật điêu khắc: gặm ngô.
Nếu như Lương Triết biết được điều này liệu có đau lòng không nhỉ?
Tiễn anh lên tàu, tôi nhìn thấy khuôn mặt Lương Triết mờ mờ phía sau cửa kính. Anh lấy tay đẩy cửa sổ lên hết. Giữa chúng tôi không còn một ngăn cách nào nữa. Chỉ có điều tôi đứng bên ngoài vạch trắng. Còn bên kia vạch trắng có sơn dòng chữ: Nguy hiểm, không được vượt qua .
Lúc tiếng còi tàu kêu vang, báo hiệu tàu sắp chuyển bánh, Lương Triết bỗng thò nửa người qua cửa sổ dúi vào tay tôi một vật. Theo phản xạ có điều kiện, lập tức nhận lấy, đợi đến khi tôi nhận ra vật mình đang cầm trên tay là một chiếc điện thoại di động thì chiếc tàu đã dần đi xa. Tôi biết tại sao Lương Triết lại đợi đến lúc tàu sắp chuyển bánh mới đưa chiếc điện thoạt cho tôi. Anh không để tôi kịp từ chối, chỉ có thể nhận.
Tay trái tôi xách túi ngô, tay phải cầm chiếc điện thoại. Tin nhắn của Lương Triết "tít tít" chuyển đến.
"Vừa xa em, anh đã thấy nhớ em rồi."
"Ngồi đối diện với anh là một em rất trẻ, nhưng không dễ thương bằng một phần mười em."
"Ngoan nhé, một mình đi trên đường về nhớ cẩn thận, qua đường nhớ đợi đèn đỏ."
Còn tôi lúc đó nghĩ đến việc Hứa Lật Dương ngày mai về Vũ Hán mà thấy buồn muốn khóc. Tôi ghét bản thân mình.
Tôi ghét mình lăng nhăng, ghét mình không rõ ràng, ghét mình đã chia đôi trái tim cho một người con trai khác.
Tôi ghét mình đã đối xử như vậy với Hứa Lật Dương. Cảm giác đang phản bội này làm tôi vô cùng khinh bỉ bản thân mình.
Tôi biết mình không phải người con gái có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì và tôi cũng biết sức quyến rũ của mình chỉ có giới hạn. Những người con trai này đều rất tốt với tôi, yêu tôi, tôi thừa nhận một trong những lý do chính là bởi vì sức hấp dẫn của tôi đã phát huy tác dụng và còn bởi vì những tính toán của tôi cũng đã đạt được mục đích. Tôi thừa nhận tôi đã dùng những thủ đoạn nho nhỏ để mê hoặc họ, chiều theo và lấy lòng họ. Thế nhưng điều đó có gì là sai? Tôi chỉ muốn mình có nhiều tình yêu hơn nữa, chứ chẳng phải là việc ***, phóng hỏa, ςướק của gì
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc