Cô Đơn Vào Đời - Chương 09

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

15. Từ điển tình yêu
Mối tình của chúng tôi bắt đầu như thế ấy.
Thực ra, tình yêu đẹp nhất là lúc mới bắt đầu, khi mà hai người đều phải dò đoán cảm xúc của nhau. Khi mối tình đơn phương trở thành mối tình song phương, tình yêu từng bước đến triển, cũng là từng bước dẫn đến sự diệt vong, dẫn đến sự phản bội và chán ghét.
Bất cứ sự vật nào cũng có ngày tận thế, chẳng lẽ bạn lại hy vọng rằng tình yêu có thể là một ngoại lệ sao?
Chúng tôi có thể gọi là bắt đầu yêu nhau. Một tình yêu sớm. Năm đó với lứa tuổi của chúng tôi, rõ ràng là một tình yêu quá sớm.
Trong lớp, chúng tôi vẫn rất ít khi nói chuyện với nhau. Đợi đến lúc hết giờ, hai chúng tôi sẽ cố tình làm một việc gì dó chần chừ kéo dài thời gian, đợi khi các bạn ra về gần hết, hai đứa mới đứa trước đứa sau rời khỏi lớp, ra khỏi cồng trường, đi vào một con đường ngõ hẹp và yên tĩnh.
Chúng tôi vẫn nói với nhau rất ít. Tôi rụt rè và trầm lặng, lại còn hay xấu hổ. Còn cậu ấy cũng là một người con trai ít nói. Hai người chúng tôi cứ thế im lặng đi bên nhau. Khi đi ngang qua hàng điện tử, đúng lúc có mấy cậu con trai cùng lớp đi từ bên trong ra, nhìn thấy hai chúng tôi liền lập tức kêu toáng lên: "Gì thế này, Hứa Lật Dương, hai người?"
Bọn họ vừa đi vừa cười lớn. Tôi ngượng đến nỗi không nói nổi câu nào. Còn Hứa Lật Dương vội vàng quay sang quát bọn chúng: "Chúng mày đừng có mà ăn nói lung tung đấy nhé, buổi chiều đi học để xem tao xử lí bọn mày thế nào."
Mặc dù rất ngượng nhưng trong lòng tôi rất vui, câu nói đó giống như một minh chứng về việc tình yêu của chúng tôi đã được người khác thừa nhận.
Ở thời phổ thông, nếu như một người con trai và một người con gái thường xuyên ra vào cổng trường cùng nhau thì có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Khi lớn lên, nếu như một người đàn ông và một người phụ nữ thường xuyên ra vào nhà nghỉ cùng nhau thì có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Căn cứ để phán đoán về mối quan hệ của một nam, một nữ cứ thế tăng tiến theo mức độ thời gian.
Một hôm trong giờ học ngữ văn, Hứa Lật Dương bỗng nhiên dùng tay gí nhẹ vào lưng tôi.Lúc ngón tay trỏ của cậu ấy gí vào lưng tôi, tôi có cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua người.
"Cho mình mượn cuốn từ điển, mình muốn tra một từ." Hứa Lật Dương nói dịu dàng.
Tôi quay người lại, đưa quyển từ điển cho cậu ấy.
Đợi đến lúc cậu ấy trả lại cuốn từ điển, tôi mở ra xem, quả nhiên bên trong thấy kẹp một mảnh giấy có ghi dòng chữ: Tan học mình đợi mình, trời sắp mưa rồi, mình không mang ô".
Thế là hôm đó sau khi tan học tôi đã có được một cơ hội mong đợi từ lâu. Đó là được cùng Hứa Lật Dương che chung một chiếc ô, đi trên con đường có hoa thơm. Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Tôi vẫn còn nhớ, chiếc ô ngày hôm đó có in hình hoa màu hồng nhạt. Hứa Lật Dương cao hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi đi cùng nhau, cậu ấy luôn phải hướng chiếc ô nghiêng về phía tôi. Tôi nhìn thấy nước mưa từ ô rỏ xuống phía bên kia và rơi xuống người cậu ấy.
Lúc đó, tôi thấy trong người cứ thấp thỏm không yên, vội nép sát vào người cậu ấy. Lúc này Hứa Lật Dương mới dùng cánh tay còn lại đặt lên vai tôi.
Giây phút đó chúng tôi tựa vào nhau thật sát, sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu trên tóc cậu ấy, sát đến nối tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu ấy, sát đến nỗi tim của tôi đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.
Chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau đi trong mưa. Đó là lần đầu tiên tôi và Hứa Lật Dương dựa sát vào nhau đến vậy, lần đầu tiên tôi cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, Chúng tôi im lặng và chìm đắm trong niềm hạnh phúc đó.
Lúc đó không ai nghĩ được rằng có một chuyện tày trời sắp xảy ra.
Ở một chỗ rẽ, chúng tôi đã gặp cô giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi - cô Vu. Cô Vu cầm ô đi về phía chúng tôi. Chúng tôi vừa rẽ thì gặp ngay cô Vu!
Tôi đứng đần người ra, vội vàng tránh khỏi vòng tay của Hứa Lật Dương, còn Hứa Lật Dương cũng ngay lập tức bỏ tay ra khỏi vai tôi.
Thế nhưng mọi việc đã quá muộn. Ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận của cô Vu làm tôi thấy vô cùng run sợ, tôi chỉ chực khóc. Tôi không thể nào nghĩ ra được sự việc sẽ xảy đến như thế này.
Cuối cùng, điều làm tôi không thể tưởng tượng được là cô Vu nhìn chúng tôi lúc đó, tuy ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên và thất vọng nhưng cô lại không hề nói một lời nào, cứ thế bước tiếp, cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi sợ đến nỗi mãi sau đó vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi tôi bình tĩnh lại thì cô Vu đã đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi hỏi Hứa Lật Dương giọng vô cùng lo sợ: "Chúng mình làm thế nào bây giờ? Thế là chính ta tiêu rồi. Tại sao cô Vu lại không mắng mỏ gì chúng ta nhỉ?"
Hứa Lật Dương ỉu xìu đáp: "Mình cũng không biết nữa."
Suốt cả đến hôm đó, tôi rất lo lắng.
Tôi sợ cô Vu sẽ đi kể với các thầy cô giáo khác. Tôi biết là ở dưới văn phòng, các thầy cô giáo thường hay bàn luận với nhau về chuyện của học sinh. Có lúc thậm chí còn mang chuyện yêu đương nam nữ của học sinh ra làm trò giải trí, nhận xét lung tung.
Chắc chắn họ sẽ nói: Sao Thuỷ Tha Tha và Hứa Lật Dương lại thích nhau nhỉ? Thật không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi sợ cô Vu sẽ bắt chúng tôi làm kiểm điểm, đọc trước lớp, thậm chí trước toàn trường. Trong bản kiểm điểm viết rằng: Em nhận thức được việc em và bạn Hứa Lật Dương yêu nhau vào lứa tuổi này là không đúng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học tập của em và bạn ấy, làm xấu đi hình ảnh của lớp, của trường...
Đó là lần đầu tiên tôi biết Tình yêu là một việc không hề đơn giản. Những người không có liên quan với tình yêu của chúng ta mới thực sự là những yếu tố làm cho chúng ta cảm thấy tình yêu là khổ đau. Còn với tình yêu sớm của những đứa học trò thì giống hệt những con kiến nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác chà đạp hoặc thậm chí giẫm ૮ɦếƭ vì quá yếu đuối.
Thực ra từ trước đến nay tôi vẫn thấy cô Vu là một cô giáo rất tốt. Tuy khi lên lớp cô có hơi hà khắc, một bài luận cô thường giảng đi giảng lại đến thuộc lòng (chúng tôi hay nói cô đang giải phẫu bài luận), nhưng cô rất hoà nhã với học sinh; so với những thầy cô khác thường xuyên doạ nat học sinh thì cô Vu là người luôn nhẹ nhàng. Có lúc bài tập về nhà cô giao nhiều quá, học sinh ở dưới kêu la, đập bàn đập ghế không chịu làm, cô liền ngậm ngùi bỏ bớt. Có lúc cô giảng bài rất chán, đặc biệt là những tiết văn nghị luận, cả lớp đều bò ra bàn nằm ngủ hoặc đọc trộm truyện, xem trộm báo dưới ngăn bàn. Chỉ có tôi quá phấn khích vì tối hôm trước cãi thắng mẹ hoặc nhận được giấy nhắn của Hứa Lật Dương nên vẫn nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng. Cô luôn hướng về phía tôi với ánh mắt cảm kích, say sưa giảng bài như thể cho mình tôi nghe vậy.
Về lý mà nói người như cô Vu có lẽ sẽ không kể chuyện chúng tôi ôm nhau đi ngoài đường với bố mẹ chúng tôi.
Về lý mà nói thầy cô giáo không nên có những biện pháp quá mạnh với những đối tượng học sinh yêu sớm. Phản tác dụng!
Về lý mà nói...
Đêm đó tôi luôn lẩm nhẩm với mình những điều đó.
Trời sáng, tôi lại đeo ba lô đi học.
Vừa bước vào lớp, đập ngay vào mắt tôi là sơ đồ lớp với tên từng người cụ thể đã được kẻ sẵn trên bảng. Cô Vu đang chỉ đạo mọi người ngồi vào vị trí mới đã được sắp xếp.
Chỗ ngồi của tôi bị chuyển lên hàng đầu tiên. Hứa Lật Dương vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, Châu Hảo ngồi phía trước cậu ấy. Đoạn Tiểu Ngữ chuyển từ hàng thứ ba lên hàng đầu, cạnh dãy với tôi, chỉ cách tôi một lối đi.
Tôi cứ chắc mẩm ràng chắc cô Vu sẽ hẹn tôi ra để nói chuyện, thậm chí sẽ bảo tôi mời phụ huynh đến, sẽ nghiêm khắc nói với tôi rằng em không thể làm như thế, em là hi vọng của các thầy cô giáo, tại sao em có thể làm một việc không có chút lý trí nào như vậy nhỉ? Em nhất định không được thân thiết với Hứa Lật Dương nữa...
Tôi đã chuẩn bị hết các dự tính, chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng những cơn bão tố đó. Thế nhưng, cả ngày hôm đó, cô Vu ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi, không hề gọi tôi ra nói chuyện riêng.
Tôi không dám tiếp tục nói chuyện với Hứa Lật Dương, lúc chuyển chỗ ngồi, đến quay xuống nhìn Hứa Lật Dương một cái tôi cũng không dám.
Ngày hôm sau cô Vu vẫn không gọi tôi.
Ngày hôm sau nữa...
Một tuần...
Cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô Vu không hề nhắc nửa chữ về sự việc ngày hôm đó.
Chỉ có tôi, trong cả tuần đó không dám nói chuyện với Hứa Lật Dương. Đứng ngồi không yên. Vô cùng lo sợ.
Hứa Lật Dương cũng không dám chủ động bắt chuyện với tôi.
Tờ giấy viết sẵn chỉ để chờ đưa cho Hứa Lật Dương bị tôi nắm tay cho đến khi nhàu nát mà vẫn chưa đủ can đảm đưa cho cậu ấy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có cơ hội nào để đưa. Hết giờ, Hứa Lật Dương nhanh chóng thu xếp sách vở và đi về theo lối cửa sau.
Một tuần liền chúng tôi không nói chẳng với nhau, cũng không dám có bất cứ liên lạc nào. Qủa thực, đó là những ngày tháng cô cùng đáng sợ.
Cứ như thể chúng tôi không phải là người yêu của nhau, mà là hai kẻ tội phạm, hai tên ăn trộm, làm những việc vô liêm sỉ, không chính trực vậy. Cô Vu không tìm chúng tôi đã là một ân huệ to lớn rồi, nếu như chúng tôi còn không biết tốt xấu cứ tiếp tục qua lại với nhau thì quả thực là chẳng còn tí liêm sỉ nào nữa.
Trong giờ học, tôi luôn mất tập trung.
Trong giờ nghỉ giải lao, tôi lúc nào cũng cảm thấy bất ổn. Khi tan học, tôi mong chờ.
Lúc về nhà tôi lại thấy nhớ nhung.
Bất giác nhớ lại chuyện về những tờ giấy nhắn của Hứa Lật Dương, tôi đưa tay ra lật quyển từ điển. Vô tình lật đến một trang, bỗng nhiên phát hiện chữ "Tớ\' được 乃út chì khoanh tròn lại.
Tôi thử lật tiếp trang 17, trang 325, thì quả đúng là đã tìm thấy chữ "Yêu" và chữ "Cậu" đều được khoanh tròn lai. Nét 乃út chì mờ mờ như thật như ảo đã khoanh tròn lại tấm lòng của Hứa Lật Dương.
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau cùng, chịu không nổi, tôi đã viết ra một mảnh giấy những dòng sau: Sau khi tan học, đợi mình ở lớp học nhé!
16. Chút sóng gió
Mảnh giấy ấy tôi viết vào tiết thứ hai của buổi sáng hôm đó, nhưng cho đến tận buổi chiều ngay hôm sau lúc tan học tôi mới đưa nó cho Hứa Lật Dương.
Lý do rất đơn giản, tôi phải đợi một cơ hội không có chút sơ hở nào. Lúc tôi phát vở bài tập về nhà, tôi kẹp mảnh giấy đó vào vở Hứa Lật Dương. Chẳng có cách nào khác cả vì tôi từ bé đã là một người có thói quen lập kế hoạch chu đáo.
Lúc phát vở, tôi đi đến bên cạnh Hứa Lật Dương, nhẹ nhàng đặt vở cậu ấy xuống bàn, nói nhỏ: " Trong vở có tin nhắn của tớ."
Sợ cậu ấy không xem ngay lập tức, tôi còn cố tình dùng tay ấn mạnh lên quyển vở và vội vàng nhìn vào mắt cậu ấy. May quá đúng lúc đó, cậu ấy cũng ngước mắt lên nhìn tôi. Điện giật! Tôi tin chắc đó là cảm giác như bị điện giật chạy qua người, cả cơ thể tôi đang run lên, đầu óc như chóng váng và tim thì đạp thình thịch.
Thế mới thấy thời kỳ đó trong sáng làm sao, chỉ cần có một ánh mắt thôi đã đủ làm cho con người ta thấy ngây ngất vì tình yêu. Ánh mắt của cậu ấy vẫn dịu dàng, nồng ấm như thế, ánh mắt tôi cũng vẫn đầy say mê và trong sáng. Dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cậu ấy giữ chặt cuốn vở trong tay, không mở ra ngay lúc đó nhưng tôi tin chắc rằng cậu ấy đã hiểu được ánh mắt và hành động của tôi nên tôi từ từ đi đến bàn khác, tiếp tục phát vở.
Những người biết yêu từ thời phổ thông thường đều có tố chất hoạt động bí mật.
Buổi chiều lúc tan học, Hứa Lật Dương không giống mấy ngày trước vội vội vàng vàng thu xếp để đi về mà cứ chần chừ ở lại. Đợi đến khi lớp học không còn người, tôi đóng cửa trước, cậu ấy đóng cửa sau.
Tôi đi đến bên cạnh Hứa Lật Dương, lên tiếng hỏi: "Mấy ngày gần đây cậu sao thê? Tại sao chẳng nói với tớ câu nào?"
Tôi nhìn chằm chằm vào Hứa Lật Dương còn cậu ấy không nhìn tôi cũng không nói gi cả. Tôi lại hỏi: "Có phải là cô Vu đã nói gì với cậu không?"
"Cô Vu bảo tớ không nên làm ảnh hưởng tới việc học tập của cậu." Hứa Lật Dương ngừng một lát rồi nói tiếp: "Tớ thấy cô Vu nói rất đúng."
Tôi cảm thấy lý do này thật là nực cười.
Lý do này quá là bình thường.
Nói cái gì chứ, việc tôi học tập chăm chỉ có cần cô dạy không?
Nếu như vì yêu sớm mà dẫn đến việc kết quả học tập xuống dốc thì chỉ có thể vì một lý do duy nhất, đó là do học sinh đó không thực sự được yêu, việc yêu đó không thuận lợi. Từ sáng tới tối chỉ nhớ nhung, sầu muộn.
Những người khác liệu có biết điều đó không? Còn khi tình yêu là một sự hưởng thụ thì sẽ trở thành một động lực vô cùng hiệu quả.
Tôi lên giọng chất vấn: "Lẽ nào cậu cũng thấy rằng cậu đã ảnh hưởng đến kết quả học tập của mình sao?"
Hứa Lật Dương trả lời: "Có thể."
Tôi bỗng thấy lòng nhói đau. Hoá ra lí do chủ yếu cậu ấy không nói chuyện với tôi là vì cậu ấy không muốn quan tâm đến tôi nữa. Lí do của việc không muốn quan tâm đến tôi nữa chính là vì cậu ấy không yêu hoặc không đủ yêu tôi. Tất cả lí do khác chỉ là cái cớ mà thôi. Hoá ra cậu ấy không có sự quyết tâm cho tình yêu của chúng tôi. Hoá ra cậu ấy không hề yêu tôi.
Tôi thừa nhận tôi là một người vô cùng nhạy cảm, hay nghĩ ngợi. Và cứ thế càng nghĩ tôi càng cảm thấy vô cùng tủi thân, thậm chí còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tôi yêu một người đến thế, vậy mà người đó lại dễ dàng bỏ rơi tôi.
Nước mắt tôi bỗng tuôn trào, Hứa Lật Dương nhìn thấy tôi khóc liền vội ôm lấy vai tôi, hỏi: "Thuỷ Tha Tha, cậu sao thế?"
Đúng là không uổng phí khả năng muốn khóc là khóc của tôi, nhìn thấy Hứa Lật Dương lo lắng tôi càng khóc thảm thiết. Tôi cứ lặng thinh, để cho nước mắt tuôn lã chã.
Tôi thầm nghĩ, Hứa Lật Dương chắc đau lòng lắm. Nếu không khi ôm tôi sao cậu ấy lại dùng tay vỗ nhẹ vào lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy?
Đột nhiên, cửa trước mở ra. Đoạn Tiểu Ngữ bước vào.
Cô ta lập tức sững người lại. Tôi đang ở trong vòng tay của Hứa Lật Dương. Sự thất vọng, hụt hẫng hiện rõ trên mặt cô ta.
Hứa Lật Dương ngay lúc đó cũng vội buông tôi ra.
Đoạn Tiểu Ngữ cười hỏi: "Các cậu vẫn chưa về à?"
Nụ cười của cô ta luôn thường trực, kể cả là trước mặt thầy cô giáo hay là trước mặt lũ con trai, con gái. Cũng chính bởi thế tôi luôn cảm thấy nụ cười đó là giả tạo. Cuộc đời này có nhiều việc đáng để vui, để lúc nào cũng cười hớn hở như thế sao? Từ sáng đến tối lúc nào cũng cười hệt như bông hoa đào đã nát! Sau khi lấy từ ngăn bàn ra một quyển sách, Đoạn Tiểu Ngữ lại ra khỏi cửa. Lúc đi ra còn rất lịch sự, tế nhị khép chặt cửa lớp học lại như cũ.
Nghe tiếng bước chân của nó đã xa dần tôi mới lên tiếng hỏi Hứa Lật Dương: "Có phải bạn ấy thích cậu không?"
Hứa Lật Dương rất ngạc nhiên hỏi : "Sao cậu biết? Có một lần bạn ấy đưa cho tớ một mảnh giấy, hẹn tớ tan học đợi bạn ấy. Nhưng tớ đã không đợi mà đi về trước một mình. Sau đó, đám bạn cùng lớp cứ suốt ngày trêu là bạn ấy thích tớ."
Tôi trầm ngâm một lúc, buồn vui lẫn lộn. Vui vì người Hứa Lật Dương yêu là tôi. Đoạn Tiểu Ngữ cũng chẳng là gì. Buồn vì Hứa Lật Dương sớm đã biết rằng Đoạn Tiểu Ngữ thích mình nhưng lại không hề nói với tôi. Nhìn từ góc độ khác có thể thấy là: Cậu ấy có thể giấu tôi về cô ấy thì cũng có thể giấu cô ấy về tôi.
Không ai là có thể tin tưởng hoàn toàn được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc