Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 19

Tác giả: Misalove_Baby

Đôi tay mảnh mai của Uyển Ngọc lúc này lại như gọng kềm lôi hắn đi. Từng bị Uyển Ngọc đánh, hắn hiểu mình khó thoát, nhất là trong hoàn cảnh vợ và con đang bên cạnh. Hắn khẩn khoản:
– Xin cô đừng cho vợ tôi biết gì cả, cô ấy là một phụ nữ quê mùa lương thiện.
– Được rồi, tôi không truy cứu chuyện cũ. Nhưng anh phải thành thật nói cho tôi biết, kẻ chủ mưu bắt cóc tôi và chồng tôi.
Nhắc chuyện cũ hắn tức giận:
– Cô nói, tôi mới tức. Hắn đúng là một tên luật sư bán rẻ công lý. Hắn thuê chúng tôi làm, sau đó trả một ít tiền không đúng như hợp đồng đã cam kết, vì cô và anh kia đào thoát.
– Anh nói hắn, hắn là ai vậy?
– Luật sư Vũ Hoàng.
Đúng như suy nghĩ của Uyển Ngọc, cô buông tay hẳn ra, lòng đau đớn:
– Luật sư Vũ Hoàng thuê anh, vậy anh ta còn muốn anh làm gì nữa?
– Tôi không làm gì cả, chính hắn tự tay nhấn đầu cô xuống biển. Hắn không cố ý giết cô đâu, hắn cần cô bỏ chồng lấy hắn.
Uyển Ngọc cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu, cô đã hiểu cũng như cô đã nghi oan cho Vinh.
Mạnh lo lắng:
– Cô Ngọc! Cô không báo công an bắt tôi?
– Không! Tôi muốn hiểu lòng dạ một con người mà thôi. Anh đi đi!
Mừng như bắt được vàng, Mạnh vội vàng bế con dẫn vợ đi. Còn lại một mình, Uyển Ngọc lặng lẽ đếm bước. Cô đã gây tổn thương cho Vinh quá nghiêm trọng. Lần trước, anh tha thứ cho cô, nhưng bây giờ thì chắc không bao giờ.
Lâu lắm, Uyển Ngọc không về thăm ông bà Thành, ghé quầy hàng trái cây, Uyển Ngọc mua mấy thứ trái cây rồi đón, xe đến nhà. Bà Thảnh đích thân ra mở cửa, kêu lên vui vẻ:
– Ngọc! Lâu quá con mới về thăm nhà.
– Mẹ vẫn khỏe hả mẹ. Ba nữa!
– Khỏe, tất cả đều khỏe. Thanh Hương đi học ở Singapore rồi. Thỉnh thoảng, con nên về nhà chơi.
– Dạ.
Tim Uyển Ngọc đập mạnh. Cô thấy xe của Vinh đậu một góc, như vậy là anh đang có mặt ở nhà. Cô cần nói với anh và xin lỗi anh, nếu anh ở vào hoàn cảnh của cô, anh cũng sẽ có nghi ngờ như cô. Nhưng vừa bước vào phòngkhách Uyển Ngọc dội lại, và Vinh đang ngồi với Thu Cúc. Anh lờ đi khi thấy cô, tiếp tục câu chuyện với Thu Cúc.
Thu Cúc mỉm cười:
– Uyển Ngọc? Cô muốn xem ảnh chúng tôi chụp chung không? Tuần lễ rồi chúng tôi đi Mũi Né, ảnh chụp đẹp lắm.
Vừa nói, Thu Cúc vừa đưa mấy tấm ảnh ra, những tấm ảnh chụp cô bá vai bá cổ Vinh, miệng cười toe.
– Đẹp phải không?
– Vâng, đẹp.
Uyển Ngọc miễn cưỡng xem xong trả lại, theo bà Thành đi vào trong:
– Mẹ? Con lên phòng cũ của con một chút được không?
– Được, con cứ lên đi. Phòng của con còn nguyên, mẹ chẳng thay đổi gì cả.
Uyển Ngọc bước chậm chạp lên lầu, cô đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào.
Mọi thứ còn y nguyên như ngày nào cô có mặt ở đây. Ngày ấy tâm hồn cô vẹn nguyên trong sáng, bây giờ chất nặng những ưu tư đau khổ. Có lẽ sẽ không còn gì để níu kéo một cuộc hôn nhân tan vỡ, một cuộc tình đã kết thúc.
Dưới nhà vẳng lên tiếng cười của Thu Cúc Uyển Ngọc không nghe tiếng Vinh cười. Nhưng anh đã chọn sự trở lại với Thu Cúc khi cô đã gấy tổn thương cho anh quá sâu nặng.
– Ngọc ơi! Ăn cơm con nhé!
Bà Thành xuất hiện ở ngưỡng cửa:
– Dạo này trông con ốm đi nhiều. Con học dữ lắm hay sao vậy.
– Dạ. Cũng tại dạo này con không ăn được nhiều, lại hay chóng mặt.
– Vậy con đi bác sĩ chưa?
– Dạ chưa! Mẹ biết con sợ mùi dầu và cả kim chích nữa mà.
– Ừ hồi trước mẹ con cũng vậy. Con rất giống mẹ con, nhưng lại mạnh mẽ.
giống ba con. À, cũng cám ơn con về số tiền con tặng ba mẹ.
– Ba mẹ không cho anh Vinh biết hả mẹ?
– Không đâu! Nếu biết, nó không cho ba mẹ nhận đâu.
– Con biết anh Vinh rất giận con. Sáng nay con gặp một người trong nhóm người bắt cóc con với anh Vinh mẹ ạ.
Bà Thành kêu lên:
– Con có bắt giao cho công an không?
– Mình đâu có bằng cớ hả mẹ, huống chi chuyện qua rồi. Con đến đây là để xin lỗi anh Vinh, ngày ấy con quá trẻ con nghi ngờ anh ấy.
Tuần lễ rồi không biết giận ai gom quần áo đi ra Bình Thuận, tại mẹ vô tình tiết lộ mà Thu Cúc ra đó tìm nó. Nó vẫn còn yêu con, Ngọc ạ.
– Ảnh sắp cưới Thu Cúc mà mẹ.
– Làm gì có! Nó bảo khi nào rửa được tiếng oan. Hình như Thu Cúc đã hợp sức cùng Hoàng làm chuyện đó.
Uyển Ngọc đau đớn:
– Người bắt cóc con là Vũ Hoàng, kẻ toan nhấn chìm con xuống biển cũng là Vũ Hoàng. Anh ta không muốn con ૮ɦếƭ, nhưng muốn gây hiểu lầm sâu sắc giữa con với anh Vinh. Con đã rơi vào bẫy đó, mẹ ơi.
– Mẹ sẽ nói cho Vinh hiểu. Thôi, xuống nhà dùng cơm đi con.
– Con ăn không nổi đâu mẹ. Mẹ cũng đừng ép con phải ngồi trước mặt anh Vinh và chị Thu Cúc, con sẽ khóc. Mà khóc trước mặt Thu Cúc, con không muốn.
– Mẹ rất thương con như thương Thanh Hương vậy, có điều gì con cứ chia sẻ với mẹ.
– Vâng. Mẹ ....
Uyển Ngọc ôm vai bà Thành, lòng cô ấm lại trong một tình thâm ...
Uyển Ngọc xuống nhà, tất cả ngồi vào bàn, ông Thành ân cần:
– Lại đây ngồi cạnh ba nè Ngọc.
Uyển Ngọc nhìn bà Thành. Bà Thành nói đỡ cho cô:
– Uyển Ngọc nói không ăn, muốn đi về.
– Lâu quá con mới đến, dù không đói cũng ngồi một lát. Lại đây!
Uyển Ngọc lưỡng lự, cô liếc nhìn Vinh, anh chẳng có thái độ nào, cứ ngồi án. Thu Cúc gắp thức ăn vào chén cho ông Thành và cả Vinh, xởi lởi:
– Ngồi đi Ngọc, cho bác vui, Uyển Ngọc miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình. Những thức ăn thật ngon nhưng sao một cảm giác như buồn nôn cứ trào ngược lên cổ cô, bắt cô phải đứng lên tay bụm miệng, chân chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Uyển Ngọc nôn toàn nước, nôn đến mệt phờ, nước mắt nước mũi choàm ngoàm. Bà Thành lo lắng:
– Con bệnh hay là mẹ đưa con đi bác sĩ?
Uyển Ngọc vốc nước rửa mặt:
– Một lát con tự đi cũng được. Mấy ngày nay con đã bị như vậy rồi.
– Vậy mà không chịu đi bác sĩ? Con đừng chủ quan, ở nhà cô một mình, ai sẽ lo cho con?
– Không sao đâu mẹ, con đỡ rồi. Chỉ cần một ly nước ngọt thật lạnh là con đỡ ngay.
– Vậy để mẹ đi lấy cho con.
Vinh lầm lì ăn bên ngoài, nhưng thực sự lòng anh rất lo. Cô bé có bao giờ tự lo cho mình được đâu. Đau không khi nào chịu đi bác sĩ hay uống thuốc, nôn đến như thế kia mà cứ bảo không sao, đúng là cứng đầu. Tuy lo nhưng anh vẫn im lặng phớt lờ đi, rồi gác đũa.
– Con no rồi. Ba ăn đi!
Thu Cúc kêu lên:
– Anh mới ăn mà no gì?
– Thôi.
Vinh đi luôn lên phòng đóng cửa lại. Anh nằm lên giường, gác tay lên trán, Uyển Ngọc bệnh gì thế, hay là ...
Một ý nghĩ đến, Vinh giật thót người bật dậy:
– Cô đã có thai, một túi thai hình thành ở ***, kích thước 45mm – GS 23mm.
Uyển Ngọc cứ ngồinhìn tờ xét nghiệm. Cô đọc không biết bao nhiêu lần những dòng chữ ấy, không biết mình nên vui hay buồn. Cô có thai, kết quả của một đêm mà cô ngỡ mình sống trong mơ ấy, không phải là mơ, mà là sự thật.
Nhưng bức tường ngăn cách giữa cô và anh không vì thế dễ dàng phá tan được.
Cơn chóng mặt và khó chịu lại ùa về, chưa bao giờ Uyển Ngọc thấy mình cần mẹ hay một vòng tay an ủi vỗ về đến thế. Chung quanh cô là một sự im lặng, nỗi cô đơn vây bọc lấy cô. Uyển Ngọc bật khóc.
Cảm giác khó chịu cứ tăng dần, Uyển Ngọc hoảng sợ cô tìm lấy điện thoại bấm số, cô khóc nửc nở:
– Mẹ! Mẹ đến với con được không? Con khó chịu quá, con ... không ... chịu ...
được.. Nói không tròn câu, Uyển Ngọc buông điện thoại gục xuống. Người nhận điện thoại không phải là bà Thành, mà là Vinh. Anh thảng thốt khi nghe tiếng Uyển Ngọc khóc, giọng nói đứt quảng và rồi hình như cô buông điện thoại.
Cầm điện thoại quên cả khóa máy Vinh phóng như bay ra cửa, anh leo lên xe nổ máy chạy đi. Dù anh thề với lòng anh không biết đến cô nữa, cô là kẻ xa lạ ngoài cuộc đời của anh.
Cửa rào đóng, bên trong cửa mở, Vinh phải trèo rào vào, anh đi nhanh vào:
– Ngọc.
Uyển Ngọc nằm thiêm thiếp trên chiếc ghế dài, cô cố mở mắt ra:
– Mẹ!
Vinh bước tới, anh nhăn mũi vì dưới nền gạch là một đống nước nôn bầy nhầy, cô nằm úp mặt xuống, tay buông thõng.
– Mẹ đến rồi ? Lấy giùm con chai dầu, con chống mặt quá.
Vinh lặng lẽ kéo cô nằm ngay lại, anh lấy khăn lau miệng lau mặt cho cô:
– Đau sao không đi bác sĩ?
Uyển Ngọc sững người ra. Hóa ra là Vinh chứ không phải bà Thành. Cô cố chuồi người ra để ngồi dậy. Vinh đẩy cô nằm xuống:
– Nằm im đi! Để cho bệnh đến mấy ngày như vầy sao? Đã uống thuốc gì rồi?
Uyển Ngọc mím môi không nói, mắt cô nhắm lại. Vinh bực dọc:
– Lại cứng đầu!
Đôi mắt anh chợt lướt trên bàn, có cả thuốc và toa thuốc của bác sĩ và ... Vinh đưa tay cầm lấy, Uyển Ngọc vội chụp lại:
– Không được xem, anh đi về đi!
– Muốn ૮ɦếƭ một mình lắm hay sao? Mẹ đi vắng không có ở nhà, tôi là người nghe điện thoại lúc nãy.
– Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng tôi không sao đâu.
Vinh gắt:
– Nôn đầy nhà mà miệng cứ luôn bảo không sao? Tại sao lúc nào cũng cứng đầu và có lời nói khiến người khác dễ phật lòng vậy?
– Đúng là tôi như vậy, cho nên cuộc đời tôi mới khổ. Nhưng tôi không cần anh lo cho tôi đâu.
Vinh nhìn Uyển Ngọc đăm đăm:
– Em có thai đúng không?
Uyển Ngọc giật bắn người:
– Ai bảo với anh như thế?
– Không ai bảo nhưng anh biết.
– Anh chẳng biết gì cả. Bây giờ tôi không muốn làm kẻ thứ ba chen vào giữa anh và chị ấy đâu.
– Ai bảo em là kẻ thứ ba?
– Vui vẻ ở Mũi Né lắm mà.
Giọng Uyển Ngọc đầy hờn dỗi:
– Anh vui vẻ, còn tôi khổ sở. Tôi đúng là ngu ngốc khi bị anh bắt cá hai tay.
Giận tôi anh đến với chị ấy và giận chị ấy, anh đến với tôi. Lúc có anh một bên, tôi cứ nghĩ những điều hồ đồ trót gầy tổn thương cho anh, được anh bỏ qua, nhưng không phải thế. Tôi căm ghét anh.
Uyển Ngọc đứng lên định đi vào phòng, nhưng được mấy bước, chóng mặt quá, cô phải chụp tay vào thành ghế và nếu như không có Vinh đứng sát phía sau, cô đã ngã. Anh đưa tay đỡ ngang qua người cô, rồi không thèm một lời, anh bế bổng cô lên đi vào phòng.
Cảm giác được bế trên đôi tay chắc khỏe sao thật sung sướng. Uyển Ngọc khép mắt lại, mặt có cô quay vào cho chạm với *** anh, vùng *** rộng quen thuộc. Uyển Ngọc muốn khóc lên được. Cô khao khát được anh ôm ghì lấy và vùi mặt anh vào cổ cô, mọi giận hờn tổn thương đau đớn sẽ đi qua.
Nhưng cái cảm giác ấm hạnh phúc tan mau, khi anh đặt cô lên giường:
– Nằm yên đó, để tôi đi lấy thuốc cho.
Vinh quạy ra ngoài, anh cúi nhặt giấy lúc nãy bị Uyển Ngọc giật lại xem.
Có thai bốn tuần lễ, vậy mà vẫn bướng không chịu nói. Anh vừa giận vừa thương, cầm cả tờ giấy và thuốc đi trở lại:
– Em uống thuốc chưa vậy?
– Rồi, nhưng nôn ra hết, không muốn nôn vẫn cứ bắt buồn nôn, tức dễ sợ.
– Bác sĩ nói bệnh gì vậy?
– ...
Bây giờ uống thuốc nữa nhé, uống với sữa nóng không sao đâu. Em có biết tại sao em bệnh nhiều vậy không?
– ...
– Tại em cứ muấn gây gổ với anh.
Uyển Ngọc quay mặt vào trong lầm bầm:
– Tôi có muốn đâu, nhưng tôi không chịu nổi lúc nào cô ta cũng bên cạnh anh. Anh bảo không cưới, thế mà chụp ảnh tình không chịu nổi.
Vinh muốn cười mà không dám cười. Anh lấy thuốc và pha ly sữa nóng, xong bắt cô ngồi dậy, nghiêm mặt:
– Uống đi!
Nhìn ly sữa đầy và mấy viên thuốc, Uyển Ngọc nhăn nhó:
– Phải uống hết sao? Vô ích, vừa vào đã nôn ra hết ngay.
– Em không được để cho nôn, nôn hoài ... có hại cho cái, thai hiểu chưa?
– Gì, ai nói với anh ...
– Mau uống đi!
Trước cái trừng mắt của Vinh, không hiểu sao Uyển Ngọc lại ngoan ngoãn chịu uống và cũng, thật ngoan là không nôn ra. Uống xong, cô nằm xuống, mắt nhấm lại:
– Anh có về thì về đi.
– Em nói câu này có thật lòng không? Nếu như anh bỏ em trong hoàn cảnh này, em có khóc không? Tại sáo lúc nào cũng tự làm khổ em và làm khổ anh vậy? Anh mới là người có lý do để giận em và bỏ em kia, lời lẽ của em có lúc như xối nước lạnh vào mặt anh vậy.
Uyển Ngọc bặm môi làm thinh, cô sợ mình nói ra chọc giận anh và anh lại bỏ cô lại chạy đi tìm Thu Cúc. Cô vừa cần anh, vừa ghét anh quá đi mất, đồ con người có hai trái tim.
– Em ngủ hả Ngọc?
Uyển Ngọc nằm thin thít. Vinh thở dài cầm lấy bàn tay cô đưa lên môi mình:
– Nếu mà anh không yêu em, anh đã bỏ mặc em.. Huống chi bầy giờ em đang mang thai con của anh. Em làm mẹ lúc vẫn dại khờ nông nổi, anh lo cho em.
Nước mắt Uyển Ngọc chảy ra, cô khóc nức nở. Vinh cúi xuống hôn cô:
– Mình quên chuyện cũ nghen em.
Uyển Ngọc vòng tay qua cổ anh, cô nhủi mặt vào *** anh mà khóc, anh lau khô nước mắt trên gương mặt cô bằng đôi môi ấm nồng.
– Anh Vũ Hoàng!
Vừa trông thấy mặt Đản là Vũ Hoàng sầm mặt, xẵng giọng:
– Gì nữa! Tôi đã bảo anh đừng có bao giờ tìm tôi mà.
Đản lạnh lùng:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc