Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 14

Tác giả: Misalove_Baby

Vinh xộc vào văn phòng luật sư của Vũ Hoàng, mặc cho cô thư ký ngăn cản. Vinh ào vào, anh chộp lấy áo Vũ Hoàng quát:
– Mày giấu cô ấy ở đâu?
Vũ Hoàng cười lạt gỡ tay Vinh:
– Này, anh nên nhớ cô ấy đã hai mươi không phải còn nhỏ, tôi làm sao giấu cô ấy được Nhưng chính là cô ấy không muốn gặp anh và nhờ tôi bảo vệ cô ấy.
– Đồ khốn nạn!
– Người khốn nạn ở đây không phải là tôi xin nói cho rõ lại. Anh đã làm gì khiến vợ anh sợ hãi, anh tự hiểu lấy. Bây giờ tôi là luật sư đại diện của cô ấy.
Nếu anh không đi tìm tôi, tôi cũng đi tìm anh. Uyển Ngọc muốn ly hôn.
– Ly hôn? Hãy bảo cô ấy về nhà, nói chuyện cho rõ ràng đi.
– Được! Nhưng lần này cô ấy cương quyết ly hôn, anh nên hiểu rõ và trả tự do cho cô ấy đi.
– Mày ...
Vinh cung tay như sẵn sàng đánh vào mặt Vũ Hoàng. Vũ Hoàng cười khẩy khiêu khích:
– Anh đánh đi! Nên nhớ đây là văn phòng đoàn luật sư chứ không phải bãi biển vắng người. Anh dụ vợ ra đó rồi toan nhấn chìm cô ấy xuống biển. Uyển Ngọc không tố cáo anh là may mắn lắm rồi.
Vinh sững sờ:
– Tôi nhấn Uyển Ngọc xuống biển. Nè, đừng có nói bậy nghen!
– Tôi không nói bậy. Chính Uyển Ngọc đã cho tôi biết anh vờ lên xe đi lấy quần áo tắm nhưng thực sự anh đã chui xuống biển và lôi vợ mình ra xa để thực hiện ý đồ giết vợ.
Mọi người trong phòng luật sư kinh ngạc nhìn Vinh. Vinh kêu lên thảng thốt:
– Nói bậy! Tôi sẽ thưa anh tội vu cáo phỉ báng.
– Chẳng lẽ Uyển Ngọc vu cáo anh?
– Hãy bảo Uyển Ngọc gặp tôi! - Vinh gào lên tức giận - Tại sao tôi phải giết vợ tôi, khi tôi thật lòng yêu cổ.
– Cái này cố lẽ anh rõ hơn tôi, và cả ba anh nữa, Uyển Ngọc đưọc bà ngoại cô ấy để lại một tài sản rất lớn năm triệu đô la. Anh đã cưới một cô vợ tỉ phú, đừng có nói là anh không biết.
Vinh bàng hoàng. Chưa bao giờ ba anh hay Uyển Ngọc nói với anh điều này.
Uyển Ngọc được thừa hưởng một tài sản lớn như thế. Nhưng tại sao anh lại phải giết vợ mình? Trong mắt Uyển Ngọc, anh là một con người kinh khủng như vậy sao?
Vinh lùi ra cửa, anh hấp tấp đến công ty lao vào phòng cha mình.
– Ba!
Ông Thành đang ngồi với Uyển Ngọc, mắt cô đỏ hoe và sưng bùm bụp. Vinh vừa xông lại, cô đã sợ hãi chạy ra sau lưng ông Thành. Ông Thành giơ tay ngăn Vinh mặt bừng sắc giận, rồi vụt đánh mạnh vào mặt Vinh:
– Đồ khốn kiếp! Mày là con người hay con thú hả?
Vinh lùi lại đau đớn:
– Cả ba cũng tin là con muốn *** Uyển Ngọc sao?
– Hãy hỏi lương tâm của mày hơn là hỏi tao.
Vinh gào lên:
– Con không có. Uyển Ngọc! Anh rất yêu em, tại sao anh phải giết em. Anh cũng không hề biết em được thừa kế gia sản gì đó. Anh thề anh không có.
Uyển Ngọc lắc đầu nước mắt ràn rụa:
– Anh đừng lại gần em, em sợ lắm. Khi em là vợ anh tất cả những gì của em sẽ là của anh, tại sao em lại xem tiền quan trọng hơn em?
– Có nghĩa là em nghĩ anh giết em và khi em ૮ɦếƭ gia sản của em là của anh.
Em nghĩ như vậy sao, Uyển Ngọc? Uyển Ngọc. Có tội ác nào không phơi bày ra ánh sáng?
Em cố không suy nghĩ như vậy, nhưng mà rõ ràng người lôi em ra biển xa là anh, anh tàn nhẫn nhấn mạnh đầu em xuống biển. Anh Vinh, em không phải người điên mất trí không nhận ra anh.
Vinh choáng váng, không thể tưởng tượng anh bị vu cáo cho một tội danh *** ghê gớm như thế. Ông Thành quát:
– Sao, mày còn biện hộ gì nữa không?
Vinh đau khổ:
– Ba! Chưa bao giờ ba hay Uyển Ngọc cho con biết là cô ấy thừa kế một tài sản lớn. Con không biết, thật sự con không biết. Con lấy Uyển Ngọc vì tình yêu.
Tại sao lại gán cho con một tội danh gớm ghiếc? Con là con của ba, ba hiểu con tốt hay xấu mà.
Ông Thành hoang mang. Chính ông cũng bàng hoàng khi Uyển Ngọc nức nở đến kể lại, ông tưởng tượng mình có thể đập ૮ɦếƭ con trai ngay tức khắc. Nhưng bây giờ trước vẻ đau khổ của con trai, ông quay lại nhìn Uyển Ngọc.
– Uyển Ngòc! Con nhận rõ người nhấn đầu con xuống nước biển chứ? Tại sao lúc thoát chạy, con không tri hô lên cho người ta bắt kê hiểm ác.
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Lúc đó con quá hoảng sợ, quên mất cả tự vệ con càng la nước biển càng trào vào miệng con. May là bàn tay ấy nới lỏng cho con chạy thoát vào bờ.
Uyển Ngọc nhln Vinh:
Vũ Hoàng im lặng thầm tính toán. Hóa ra những gì anh ta cố công xây đắp trong phút chốc giống như dã tràng xe cát trên biển Đông vậy sao? Uyển Ngọc hiến hết tiền mình cố cho làng cô nhi, cô ta còn cái gì để anh phải vì cô ta mà vất vả. Đồ chó cái ngu ngốc!
Uyển Ngọc đứng lên:
– Em đi về đây. Cần gì, anh điện thoại cho em.
Vũ Hoàng giữ vai Uyển Ngọc lại tha thiết:
– Ngọc! Chưa bao giờ anh thay đổi tình cảm anh từng dành cho em cả. Bây giờ em là một người tự do, anh muốn nói là anh yêu em.
Uyển Ngọc cười buồn gỡ tay Vũ Hoàng ra:
– Em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Hôn nhân tan vỡ đối với em như một cú sốc nặng. Xin lỗi anh.
– Nếu ngày trước em chọn anh, em đâu có bị sốc. Đâu phải ai cũng ... đốn mạt như Vinh.
– Đừng anh, hãy cho em được xem anh như một người anh.
– Anh không thích được em xem anh như một người anh. Uyển Ngọc, lúc nhìn thấy em, anh đã yêu em ngay. Có lúc nào anh không lo cho em đâu, anh luôn có mặt bên em lúc em gặp khó khăn, chẳng lẽ em quên chúng mình từng cho nhau cảm giác say đắm?
– Em không muốn nghĩ đến chuyện ấy xin anh đừng nhắc lại.
Uyển Ngọc bước nhanh ra cửa. Bây giờ cô là người phụ nữ tự do, không cần vệ sĩ, nhưng sao lòng cô chẳng nhẹ nhàng, cảm giác đau khổ cứ đè nặng lên trái tim cô. Cô đơn hoang vắng, Uyển Ngọc muốn về nhà, vùi mặt lên gối để khóc, khóc cho sự cô đơn bất hạnh của mình.
– Khốn kiếp!
Vũ Hoàng đấm mạnh tay lên bàn giận đữ. Anh ta chưa kịp mừng Uyển Ngọc ly hôn, cô đã đẩy anh vào cái thế hụt hẫng. Hiến toàn bộ số tiền cô có cho làng có nhi. Ngu ngốc, ngu như con bò vậy.
– Ái da! Đau không anh Hoàng?
Thu Cúc đứng dựa vào cánh cửa từ 1úc nào, hai tay cô khoanh lại trước *** người dựa vào cánh cửa, cười trêu chọc Vũ Hoàng. Anh ta điên tiết quát lên:
– Cô đến đầy làm gì, đừng cô đến đây trêu chọc tôi!
– Em đâu dám. Em định đến chúc mừng anh họ đã ly hôn.
Vũ Hoàng hằn học:
– Cô ta ly hôn hay chưa, còn nghĩa lý gì nữa, toàn bộ số tiền cô ta được thừa hưởng nhờ anh chuyển hết cho làng cô nhi.
Thu Cúc há hốc mồm:
– Cô ta đã tưng tửng, bây giờ lại còn nổi máu điên lên nữa? Anh phải biết dùng tình cảm của anh để chinh phục cô ta, khuyên cô ta đừng có ngu dữ vậy.
– Vô ích! Cô ta nói sẽ không thay đổi ý định.
– Vậy anh tính sao? Chẳng lẽ thành công cốc à?
– Chưa biết tính sao nữa. Nếu cô ta không nhờ anh, thì cũng nhờ luật sư giám hộ của cô ta.
Vũ Hoàng buông người xuống ghế thở dài thườn thượt. Bao nhiêu là công sức anh ta đã bỏ ra, vắt óc vắt tim cho kế hoạch hoàn hảo, không có một kẽ hở cho Uyển Ngọc nghi ngờ. Cuối cùng cô ta mang tất cả công sức của anh đổ sông đổ biển hết, có tức không chứ? Vũ Hoàng như muốn điên lên được. Anh ta gườm gườm nhìn Thu Cúc làm như cô là nguyên nhân sự thất bại của anh ta.
– Còn cô, hắn với cô sao rồi?
Thu Cúc nhún vai:
– Em đến đây tìm Vinh. Ai ngờ anh ấy bỏ đi nhanh như vậy, em chẳng biết đang ở đâu nữa. Anh và em đều buồn, hay chúng ta đi uống R*ợ*u đi.
Vũ Hòang miễn cưỡng đứng lên. Anh ta còn biết làm gì hơn là đi uống R*ợ*u giải sầu. Cứ tưởng “đá” Thanh Hương, anh ta câu được con cá lớn, nhưng xem ra cá nhỏ cá lớn dều vượt khỏi tầm tay anh ta cả. Không có cá lớn bé, đi tạm vớl cô nàng này còn hơn là “sô-lô” một mình.
– Uống R*ợ*u đi Cúc.
Thu Cúc cười giễu cợt:
– Chúng ta thành công hay thất bại đây?
– Anh không tin là anh thất bại.
– Em cũng vậy, có một ngày Vinh sẽ tìm em.
– Hãy hy vọng ngày đó đến.
Hai ly R*ợ*u cụng vào nhau, cùng nâng ly uống cạn.
– Rót R*ợ*u nữa đi anh Hoàng!
– Ừ, uống không say không về.
Gần nửa đêm, Thu Cúc với Vũ Hoàng mới dìu nhau ra khỏi quán lượu, chân băng xiên băng nai, người ngã tới ngã lui.
– Say quá, kiếm chỗ nào nghỉ đi anh Hoàng.
– Ừ, bên kia có khách sạn kìa.
Cả hai vào khách sạn. Cửa vừa mở, Thu Cúc đi nhanh vào ngã lăn người trên nệm, miệng lè nhè:
– Vinh ơi ... anh đang ở đâu?
Vũ Hoàng té nhào trên người Thu Cúc, anh ta ôm luôn Thu Cúc:
– Đừng xa anh nghen Ngọc.
Trong men R*ợ*u, hai cơ thể rừng rực lửa đi tìm nhau ...
Vinh dồn hết quần áo vào valy xong đóng, nấp valy lại, bà Thành lo lắng:
– Con định đi đâu Vinh?
– Con muốn đi xa một thời gian mẹ ạ. Bây giờ ở thành phố này, ai cũng nhìn con với cái nhìn ghê sợ, vì muốn hưởng tài sản của Uyển Ngọc mà con toan tính sát hại cô ấy. Sự hiểu lầm ghê gớm này đối với con như một nỗi nhục không bao giờ gột rửa được. Mẹ có tin con là con người xấu xa như vậy không?
Bà Thành ngậm ngùi:
– Dĩ nhlên là mẹ không tin! Con là con của mẹ, mẹ sinh con ra nuôi con khôn lớn, sao mẹ không hiểu rõ tính tình của con.
Vinh cười đau đớn:
– Cám ơn mẹ đã cho con nhưng lời lẽ thật ấm áp, để tiếp sức cho con.
– Nhưng mẹ nghĩ con không nên đi, vì như vậy con mang tiếng oan suốt đời.
Phải tìm cách giải oan cho mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc