Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 12

Tác giả: Misalove_Baby

– Anh nói cái gì em không hiểu?
– Đừng có giả bộ nữa, tôi ghét cái vẻ mặt như không biết gì của cô. Uyển Ngọc, như thế này làm sao tôi tin cô còn là vợ của tôi nữa.
– Anh nói em giả, bộ em với Vũ Hoàng? Còn ai leo rào, anh hãy nói rõ hơn nữa xem. Em chưa bao giờ tiếp Vũ Hoàng trong nhà này cả.
– Cô không tiếp hắn, nhưng hắn đã hai lần bị tôi bắt gặp lúc đang leo rào ra.
Hai người làm trò dơ bẩn sau lưng tôi mà cứ nghĩ tôi không biết à!
Uyển Ngọc kêu lên:
– Em không có! Vinh tại sao anh có thể nói em như vậy?
– Chúng tạ ly hôn đi! Tôi sẵn sàng trả tự do cho cô, nếu như cô không muốn sống với tôi nữa.
Ly hôn? Uyển Ngọc kinh hãi, cô không hiểu rõ lắm những lời của Vinh. Cô bước theo Vinh, anh giận dữ laovào phòng đùng đùng dồn quần áo vào valy.
Uyển Ngọc ôm Vinh lại:
– Tại sao anh nói ly hôn? Tại sao anh mang quần áo đi? Em thề với anh chưa bao giờ em tiếp Vũ Hoàng trong nhà này cả.
Vinh khinh bỉ gạt Uyển Ngọc ra:
– Đừng lừa dối tôi nữa ở bên cô có ngày tôi điên mất. Nếu yêu tôi, cô đâu gặp hắn như vậy. Đúng là mười ngày qua tôi có bận rộn an ủi Thu Cúc, nhưng cô cũng không nên vì vậy mà muốn trả đũa tôi. Cô cứ cho tôi hết từ cú sốc này đến cú sốc kia. Tôi chán lắm rồi. Tôi có yêu cô thật, nhưng tôi cũng không bao giờ tha thứ cho sự phản bội, cô rõ chưa?
Đống nắp valy lại, Vinh xách valy lên bước ra ngoài, leo lên xe lái đi. Lòng anh ngập tràn cay đắng đau khổ. Tại sao em nỡ cư xử với tôi như thế. Đã bằng lòng làm vợ tôi còn có mối quan hệ với hắn.
– Anh Vinh!
Uyển Ngọc gọi thất thanh, Vinh vẫn đi. Cô đứng sững người ra, những lời nói của anh khiến cô không sao hiểu nổi. Cô yêu anh, sao anh có thể nghi ngờ cô gặp lại Vũ Hoàng. Cô đã lừa dối anh những gì?
...
Lái xe đi loanh quanh, Vinh tấp vào quán R*ợ*u với cõi lòng cay đắng. Mới cưới nhau mà đã như thế. Em yêu tôi hay yêu hắn?
Chưa bao giờ tôi quên lời nói nồng nàn say đắm khi em nằm trong lòng tôi.
Vậy mà khi tôi đi vắng em lại gặp hắn. Tại sao như vậy?
Gọi R*ợ*u, Vinh uống như uống nước. Anh muốn say để quên ...
– Anh say quá rồi anh Vinh.
Thu Cúc kéo ghế ngồi xuống cạnh Vinh:
– Chiều này anh không đến thăm em đểvào quán lượu uống say như vầy sao?
Vinh nhướng mắt:
– Em đến đây làm gì? Đi về đi, em nói tay em chưa lành mà.
– Thì vẫn còn đau, nhưng là đau ở tim nè. Người ta nói với em dạo này Vũ Hoàng và Uyển Ngọc hay gặp nhau, em đâu có dám nói cho anh biết, mà chắc gì anh đã tin.
Vinh xua tay:
– Đừng nhắc tên cô ta nữa, anh không muốn nghe bất kỳ điều gì về cô ta. Em không đi về thì uống R*ợ*u với anh, anh muốn say em hiểu chưa?
– Em sẽ uống với anh, không say không về.
Thu Cúc rót R*ợ*u vào đầy ly cho Vinh và cho cô.
– Nào, cụng ly, anh Vinh.
Cô cụng ly mình vào ly Vinh. Nhưng khi Vinh ngửa cổ uống, cô đổ R*ợ*u xuống chân. Lát sau cô vờ nhừa nhựa:
– Em say rồi anh Vinh ơi ... Em thấy chóng mặt quá, anh đưa em về nhà đi.
Giọng Vinh cũng nhừa nhựa:
– Anh say rồi, không biết có lái xe nổi không? Tối nay anh sẽ về đâu đây.
– Anh không về nhà với Uyển Ngọc?
– Anh đã bảo em đừng nhắc đến cô ta kia mà.
– Ừ, không nhắc. Hay là chúng mình nghỉ đỡ ở khách sạn nghe anh. Anh lái xe lỡ xảy ra tai nạn thì sao?
– Ờ ... ờ ...
Vinh đi theo Thu Cúc, từng bước chân xiêu vẹo. Tại sao em phản bội anh, Ngọc ơi.
Mở được cửa phòng khách sạn, Thu Cúc dìu Vinh vào. Cô đặt anh nằm lên giường, cởi giày cho anh và lấy khăn lau mặt cho anh. Cô yêu gương mặt này biết bao, sống mũi cao, vầng trán rộng. Bây giờ anh mới là của em, Vinh ạ.
Thu Cúc cúi hôn Vinh, cô *** cho anh và cho mình, nằm xuống gối đầu trên vai anh, cô sung sướng hôn vào cằm anh. Em yêu anh ...
Vinh trở mình. Trong cơn say bồng bềnh, tay anh chạm vào thân thể mềm ấm. Cơn say váng vất cho Vinh quên tất cả, anh ôm ghì lấy thân thể mềm ấm vào mình. Anh yêu em, cô bé thơ ngây ngốc nghếch của anh.
– Anh Vinh! Em là Thu Cúc, không phải Uyển Ngọc.
Thu Cúc vùng vằng đẩy Vinh ra, Vinh mở to mắt ra:
– Em không phải Uyển Ngọc, tại sao lại ở đây?
Tức giận, Vinh ngồi bật dậy, anh lôi Thu Cúc ra cửa:
– Đi cút đi!
Cái hất tay tàn nhẫn, Thu Cúc bật khóc. Cô sẽ không vì con người tàn nhẫn ác độc này nữa, mà cô sẽ đến với bất kỳ người đàn ông nào muốn cô. Thành Vinh, tôi hận anh.
Trong phòng, Vinh nằm vật xuống, tâm hồn anh ૮ɦếƭ lịm. Trong nỗi đau bị phản bội. R*ợ*u vào uống mềm môi nhưng sao không thể quên được nỗi đau.
Nếu có một ngày tôi ôm một người phụ nữ nào khác, tôi nói dối lằng tôi yêu họ thì là tại em đó Ngọc. Tại em, nhưng tôi còn có thể yêu ai nữa, khi trái tim tôi chỉ có mình em, vì em và những gì chúng mình có với nhau.
Những gì cao đẹp thẳm sâu Anh cho em hết, lòng đau còn gì.
Chỉ còn cái bóng anh đi Cái gan cái ruột tình si khoét rồi.
Đã ba ngày Vinh không về nhà, anh cũng không hề gọi điện thoại cho cô.
Anh giận dữ bỏ đi từ buổi chiều hôm ấy, sau khi ném vào mặt Uyển Ngọc những tội danh mà cô không sao hiểu nổi.
Anh không còn yêu cô nữa? Nếu yêu nhau thì không xa nhau những ba ngày vẫn không về nhà. Uyển Ngọc không biết mình có nên đi tìm anh. Nhưng cô là vợ anh kia mà, cô có quyền đi tìm anh.
Uyển Ngọc thay quần áo đến công ty, cô lên phòng giám đốc chào ông Thành. Ông Thành vui vẻ:
– Đi hưởng tuần trăng mật mới về phải không? Bữa nay Vinh đi làm chưa?
Uyển Ngọc lúng túng ú ớ:
– Dạ ....
Ông Thành lại cười:
– Không sao đâu, còn mệt cứ ở nhà nghỉ. Sao, đi chơi có vui không?
Uyển Ngọc cười gượng:
– Dạ vui. Ba và mẹ có khỏe không?
– Khỏe. Con cũng đừng buồn Thanh Hương, từ từ ba sẽ khuyên nó.
– Dạ, không sao đâu ba.
Nói chuyện một lúc với Ông Thành, Uyển Ngọc từ giã ba về. Vinh không đi làm, vậy anh đi đâu, nếu không thì đang ở bên Thu Cúc. Ý nghĩ này khiến Uyển Ngọc se cả lòng, mới hôm nào yêu nhau thắm thiết, thậm chí anh còn tha thứ cho sự ngu ngốc của cô, nhưng sao cưới nhau chưa bao lâu, anh đã bỏ cô. Tình yêu đến và đi nhanh như vậy sao?
– Cô Ngọc!
Tiếng gọi khẽ phía sau, Uyển Ngọc quay lại, cô chào người vừa gọi mình(4)
– Anh Triều.
– Cô tìm anh Vinh? Tôi biết anh Vinh đang ở đâu, cô cứ đến nhà cô Thu Cúc.
Uyển Ngọc cắn mạnh môi. Cô đã hiểu. Đúng như điều cô nghĩ, Vinh đang ở với Thu Cúc. Cô có nên đến đó không? Ảnh đã phản bội cô. Cô đã quá vội vã trong cuộc hôn nhân của mình. Quên cả cảm ơn Triều, Uyển Ngọc thẫn thơ bước đi.
Cô sẽ không đi tìm anh, mà chấp nhận làm kẻ bại trận.
– Ngọc.
Vũ Hoàng thắng xe lại, anh ta nhảy xuống xe:
– Nắng quá, em đi đâu vậy? Lên xe anh đưa về nhà cho.
Uyển Ngọc lắc đầu:
– Cám ơn, tôi có thể tự về.
– Em đang buồn Vinh phải không? Anh cũng không ngờ hắn bỏ em nhanh như vậy. Nhưng em nên nghĩ cái gì đến vội thì đi cũng vội. Hắn bỏ Thu Cúc vì em, sao lại không bỏ Thu Cúc vì em cho được!
Anh đừng nói nữa!
– Anh phải nói cho em tỉnh ngộ. Lúc em thui thủi một mình, hắn đang ở bên Thu Cúc, người như vậy em nên ly hôn.
Vũ Hoàng làm vẻ tha thiết:
– Lên xe đi em, anh đưa em về. Trông em không được khỏe lắm.
Do dự một chút, Uyển Ngọc lên xe Vũ Hoàng, cô đang mệt và buồn, từng bước chân muốn rã rời. Lúc này, có muốn về nhà đóng cửa và khóc.
Vũ Hoàng hài lòng khi thấy Uyển Ngọc chịu lên xe anh ta giúp cô gài dây an toàn:
– Thật sự lúc nào anh cũng lo cho em, quan tâm đến em dù em đã bỏ anh.
– Xin anh đừng nói nữa! Đúng là tôi đã quá vội khi kết hôn.
– Em nên ly hôn. Tại em không biết đó thôi, Vinh chưa bao giờ yêu em cả.
Anh ta chỉ lợi dụng em, vội vàng cưới em là có mục đích.
– Có mục đích. Mục đích gì?
– Chẳng lẽ em không biết khi ngoại em ૮ɦếƭ, bà để cho em một gia sản rất lớn đến năm triệu đô la. Cưới em, Vinh có một cô vợ tỉ phú.
Uyển Ngọc sững sờ. Cô có biết điều này, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ Vinh cưới cô vì tiền cả.
Ngừng mộ t chút! Vũ Hoàng làm vẻ thương hại.
– Em có nghĩ là tại sao em và anh ta bị bắt cóc không, đó chỉ là màn kịch. Lẽ ra anh ta phải bảo vệ em, nhưng em lại là người bảo vệ và giúp anh ta đào thoát thành công. Đào thoát thành công có nghĩa kế hoạch bắt cóc đòi hai trăm ngàn đó thất bại, cho nên chỉ còn một cách là cưới em là vợ. Em nghĩ xem anh nói có đúng không?
Uyển Ngọc ngồi ૮ɦếƭ lặng. Một sự thật như thế, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có cả Vinh, người chồng cô yêu đắm đuối trao trọn cả trái tim cho anh, lại là một người đến với cô chỉ vì tài sản mà cô có. Uyển Ngọc cúi sâu đầu cô để những giọt nước mắt đau khổ lặng thầm rơi tràn xuống má, xuống bàn tay mình.
Vũ Hoàng ngồi xích lại gần, anh ta ngập ngừng nắm bàn tay Uyển Ngọc:
– Em cứ khóc đi, những giọt nước mắt đôi khi làm người ta vơi đi được những đau khổ trong lòng mình. Nếu như em chọn anh, em không đau khổ như thế này.
Uyển Ngọc, rụt tay lại:
– Anh lái xe đưa em về nhà giùm.
– Em lau nước mắt đi, anh rất đau lòng khi nhìn em khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay