Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 04

Tác giả: Misalove_Baby

Chờ Uyển Ngọc gọi điện xong, Vũ Hoàng mới nhìn cô mỉm cười:
– Chúng ta đi uống nước một chút hãy về nhé? Hay là đến nhà anh đi cho biết nhà, hôm nào muốn tâm sự với anh cứ đến tìm anh.
Không đợi Uyển Ngọc đồng ý, Vũ Hoàng lái xe về nhà mình. Anh xuống xe thân mật:
– Xuống đi em, đừng ngại, nhà anh không có ai cả.
Rồi tự nhiên Vũ Hoàng ôm qua vai Uyển Ngọc kéo cô vào nhà. Uyển Ngọc muốn đẩy ra nhưng lại sợ Vũ Hoàng giận. Dẫu sao anh cũng là người ơn của cô, hôm đó mà không gặp anh, cô chưa biết mình về nhà bằng cách nào nữa.
Để cho Uyển Ngọc ngồi ghế ở phòng khách, Vũ Hoàng vào trong làm hai ly nước uống mang ra:
– Uống đi em, chiều thành phố oi ả quá phải không? À, em thích nghe nhạc không, anh mở nhạc cho em nghe nghen.
Uyển Ngọc đỡ rụt rè trước cử chi tự nhiên của Vũ Hoàng. Cô len lén nhìn anh. Khá đẹp trai, lịch sự trí thức. Chưa bao giờ Uyển Ngọc dám nghĩ, cô quen được một người như anh. Hẳn có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh, còn anh sao lại quan tâm đến một cô gấi tầm thường như cô
Điệu nhạc trẻ trung sôi động, mải nhìn quanh căn phòng khách sang trọng, Uyển Ngọc không hay Vũ Hoàng ngồi sát vào cô từ bao giờ. Anh cầm lấy tay cô.
– Em xinh lắm, anh tin tương lai em sẽ xán lạn.
Anh ngồi sát vào cô quá, Uyển Ngọc ghe mặt mình nóng bừng. Cô ngồi dịch người ra, nhưng chỉ cách một khoảng ngắn.
Anh đặt tay lên vai cô:
– Em có thiếu gì anh mua cho.
– Dạ .... em có đủ rồi.
– Thanh Hương cư xử với em không tốt lắm đúng không? Cứ mặe kệ cô ấy.
Uyển Ngọc ... em có biết anh mến em lắm không, nên mới đưa em về nhà.
Uyển Ngọc lúng túng cúi đầu. Đôi mắt anh như có lửa vậy hut cả thần trí cô ... Bỗng gương mặt anh cúi thật gần cô, rồi anh kéo cô vào vòng tay mình, anh bắt đầu hôn cô. Nụ hôn rơi trên mắt trên mũi và trên đôi môi vụng dại bỡ ngỡ. Toàn thân Uyển Ngọc run lên dại khờ, cô khẽ đẩy Vũ Hoàng ra:
– Anh ... Hoàng ...
– Khi mình thích người nào đó, mình bày tỏ tình cảm, đúng không? Anh cũng vậy, anh rất thích em ... Suỵt, hãy nằm yên trong lòng anh, cho anh ngấm em và hôn lên thân thể em.
Một cảm giác ngây ngất chi phối Uyển Ngọc, cô nữa muốn đẩy Vũ Hoàng ra, nửa lại sợ anh giận. Bàn tay Vũ Họàng đặt lên hàng cúc áo sơ mi của Uyển Ngọc, cô hoảng sợ nắm tay Vũ Hoàng lại.
– Đừng anh!
– Suỵt! Hãy lặng yên cho anh ngắm em.
Từng chiếc cúc áo được tháo chầm chậm, Vũ Hoàng vùi mặt lên đồi *** thanh tân như con nai khát nước ... Còn suối nước trong bỡ ngở run rẩy, bởi những cảm giác kỳ lạ lần đầu tiên trong đôi:
Chợt ...
– Anh Hoàng ơi!
Tiếng đập cửa và tiếng Thanh Hương ầm ĩ bên ngoài.
– Anh Hoàng ơi! Có trong nhà phải không?
Tiếng xoay ổ khóa, Vũ Hoàng vội buông Uyển Ngọc ra quýnh quáng:
– Uyển Ngọc! Em mau chạy trốn vào toa-lét phía trong đi!
Uyển Ngọc chưa kịp ngồi dậy, Vũ Hoàng kéo nhanh cô vào trong ra sau bếp tấn cô vào toa-lét.
Em đóng chặt cửa lại, nhớ đừng có mở ra, khi nào anh gọi hãy mở.
Cẩn thận hơn, Vũ Hoàng kéo bàn ăn tấn ngay trước cửa toa-lét, xong mới đi lên nhà nhìn quanh xem còn sót dấu tích gì của Uyển Ngọc. Cái cặp học! Hoảng hồn, Vũ Hoàng ôm nó thảy vào ngăn tủ rồi mới yên tâm đi ra mở cửa, làm bộ dạng như mới ngủ dậy vò đầu tóc mình cho bùng lên, giọng ngái ngủ:
– Thanh Hương hả?
Cánh cửa mở ra, Thanh Hương nhăn nhó:
– Anh làm gì mà em gọi lâu muốn ૮ɦếƭ vậy?
– Anh nhức đầu quá nên ngủ.
– Anh ngủ vào buổi chiều?
– Ừ. Nhức đầu quá mà.
Thanh Hương làm một cử chỉ săn sóc đặt tay thăm nhiệt lên trán Hoàng:
– Vậy anh uống thuốc chưa? Có cần em giật gió cho không?
– Anh uống thuốc rồi. Thôi, không cần giật gió đâu.
Thanh Hương tin ngay. Lần đầu tiên cô mới thấy Vũ Hoàng ăn mặc cẩu thả, áo sơ mi không cài nút, quần tháo dây nịt. Cô âu yếm ôm anh:
– Vào đây em mát xa vai và đầu một lát là anh đỡ ngay.
– Ờ, em giúp giùm anh đi.
Thanh Hương vô tình ngồi đúng ngay chỗ của Uyển Ngọc lúc nãy. Cô bắt Vũ Hoàng nằm xuống và bắt đầu mát-xa cho anh. Vũ Hoàng khép mắt lại, đầu óc anh hiển hiện ra thân thể tươi mát của Uyển Ngọc, nếu như không có sự xuất hiện của Thanh Hương, anh đã hưởng được hương vị tươi nguyên ấy. Nhưng có sao đâu, không lần này thì lần khác, cô bé đang ở trong nhà anh, sớm hay muộn gì thì cũng là của anh.
Anh Hoàng, có đỡ không?
Thanh Hương cúi gán sát Hoàng, anh nhìn thấy gần như hết bộ *** của cô qua chiếc áo rộng cổ. Khao khát lại bừng dậy, Vũ Hoàng ôm choàng Thanh Hương.
– Chúng mình vào phòng nhé!
Thanh Hương tình tứ gật đầu, cô đã từng cho anh phút đam mê yêu và cho là nhận ...
Im lặng quá! Uyển Ngọc hé nhè nhẹ cánh cửa phòng toa-lét ra. Đã bảy giờ, cô không thể trốn mãi trong toa-lét ở đây, mà phải về nhà. Uyển Ngọc rón rén đi ra. Không có tiếng động nào ngoài ánh đèn sáng choang ở phòng khách. Vũ Hoàng và Thanh Hương đâu?
Bước thêm một bước nữa đi qua căn phòng đang mở cửa, chỉ có ánh đèn nhàn nhạt hất ánh sáng ra, Uyển Ngọc tò mò nhìn vào, mặt cô đỏ lên. “Kinh khủng” Vũ Hoàng và Thanh Hương, anh ta đang gục mặt lên người Thanh Hương, cả hai đều *** ... Lúc nãy, suýt nữa anh cũng đã làm điều này với cô. Kinh tởm, không còn biết sợ, Uyển Ngọc chạy tuôn ra phòng khách, lập cập mở cửa thoát ra đường.
Ra đường rồi, Uyển Ngọc đi một quãng mới đứng lại. Cô nhớ chiếc cặp học có cả điện thoại và cả tiền bạc nữa, tất cả còn ở nhà Vũ Hoàng. Cô run rẩy đứng lại bên đường, không biết mình phải nên như thế nào nữa. Cô sẽ giải thích như thế nào với cậu Thành khi trở về nhà?
Cũng chưa bao giờ Uyển Ngọc đi bộ nhiều như thế, đến đau cả chân. Hôm nay cô không đi lạc, mà về nhà đúng chín giờ đêm. Chỉ có Vinh, anh mở cửa mắt trợn lên:
– Bây giờ mới về! Cặp học đâu?
– Mất rồi.
Cộc lốc như vậy, Uyển Ngọc lách người qua đi lên phòng. Đóng chặt cửa lại, Uyển Ngọc lao vào nhà tấm, cô hối hả mở nước, cho chảy tràn lên thân thể mình, như muốn dùng dòng nước mát rửa sạch “mùi” của con ngươi hào hoa đẹp đẽ đó. Anh ta từng với Thanh Hương vậy mà còn muốn cô, đồ dơ bẩn tham lam. Từ nay cô không ngốc nữa. Nhưng liệu như thế cô đã “hư” chưa? Đầu óc Uyển Ngọc, tăm tối mù.
Buổi sáng, chỉ còn Uyển Ngọc và Vinh là người ăn sáng sau cùng. Để ý, Vinh cứ thấy Uyển Ngọc nhìn lén Thanh Hương. Thanh Hương vô tình ăn hết phần của mình.
– Anh Hai! Em đi trước nghen!
Vốn không thích Uyển Ngọc nên Thanh Hương đứng lên đi ngay. Vinh quay sang Uyển Ngọc:
– Hôm nay có đi học không vậy?
– Dạ .... không.
Lê ra thì có, nhưng hôm nay Uyển Ngọc muốn nghỉ, cô sợ gặp Vũ Hoàng và cả cái cặp hãy ớ nhà anh. Cô không có cách nào lấy lại cái cặp nếu không đến đó. Mà đến đó Uyển Ngọc sợ lại rơi vào hoàn cảnh như chiều hôm qua. Vũ Hoàng không thể vừa muốn có Thanh Hương vừa muốn có cô, tâm hồn Uyển Ngọc nghĩ đơn giản như thế. Dẫu sao cô cũng hiểu hành động của Vũ Hoàng là không đúng đắn. Mà tại sao Thanh Hương để anh ta làm như thế? Có phải chăng cũng khờ khạo vụng đại như cô. Không nên đến đó, nhưng còn cái cặp?
Uyển Ngọc lắc đầu, lòng rối bời.
Ăn xong, Uyển Ngọc lủi ngay lên lầu. Cô băn khoăn đi đi lại lại, khổ sở những gì đang ám ảnh cô.
Sáng nay chỉ cô mình cô ở nhà với chị giúp việc, có lẽ Vũ Hoàng biết điều này, anh đến.
– Cô Ngọc! Có cậu Hoàng tìm cô.
Giật bắn người như mình đang làm chuyện xấu, Uyển Ngọc lắp bắp:
– Sao chị không nói tôi đã đi học.
– Cậu Hoàng bảo đưa cho cô cái gì đó.
Mới nghe như thế, Uyển Ngọc vội vàng tuôn xuống. Đúng là Vũ Hoàng mang cái cặp đến cho cô. Anh cười khi nhìn thấy cô:
– Em về khi nào vậy?
Uyển Ngọc giật cái cặp lại, cô chạy ngay lên lầu, nhưng được mấy bậc thang, cô dừng lại ai oán:
– Sau này anh đừng tìm em nữa.
Rồi cô chạy biến lên lầu ngay, mà chẳng hiểu sao mình cô thái độ này nữa.
Cô kinh tởm và đau đớn, khi thần tượng đẹp đẽ rơi vỡ dưới chân mình. Vũ Hoàng bước theo:
– Uyển Ngọc, nghe anh nói đi?
Nhưng cô bé không để cho Vũ Hoàng nói đã chạy lên lầu đóng sầm cửa lại.
Vũ Hoàng đành đứng lại. Ngày hôm qua đúng là một ngày Thanh Hương không nên xuất hiện. Bây giờ thì không dễ “dụ” con nai tơ này. Nhưng không sao, Vũ Hoàng tin chắc, anh sẽ chinh phục được. Anh ta còn nhớ rõ cảm giác khi đôi môi mình đặt lên vùng *** nguyên trinh, khi hôn lên đôi môi vụng dại bỡ ngỡ.
Cái thế giới đó hãy còn bí mật và đầy quyến rũ.
Lắc đầu, Vũ Hoàng đi về ... Tiếng xe chạy đi rồi, Uyển Ngọc thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi gán*** trên vai vậy. Cô thầm nhủ mình, không bao giờ nên gặp con người ấy, “rất nguy hiểm”. Uyển Ngọc lấy cây viết và tờ giấy vẽ một gạch chéo với chiếc đầu lâu.
Nhưng cái nhìn ai oán kia lại ám ảnh Vũ Hoàng ...
Mở cửa xe bỏ một chân xuống đất, nhưng Uyển Ngọc chưa ra khỏi xe:
– Anh Vinh!- Uyển Ngọc ngập ngừng.
– Chiều nay ... anh Vinh rước em về có được không?
Vinh nhíu mày như cố nhớ thời gian của mình rồi gật đầu:
– Được. Sáu giờ phải không? Anh đến muộn có khi bị kẹt xe cũng đợi một chút nghen.
– Dạ.
Sự trầm lắng và như cô đơn mấy của cô bé ngày qua bỗng khiến Vinh trở nên dễ dãi và tồi tội cô bé không còn ai là người thân của cô. Những ngày đầu cô xuất hiện đúng là có gây xáo trộn cho gia đình anh, nhưng sau đó cũng đi vào nề nếp.
Chờ cho Uyển Ngọc vào trường, Vinh mới lái xe đi. Mỗi ngày dường như cô bé xinh ra ... Mỉm cười, Vinh lái xe đi hòa vào dòng xe đông đảo trên đường phố vào buổi sáng. Năm nay anh hai mươi sáu, anh chưa nghĩ mình sẽ kết hôn, nhưng nếu yêu ai, anh sẽ cưới người đó làm vợ.
Pin ... Pin ... Mộ t chiếc xe vượt qua, Thanh Hương ngồi sau xe Vũ Hoàng, cô tinh nghịch gọi anh trai:
– Anh vừa đưa con nai vàng ngơ ngác đến trường à?
Vinh quay sang mỉm cười.
– Ừ. Em đi đâu vậy?
– Đi thực tập. Em có nói với mẹ ngày mai mới về. Anh Hoàng đưa em đi nè.
Thôi, bye anh nghen.
Xe Vũ Hoàng vượt lên. Vũ Hoàng đang thầm tính đưa Thanh Hương lên tới làng đại học Thủ Đức, trưa anh quay về tìm Uyển Ngọc. Cả tuần nay anh không gặp cô. Cô bé tránh mặt anh làm cho anh bỗng thấy như khó chịu và mất mát điều gì vậy.
Thanh Hương chồm người tới trước cho má cô chạm vào má Vũ Hoàng:
– Tối, anh lên với em nghen.
– Ờ, nhưng anh không hứa chắc nghen, sợ có khách hàng đột xuất.
Thanh Hương nũng nịu:
– Em vẫn cứ đợi anh. Lệnh của em, anh phải có mặt.
– Biết rồi, xin tuân lệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc