Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 03

Tác giả: Misalove_Baby

Làm gì đây! Ngày tháng như quá dài và vô vị. Một ý nghĩ qua đầu, Uyển Ngọc định chiều nay xin ông Thành cho cô học một khóa gia chánh, cô sẽ biết nấu những mốn ăn ngon cho gia đình. Chừng đó biết đâu Vinh không nạt nộ quát mắng cô nữa.
Nghĩ là làm, buổi chiều đợi lúc ông Thành vui vẻ, Uyển Ngọc lại bên ông:
– Thưa cậu.
Ông Thành vui vẻ:
– Có chuyện gì vậy Ngọc?
– Cậu! Con muốn xin cậu cho con ... đi học khóa nữ công gia chánh, dạy nấu ăn.
– À, đi học cái đó được. Nhưng ý cậu định cho con đi học thêm văn hóa kìa.
Ở quê, con học đến lớp mấy rồi?
– Dạ, lớp chín.
– Cậu sẽ cho con đi học lại. Nhưng nếu con thích học nữ công gia chánh nấu ăn gì đó cũng được.
Uyển Ngọc vui mừng:
– Cám ơn cậu.
Nhưng vừa nghe mình có nhiệm vụ đưa đón Uyển Ngọc đi học, mặt Vinh nhăn lên:
– Con đâu có rảnh ba. Hay ba mua cho Uyển Ngọc chiếc xe đạp.
– Cũng được, nhưng con hãy giúp Uyển Ngọc quen đường đi đã.
Chán chưa! Vinh lại phải lãnh thêm nhiệm vụ, mỗi ngày đưa cô nhỏ man man đi học và rước về. Không vui, nên mặt Vinh đăm đăm khó chìu, anh cộc lốc, chất giọng xẵng lè khố chịu:
– Này, có biết đi xe đạp không?
– Biết.
Tôi đưa cô đi vài ngày thôi nghen, sau đó cô tự đi.
– Dạ.
Nhưng vừa mới đi ra đường, Vinh đã bị Thu Cúc đón ngay ở cửa, cô nhìn Uyển Ngoc khinh khỉnh:
– Đi một mình không đám đi à? Bộ dạng của cô lớ ngớ đúng là con Mán ở phố núi xuống thành thị.
Vinh nhăn mặt. Dù anh không thích việc đưa đón Uyển Ngọc, nhưng trước thái độ của Thu Cúc, anh lại thấy tội cho cô bé, nên kéo tay Thu Cúc:
– Em đừng như vậy mà Thu Cúc.
– Anh bỏ tay em ra! Thay vì thời giờ anh dành cho em, lại phải vì con nhỏ này, em phải tức chớ. Bây giờ anh và em đưa nó đến trường, sau đó nó tự về.
Không biết đường về thì hỏi người ta, biết chưa?
Uyển Ngọc lặng thinh đạp xe đi. Tôi không cần mấy người đưa tôi đi hay đón tôi về. Tôi tự về. Để xem!
Uyển Ngọc hùng dũng đạp xe đi. Đường đi trong miệng tôi nè, tôi đâu có câm cũng đâu có đui.
Nhưng quái lạ! Con đường lạ hoắc lạ huơ! Uyển Ngọc nhìn ra xem Vinh có đi theo mình không. Không có, cô quay ngược xe lại. Có mấy chiếc xe đạp chạy ùn ùn tới như muốn tông vào cô, Uyển Ngọc sợ muốn khóc. Cô muốn kêu bà ngoại lại không dám kêu, sợ người ta kêu mình khờ, cười mình là con nít, ai đời mười bảy mười tám còn đi lạc.
Rồi trời trưa nắng gay gắt, đầu Uyển Ngọc nhức bưng lên, bụng cô đói cồn cào. Uyển Ngọc thò tay vào túi áo, may là có tiền, cô ghé vào quán ăn bên đường gọi tô Pu'n riêu và ly nước mía, ăn ngon lành, chưa bao giờ ăn ngon đến thế. Cô cười một mình, đi lạc cũng có điều kỳ thú đấy chứ
Rồi buổi chiều, nắng dần tắt, không gian màu xám đổ dài, một ngày Uyển Ngọc lang thang ngoài đường, cô mệt quá thèm có một chỗ ngủ, lại sợ mất cái xe. Uyển Ngọc ngồi bến chờ xe buýt, hai tay cô giữ chặt cái xe, ngó ௱ôЛƓ. Cô đúng là khờ thật, cho đến nhà ở đường gì và số mấy cũng không nhớ.
Nghĩ đến chuyện đi lạc không về nhà được, Uyển Ngọc bắt đầu khóc sụt sùị .... Vũ Hoàng lái xe đi vượt qua, hình ảnh cô gái trẻ đang khóc là anh ta chú ý.
Chợt kêu lên:
– Con nhỏ man.
Con nhỏ man là tên gọi Thanh Hương dành cho Uyển Ngọc, cô bé tỉ phú chưa quá hai mươi đã sở hữu một tài khoản năm triệu USD, tính ra tiền Việt Nam đến gần cả chục tỉ Việt Nam. Ai lấy cô ta là tỉ phú ngang hông. Vũ Hoàng vội lùi xe lại:
– Uyển Ngọc! Có phải Uyển Ngọc không?
Nhận ra Vũ Hoàng người hay đến tìm Thanh Hương, Uyển Ngọc mừng quýnh:
– Anh Hoàng! Chỉ đường cho em về nhà đi, em đi học từ chiều giờ.
– Đi lạc?
Vũ Hoàng bật cười. Đi lạc cũng phải, nét mặt cô ta khờ trân như con Mán trong rừng vừa lên thành phố. Nhưng một nét đẹp thật hoang dã ngây thơ.
– Xe anh đậu đàng kia. Tội nghiệp dữ hôn, đi lạc chiều giờ lận. Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà.
– Cám ơn anh ... nhưng bằng cách nào đây em có xe đạp.
– Được mà.
Vũ Hoàng nắm tay Uyển Ngọc dắt đi. Uyển Ngọc định rút tay lại, song nhìn mặt Vũ Hoàng, anh tự nhiên chứ có “tà ý” gì đâu, cô ngoan ngoãn bước theo.
Mở cốp xe của mình, Vũ Hoàng nhấc xe đạp của Uyển Ngọc bỏ vào.
– Em lên xe, anh đưa em về nhà. Vinh không đưa rước em nữa à?
– Em nghĩ ... mình nhớ đường rồi, nên bảo ảnh khỏi đưa đón, ai đè em càng đi càng lạc.
– Em biết đây là đâu không?
– Dạ không.
– Ra tới Bà Hom Phú Lâm. Từ đây mà em đạp về nhà phải cả chục cây số.
Uyển Ngọc kêu lên:
– Trời đất, xa dữ vậy! Hèn nào em đạp xe mỏi nhừ cả chân, bây giờ càng mỏi dữ hơn. Càng đạp xe đi, càng thấy lạ hoắc.
– Mệt lắm phải không? Hay anh đãi em ly nước ngọt nhé!
– Dạ thôi, em đâu có tiền.
– Anh mời em, anh phải trả tiền. Hay là đói chưa, anh dắt em đi ăn cơm luôn?
Uyển Ngọc cười như thú nhận, bụng của cô đang rỗng không, đói đến chán run rẩy luôn, song cô lắc đầu ấp úng:
– Dạ thôi.
– Đừng có ngại, anh cũng đang đối nè.
Vũ Hoàng lái xe đến nhà hàng, anh dắt Uyển Ngọc vào:
– Cứ ăn tự nhiên nhé!
Chưa bao giờ Uyển Ngọc ăn ngon đến thế, cô ăn thật nhiều.~ – Cám ơn anh nghen, em đang đói nên ăn ngon lắm.
Uyển Ngọc cắm cúi ăn nên không thấy Vũ Hoàng đang ngắm cô. Anh đang làm một cuộc so sánh. Cô bé đẹp quá, dù ăn mặc tầm thường, không màu mè hay biết làm điệu.
– Khi nào em gặp Thanh Hương, đừng nói việc anh đưa em đi ăn nhé.
– Dạ, nhưng sao đừng nói vậy anh?
– Thì anh bảo em đừng nói, em đừng nói, như vậy thôi Anh ... sợ Thanh Hương ghét em hơn nữa.
Uyển Ngọc gục gặc đầu như đã hiểu. Có khi nào Thanh Hương tốt với cô đâu, xem cô như kẻ thù vậy. Có lẽ tại cô có quá “vộ số tội”, lúc nào cũng làm phiền người khác.
Vũ Hoàng chợt nắm bàn tay Uyển Ngọc.
– Em đẹp hơn cô ấy nhiều, mà con gái thì hay đố kỵ với những người đẹp hơn mình, hiểu không?
– Dạ.
Uyển Ngọc không hiểu cho lắm. Cô kém Thanh Hương tất cả kia mà.
Giờ cơm, chỗ ngồi của Uyển Ngọc trống không, ông Thành ngạc nhiên:
– Uyển Ngọc không ăn cơm à?
Thanh Hương dài dòng châm biếm:
– Còn đợi mời mới xuống. Chị Hai, lên mời cô Ngọc xuống dùng cơm.
– Dạ cô Ngọc đi học chưa về.
Ông Thành trợn mắt:
– Cái gì! Bây giờ là mấy giờ rồi mà đi học chưa về? Vinh, bữa nay con không đi rước Uyển Ngọc à?
– Dạ không! Uyển Ngọc nói khỏi, đã nhớ đường về nhà.
Ông Thành đằn mạnh đôi đũa lên bàn, mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
Sáu giờ tan học, có về muộn lắm bây giờ cũng về đến nhà chứ, có đâu chưa về.
Hay là đã ... đi lạc.
Thanh Hương châm chích:
– Ba sợ nó đi lạc à? Mặt nó làm bộ man chứ nhìn ranh lắm, sao đi lạc cho được.
Ông.Thành nạt đùa:
– Thôi cái giọng khó nghe của con đi! Vinh mau lấy xe đến trường xe sao!
– Dạ ...
Thanh Hương giận đỗi:
– Phiền quá đi, đến bữa cơm ăn cũng không yên! Mẹ thấy không, như vậy làm sao con ưa nó cho được.
Bà Thành cũng bắt đầu nhận ra sự quá ưu ái của chồng dành cho Uyển Ngọc.
Lo lắng cho sự vắng mặt của Uyển Ngọc đến bỏ bữa cơm, bắt cả Vinh cũng không được ăn cơm, mà phải đi tìm Uyển Ngọc. Uyển Ngọc đã mười bảy mười tám chứ đâu phải đứa trẻ lên ba.
Vinh vội vàng chạy xe đi. Cổng trường đã đóng, bên trong vắng hoe, như vậy là Uyển Ngọc đã di lạc. Nếu như cô không về nhà, Vinh không dám nghĩ đến điều này. Mong rằng cô ta còn nhớ đường về nhà
Từ trường học, Vinh lại chạy xe đi nữa, hy vọng tìm thấy Uyển Ngọc đâu đó.
Lúc này anh không thấy ghét cô, mà lo lắng cho cô. Con bé kia, mày đang ở đâu, mau về nhà đi ...
Tít ... Tít ... Điện thoại trong túi áo của Vinh reo, anh vội vàng lấy máy nghe.
Thanh Hương hét to trong máy:
– Anh về đi, không cần tìm nữa. Anh Hoàng gặp nó đi lạc, đưa về rồi.
Vinh thở phào nhẹ nhõm, vội phóng xe về nhà.
– Cô nhỏ! Cô đi đâu vậy hả, bắt cả nhà lo cho cô.
Giọng Vinh như quát, nhưng là vui mừng hơn tức giận. Uyển Ngọc lí nhí:
– Em đi lạc.
– Đúng là ngốc! Bộ cô mới lên ba hả?
Ông Thành xua tay:
– Thôi, đã về nhà là mừng rồi. Uyển Ngọc đi tắm rồi xuống ăn cơm.
– Dạ.
Uyển Ngọc lưu luyến nhìn lại Vũ Hoàng như thầm cảm ơn anh. Chiều nay cô có một buổi chiều thật đẹp, dù cô đi lạc đến sợ bắn cả người lên. Anh xuất hiện như một vị Bạch Mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, cứu cô gái bờ vơ trên đường đời.
Vũ Hoàng cũng kín đáo nháy mắt lại với Uyển Ngọc, thầm hứa hẹn sẽ gặp lại. Cái nháy mắt làm Uyển Ngọc đỏ mặt lên vì sung sướng, tâm hồn trắng như trang giấy mới chợt xao động xuyến xao.
– Anh Hoàng!
Thanh Hương đập vai Vũ Hoàng một cái cô nhìn vào mắt Hoàng tò mò:
– Anh gặp con bò này đi lạc ở đâu vậy? May cho nó đã gặp anh.
Vũ Hoàng mỉm cười:
– Trong Bà Hom, đứng bên lề đường ngơ ngác.
Như chú Mán trong rừng mới ra thành phố, phải không?
Vũ Hoàng cười gật đầu. Qua giọng nói của Thanh Hương, anh biết ngay Uyển Ngọc không được lòng Thanh Hương. Càng tốt ... anh sẽ là chỗ dựa cho cô bé
Trong mắt cô bé anh là người hùng, vị ân nhân của cô bé. Anh không “cảm”.
cô, thật ra cô cũng xinh đẹp đấy chứ. Nhưng điều cô bé hấp dẫn anh là gia tài năm triệu USD cô được bà ngoại để lại.
– Uyển Ngọc!
Vũ Hoàng cho xe chạy trờ tới cản đường Uyển Ngọc lại:
– Lên xe đi, anh chở về!
Uyển Ngọc rụt rè:
– Nhưng lát nữa có anh Vinh đến đón em.
– Không sao đâu, lên xe anh chở về.
– Nhưng mà ...
Vũ Hoàng chắt lưỡi, bước xuống xe tay mở cữa, một tay ấn Uyển Ngọc ngồi vào.
– Vinh bận họp, có đến rước em phải nửa giờ nữa em đứng đợi à?
– Hay là anh để em gọi anh ấy. Cậu Thành sợ em đi lạc nên mua cho em điện thoại.
– Vậy em nói là tự em về nhà nhé.
– Dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay