Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 46

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Lời như vậy bật thốt lên, ngay cả Lãnh An Thần cũng sửng sốt, Đoan Mộc Mộc lại càng giống như là nghe được chuyện gì đó khó tin, nhìn anh chằm chằm, nhưng trong nội tâm lại vì những lời nói này của anh gây sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Anh có ý gì?
Tại sao lại nói những lời như vậy?
Còn chưa suy nghĩ tới cùng, đã cảm thấy hơi thở nóng hổi càng ngày càng gần, Đoan Mộc Mộc cả kinh, nghiêng đầu tránh anh, "Cái đó, tôi đói rồi. . . . . ."
Đối với chuyện này rất lúng túng, cô chỉ có thể dùng đến cái này để che giấu, Lãnh An Thần nhìn cô một lúc, cũng không nói gì nữa, mà chỉ đem cháo đưa tới.
Ăn xong bữa, Lãnh An Thần rời đi, căn phòng lớn như thế lại chỉ còn lại một mình Mộc Mộc, nhưng dường như có gì đó không còn giống như lúc trước.
Trong đầu cô không khỏi thoáng hiện lên dáng vẻ nghiêm túc của Lãnh An Thần, còn có câu nói kia của anh——
Em bị thương, anh sẽ đau lòng!
Anh yêu cô sao? Là thật sự đau lòng, hay chỉ là cảm giác áy náy?
Cô giống như bươm buớm đang làm kén, bị vây trong câu nói của anh không cử động được, muốn thoát ra cũng không ra được, tuy nhiên trong khốn hoặc như vậy, lại có một niềm vui nho nhỏ.
Tay xoa bụng của cô, một cảm giác hạnh phúc tràn ra, thậm chí cô không khỏi suy nghĩ, nếu như thật sự canh có một chút thích cô như vậy, vậy không phải bọn họ cũng có thể mơ ước đến tương lai?
"Bảo bối, con nói ba đau lòng là bởi vì yêu sao?" Cô không khỏi hỏi khẽ tiểu sinh mệnh trog bụng mình, "Nếu như ba có một chút yêu mẹ, con nói xem mẹ có nên cho ba một cơ hội?"
Một câu nói rối loạn lòng của cô, dường như làm rối loạn tất cả suy nghĩ lúc đầu của cô, nhưng trong rối loạn này, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy ngọt ngào.
Cùng lúc đó, người đàn ông trong thư phòng đang đứng ở cửa sổ, đẩy cửa sổ cho gió thổi vào, lướt qua gương mặt của anh, cũng thổi đi những suy nghĩ rối loạn của anh, thậm chí anh cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận, một tích tắc đó, một giây đó, tim của anh đúng là thật sự đau, vì cô.
Mặc dù cuộc sống riêng của anh hỗn loạn, nhưng về mặt tình cảm anh rất sạch sẽ, năm năm rồi, kể tư sau khi Tần Quỳnh rời đi, anh đã sớm quên mất tình yêu là gì, với người phụ nữ kia cũng chỉ là vui vẻ trên thân thể, nhưng hôm nay hình như anh đã mất khống chế!
Chẳng lẽ bởi vì câu nói của Lâm Ám Dạ? Trái tim đã ૮ɦếƭ mất của anh thật sự sống lại bởi vì người phụ nữ kia?
Nguyên một ngày Đoan Mộc Mộc cũng không nhìn thấy Lãnh An Thần, sau đó nghe người quét dọn vệ sinh nói anh đã đi làm, xem ra cô bị bệnh nên có thể nghỉ phép rồi, khó có được cơ hội này, Đoan Mộc Mộc cũng vui vẻ hưởng thụ.
Chỉ là biệt thự lớn như vậy, cô ngây ngốc không có việc làm, thật sự là nhàm chán, hơn nữa cô phát hiện khi mình không có việc gì làm, thì luôn nhớ tới hành động đêm qua của Lãnh An Thần, giống như trúng tà.
Không được, không thể nghĩ tiếp nữa, nếu không cô cũng sắp điên rồi.
Đoan Mộc Mộc chịu đau đớn trên người, đi ra khỏi phòng, trong lúc vô tình đẩy ra một cánh cửa, phát hiện đó là một thư phòng, mặc dù cô không được xem à fan của sách truyện, nhưng khi thấy toàn bộ ba hàng giá sách thì cô vẫn bị kinh hãi.
Lãnh An Thần cũng đọc sách?
Trong đầu không khỏi thoáng qua ý nghĩ như vậy, trong lòng Đoan Mộc Mộc, thật ra thì Lãnh An Thần chính là loại công tử nhà giàu không học hành, không nghề nghiệp .
Đến gần nhìn, Đoan Mộc Mộc càng thêm kinh ngạc không thôi, những sách này ngoại trừ những hoạt động kinh doanh trên thương trường, luật pháp pháp quy, thì còn có rất nhiều sách triết lý về cuộc sống, thậm chí còn có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng thế giới.
"Không ngờ, trong bụng anh ta còn có chút học thức?" Đoan Mộc Mộc vừa thì thầm, vừa xem, cuối cùng đứng trước kệ sách ngẩn người.
Kệ sách này có chút kỳ quái, tất cả đều là tạp chí của nữ giớ cùng một ít tiểu thuyết, hơn nữa đều giống như là những thứ đã từng xem qua . . . . . .
Lãnh An Thần sẽ không cổ quái chứ?
Lòng hiếu kỳ điều khiển, Đoan Mộc Mộc tiện tay cầm mấy quyển, chợt một quyển sách bìa cứng hấp dẫn sự chú ý của cô, nhưng sau khi mở ra Đoan Mộc Mộc mới phát hiện đây vốn là album hình, ngoài ra điều cô không ngờ người trong album hình này lại là Lãnh An Thần cùng một cô gái.
Trong hình là vẻ mặt rạng rỡ của Lãnh An Thần, mang trên mặt nụ cười nhu hòa, làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái, mà cô gái bên cạnh anh, dịu dàng trong sáng, mỗi tấm hình đều là hai người hoặc dắt tay, hoặc ôm, còn có hôn . . . . . .
Thì ra là anh cũng có thời khắc dịu dàng như vậy? Thì ra là anh cũng có thể cười đến rạng rỡ như vậy? Thì ra là. . . . . .
Bất giác, trái tim Đoan Mộc Mộc như bị thít chặt, còn có chua xót không nói được . . . . . .
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô gái, Đoan Mộc Mộc xác định đây là cô gái cô chưa từng biết, nhưng cô ấy là ai? Là mối tình đầu của Lãnh An Thần? Nhưng hình như đó là Lam Y Nhiên mới đúng.
Đoan Mộc Mộc nghĩ đến xuất thần, đến khi sau lưng có thêm một người mà cũng không biết, khi âm thanh không vui vang lên——
"Ai cho cô vào đây?"
Âm thanh lạnh lùng khiến Đoan Mộc Mộc chợt run lên, cuốn album trong tay nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, Đoan Mộc Mộc tính cúi người xuống nhặt, nhưng tay còn chưa chạm được vào album, đã có người nhanh hơn cô một bước.
Lãnh An Thần mở album ra, ký ức bên trong giống như kim độc, lập tức đâm mũi nhọn vào lòng anh, đây là ký ức anh cố tình quên đi, giờ phút này bị người khác dòm ngó, loại cảm giác đó giống như đem anh lột sạch.
Sắc mặt của anh trong nháy mắt âm trầm, đôi tròng mắt đen tản mát ra ánh sáng xanh lam âm u, nhìn chòng chọc vào Đoan Mộc Mộc, "Cô có ý gì? Ai cho cô xem?"
Anh đột nhiên trở mặt, khiến Đoan Mộc Mộc không rõ chân tướng, nhưng nhiều hơn chính là uất ức, "Anh rống cái gì? Không phải chỉ là mấy tấm hình sao? Anh cho rằng ai thèm nhìn?" Nói xong, tay cô giơ lên, gạt đi cuốn album trong tay Lãnh An Thần rơi xuống đất.
Nhất thời, lửa giận của anh bùng phát.
"Nhặt lên!"
"Không!"
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy anh vì cuốn album mà tức giận, nhìn thấy anh nhìn những tấm hình đó mà trong mắt dâng lên đau đớn, lòng của cô cũng đau theo, giống y như mỗi lần nhìn thấy anh và Lam Y Nhiên thân mật vậy.
Mặc dù không biết cô gái trong hình là ai? Nhưng Đoan Mộc Mộc khẳng định cô gái này đối với Lãnh An Thần có ý nghĩa rất khác biệt.
Cho tới nay, cô vẫn không muốn thừa nhận, thế nhưng trong một khắc, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện mình mất khống chế, ở trước mặt người đàn ông này, lòng của cô đã sớm phản bội lý trí của cô.
Có lẽ cô yêu anh, chỉ là cô không biết.
"Nhặt không?" Anh đột nhiên tiến tới gần, nắm được cổ tay của cô.
Anh dùng sức như vậy, khiến vết thương trên người cô đau đớn, nhất thời khiến khóe mắt cô tràn đầy nước mắt, nhưng cô lại quật cường ngửa đầu lên, "Tôi không nhặt, chính là không!"
"Cô . . . . . ." Khi Lãnh An Thần nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt của cô thì chợt ý thức được cái gì, nhưng tay vẫn không buông ra, thì nhìn thấy trong mắt cô có hai giọt nước mắt lăn xuống, giống như kim cương nhanh chóng xẹt qua.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, tại sao có thể nhịn được? Anh mới cho cô một tia hy vọng mong manh, nhưng sau 24h đã trở nên vô dụng, hi vọng này đã bị anh Ϧóþ ૮ɦếƭ rồi, nhiều hơn vẫn tuyệt vọng khiến cho người ta không thể chịu đựng.
Cô hất anh ra, lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm cuốn album mở ra trên mặt đất, cô chỉ, "Lãnh An Thần, đây là người phụ nữ thứ bao nhiêu của anh? Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ?"
Biết rõ không có tư cách chất vấn anh, thế nhưng lời nói tự nhiên bật thốt lên, nhưng khi hỏi xong, cô liền hối hận.
Cô tại sao lại hỏi? Anh có bao nhiêu phụ nữ liên quan gì tới cô?
Cô là vợ của anh không sai, nhưng người vợ như cô cho tới bây giờ đều là hữu danh vô thực, nhưng đêm qua một câu nói của anh đã chắp cho cô hy vọng, khiến cô có lòng tham.
Một tia áy náy kia của Lãnh An Thần bởi vì cô chất vấn mà tiêu tán, anh cười lạnh, "Đoan Mộc Mộc, cô không cảm thấy mình hỏi nhiều sao?"
Những lời này so với tát cô một bạt tai còn đau đớn hơn, Đoan Mộc Mộc cười khổ, "Vâng, đậu xanh rau má đáng đánh đòn mới có thể hỏi như vậy!" Nói xong, cô đẩy người đàn ông trước mặt, nhanh chóng chạy đi.
Đoan Mộc Mộc một hơi chạy ra khỏi biệt thự, đau đớn trong lòng đã sớm áp đảo đau đớn trên thân thể, trên mặt một hồi lạnh lẽo, mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào mình đã lệ rơi đầy mặt.
Cô không nên động lòng, không nên đối với anh có một chút hy vọng nào, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị đắm chìm, cho nên cô bị thương, cũng là đáng đời.
Điện thoại di động reo lên, Đoan Mộc Mộc đã không còn lòng dạ nào mà nghe, quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự đã ở đêm qua, bên tai vang lên lời của anh, anh nói cô là người phụ nữ duy nhất vào ở căn biệt thự này, là người phụ nữ duy nhất ngủ trên cái giường kia, một khắc đó, lòng của cô đang rạn nứt đã được anh vá lại, sau đó anh vừa hôn, vừa thương yêu, khiến cô hoàn toàn tan rã.
Nhưng hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng, quá mức ngắn ngủi, ngắn tới nỗi cô chưa kịp thưởng thức đã bể nát, cũng may không quá lâu, nếu không cô cũng không biết kết cuộc mình sẽ như thế nào.
Lau khô nước mắt, Đoan Mộc Mộc hứng gió mà cười, có gì phải khóc, từ trước tới giờ anh ta cũng không phải là chồng cô, không phải sao?
Đêm qua coi như mơ thấy một giấc mơ đẹp đi!
Điện thoại di động không ngừng vang lên, kiên nhẫn, Đoan Mộc Mộc lấy ra, là Tô Hoa Nam gọi tới, mặc dù không muốn dính líu gì với anh ta nữa, nhưng bây giờ thận sự cô cần rời đi, hơn nữa, đây là khu biệt thự cao cấp, căn bản không có xe taxi.
Tô Hoa Nam nghe cô nói địa chỉ, rất nhanh đã chạy đến, Đoan Mộc Mộc lên xe theo anh rời đi.
Trong thư phòng, Lãnh An Thần liếc nhìn album hình, ký ức từng mảnh xông lên đầu, bất tri bất giác đã thấy trời tối, không nhìn thấy rõ người trong hình nữa, anh mới giống như từ trong mộng tỉnh lại .
Sao lại đắm chìm rồi hả?
Anh hỏi nhỏ một tiếng mình, mày nhíu lại thành chữ Xuyên, sau đó khép album lại, ném vào trong ngăn kéo, đối với anh mà nói, đoạn tình cảm với Tần Quỳnh cũng đã là quá khứ.
Từ thư phòng ra ngoài, Lãnh An Thần đi vào phòng ngủ, lúc này anh mới phát hiện ra Đoan Mộc Mộc không có ở đây, anh lên xuống các tầng lầu tìm mấy lần, nhưng không tìm được cô, nhớ đến chuyện cuối cùng cô rơi nước mắt, trái tim Lãnh An Thần chợt căng thẳng, vội vàng cầm chìa khóa xe lao ra khỏi biệt thự, nhưng thế nào anh cũng không tìm được cô, cô giống như là một giọt nước bốc hơi trong không khí.
Mãi cho đến nửa đêm, Lãnh An Thần mới trở về, căn phòng lớn như thế mà trống không khiến người ta hoảng hốt, anh đi qua phòng ngủ mà cô đã ngủ tối qua, trong phòng vẫn còn vương hơi thở của cô, giống như cô vẫn chưa từng rời đi.
Trên chiếc giường cô đã từng ngủ qua, tấm chăn xốc xếch vò thành một cục, dường như anh vẫn còn có thể nhìn thấy bộ dạng cô té giống như rùa lật ngửa rất đáng yêu, chỉ có điều bây giờ tất cả đều không còn ở đây nữa.
Trái tim Lãnh An Thần trống rỗng, anh mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế salon, nhưng không ngờ cái ௱ôЛƓ bị cộm, cúi đầu nhìn đến thì thấy đó là túi xách của cô.
Cô thậm chí ngay cả túi xách cũng không cầm, hơn nữa trên người còn có vết thương, vậy cô có thể đi được nơi nào?
Lãnh An Thần gấp gáp, nhìn túi xách của cô mà sững sờ, anh tự tay kéo ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, khi nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt của anh càng thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc