Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 22

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Hậu quả tức giận của Lãnh An Thần chính là Đoan Mộc Mộc gặp nạn, một buổi chiều chạy ba nơi đưa tài liệu không nói, sắp đến giờ tan tầm, một tên con trai đi vào phòng làm việc của cô ——
"Tài liệu bên trong này trước khi tan việc phải in xong, không cho có một lỗi chính tả, ngay cả dấu chấm câu đều không cho lỗi a." Lãnh An Thần cười sáng chói, nhưng cũng vô cùng ác độc.
Đoan Mộc Mộc nhìn khoảng chừng 20 trang tài liệu, muốn hộc máu ngay tại chỗ, rõ ràng Lãnh An Thần muốn chỉnh cô, kết quả có thể nghĩ, trừ phi cô là Thần Tiên, đúng như anh mong muốn cô phải ở lại công ty làm thêm giờ.
Cả tòa tòa nhà đồ sộ mọi người về hết, chỉ còn lại mình cô lẻ loi một người, ngồi đối mặt với máy vi tính gõ chữ lốp bốp không ngừng, cuối cùng hai mắt cũng mệt mỏi, vùng cổ cứng ngắc, nhưng cũng may là đã hoàn thành nhiệm vụ, về phần có sai lầm hay không, cô cũng không có ý định muốn kiểm tra, lấy USB ra sao chép rồi về nhà, cô nghĩ ngày mai có thể dậy sớm tiếp tục sửa chữa.
Ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, nhớ tới tòa nhà cao mười mấy tầng như vậy, chỉ có một mình cô, lúc này Đoan Mộc Mộc mới cảm thấy sợ, dọn dẹo đồ đạc xong, nhanh chóng rời đi.
Đi quá nhanh, nên khi tới khúc quanh ở cầu thang***ng vào một người.
"A ——" cô sợ hét chói tai.
"Mộc Mộc. "Âm thanh quen thuộc, trầm thấp mà dễ nghe, giống như là một luồng gió mát, xua tan đi sự sợ hãi tron lòng.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt mấy giây, đợi đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt, mới lui về phía sau một bước, "Anh...Sao anh còn chưa về?"
Đối phương không trả lời, chỉ nhìn cô, tròng mắt đen nhánh dưới ánh đèn lóe lên những tia sáng lốm đốm, khiến người ta hoảng hốt.
"Ah, không còn sớm nữa, tôi phải đi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nói xong chuẩn bị bước qua khỏi người trước mặt, nhưng anh chỉ cần hơi nhích người một chút đã chặn lại đường đi của cô.
"Tô Hoa Nam. . . . . ." Cô có chút gấp gáp.
Trong không khí truyền đến tiếng thở dài của anh, "Em suy tính thế nào?"
Đoan Mộc Mộc sững sờ, chưa kịp phản ứng, liền nghe anh nói tiếp, "Em đã đồng ý với anh là rời bỏ nó."
Ngày đó gặp nhau ở phi trường, anh buộc cô ra quyết định, lúc ấy cô nói cần thời gian suy nghĩ, vốn là kế hoãn binh, không ngờ anh còn nhớ rõ, hít một hơi thật sâu, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu lên, "Tôi tạm thời không thể rời đi, không. . . . . ."
Cánh tay lập tức bị anh nắm chặt, quá nhanh, P0'p cô đến đau đớn, Đoan Mộc Mộc cau mày, nói với anh, "Buông tay!"
"Em không bỏ được nó?" Âm thanh của Tô Hoa Nam rất thấp, ở hành lang trống vắng có tiếng vọng dội lại.
Trái tim Đoan Mộc Mộc trở nên run rẩy, "Không phải."
"Vậy thì vì cái gì?" Âm thanh của anh cất cao, mang theo chút tức giận.
Ghét nhất là bị người khác ép hỏi, Lãnh An Thần đã như vậy, Tô Hoa Nam cũng thế, cô không nợ bọn họ, tại sao bọn họ muốn dùng giọng điệu như thể đang thẩm vấn cô?
"Không có quan hệ gì với anh, tránh ra. . . . . . Còn có về sau không cần đưa cho tôi kẹo và những bức hình nhàm chán đó." Nói xong, cô đẩy anh ra.
Kẹo và các bức vẽ?
Tô Hoa Nam kinh ngạc, thậm chí không chú ý, bị cô đẩy lảo đảo.
Đoan Mộc Mộc thừa dịp này co cẳng chạy, trong ấn tượng của cô Tô Hoa Nam cũng là nhân vật nguy hiểm, bây giờ đến gần anh là không được, nhưng chạy còn chưa được hai bước, thân thể liền bị kéo trở về, ngã vào trong *** của anh, gần đến như vậy.
Nhịp tim của anh đập ngay bên tai, thình thịch kinh người, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, trong chớp nhoáng này, ánh sáng trước mắt chợt tối sầm. . . . . .
Môi của anh bao trùm xuống, ở trên môi của cô, mãnh liệt và nóng bỏng, mang theo hương vị tươi mát, giống như mùi hương cỏ nào đó. . . . . .
Anh hôn rất mạnh, gần như muốn nghiền nát môi của cô, dường như đè nén đã quá lâu, nhu cầu cấp bách phát tiết ra khỏi miệng, cô bị anh vò vào trong ***, cánh tay từng tấc buộc chặt, dường như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Hợp thành một người. . . . . .
Giờ phú này những giãy giụa cùng kháng cự của Đoan Mộc Mộc trở nên vô lực, lảo đảo, cô bị đè vào tường.
Lưỡi của anh cuốn hút cô, giống như mang theo nam châm, cô né tránh không được, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh làm xằng làm bậy. . . . . .
Một hồi lâu, khi cô sắp hít thở không thông, anh mới buông cô ra, cái trán chống vào trán cô, "Mộc Mộc, trở lại bên cạnh anh, có được hay không?"
Âm thanh thật thấp lập tức như sợi tơ quấn lấy trái tim của cô, đau đớn khiến cô thức tỉnh, "Tô Hoa Nam, chúng ta không bao giờ có khả năng nữa. . ."
Đúng, cho dù cô và Lãnh An Thần ly hôn, cũng không thể cùng với anh, nếu như vậy thì chỉ làm chuyện cười cho người đời, sau khi kết hôn với cháu trai, sao lại có thể kết hôn với chú nữa?
Chỉ là lời gièm pha, nhưng ánh mắt và nước miếng của người đời đủ khiến cô ૮ɦếƭ đuối, cô không có dũng khí đó.
Nước mắt rơi xuống, dưới ánh đèn giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi tán loạn, khiến Tô Hoa Nam đau lòng, nụ hôn của anh lần nữa rơi xuống, không hề hung mãnh, chỉ có triền miên cùng sâu lắng.
"Mộc Mộc, tin tưởng anh, không có gì là không thể. " Tô Hoa Nam dường như vẫn không cam tâm, hơi thở nóng ẩm rơi vào cần cổ của cô, nóng đến trái tim cô cũng đau, "Mộc Mộc, em là của anh, sớm muộn gì cũng sẽ là của anh."
Lắc đầu, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, đẩy anh ra.
Từ trong cao ốc chạy ra, một giây đồng hồ Đoan Mộc Mộc cũng không dám dừng lại, cô thuê xe trở về biệt thự, giống như là bị quỷ đuổi theo, nhưng dù có làm gì cô cũng không ngờ tối nay Lãnh An Thần lại không đi ra ngoài.
"Trở về sớm nhỉ?" Anh ngồi ở trên salon phòng khách, hai chân bắt chéo vào nhau, trên người không còn mặc trang phục chỉnh tề như ban ngày nữa, thay vào đó là bộ quần áo mát mẻ mặc ở nhà, nhìn có vẻ không còn tà ác lạnh lùng nữa.
Đoan Mộc Mộc nghĩ đến việc anh cố ý gây khó khăn, cong miệng, "Đúng vậy a, khiến lãnh tổng thất vọng rồi!"
Có lẽ anh đang hi vọng cô làm thêm cả đêm mới cam tâm chắc? Tên khốn kiếp này!
Lãnh An Thần cười chói lọi như hoa đào, "Đưa tài liệu cho tôi đi!"
Cái gì? Bây giờ muốn đưa? Đoan Mộc Mộc theo bản năng nắm túi xách của mình, tài liệu vẫn còn ở USB, còn chưa sửa lỗi chính tả, cô dám cam đoan nếu đưa cho anh, mình nhất định ૮ɦếƭ rất khó coi.
"Tài liệu ở trong công ty." Đoan Mộc Mộc nha h chóng tìm cớ.
"Hả?" Lãnh An Thần cau mày.
"Chuyện công tác sao tôi có thể mang về nhà?" Đoan Mộc cười vẻ vôi tội, đang muốn nhấc chân đi lên lầu, lại nghe thấy tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ phía sau lưng.
"Hai người đều ở đây?" Nói chuyện là tô Hoa Nam, lúc này trong lòng Đoan Mộc Mộc cảm thấy căng thẳng.
"Chú Hai, sao trở về trễ như thế?" Lãnh An Thần không chút để ý hỏi, nhưng mà trong nội tâm lại nhanh chóng đưa ra một dấu chấm hỏi, Tô Hoa Nam và Đoan Mộc Mộc trước sau về nhà chênh lệch không đến mười phút đồng hồ, này thời gian dường như có chút trùng hợp?
Tô Hoa Nam cười nhạt, "A, ở công ty tăng ca, mới mở rộng thêm một dự án đang kêu gọi đầu tư."
Bỗng nhiên, tròng mắt Lãnh An Thần tối xuống, giống như ánh đèn cả phòng này không chiếu vào được, bọn họ đều ở công ty làm thêm giờ?
Cô nam quả nữ. . . . . .
Đáng ૮ɦếƭ!
Lãnh An Thần buồn bực không nói ra được, thậm chí là hối hận, anh lại quên mất Tô Hoa Nam đã trở về, cư nhiên mình còn giữ cô ở trong công ty, đây chẳng phải là tự nhiên tạo cơ hội cho bọn họ sao?
"Tôi mệt mỏi, đi nghỉ trước." Tô Hoa Nam nhìn nét mặt của Lãnh An Thần xị xuống, nụ cười khóe môi càng lớn hơn, ánh mắt quét qua người Đoan Mộc Mộc, sau đó lên lầu.
Đoan Mộc đứng lại một lúc muốn tê cứng, vừa muốn nhấc chân, liền nghe thấy âm thanh lạnh lẽo Lãnh An Thần vang lên, "Cả buổi tối hai người đều ở cùng nhau?"
Nghĩ đến nụ hôn của Tô Hoa Nam, Đoan Mộc Mộc chột dạ, lúng túng cười nói, "Làm sao có thể?"
"Vậy sao?" Lãnh An Thần đi qua, bước chân chậm chạp, nhưng mỗi một bước đều giống như giẫm vào trái tim Đoan Mộc Mộc, khiến cô cảm thấy gán*** không ngừng.
"Miệng của cô sao lại sưng lên như thế?" Anh chợt nắm cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn anh .
Lời nói của Lãnh An Thần khiến phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là mím môi, tuy nhiên nó bị anh gắt gao nắm chặt, hơi lạnh ngón tay anh vuốt lên, rất nhẹ, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Buông tôi ra, tôi mệt mỏi." Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa cùng anh.
"Mệt mỏi?" Nghe đến chữ đó, Lãnh An Thần hình như càng thêm tức giận, "Không phải là vừa cùng anh ta làm sao. Ân ái mệt không?"
Lời khó nghe giống như một lưỡi dao sắc bén cứa nát lòng Đoan Mộc Mộc, "Lãnh An Thần, anh đừng vô sỉ như vậy."
Anh chợt cười lạnh lùng một tiếng, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy trước mắt choáng váng, thân thể đã bị anh ném vào trên salon, cả người anh cũng đè lên.
"A ——" Đoan Mộc Mộc cảm thấy hai chân bị cứng rắn tách ra, ngón tay của anh mạnh mẽ xông vào.
"Khốn kiếp. " Nhục nhã khiến cô tức giận, nơi này là phòng khách, lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
Hai chân của cô buộc chặt, kháng cự anh xâm phạm, tròng mắt đen của Lãnh An Thần tức giận vần vũ, "Buông ra, tôi muốn kiểm tra."
"Không cần, anh cút ngay, cút. . . . . ." Đoan Mộc Mộckhép chặt chân, thề không nghe lệnh.
"Không để cho tôi kiểm tra, đây là sợ sao?" Cô càng như vậy, Lãnh An Thần càng cho rằng cô sợ, cô nam quả nữ ở trong một cao ốc, chính là ℓàм тìин tới lật trời, sợ rằng cũng chẳng có ai biết!
Đáng ૮ɦếƭ. . . . . .
Anh tóm lấy tay của cô cố định *** đầu, ngón tay lại đi sâu vào trong cơ thể cô thêm một phần, "Nói, anh ta nằm trên người cô hay sao? Chính diện hay là đằng sau?" Hình như anh đã nhận định cô và Tô Hoa Nam đã làm cái loại chuyện bất chính đó.
Nhục nhã trần trụi, khiến Đoan Mộc Mộc không chịu nổi, "Không có, không có. . . . . . Tên khốn kiếp này!"
Âm thanh của cô quá lớn, khiến Tô Hoa Nam ở trên lầu cũng bị cũng kinh động, thật ra thì không chỉ có anh, còn có những người khác.
"Ai trên ai dưới, ai công ai thụ?" Lãnh Ngọc Thù ở trong phòng còn chưa xuống lầu, đã la lên rồi.
Nghe âm thanh đó, cơ thể Lãnh An Thần thấp xuống, hoàn toàn ôm trọn Đoan Mộc Mộc vào trong ***, đợi đến khi người trên lầu xuống tới, liền thấy hình ảnh Nam trên Nữ dưới, tư thế vô cùng mập mờ.
"A! Anh, anh. . . . . . ." Lãnh Ngọc Thù che mắt hét chói tai.
"Quay về ngủ tiếp đi. " Lãnh An Thần quát một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hoa Nam cũng đi xuống, “Sao chú hai cũng có hứng thú tới quan sát vợ chồng chúng tôi ℓàм тìин thế?"
Tô Hoa Nam nhìn Lãnh An Thần đè trên người Đoan Mộc Mộc, trái tim co rút đau đớn, tròng mắt đen nhánh ánh lên những tia lạnh lẽo sắc bén như mũi tên, "Buông cô ấy ra!"
"Hả?" Lãnh An Thần lơ đãng hừ nhẹ, "Chú hai, hiện tại tôi đang cùng vợ tôi làm. Yêu. . . . . ."
". . . . . ." Một câu nói khiến Tô Hoa Nam nghẹn lời, sắc mặt tái xanh.
Cảm thấy nghe không lọt tai, Đoan Mộc Mộc đột nhiên đẩy người đàn ông đè ở trên người ra, chạy lên trên lầu.
"Mộc Mộc!” Khi Đoan Mộc Mộc vượt qua người Tô Hoa Nam thì anh bèn níu cô lại.
Hất tay anh ra, Đoan Mộc Mộc trừng to tròng mắt dâng đầy hơi nước, "Tô Hoa Nam, bây giờ anh hài lòng chưa?"
Lời của cô giống như một thanh kiếm đâm vào *** anh, "Mộc Mộc. . . . . ." Bộ dạng Tô Hoa Nam như muốn đuổi theo.
"Chú hai, cô ấy là cháu dâu của chú." Lãnh An Thần chậm rãi lên tiếng, cũng là lời nói cực mạnh ngăn trở bước chân của Tô Hoa Nam.
Hai người đàn ông này một cao một thấp nhìn đối phương, giống như hai con báo đối đầu nhau không con nào chịu nhận thua.
Một lúc lâu, Tô Hoa Nam thu hồi ánh mắt trước, thì thầm một tiếng, "Những ngày như thế sẽ không quá lâu. " Giống như nói với chính mình, cũng giống như nói cho Lãnh An Thần nghe.
Tất cả mọi người rời đi, phòng khách to như thế chỉ còn lại một mình Lãnh An Thần, nghĩ đến câu nói sau cùng kia của Tô Hoa Nam, trong đầu anh dâng lên một vòng một vòng bong bóng nhỏ, bành trướng mỗi một tấc trong đầu anh khiến anh có cảm giác đau đớn mơ hồ.
Tô Hoa Nam đang nói cho anh biết anh ta muốn ςướק đi cô sao?
Không, anh không cho phép!
Không cho!
Giật cổ áo xuống, Lãnh An Thần chạy thẳng lên trên lầu ——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc