Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 18

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

"Bốp!" Đoan Mộc Mộc hung hăng tát cho mình một bạt tay, tiếng vang cứ như vậy chấn động đến người đàn ông đứng bên ngoài cửa phòng tắm.
Anh cũng không muốn như vậy, nhưng Lam Y lại bị tai nạn xe cộ, anh không có cách nào mặc kệ cô, đành phải quyết tâm tàn nhẫn, Lãnh An Thần mặc quần áo vào, ra cửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở chốt cửa, thân thể Đoan Mộc Mộc cũng hoàn toàn chìm xuống đáy nước, biết rõ anh đối với mình chỉ là hư tình giả ý, hoặc là do cô đơn lạnh lẽo, nhưng cô lại đắm chìm, hơn nữa lại còn là bộ dạng đắm chìm đáng xấu hổ kia.
Cả đêm không hề chợp mắt, Đoan Mộc Mộc mở to mắt nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ cho đến tảng sáng, cuối cùng cũng sáng trắng.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Trong lòng cô vẫn đang còn run rẩy, nhưng tiếp theo liền bình tĩnh lại, anh đã ném cô ở đây, lúc này chắc anh đã về nước ôm người phụ nữ yêu mến của anh rồi, cô còn hy vọng cái gì?
Đi mở cửa, cô tưởng rằng đó là người phục vụ.
"Thật là lười biếng." Người đàn ông đứng ngoài cửa đeo kiếng đen, khóe môi nâng lên một nụ cười hài hước.
Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc kinh ngạc.
"Không hoan nghênh tôi tới sao? Hay là bên trong có gian tình?" Khang Vũ Thác lấy mắt kiếng xuống, gương mặt mị hoặc chúng sanh phản chiếu trong đáy mắt Đoan Mộc Mộc, lúc này cô mới hoảng loạn lên.
"Anh chém gió cái gì đấy?" Mặt cô chợt hồng, tiếp theo là né người qua một bên cho anh đi vào.
Khang Vũ Thác quan sát bốn phía, "Phòng sang trọng, một mình cô ở, thật đáng tiếc a!"
Đoan Mộc Mộc thở dài, "Làm sao anh tìm được chỗ này?"
Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ xoay người lại, tròng mắt đen như Diệu Thạch nhìn cô, "Không yên lòng về cô."
Mặc dù lời nói này chưa chắc là thật, nhưng là đối với người phụ nữ đã ngâm trái tim cả một đêm trong nước đá mà nói, thì giống như một đốm lửa nhỏ, ngay lập tức khiến cô có cảm giác vô cùng ấm áp, nhưng trái tim lại cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Dường như Khang Vũ Thác nhìn thấu những tia sáng lóe lên trong mắt cô, bèn đi tới vỗ vỗ đầu của cô, "Nếu như chưa hẹn, thì hôm nay tôi hẹn cô chứ"
Hít một hơi, Đoan Mộc Mộc không cho nước mắt rơi xuống, "Hẹn tôi đi đâu?"
"Đi tắm rồi thay quần áo đi, đi rồi cô sẽ biết." Khang Vũ Thác đẩy cô vào phòng tắm.
Từ điện Louvre đến Tháp Eiffel, từ nhà thờ đức bà Paris đến Khải Hoàn Môn, cuối cùng bọn họ chậm bước ở bờ sông Seine dưới ánh hoàng hôn, lắng nghe tiếng nước chảy, trong giây phút này dường như tất cả bi thương của cô đã bị mang đi.
"A a a a! ! !" Đoan Mộc Mộc hướng về phía bờ sông bên kia kêu lên, khiến những người đi đường dừng chân lại, nhưng cô không hề để ý.
"Bây giờ không phải là rất vui vẻ rồi sao?" Rốt cuộc Khang Vũ Thác cũng thấy xuất hiện trên mặt cô một nụ cười xóa nhòa đi những bi thương.
Đoan Mộc Mộc nhìn nước sông vỡ vụn đưới ánh mặt trời, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, quan sát một hồi, rồi mở miệng hỏi, "Thật tò mò sao anh cứ lần lượt xuất hiện bên cạnh tôi?"
Nói cô lòng dạ nhỏ mọn cũng được, nói cô lòng dạ bỉ ổi cũng được, nếu như ba lần trước gặp nhau được xem là ngoài ý muốn, thì hôm nay là anh chủ động tìm tới cô, chắc chắn không phải tình cờ.
Khang Vũ Thác không có lập tức trả lời, mà chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấm áp mà thâm thúy như vậy, giống như lộ ra cho cô thấy, Đoan Mộc Mộc bị anh nhìn có vẻ không được tự nhiên, vừa muốn đưa mắt đi chỗ khác, lại cảm thấy ngón tay của anh chạm lên gương mặt trắng nõn của cô, mềm mại và quyến rũ, "Nếu như, tôi nói tôi thích em rồi, em tin không?"
Trong lòng cô vang lên “đông”’ một tiếng, giống như là ai ném một cục đá vào lòng sông, không nhìn thấy gợn sóng, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên thật lâu bên tai mà không hề mất đi.
Câu nói của Khang Vũ Thác bất luận là trêu đùa, hay là thật sự có tâm tư, cũng làm cho Đoan Mộc Mộc hốt hoảng, cô biết thân phận mình, không muốn từ giữa dòng sông cuồn cuộn nước không chịu thoát ra ngoài, mà lại bị cuốn vào một dòng nước xiết.
Không dám thì đừng ở lại, rạng sáng hôm sau, Đoan Mộc Mộc liền dọn dẹp hành lý đi về.
Lúc đi có hai người, khi trở về chỉ còn lại một người, nếu nói rằng một chút cảm giác trong đáy lòng không hề có, thì tuyệt đối là giả, nhưng trái tim Đoan Mộc Mộc bây giờ đã lạnh như đá, có chăng chỉ là ૮ɦếƭ lặng.
Từ phi trường ra ngoài, đối diện với giọng nói phát ra từ màn hình tivi trước mặt, khiến trái tim Đoan Mộc Mộc đau nhói.
——"Lãnh thị đi tham dự buổi đấu giá ở Pháp, vì muốn làm vui lòng vợ yêu nên vung tiền như rác, Scandal về đoạn video bất nhã trước đó tự sụp đổ. . . . . ."
Ký giả chèn vào một tấm hình giữa câu nói, Lãnh An Thần cúi đầu đeo sợi dây chuyền cho cô, thật sự là đôi mắt sáng tràn đầy tình cảm, nếu như không phải Đoan Mộc Mộc chưa cảm thụ đượ sự vô tình của anh, thì giờ phút này ngay cả cô cũng sẽ cho rằng họ đúng là một cặp vợ chồng gắn bó keo sơn, nhưng chỉ có Đoan Mộc Mộc biết, anh vung tiền như rác và tình cảm dịu dàng chẳng qua là diễn cho người khác xem trò vui mà thôi.
Anh chỉ cần dùng có chút tiền như vậy đã vãn hồi được thể diện của mình, Lãnh An Thần quả nhiên là đủ khôn khéo.
"Làm sao lại một mình em?" Âm thanh vang lên sau lưng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cũng xách theo hành lý thì Đoan Mộc Mộc run lên, "A, anh ấy có chuyện nên về trước!"
Người đàn ông hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chiếc TV điện tử, "Anh còn thật sự cho rằng nó đã đổi tính!"
"Chuyện này không có quan hệ gì với anh." Đoan Mộc Mộc không muốn dính dáng với Tô Hoa Nam, nói xong liền hướng ven đường đi tới.
"Mộc Mộc!" Cánh tay bị anh cầm chặt, "Em cho rằng cứ trốn tránh như vậy là biện pháp tốt sao?"
Vết thương trong lòng bởi vì hình ảnh vừa rồi nên quên đi, giờ đau đớn khiến cô vô lực, sắc mặt Đoan Mộc Mộc tái nhợt, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tô Hoa Nam, "Vậy anh nói cho tôi biết biện pháp nào tốt nhất đi."
"Mộc Mộc, chúng ta nói chuyện một chút đi. " Tô Hoa Nam nhìn cô, ánh mắt yếu ớt, chốc lát cúi đầu, lại nói một câu, "Chẳng lẽ em không muốn biết sao anh lại la người của nhà họ Lãnh sao?"
Đúng vậy a, Đoan Mộc Mộc sao lại không hiếu kỳ, cô muốn biết anh tại sao không nói một tiếng nào mà mất tích, tại sao rõ ràng là họ Tô, lại trở thành người của nhà họ Lãnh?
Trong quán cà phê ở phi trường, Đoan Mộc Mộc khuấy ly cà phê truớc mặt, ly cà phê cuồn cuộn nổi lên một luồng nước xoáy, tựa như khuấy động lại thời gian đã mất.
"Mẹ anh vốn chỉ là một người giúp việc trong nhà họ Lãnh, một buổi tối nọ, bà ấy bị ông chủ nhà họ Lãnh cho. . . . . ." Tô Hoa Nam nói tới chỗ này khổ sở nhắm mắt lại, hình như không muốn nhắc tới những quá khứ đau lòng đã qua, "Sau đó, mẹ anh trốn đi, kết quả của lần không mong muốn đó lại có anh. . . . . . Hai năm trước, mẹ anh qua đời mới nói tất cả cho anh biết. . . . . ."
Tay Đoan Mộc Mộc run lên, chiếc muỗng bạc ***ng vào chiếc chén sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, cô không ngờ thân thế của Tô Hoa Nam lại ủy khuất như vậy.
"Mộc Mộc, người nhà họ Lãnhkhông thân thiện, ông chủ nhà họ Lãnh là súc sinh, Lãnh Chấn Nghiệp cũng thế, còn có Lãnh An Thần . . . . . . Rời bỏ nó đi, cho anh một năm, anh sẽ dẫn em cùng đi, " Trong tròng mắt đen của Tô Hoa Nam dâng lên những tia sáng kinh thiên động địa, trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc dường như đã hiểu ra gì đó.
"Hoa Nam, anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc chưa kịp nói hết, bàn tay đã bị nắm chặt.
"Mộc Mộc, tin tưởng anh."
Tay của anh ấm như thế, nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao thấm vào trái tim Đoan Mộc Mộc Tâm lại là lạnh lẽo, lạnh thấu xương, cô nhìn người đàn ông này, gần như vậy, nhưng lại cảm thấy xa đến thế.
"Mộc Mộc, bây giờ em vẫn còn nghi ngờ anh sao?" Tô Hoa Nam hôn tay của cô, "Đồng ý với anh rời khỏi nó, càng nhanh càng tốt, bệnh của bác trai do anh phụ trách, được không?"
Nếu như trước đó, đối với anh là oán và hận, nhưng giờ phút này nhìn sự đau đớn và rối loạn trong mắt của anh, Đoan Mộc Mộc nhất thời trở nên mờ mịt.
"Mộc Mộc, đồng ý với anh, rời bỏ nó đi!" Tô Hoa Nam cầm tay cô chặt đến đau đớn.
Nhìn thấy sự khẩn cầu trong ánh mắt của anh, Đoan Mộc có chút sợ hãi, vội vàng rút tay ra, "Để tôi suy nghĩ, được chứ?"
Trong bệnh viện.
Lam Y Nhiên ngồi dựa vào thành giường, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt cong cong, *** mịn màng trắng bạch cảm giác như trong suốt, cho dù là mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng cô cũng xinh đẹp khiến người ta khó dời được ánh mắt.
"Còn muốn ăn không?" Lãnh An Thần xỉa một miếng táo, dịu dàng hỏi .
"Không!" Lam Y Nhiên chu miệng lên, làn môi đỏ tươi mang theo hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được muốn tiến tới hung hăng cắn một hớp.
Bản tính đàn ông đều là động vật, Lãnh An Thần càng không phải là thiện nam, cúi đầu hôn xuống. . . . . .
"Thiếu gia! " Cửa phòng bệnh đúng lúc này bị đẩy ra, đi vào là Đỗ Vấn, khi nhìn thấy một màn này thì lập tức quay lưng lại, "Thật xin lỗi, tôi. . . . . ."
Bị cắt ngang chuyện tốt, Lãnh An Thần không vui cau mày, "Chuyện gì?"
Đỗ Vấn lúc này mới xoay người lại, cúi thấp mặt, "Thiếu phu nhân trở về, lão phu nhân kêu cậu về nhà."
Câu nói này vừa thốt ra, cánh tay Lãnh An Thần chợt căng thẳng, Lam Y Nhiên hoảng sợ túm chặt anh lại, đôi mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước thật mỏng, "A Thần. . . . . ."
Lãnh An Thần đau lòng ôm chầm lấy cô, hôn trên trán một cái, mặc dù lúc này cũng không cam lòng bỏ cô ở lại, nhưng lời của lão phu nhân cũng không thể làm trái, lần này anh về trước, đã chọc phải lão thái thái, thật sự nếu không về, sợ rằng người gặp nạn không chỉ là anh.
"Ngoan, tối nay anh đến với em. " Lãnh An Thần dùng sức kéo người phụ nữ ra, sau đó đứng dậy rời đi.
Khi Lãnh An Thần về tới nhà, mọi người đang dùng cơm, liếc nhìn người trên bàn, khi nhìn thấy Tô Hoa Nam thì tròng mắt đen của anh tối sầm lại, "Chú hai, cũng trở về rồi?"
"Ừ, " Giọng nói Tô Hoa Nam nhàn nhạt, ngay cả đuôi mắt cũng không nhấc lên.
Lãnh An Thần ngồi bên cạnh Đoan Mộc Mộc, cô lại xem anh như không khí, không nói, cũng không nhìn anh, anh biết cô còn đang tức giận.
"Bà xã, em mệt không? Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi." Sau khi ăn xong, Lãnh An Thần chủ động cầm tay Đoan Mộc Mộc, bộ dáng ra vẻ che chở thương yêu.
Giả dối như vậy khiến Đoan Mộc Mộc ghê tởm, "Không cần, tự tôi có thể."
"Cháu và Tiểu Thần lên một lượt đi." Lời của lão phu nhân mang theo thâm ý, Đoan Mộc Mộc muốn điên khùng.
"Ngủ ngon, bà nội." Lãnh An Thần nở nụ cười như như hồ ly, sau đó ôm sát người phụ nữ bên cạnh.
"Chờ một chút." Đúng lúc này, giọng nói của Tô Hoa Nam từ phía sau truyền đến, Đoan Mộc Mộc run lên.
Lãnh An Thần đã ôm lấy Đoan Mộc Mộc xoay người, "Chú hai, còn có việc sao?"
Ánh mắt Tô Hoa Nam rơi vào cánh tay Lãnh An Thần ôm chặt ngang hông Đoan Mộc Mộc, chợt lạnh đi mấy phần, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười xán lạn, "Mộc Mộc, hành lý vẫn còn ở trên xe anh."
Trong thoáng chốc, Đoan Mộc Mộc cảm giác bên cạnh có một cỗ lãnh khí bao trùm chính mình, cô chột dạ vén tóc, "Buổi chiều về đến nơi, vừa lúc gặp chú hai ở phi trường."
"Vậy sao?" Âm thanh Lãnh An Thần lạnh nhạt, "Thật là trùng hợp a!"
Tô Hoa Nam cũng cười nhạt, "Ai không đúng đây? Anh làm chồng mà còn không đi đón vợ mình, mà còn làm phiền tới chú hai, lần sau không nên như vậy!"
Trong không khí nhanh chóng dâng lên mùi vị khói thuốc S***g. . . . . .
Nghĩ đến lời nói của Tô Hoa Nam lúc chiều, Đoan Mộc có chút sợ hãi, khi cô chuẩn bị mở lời, lão phu nhân đã nói trước, dập tắt trận lửa sắp bốc lên này, "Lần này là Tiểu Thần không đúng, Mộc Mộc không nên tức giận, các cháu đi nghỉ ngơi thôi."
"A ——" vừa vào cửa phòng, Đoan Mộc Mộc liền bị Lãnh An Thần đè trên ván cửa, sức lực quá lớn, khiến cô ***ng vào cửa đau đớn, "Anh nổi điên làm gì?"
"Cô ở cùng với anh ta lúc nào? Có phải sau khi tôi đi, cô liền quyến rũ anh ta?" Giọng nói của Lãnh An Thần lạnh lẽo.
Nghe anh ta truy vấn, Đoan Mộc Mộc cảm thấy buồn cười, "Đúng thì sao? Lãnh tiên sinh anh quản được sao?"
Anh có thể vì người phụ nữ khác ném cô ở Đất khách quê người, thì có tư cách gì tới truy vấn cô và ai ở chung một chỗ?
Thật là buồn cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc