Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 12

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

"Thưa cô, cô không thể đi vào, không thể. . . . . ." Thanh âm của cô thư ký hốt hoảng. "Bùm" một tiếng, cửa phòng làm việc bị kéo mạnh ra.
Người phụ nữ đứng trước cửa, bao gồm cả thư ký chứng kiến hai bóng dáng đang quấn lấy nhau trên ghế salon thì tất cả đều ngây người
Lãnh An Thần không vui ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào người phụ nữ đứng trước cửa, vẻ mặt âm trầm hơn, "Ai bảo cô bước vào?"
"A! Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Thư ký trong lòng nói thầm xong rồi, chẳng những để người phụ nữ này tự tiện xông vào phòng làm việc của, hơn nữa lại còn phá rối chuyện tốt, lần này là hoàn toàn xong rồi.
Giờ phút này Đoan Mộc Mộc đã sớm như một con mèo nhỏ co rúc Dưới *** Lãnh An Thần, cô cũng không muốn bộ dạng chật vật của chính mình bị người ta nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi của cô về sau cũng đừng mong gặp ai nữa.
"Lãnh An Thần, thì ra anh đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ rồi." Người phụ nữ nén lệ chạy tới.
"Đóng cửa lại!" Lãnh An Thần lạnh lùng lên tiếng, thư ký nhanh chóng đóng cửa, lách người đi.
Người đàn ông đang đè trên người Đoan Mộc Mộc đứng dậy, khóe môi giơ giơ lên, "Hà Mật Nhi, hai trăm vạn cô còn chưa thỏa mãn sao?"
Đoan Mộc Mộc quay lưng lại, sửa sang quần áo của mình xong, nhưng cúc áo sơ mi đã bị hư hết, bất đắc dĩ cô chỉ có thể sử dụng hai tay níu chặt, sau đó tính mượn cơ hội né đi, nhưng không ngờ vừa đi qua người phụ nữ thì lại một lần nữa bị níu lại, trên mặt nóng bỏng đau xót, bị một bàn tay đánh tới.
"Không biết xấu hổ, tôi cho cô quyến rũ đàn ông, hôm nay tôi sẽ xé nát cô. . . . . ." Người phụ nữ tên gọi Hà Mật Nhi điên cuồng rống lên.
Đoan Mộc Mộc sao có thể là đối thủ của cô, chỉ có thể né tránh, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, "Đủ rồi!"
Là Lãnh An Thần, anh đem Đoan Mộc Mộc bảo hộ ở sau lưng, "Hà Mật Nhi, nếu như không muốn mất mặt, lập tức cút ra ngoài cho tôi."
"A Thần!" Người phụ nữ nghe thấy giọng điệu không tốt của anh, nên không còn phách lối nữa, ngược lại còn trở nên nhu ngược mềm yếu, "A Thần, anh không thể đối xử với em như vậy, cứ xem như anh không còn nhớ tới đoạn tình cảm đã qua, nhưng cũng không thể không cần máu mủ của mình a!"
Lời nói vừa thốt ra, kinh động Lãnh An Thần, cũng kinh động cả Đoan Mộc Mộc, cô tránh khỏi bóng dáng cao lớn của Lãnh An Thần, nhìn sang. . . . . .
Ah? Người phụ nữ này nhìn quen quen!
Đã gặp qua ở nơi nào? Ở nơi nào. . . . . .
Là cô! Người phụ nữ phóng đãng trong WC!
Chợt, Đoan Mộc Mộc nhớ lại, chính là người phụ nữ lần đó trong WC ở phi trường cùng người đàn ông động đực trước mắt này trình diễn màn xuân cung đồ.
Tiểu Tam tới cửa, lại còn có con, chuyện đùa này có vẻ đáng xem rồi!
Trong giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí còn quên cả đau đớn trên mặt, chỉ cảm thấy náo nhiệt.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lãnh An Thần liền cười lạnh một tiếng, "Mang thai đứa bé của tôi?"
Hà Mật Nhi gật đầu, sau đó đi tới, "A Thần, chính là lần ở phi trường. . . . . "
Nghe người phụ nữ chính miệng thừa nhận, Đoan Mộc Mộc muốn cười, Lãnh An Thần a Lãnh An Thần, không kìm hãm được lau S***g ςướק cò sao? Đáng đời! Lần này xem anh làm thế nào để xong việc?
"Hà Mật Nhi, cô xác định mang thai con của tôi?" Chợt, Lãnh An Thần đột ngột vặn cằm người phụ nữ lên, ép buộc cô ta nhìn mình.
Ánh mắt người phụ nữ trong phút chốc đột nhiên lóe lên, "A Thần, em yêu anh!"
Ánh mắt Đoan Mộc Mộc lập tức sáng lên, Lãnh An Thần đã nắm chặt cằm Hà Mật Nhi đi tới trước bàn làm việc, nhấn một dãy số, "Dr. Tô, ở chỗ tôi có một người phụ nữ muốn anh kiểm tra xem có thai không, tôi sẽ kêu người lập tức đưa qua, đặc biệt muốn kiểm tra xem đứa con trong bụng cô ta có phải của tôi không?"
Thân thể đang đứng của Hà Mật Nhi chợt trở nên mềm nhũn, "A Thần, anh . . . . . Em không muốn kiểm tra, như vậy sẽ làm thương tổn đến đứa bé!"
"Không kiểm tra?" Lãnh An Thần cúp điện thoại, "Không kiểm tra, làm sao biết là của tôi?"
Anh lại nhấn một dãy số, "Đỗ Vấn, lên đây một chút, đưa cô Hà đến chỗ bác sĩ Tô."
"A Thần, không cần, không. . . . . ." Người phụ nữ kêu khóc.
Đỗ Vấn đi lên dẫn người, Lãnh An Thần buông tay, rút ra khăn giấy ra lau Ng'n t bị bẩn, rồi ném vào thùng rác, "Nòng nọc nhỏ của tôi, đâu phải ai muốn cũng có thể được?" Nói xong, quét mắt nhìn Đoan Mộc Mộc đang đứng ở đó, lời nói này như có vẻ ám chỉ ai đó
Trong một tuần, Đoan Mộc Mộc đã thích ứng với công việc thư ký của mình, mặc dù Lãnh An Thần cũng gây khó khăn, nhưng đều bị cô khéo léo hóa giải.
Bưng ly cà phê truớc mặt lên, Đoan Mộc Mộc uống một hớp, vị kem vào miệng, ngon đến độ khiến người ta muốn nhấm nháp mãi, nhắm mắt lại, cô vừa lòng hưởng thụ giờ phút thanh thản này, bởi vì Lãnh An Thần không có ở đây, cô khó có được giây phút yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, điện thoại của cô đã vang lên ——
"Trong vòng 20 phút, đem tài liệu trong phòng làm việc của tôi đưa đến phòng 808 khác sạn Hoa Đế." Nói xong liền cúp điện thoại, không thèm đợi cô trả lời.
Cầm điện thoại, Đoan Mộc Mộc tức giận, biết ngay là tên đàn ông khốn kiếp này sẽ không để cho mình sống dễ chịu mà, đi ra ngoài bàn chuyện sao không mang theo tài liệu? Căn bản là cố tình, nhưng dù là biết rõ như thế, cô cũng không có tư cách từ chối.
20 phút? Đường đi xa như vậy mà chỉ cho cô có thời gian ngắn ngủn, tên khốn kia căn bản là cố tình chỉnh cô!
Đoan Mộc Mộc nhìn đồng hồ, chỉ có thể bỏ qua những oán giận trong lòng, vào phòng làm việc của anh tài liệu, bỏ vào túi xong liền chạy thẳng tới khách sạn Hoa Đế.
Chạy thẳng một đường, sau đó kêu một chiếc taxi, cuối cùng chỉ còn ba phút nữa hết giờ mới chạy tới khách sạn Hoa Đế, cô dù có tức giận cũng không dám dừng lại để thở, chạy thẳng tới thang máy, khi chạy vào mới nhìn thấy trong thang máy có một người đang đứng, đội mũ trùm đầu đeo kính mát, người này hoá trang có vẻ thần bí.
Đoan Mộc Mộc âm thầm liếc người đàn ông đó một cái, ánh mắt nhìn theo số thang máy chậm rãi di động, đột nhiên liền nghe thấy “két”’ một tiếng, đèn trong thang máy bỗng nhiên bị tắt, xung quanh rơi vào không gian đen kịt.
Đây là tình huống gì? Thang máy hư? Cô cũng quá xui xẻo đi!
Đoan Mộc Mộc lấy điện thoại di động ra, cầm lên nhìn số điện thoại cấp cứu trong thang máy nhấn gọi, nhưng sau đó lại hướng thang máy đá mấy đá, "Khốn kiếp, sao lại hư vào lúc này?" Nên biết, bây giờ cô chỉ còn có 2 phút, nếu tới trễ, không biết người người đàn ông kia lại tính làm gì cô?
"Này, cô suy nghĩ biện pháp giải quyết đi." Đoan Mộc Mộc nghe thấy sau lưng phát ra tiếng cười nhỏ, mới nhớ trong thang máy còn có một người, chỉ có điều lời này mới nói xong, cô cảm thấy vòng eo đột nhiên căng thẳng, cả người bị gắt gao ôm chặt.
"A ——" lần này đổi lại là Đoan Mộc Mộc hét chói tai, trời ạ, người này không phải là bại hoại chứ? Muốn mượn cơ hội này làm chuyện xấu với mình sao?
Đoan Mộc Mộc hoảng sợ, hướng về phía người đàn ông kia vừa đẩy vừa đánh, đến nỗi cái mũ và kính đeo mắt của anh ta cũng rớt hết xuống, đúng lúc này, đèn trong thang máy chợt sáng ——
"Khang ….Khang Vũ Thác, là anh sao? Thật sự là anh sao? Anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc thế nào cũng không ngờ tới giờ phút này người đang ôm mình lại là ngôi sao lớn Khang Vũ Thác, thần tượng trong lòng cô.
Sợ hãi trước đây đã không còn, chỉ còn lại sự vui sướng khi nhìn thấy thần tượng, lại còn được ôm ấp ngọt ngào, trời ạ, cô cư nhiên cùng thần tượng của mình tiếp xúc mà không có kh0ảng cách!
Qua một hồi lâu, thang máy khôi phục lại sự vận hành bình thường, người đàn ông cũng từ trong *** cô lúng túng rút lui, ánh mắt của Đoan Mộc Mộc nhìn anh không rời một tấc nào, giống như bị dính chặt vào người anh vậy, cho đến khi Khang Vũ Thác mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cô mới thu hồi ánh mắt, sau đó nở nụ cười hắc hắc.
"Có gì đáng cười? " Khang Vũ Thác lạnh lùng lên tiếng, khiến Đoan Mộc Mộc lập tức dừng cười, "Lần trước tôi cứu cô, vậy ta huề nhau."
Anh cứu cô? Chuyện khi nào?
Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngạc nhiên, lại nghe thấy người đàn ông nói thêm một câu, "Las Vegas."
À? Nha. . . . . .
Đêm hôm đó người cứu cô là anh sao? Nhìn lại, quả thật cũng cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là trong lúc bối rối nên không nhớ ra.
Đinh ——
Thang máy đến nơi, Khang Vũ Thác đi ra ngoài, Đoan Mộc Mộc cũng theo sát, nhưng không ngờ anh chợt dừng lại, cô suýt nữa ***ng vào sau lưng của anh, “Anh. . . . . ."
"Chuyện này phải giữ bí mật cho tôi." Khang Vũ Thác đột nhiên xoay người, đầu cúi sát xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ.
Mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt, còn có cả hơi thở của anh khiến Đoan Mộc Mộc nhất thời bị mê hoặc, người đàn ông này quả nhiên rất tuấn tú, rất có vị. . . . . .
"Đoan Mộc Mộc." Chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu lạnh lùng, khiến những suy nghĩ huyền ảo tốt đẹp của cô trong nháy mắt tan biến mất
"A ——" cô bị anh túm lưng quần kéo vào một gian phòng, nặng nề quẳng cô vào chiếc giường lớn của khách sạn, cảnh vật trước mắt cô nhất thời nghiêng ngả xoay tròn.
Cô biết mình đã đưa tài liệu tới chậm, nhưng chỉ có mấy phút mà thôi, sao anh có thể phát giận lớn như vậy?
Đoan Mộc Mộc chống hai cánh tay ngồi dậy, hướng tới anh rống lên, "Anh lại nổi điên gì đấy? Là thang máy bị hư, tôi mới đưa muộn ."
Thang máy bị hư, anh biết, nhưng anh lại không biết trong lúc thang máy hư, cô và một người đàn ông khác ở bên trong làm gì? Mới vừa rồi anh đứng ở đó, từ góc độ kia nhìn sang, thấy người đàn ông hôn cô, sau đó cô còn thể hiện vẻ mặt ngây ngất.
Người phụ nữ này sao lại không an phận như vậy?
Từ đáy lòng, sự tức giận như một miếng bọt biển bị ngấm nước bành trướng, tức giận đó như muốn vỡ tung ra, bóng dáng cao lớn ép xuống, cách cô quá gần, dường như còn có thể ngửi được mùi vị của một người đàn ông khác trên người cô.
Giờ phút này, anh càng khẳng định suy đoán của mình hơn, lửa giận càng bùng phát điên cuồng, một tay kẹp cổ của cô, "Đoan Mộc Mộc, cô thật có bản lĩnh mạnh mẽ, một Tô Hoa Nam còn không đủ, bây giờ lại thêm một, anh ta là ai? Đến tột cùng cô có mấy người tình?"
Lãnh An Thần không biết tại sao, chỉ vừa nghĩ tới thân thể của cô bị người đàn ông khác vuốt ve, đoạt lấy, anh đã cảm thấy phát điên, hận không lật đổ được cả thế giới này.
"Anh...anh nói nhăng nói cuội gì đó?" Đối điện với vẻ mặt giận ngút trời của anh, Đoan Mộc có chút ngây ngốc, chuyện này là sao, cô thì thế nào?
"Nói, người đàn ông vừa rồi là ai?" Thấy cô còn giả bộ mơ hồ, Lãnh An Thần bèn khẳng định chắc chắn là cô giấu đầu hở đuôi.
Đoan Mộc Mộc thấy anh hỏi như vậy thật sự không hiểu ra sao, giơ tay lên đẩy ra, "Nhàm chán, không hiểu anh đang nói gì?"
Thấy cô vẫn không nói, một tia kiên nhẫn cuối cùng của Lãnh An Thần cũng mất hết, cười lạnh một tiếng, "Cô đừng nghĩ rằng mình không nói, thì tôi sẽ không điều tra được. . . . . . Nếu để cho tôi biết cô phản bội tôi, Đoan Mộc Mộc, tôi sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ!"
"Tùy tiện." Dù sao thì Đoan Mộc Mộc cũng không làm việc gì trái với lương tâm, cũng không sợ quỷ gõ cửa, cô đứng dậy, đem tài liệu đưa tới trước mặt Lãnh An Thần, "Tổng giám đốc Lãnh, tài liệu đã cầm đến, nếu như không còn dặn dò gì khác, tôi phải đi."
Nhìn cô vội vã rời đi như vậy, Lãnh An Thần càng tức giận, "Đứng lại!"
Đoan Mộc Mộc cau mày, quay đầu lại, "Tổng giám đốc Lãnh, còn có chỉ thị gì?"
Yết hầu Lãnh An Thần giật giật, hừ lạnh một tiếng, "Gấp gáp đi như vậy, không phải là muốn cùng tình nhân nhỏ hẹn hò chứ?"
Nghe thấy những câu trào phúng của anh, Đoan Mộc Mộc cũng hào phóng cười một tiếng, "Đúng thế thì sao?"
"Cô dám!" Lãnh An Thần chỉ cần hai sải chân đã bước sát tới, Đoan Mộc Mộc bị đè ép trên ván cửa, "Đoan Mộc Mộc, dám cho tôi đội nón xanh, cô chán sống rồi."
Lần này, Đoan Mộc Mộc cũng không còn sợ anh như mấy lần trước, cô thản nhiên giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, "ông xã, cả ngày anh luôn miệng nói tôi cho anh cắm sừng, đây là đang cố ý nhắc nhở tôi sao? Nếu như anh muốn, tôi có thể giúp anh thực hiện. . . . . ."
"Cô lặp lại lần nữa xem?" Lãnh An Thần bị người phụ nữ này chọc cho tức điên rồi, anh biết cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại không ngờ những câu nói này của cô có thể khiến tim anh đau nhức.
"Thật ra thì nếu mầm mống của anh thật sự không được tốt, thì tôi có thể mượn bên ngoài giúp anh, anh cũng biết bà nội đã ra lệnh, phải hoàn thành sớm đúng không?" Dù sao đã chọc giận anh, vậy thì để cho tức giận triệt để luôn đi.
Đôi mắt đen nhánh của Lãnh An Thần nhất thời mây đen giăng đầy, "Cho nhà họ Lãnh một đứa con hoang? Đoan Mộc Mộc cô tự đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ, " Nói xong, anh dùng lực vung mạnh, cô bị anh đẩy ra ngoài.
Cạch một tiếng, chiếc bình hoa ở góc tường cũng bị ném vỡ vụn, cơ thể Đoan Mộc như mất đi trọng lực ngã xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc