Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 11

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Lãnh An Thần lật nhìn tấm hình trong tay, cũng không thấy có bất thường gì, hừ một tiếng: "Ngu ngốc!" Liền giơ tay lên, hộp quà nho nhỏ bị ném vào thùng rác.
"Sao anh lại ném của tôi?" Đoan Mộc Mộc chạy tới lượm lại.
"Ngày mai tới công ty với tôi!" Lãnh An Thần vừa *** áo vừa nói.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt một chút: "Làm gì?"
"Đương nhiên là đi làm." Anh quay đầu lại, nhìn cô cười quỷ dị một tiếng.
"Tôi không đi." Đoan Mộc Mộc không cần suy nghĩ liền từ chối, nhìn nét mặt anh đã trở nên u ám, còn nói tiếp: "Tôi đối với nghiệp vụ trong công ty của anh không có chút hiểu biết, chuyên ngành của tôi là truyền thông, cho nên tôi muốn viết lách hoặc làm phóng viên giải trí."
Người đàn ông cởi đồ chỉ còn dư lại chiếc quần dài, quay đầu lại, vóc người hoàn mỹ ở dưới ánh đèn nhìn thấy không còn sót chút gì: "Cô muốn làm chó săn?"
Việc tốt như vậy sao vào trong miệng anh sẽ biến thành cái này? Liếc nhìn vóc người khiến cô nuốt nước miếng kia, Đoan Mộc Mộc đỏ mặt, mở to mắt không nhìn anh: "Chó săn thì sao, chó săn thì cũng dựa vào bản lãnh của chính mình mà kiếm cơm!"
Lãnh An Thần cong miệng khinh thường: "Đi công ty làm là ý chỉ của lão phu nhân, nếu như không muốn đi, có thể tự mình đi nói. . . . . . Cô cho rằng tôi đồng ý cho cô đi sao?" Cuối cùng bỏ lại một câu rồi đi vào phòng tắm.
Do lão phu nhân an bài? Sao lão phu nhân này lại thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ?
Mặc dù Đoan Mộc Mộc oán trách trong lòng, nhưng hôm sau vẫn phải ngoan ngoãn ngồi lên xe Lãnh An Thần cùng anh tới công ty, bởi vì bây giờ cô hoàn toàn không có quyền lợi nói không, giống như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết!
"Trong công ty cô làm thưư ký hành chánh của tôi, phụ trách sắp xếp tất cả các chương trình cùng tất cả công việc của tôi trong ngày." trên đường, Lãnh An Thần vừa xem tài liệu vừa nói, "Còn nữa, ở trong công ty cô không phải là thiếu phu nhân, mà chỉ là một nhân viên của công ty."
"Tôi vốn cũng không phải là thiếu phu nhân." cô bất mãn cằn nhằn.
Bộp!
Lãnh An Thần khép lại tài liệu trong tay, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau: "Lão phu nhân nói thời gian một tháng quá gấp, nên kêu chúng ta ở trong công ty cũng có thể làm!"
"Cái gì?" Đại não của phản ứng chậm lụt.
Nghe cô hỏi như thế, khóe môi Lãnh An Thần lộ ra một nụ cười tà ác, "Làm…..Yêu!"
"Khụ khụ. . . . . ." Đoan Mộc Mộc bị sặc, đến nỗi cảm thấy chiếc xe đang chạy yên ổn trên đường cũng run lên, chắc hẳn lời của anh cũng khiến tài xế xe kinh sợ.
"Lưu manh!" Đoan Mộc Mộc đỏ mặt giống nhuộm son, giận dữ trợn mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Nhưng Lãnh An Thần lại không cho là đúng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc, đùa giỡn vuốt ve, "Cô cho rằng mình là ai? Cũng chỉ là công cụ sinh con mà thôi."
Mặc dù Đoan Mộc Mộc vẫn biết mình rất hèn mọn, nhưng những câu nói này của anh vẫn như một cây kim độc đâm thẳng vào trái tim của cô.
Nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bàn tay Lãnh An Thần hơi rung động, tổn thương cô, châm chọc cô, đáng lẽ anh nên vui vẻ mới đúng chứ, nhưng vì sao khi nhìn thấy cô bị tổn thương, anh lại có chút không chịu được?
Tay buông lỏng, anh sửa lại ống tay áo, "Đoan Mộc Mộc, đây là cái bẫy do cô tự mình đặt ra, vì vậy cô nên suy nghĩ phải làm sao để kết thúc chứ?" Nói xong, lạnh lùng hướng về người tài xế ngồi phía trước mở miệng, "Dừng xe!"
Xe đi mất, Đoan Mộc Mộc bị vứt ở ven đường, rõ ràng đều do anh nhục nhã người khác, nhưng kết quả người tức giận vẫn là anh, cái người đàn ông này chính là con Tắc Kè Hoa.
"Lên xe!" Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc đứng ở ven đường, lo lắng tìm kiếm taxi thì một chiếc xe con dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Tô Hoa Nam lộ ra, Đoan Mộc Mộc không hề nghĩ ngợi liền xoay người, không ngờ chiếc xe từ từ đuổi theo, "Không muốn anh xuống xe ôm em, thì tự mình lên xe đi!"
Lại bá đạo giống y như Lãnh An Thần, không hiểu sao Đoan Mộc Mộc lại càng thêm ghét, nhưng khi nhìn Tô Hoa Nam thật sự muốn xuống xe, cô lập tức sợ hãi mở cửa xe bước vào.
Không khí trầm lắng trong xe khiến hai người đều không thấy thoải mái, Đoan Mộc Mộc càng thêm hối hận vì đã ngồi lên xe của Tô Hoa Nam, vừa giơ tay muốn quay cửa xe xuống nhưng đã bị người nào đó nắm tay, một dòng điện mạnh mẽ từ đầu Ng'n t nhanh chóng lan ra toàn thân khiến cơ thể Đoan Mộc Mộc nhất thời căng thẳng: "Buông tay!"
"Nói cho anh biết, tại sao lại bị gả vào nhà họ Lãnh?" Ánh mắt Tô Hoa Nam nhìn cô, hoàn toàn không thèm quan tâm mình đang chạy xe trên đường, trước sau đều có xe chạy chằng chịt.
Đoan Mộc Mộc khẩn trương nuốt nước miếng, âm thanh trầm nhẹ: "Tô Hoa Nam, tốt nhất anh nên tập trung lái xe!"
"Trả lời anh!" Tô Hoa Nam cao giọng.
Câu nói này của anh chấn động tới đáy lòng của cô, cũng làm vỡ nát sự kiên cường cô dằn xuống đáy lòng: "Được, tôi nói cho anh biết. . . . . . Tôi vì tiền!"
Lời của cô khiến bàn tay đang lái xe của Tô Hoa Nam chợt run lên, lại nghe cô tiếp tục nói: "Ba tôi bị tai nạn xe, sống ૮ɦếƭ còn chưa biết, cần một khoản tiền lớn để điều trị mới có thể duy trì tính mạng, ba tôi là người thân duy nhất của tôi, vì vậy tôi không thể mất đi ông ấy" Nói xong, hai dòng nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Sắc mặt của Tô Hoa Nam xám như tro tàn rất khó coi, hoá ra là như vậy !
Trong xe hoàn toàn yên lặng, dường như chỉ nghe thấy tiếng lòng tan nát, của anh và cô.
Một lúc lâu ——
"Bỏ anh ta đi, tiền chữa bệnh của bác trai anh sẽ lo liệu!" Tô Hoa Nam chậm rãi mở miệng.
Đoan Mộc Mộc lạnh lùng cười một tiếng: "Tô Hoa Nam, chẳng lẽ anh không nghe thấy lời nói của lão phu nhân sao?"
"Chỉ cần em muốn rời đi, thì nhất định có thể, trừ phi em. . . . . ." Tô Hoa Nam có chút gấp gấp, câu nói kế tiếp anh không nói ra miệng, cũng không dám nói.
Cô hiểu anh muốn nói gì, lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi sẽ không rời đi, ít nhất tạm thời thì không."
Cô không cần tới người khi muốn thì tiếp cận mình, khi không cần thì một cước đá văng mình đi.
Câu trả lời của Đoan Mộc Mộc khiến sự tức giận ngấm ngầm trong *** Tô Hoa Nam bùng phát: "Không rời đi? Chẳng lẽ em đã yêu Lãnh An Thần, hay em đã tham luyến cuộc sống của một thiếu phu nhân?"
Lời nói khó nghe như giẫm nát trái tim của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh nhỏ, cô lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Anh nghĩ như vậy, thì chính là như vậy!"
"Em. . . . . ." Tô Hoa Nam tức giận toàn thân phát run: "Thì ra em cũng là loại phụ nữ như vậy, tham phú quý, tình nguyện làm con chó cho bạc tiền, khiến mọi người khi dễ, chà đạp!"
Thì ra, cô ở trong mắt anh là người hèn hạ như vậy sao?
Những ảo tưởng nhớ nhung vẫn còn trong lòng đã tan biến mất, trái tim cô cũng như chìm vào đáy cốc, khổ sở cười một tiếng: "Anh nói đúng!"
Két!
Chiếc xe đột ngột dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, Tô Hoa Nam một tay kéo cô qua, kềm chặt trước chỗ ngồi, ánh mắt sáng khóa chặt đôi mắt của cô, "Đoan Mộc Mộc. . . . . ."
Anh nghiến lợi kêu cô một tiếng, sau đó cúi đầu, môi hướng cô ép xuống.
Đừng!
Cô theo bản năng cự tuyệt, nhưng căn bản không thể, môi của anh ép chặt cô, mạnh mẽ chiếm đoạt ngọt ngào của cô. . . . . .
"……….."
Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng kèn chấn động, mới thả cô ra, Ng'n t lưu luyến phớt qua làn môi đỏ tươi của cô: "Mộc Mộc, em chỉ có thể là của anh!"
Xe lần nữa khởi động lại, vừa đến công ty, Đoan Mộc Mộc liền vội vàng xuống xe như chạy, lời nói của anh, sự sỉ nhục của anh, khiến cô hiểu ra Tô Hoa Nam bây giờ không còn là người thiếu niên trong trí nhớ của cô, anh đã thay đổi một cách đáng sợ.
Vào thang máy, một đường đi thẳng lên, thang máy mở ra, Đoan Mộc Mộc mới vừa bước ra một bước, đã nhìn thấy người đàn ông đứng phía ngoài, đôi tròng mắt đen cháy lên những tia sáng như hai ngọn đuốc, nhìn chòng chọc vào cô.
"Tôi, anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc vừa mở miệng, cơ thể đã bị kéo qua, bàn tay Lãnh An Thần lau đôi môi của cô, vừa sưng đỏ vừa nhếch nhác, ngay cả nước son vừa bôi buổi sáng đã biến mất không còn dấu vết
Ngay lập tức Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần đẩy tới ghế sa lon, nhất thời cảm thấy hoa mắt, một giây kế tiếp, cổ của cô đã bị một đôi bàn tay kẹp chặt, "Tôi đã nói là để tôi bị cắm sừng!"
"Tôi, không có, ….." Luồng không khí lưu thông ở cổ họng Đoan Mộc Mộc đã bị ngăn lại.
"Còn nói không?" Nói xong, Lãnh An Thần đột ngột xé rách áo sơ mi của cô, trong không khí truyền đến tiếng nút áo đứt răng rắc rơi giòn tan trên mặt đất, "Có phải ở trên xe cô đã làm rồi phải không?"
Làn *** mượt mà trắng nõn như tuyết ở *** cô đập vào tầm mắt của anh, không có một chút dấu vết bị ô nhiễm nào, nhìn thấy tất cả, sự tức giận trong lòng Lãnh An Thần mới giảm đi chút ít, "Đoan Mộc Mộc, đừng có quên, hiện tại cô là vợ tôi!"
Anh buông cô ra, nơi cổ họng bị nới lỏng, không khí tiếp tục lưu thông, Đoan Mộc Mộc gập người ho kịch liệt, tay ôm chặt áo sơ mi đã bị rách, trong mắt cô hơi nước đã trở nên mờ mịt, "Lãnh An Thần, anh hoàn toàn không có tư cách nói tôi như vậy, tình cảm của anh và Lam Y Nhiên không phải là đã cho tôi cắm sừng sao? Anh cũng phải nhớ bây giờ anh là chòng tôi." Đoan Mộc Mộc đem những lời anh vừa nói trả lại toàn bộ cho anh!
Mới sáng sớm, đầu tiên là bị Tô Hoa Nam nhục nhã, bậy giờ lại bị anh mắng, đến tột cùng là cô đã làm sai chỗ nào?
"Cô lặp lại lần nữa xem." Trong đôi mắt anh toát ra ngọn lửa tức giận.
Vừa rồi đứng ở cửa sổ, thấy cô từ trên xe của Tô Hoa Nam bước xuống, cảm giác của anh chính là phát điên, trong đầu thoáng qua những hình ảnh phóng đãng không thể ngăn chặn được.
Không biết tại sao lại có cảm giác như thế? Dù sao đi nữa anh cũng tự nhủ trong lòng, bây giờ co là vợ của anh, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng nhất định phải trung thành với anh!
Đoan Mộc Mộc từ trên ghế salon đứng lên, "Lãnh An Thần, anh muốn can thiệp vào chuyện của tôi sao? Vậy thì trước hết bản thân mình phải sạch sẽ đi rồi hãy nói!"
Cô lướt qua anh muốn chạy ra ngoài, lại bị anh vội vàng níu lại, "Cô nói cái gì?"
"Buông tôi ra." Đoan Mộc Mộc không muốn tranh chấp với anh.
Đôi môi vừa bị làm nhục của cô cong lên, vẻ mặt lúc này bởi vì tức giận mà trắng bệch, càng lộ ra vẻ diễm lệ, vừa nghĩ tới chuyện Tô Hoa Nam đã hôn qua cô, trong lòng Lãnh An giống như đang có 100 con chuột nhỏ đang chạy loạn, rất khó chịu.
"Ưmh. . . . . ." Nụ hôn của anh áp xuống tới, hung hăng gặm cắn môi của cô, cắn ác như vậy, giống như muốn đem mùi vị của người kia mới lưu lại cắn sạch đi, bàn tay cùng lúc cũng thăm dò vào bên *** áo của cô vê nắn *** của cô.
"Dừng tay, anh dừng tay!" Đoan Mộc Mộc thở dốc, kháng cự lại người đàn ông đã mất khống chế, bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa còn ở trong phòng làm việc của anh, tuyệt đối không thể được.
Lãnh An Thần đã bị ghen tỵ làm đầu óc choáng váng, vừa đột ngột vén chiếc váy chữ A của cô lên, vừa lạnh lùng nói, "Không bằng từ bây giờ trở đi chúng ta chỉ tạo người!"
Cảm thấy bàn tay của anh thật sự muốn xé rách *** của mình, Đoan Mộc Mộc sợ hãi, bỗng dưng nhớ tới gì đó, vội vàng đè tay anh lại, "Nếu như anh ***ng vào tôi, vậy thì hôn nhân của chúng ta trở thành sự thật, sau này muốn nghĩ cách rời đi cũng không dễ dàng như vậy."
Anh dừng lại, nhưng sau đó liền cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào nụ cười này trở nên yêu mị như vậy, "Vậy thì không rời!"
Anh nói gì?
"Bây giờ đột nhiên tôi lại không muốn ly hôn với cô, bởi vì ta không muốn thành toàn cho cô và người người đàn ông kia, dù không có tình yêu, tôi cũng muốn nhốt cô cả đời!" Anh tàn nhẫn nói xong lại tiếp tục xâm phạm cô.
Đoan Mộc Mộc ngây người, người đàn ông này sao đột nhiên lại thay đổi, không phải anh chán ghét cô, ước gì được ly hôn với cô sao? Bây giờ như vậy là sao?
"A ——" anh ngậm chặt đỉnh núi của cô, mạnh mẽ cắn ***, đau đớn khiến cô tỉnh hồn trở lại.
"Chuyên tâm một chút cho tôi, đừng trong lúc cùng tôi làm, lại nghĩ tới người đàn ông khác." Anh nói xong đè cô xuống ghế salon.
Cô như con cá bị mắc cạn trên bờ cát, đối mặt với sự xâm phạm của anh, càng giãy dụa càng trở nên tuyệt vọng, nhìn trần nhà sáng bóng, đầu óc cô trống rỗng.
Chẳng lẽ, trong sạch của cô cứ như vậy mà bị chon vùi đi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc