Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 04

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Nghe thấy giọng nói của Lãnh An Thần , lòng của Đoan Mộc Mộc chợt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một ý niệm ——
Nguy rồi!
Lúc này, Tô Hoa Nam đã buông Đoan Mộc Mộc ra, nhìn về phía Lãnh An Thần nhàn nhạt cười một tiếng: "Thiếu phu nhân nhà họ Lãnh bị đi lạc, thân làm trưởng bối nên tôi an ủi một chút, dường như không quá mức chứ!"
"Chú Hai có lòng, tuy nhiên phương thức an ủi của chú có vẻ rất đặc biệt? Có muốn cháu tìm một chỗ, để cho hai người cởi hết ra mà an ủi, cho đã ghiền một chút?" Lời nói của Lãnh An Thần khiến sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trong nháy mắt đỏ lên như rỉ máu.
Cô chịu đựng đau đớn dưới chân đứng lên: "Lãnh An Thần , anh đừng quá đáng."
"Quá đáng?"Ánh mắt Lãnh An Thần chuyển qua gương mặt Đoan Mộc Mộc, bên trong là những tia máu đỏ cuộn trào như muốn ***, "Đoan Mộc Mộc cô thật là tham lam, ở nhà họ Lãnh quyến rũ một mình tôi còn chưa đủ, ngay cả đến chú Hai cũng không bỏ qua sao?"
Chú Hai? Lãnh An Thần đang gọi Tô Hoa Nam sao? Đây là tình huống gì?
Cho đến giờ phút này, Đoan Mộc Mộc hình như mới ý thức tới vấn đề xưng hô, cô giơ Ng'n t chỉ Tô Hoa Nam: "Anh là. . . . . ."
Vòng eo chợt căng thẳng, Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần bá đạo ôm vào trong ***, anh dán sát vào, bờ môi lạnh bạc quét qua tai của cô, hơi thở ấm áp phun lên mặt của cô: "Bà xã của tôi, quên giới thiệu cho em, vị này là chú Hai của anh, cũng là chú chồng của em."
Sắc mặt Đoan Mộc Mộc trong thoáng chốc trắng bạch như mất máu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, giống như bị dính keo, không rời mắt đi được.
Làm sao có thể? Tô Hoa Nam sao có thể là người nhà họ Lãnh, anh họ Tô, không phải họ Lãnh. . . . . .
"Bà xã, về sau nhớ phải giữ khoảng cách với chú Hai, tôi không muốn vợ mình ***." Bàn tay giữ trên eo cô dùng sức, dường như muốn bẻ gãy eo cô.
Cái này gọi là gì? Vật đổi sao dời sao?
Cô và Tô Hoa Nam thật vất vả mới gặp nhau, nhưng thân phận của bọn họ lại trở thành như vậy, anh là chú chồng của cô, mà cô là cháu dâu của anh.
Đau đớn khiến cô hoàn hồn, dưới ánh nhìn tàn độc của Lãnh An Thần , cô cố ưỡn thẳng sống lưng, nhưng không ai biết, giờ phút này lòng của cô đang chảy máu, thiếu niên cô thầm mến trong lòng hôm nay đã gần trong gang tấc, nhưng lại cách nhau tận chân trời.
Bữa tiệc kết thúc thế nào, Đoan Mộc Mộc đều quên sạch, trong đầu gần như đều là ký ức đã qua của cô và Tô Hoa Nam, anh là học trưởng của cô, học trên cô hai lớp, cũng là mối tình đầu của cô, nhưng hai năm trước, sau khi tốt nghiệp anh liền biến mất, giống như bị bốc hơi, làm thế nào cũng không tìm được anh.
Có người nói anh bị tai nạn xe cộ ૮ɦếƭ rồi, có người nói anh xuất ngoại, cũng có người nói anh vốn xuất thân con nhà giàu có, đối với cô chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi, giờ đã chán ghét cô, cho nên vứt bỏ cô, nhưng cô không tin, cô biết anh nhất định sẽ trở lại.
Đúng, anh đã trở lại, nhưng, bọn họ không còn khả năng!
"Bà xã, sao như người mất hồn thế, không phải là đang suy nghĩ đến mối tình đầu chứ?" Đoan Mộc Mộc cả kinh, đợi đến khi nhìn thấy người trước mặt thì cằm đã bị Lãnh An Thần nắm được, cả người cũng bị anh đè ép vào cửa phòng tắm.
"Anh nói bậy bạ cái gì?" Đoan Mộc Mộc chột dạ.
Con ngươi đen như mực của Lãnh An Thần lóe lên những tia sáng như lưu ly, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào trái tim của người ta: "Đoan Mộc Mộc, đừng cho là tôi không biết chuyện dơ dáy bẩn thỉu của cô và Tô Hoa Nam."
Người đàn ông này chính là con hồ ly, Đoan Mộc Mộc biết, nghe anh nói như vậy nói, cũng không phủ nhận: "Anh ấy là mối tình đầu của tôi không sai, nhưng chuyện này mắc mớ gì tới anh?"
Hình như không ngờ cô có thể trả lời như vậy, bàn tay Lãnh An Thần chợt dùng sức, cằm của cô gần như bị P0'p vỡ, "Đoan Mộc Mộc, bây giờ cô là vợ của tôi, cô nói chuyện không liên quan đến tôi sao?"
"Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng thật sự. " Đoan Mộc Mộc cãi anh .
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần chợt thu lại, híp lại thành một đường thẳng tắp nguy hiểm: "Ý của cô là muốn làm vợ chồng thật sự với tôi?"
Nói xong, bàn tay nắm cằm cô trượt xuống, đi tới cổ áo của cô.
Xoạt một tiếng, áo của của cô trong nháy mắt bị xé thành hai nửa.
"Lãnh An Thần , anh muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc ra sức bảo vệ *** mình, khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, nhịp tim vì hoảng sợ mà nhảy dựng lên.
"A ——" một giây kế tiếp, thân thể của cô như bay lên không, cả người bị Lãnh An Thần vác lên ép vào bồn rửa mặt lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này nhất thời như xuyên vào xương tủy, cô giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng bắp đù* lại bị anh mạnh mẽ tách ra.
"Không được chạm vào tôi!" Đoan Mộc Mộc theo bản năng khép hai chân lại, nhưng lại bị anh mở ra.
"Không phải muốn cùng tôi làm vợ chồng thật sự sao? Tôi sẽ thành toàn cho cô. " Lãnh An Thần cười lạnh, bàn tay tháo *** của cô ra, Ng'n t cũng bỗng dưng xâm nhập vào trong cơ thể cô.
Đau đớn nhục nhã chưa bao giờ có, như một lưỡi dao sắc bén cắm vào thân thể của cô, cũng làm đau nhói trái tim cô, cô giãy giụa, muốn thoát khỏi Lãnh An Thần , nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, ngược lại còn tách đù* cô ra hết cỡ, đem nơi tư mật của người thiếu nữ hoàn toàn bại lộ trong đáy mắt.
Đoan Mộc Mộc lập tức run rẩy, có lạnh lẽo, có sợ, còn có thẹn thùng. . . . . .
"Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi còn chưa ***ng cô, đừng vội vàng thỏa mãn như vậy." Run rẩycủa cô ở trong mắt anh biến thành một loại phản ứng kích tình, anh vừa nói vừa kéo thắt lưng của mình, gần như trong nháy mắt hung khí to như vậy liền bị thả ra ngoài, gân xanh nổi lên phía trên, dữ tợn khiến người ta kinh khiếp, Đoan Mộc Mộc sợ hãi thét chói tai.
"Khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . ."
"Đoan Mộc Mộc, hôm nay tôi muốn cho cô nhớ, ai mới là người đàn ông của cô. " Lãnh An Thần vịn vào hung khí của mình đâm vào, nhưng vì cô giãy giụa khiến anh không thành công, không biết thì không sao, nhưng hôm nay chứng kiến cô và Tô Hoa Nam ôm nhau thì anh cảm thấy như có ngọn lửa như thiêu đốt anh.
Thân phận của người đàn ông kia vốn là cấm kỵ của anh, không ngờ hắn ta lại léng phéng với vợ mình, mặc dù cô không phải là người phụ nữ anh muốn, nhưng khi cô còn treo mác là vợ của Lãnh An Thần anh, thì động tác thân mật của họ chính là sự nhục nhã của anh .
Anh không cho!
Vật to lớn cứng rắn nóng rực chỉa vào cô, cùng chỗ tư mật ở *** cô đi loạn, Đoan Mộc Mộc nô nóng, cô không muốn tưởng tượng ra mình bị đâm, tay dùng sức giơ cao lên, bụp một tiếng đánh tới anh .
Tất cả động tác bỗng dưng dừng lại, sau đó Đoan Mộc Mộc cảm giác có một dòng dịch nóng hổi rơi xuống bụng cô, từng giọt từng giọt. . . . . .
Cúi đầu, phát hiện toàn là máu. . . . . .
Lãnh An Thần chảy máu, cô đánh anh chảy máu, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, Đoan Mộc Mộc trấn định lại, đáng đời anh, ai bảo anh khi dễ cô?
Đoan Mộc Mộc nhanh chóng cầm khăn tắm ở một bên che kín thân thể của mình, đúng lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão phu nhân cho gọi hai người qua."
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhấc chân muốn chạy, nhưng cánh tay đột ngột bị níu lại, cho rằng anh lại muốn làm gì? Đoan Mộc Mộc lập tức hoảng sợ trừng mắt về phía anh, nhưng khi nhìn đến thấy anh đang cầm cái áo rách tan tành của cô lau máu mũi: "Đoan Mộc Mộc, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu dám cho tôi cắm sừng, tôi sẽ khiến cô ૮ɦếƭ rất khó coi."
"Tôi không xấu xa như anh tưởng." Đoan Mộc Mộc không nhịn được quay lại liếc anh .
"Vậy sao? Sao tôi lại thấy hai người ôm chặt. . . . . . Có phải rất muốn nhóm lại tình cũ?" Tròng mắt Lãnh An Thần lộ ra ánh sáng ngang bướng nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể giết cô.
Nghĩ đếnviệc anh cho rằng mình và Tô Hoa Nam tình cũ nhóm lại, Đoan Mộc Mộc cũng không cần thiết phải phủ nhận: "Có khả năng này!"
Có lúc giải thích sẽ khiến người ta cảm thấy giấu đầu hở đuôi, chẳng thà thoải mái thừa nhận, huống chi anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
"Cô dám!" Cằm của cô đột nhiên lại bị anh nắm lên, hơi lạnh từ trong miệng anh phun ra, dường như đủ để đóng băng cô lại.
"Bà nội ——" Trong phòng của lão phu nhân, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần đứng sóng vai, cô cung kính kêu một tiếng.
"Ừ, đến rồi!" Lão phu nhân cười, ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng quét qua khoảng cách nửa thước giữa bọn họ: "Tiểu thần, Mộc Mộc là vợ mới cưới của cháu, cháu phải yêu thương nhiều một chút."
Lời này vừa dứt, Đoan Mộc Mộc cảm giác ngang hông căng thẳng, Lãnh An Thần đã kéo cô vào trong ***, "Bà nội yên tâm, cháu sẽ thương yêu cô ấy."
Cái chữ “thương”’ đó, anh nhấn rất mạnh, khiến Đoan Mộc Mộc có cảm giác khí lạnh xuyên thấu tận xương.
Lão phu nhân gật đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: "Cháu như vậy ta có thể yên tâm rồi." Nói xong đưa tới hai tấm vé: "Hôm nay gọi các cháu tới là về chuyện đi hưởng tuần trăng mật, ta đã kêu người mua hai vé máy bay, đi Las Vegas, còn có Vienna và Amsterdam, trong thời hạn một tháng."
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy da đầu căng lên, trăng mật chẳng phải có nghĩa là cô phải ở bên cạnh người đàn ông này 24/24 giờ sao? Mới nghĩ một chút mà cô đã thấy nhức đầu.
"Bà nội, không đi trăng mật được không ạ?" Đoan Mộc Mộc cẩn thận mở miệng, mới nói dứt liền nhìn thấy sắc mặt của lão phu nhân thay đổi, cô tranh thủ thời gian giải thích: "Cha cháu vẫn còn ở bệnh viện, cho nên cháu. . . . . ."
"Chuyện Đoan tiên sinh bệnh cháu không phải lo lắng." Lão phu nhân cắt ngang lời cô: "Ngày mai chín giờ rưỡi bay, các cháu về chuẩn bị đồ đạc đi."
Trong phòng, Đoan Mộc Mộc cầm vé máy bay mà ngẩn người, cô cảm thấy nhức đầu khi phải một mình chung ***ng với Lãnh An Thần , người đàn ông này mặc dù không hung mãnh như sài lang hổ báo, nhưng đơn độc chung ***ng với anh , Đoan Mộc Mộc cảm giác trái tim nhỏ quá sức chịu đựng.
"Bà xã, cô đang ảo tưởng về cuộc hành trình sao trăng mật của chúng ta?" Sau lưng đột nhiên vang lênmột giọng nói, khiến Đoan Mộc Mộc run lên.
Cô nắm chặt vé máy bay trong tay, cố làm ra vẻ trấn định, "Đúng vậy a, Las Vegas, Vienna và Amsterdam, là nơi tôi đã muốn đến trong suốt hai mươi năm nay."
Nghe thấy cô nói..., chân mày anh nhíu chặt lại, hướng gần sát vào cô: "Ý của cô là rất chờ mong tuần trăng mật của chúng ta?"
Ngước mắt chống lại ánh mắt của anh gần trong gang tấc, bên trong phản chiếu rõ ràng bộ dáng của cô, trong khoảnh khắc này, trong đầu Đoan Mộc Mộc không khỏi vang lên một câu: trong trời đất này, chỉ mình ta tồn tại!
Nhịp tim của cô ngay lập tức đập thình thịch!
Không biết tại sao lại có cảm giác này, cô hoảng hốt, bật thốt lên một câu, "Đúng vậy a, tôi rất mong đợi!"
Nghe thấy câu trả lời của cô, Lãnh An Thần càng ghé sát vào, Ng'n t nhấc cằm cô lên, ánh mắt mềm mại như nước: "Bà xã, thật ra thì anh cũng rất chờ mong!"
Nói xong, anh thân thiện nhe răng cười một tiếng, chẳng biết tại sao, khi Đoan Mộc Mộc nhìn thấy anh cười, cảm giác quanh thân giống như có một làn gió lạnh thổi qua, lạnh nổi gai ốc. . . . . .
Ngày hôm sau, Đoan Mộc Mộc xách theo túi hành lý đơn giản cùng Lãnh An Thần đi tới sân bay, đến khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đi về phía người đàn ông bên cạnh thì cô chợt hiểu tối hôm qua anh nói câu đang mong đợi có ý nghĩa gì rồi.
Thì ra là, tuần trăng mật này có ba người!
"An Thần , sao giờ anh mới đến, em đợi một hồi lâu!" Lam Y Nhiên nũng nịu ôm cổ của Lãnh An Thần , nhưng ánh mắt lại liếc về hướng Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp hình quả hạnh là vẻ đắc chí, thành công, kiêu ngạo, còn có khinh bỉ, giống như đang nói..., Đoan Mộc Mộc cô tính là cái gì, cho dù đã gả cho Lãnh An Thần , nhưng người đàn ông này vẫn là của tôi đấy.
Vẻ đắc chí này của cô, rơi vào trong mắt của Đoan Mộc Mộc, vốn cô không muốn sanh sự, nhưng giờ phút này bất chợt muốn tranh đấu, đi tới, cô không chút lưu tình kéo cánh tay đang ôm cổ Lãnh An Thần ra, khẽ mỉm cười, vô cùng quyến rũ nói: "Cô Lam, có đôi lời tôi muốn nhắc nhở cô, mặc kệ cô và chồng tôi yêu nhau nhiều như thế nào, nhưng bây giờ tôi mới là vợ của anh ấy, mà thân phận của cô chỉ có một, đó chính là Tiểu Tam!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc