Cô Dâu Gán Nợ - Chương 8

Tác giả: Đang cập nhật

Tám phút sau xe cứu thương của bệnh viện Thống Nhất tới đưa Lệ Tuyết vào bệnh viện. Đi cùng có cô bạn mập và chàng trai.
Khi bóng người dần tan hết, không ai để ý có một đôi mắt hận thù đứng nấp sau một gốc cây to đã chứng kiến hết thảy.
Và chiếc túi xách nằm lăn lóc trong bồn hoa hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Bóng đen nhếch mép cười lạnh, cầm lấy chiếc túi và biến mất trong màn đêm.
.............................
Đêm khuya thanh vắng, căn nhà chìm trong yên tĩnh.
Một bước...hai bước....một bàn tay nhỏ gầy vươn ra và....
Phựt ....cái bóng nhỏ vội ôm chiếc chăn và chạy thật nhanh về chiếc ghế sô pha.
-Cô đang làm cái gì đấy hả ?????
Cái bóng nhỏ giả câm giả điếc nằm vật trên ghế sô pha, chùm chăn che kín đầu.
Chàng trai tức tối nhảy bật xuống giường, hùng hổ tiến thẳng đến cái bóng đang rúc đầu trong chăn làm con kén nhỏ.
-Tôi hỏi cô mà cô dám trơ ra như thế hả ? Mau trả lại chăn cho tôi !!
Im lặng.
-Bụp ! - Chàng trai nhắm ngay ௱ôЛƓ của cái bóng mà đá. -Bụp ! Bụp ! (Nói là đá chứ chẳng khác gì một bà mẹ đang vỗ ௱ôЛƓ ru con ngủ.)
Tiếp tục im lặng. Cái bóng gan lì ôm chặt cái chăn không chịu buông.
-Trả lại chăn cho tôi !!!!
Tiếp tục tiếp tục im lặng.
-Cô-muốn-૮ɦếƭ ?????
Rầm...bụp....phịch.....Cái bóng cùng cái chăn đang quấn chặt cơ thể lăn lông lốc từ ghế sô pha xuống sàn nhà.
-Vẫn còn chưa chịu trả tôi chiếc chăn ???? - Chàng trai tức điên lên cúi xuống giật phắt lấy một đầu của chiếc chăn.
Thân hình nhỏ bé của cái bóng lại lăn thêm một vòng, lăn vào tít tận góc tường, đầu đập đau điếng vào tủ quần áo.
Chàng trai ôm cái chăn quay trở lại giường, mặc kệ thân hình nằm trên sàn nhà không nhúc nhích của cái bóng. Cậu chủ nhỏ nằm xuống giường, kéo cái chăn vẫn còn hơn ấm lên đến ngang ***, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Thế nhưng.....một phút trôi qua...hai phút trôi qua....con nhóc nô lệ kia vẫn bất động nằm im không chịu đứng dậy. Chẳng lẽ...cô ta bị làm sao....??? Lương tâm trong cậu chủ nhỏ dần thức dậy, hít thở thật sâu, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh từ cái bóng.
Năm phút trôi qua....bảy phút trôi qua....không còn kiên nhẫn thêm được nữa, Vĩnh Phong đá văng chăn, ba bước biến thành bốn bước tiến nhanh đến gần cái bóng, chân đá nhẹ vào mạn sườn trái.
-Này...này...mau đứng lên !! Cô định nằm ăn vạ đến bao giờ nữa hả ?? Đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên cho tôi !!
Im lặng.
Im lặng.
Thế này mà bảo không có chuyện gì xảy ra. Vĩnh Phong trong lòng hơi hoảng hốt khom người cúi xuống, vươn tay ra.....và chỉ chờ có thế....
Rầm..... Bất thình lình cổ áo Vĩnh Phong bị túm chặt, kéo ngã đập mặt xuống sàn nhà.
Cùng thời điểm đó, cái bóng nhanh nhẹn nghiêng người tránh sang một bên, bấu tay vào cánh cửa tủ quần áo đứng dậy. Đứng dựa người vào bờ tường, cái bóng ôm bụng cười như điên, vừa cười vừa trêu tức bảo:
-Ha ha ha ! Trông anh đẹp mặt chưa kìa ! Ha ha ha !
-Cô..... !! - Vĩnh Phong lồm cồm bò dậy, giận dữ phóng như bay về phía Hoài Thương.
Hoài Thương ngưng bặt tiếng cười, hoảng sợ bỏ chạy khắp phòng.
Và như một yếu tố tất yếu của việc bỏ chạy mà không chịu nhìn đường......Hoài Thương bị vấp chân vào một chiếc ghế đẩu, cơ thể theo đó ngã bay về phía trước the tư thế vồ ếch. Vĩnh Phong chỉ kịp túm lấy lưng áo của Hoài Thương, rồi cùng ngã theo.
Rầm....phịch...bụp..... Theo phản xạ có điều kiện, Vĩnh Phong vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Hoài Thương. Cả hai ngã lăn lộn trên sàn nhà hai vòng. Đến vòng thứ ba thì dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên khuôn mặt thiên biến vạn hóa, có kinh ngạc, có sửng sốt, có chán ghét, có khó hiểu...... và nhiều nhất vẫn là biểu tình khiếp sợ không dám tin cùng xấu hổ.
-Aaaaa..........!!!!! - Tiếng kêu thét sợ hãi vọng ra từ lầu ba của căn nhà khiến chim chóc trong khu vườn bay tán loạn, con chó giống Đức sủa dữ dội, người làm trong nhà giật mình hoảng hốt tỉnh dậy từ giấc ngủ muộn.
-Cô im mồm đi !! Điếc tai quá !!! - Vĩnh Phong nhăn mặt, tiếng hét vang lên lanh lảnh như tiếng đồ sành sứ bị vỡ của Hoài Thương khiến lỗ tai hắn không chịu nổi.
-Anh....anh....sao anh dám....dám.....???? - Khuôn mặt Hoài Thương đỏ bừng như trái cà chua chín vì giận dữ và xấu hổ. Ai đời, hắn dám...dám ***ng vào chỗ.....chỗ đó.
Vĩnh Phong giật mình cúi xuống, vội buông tay ra như phải phỏng, dùng sức hất văng Hoài Thương nằm bẹp mặt xuống đất. Thêm một lần nữa con nhỏ tội nghiệp lại được tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.
-Anh.....!!! - Hoài Thương căm hận Vĩnh Phong đến mức muốn đánh người.
Vĩnh Phong vuỗi quần áo đứng dậy, biểu tình thong dong tự nhiên như chưa từng có việc vừa rồi.
-Cô mau mà đi ngủ đi !! Đừng có dại mà lộn xộn thêm nữa. Nếu không tôi không ngại tống cô ra vườn cho cô hít sương lạnh cả đêm.
Cậu chủ nhỏ quay trở lại giường, trong đầu tính toán định ngủ tiếp. Hoài Thương nào chịu để yên như thế, chạy vọt qua trước Vĩnh Phong, ςướק ngay lấy chiếc chăn, ôm khư khư vào người.
-Để-chăn-vào-chỗ-cũ !!! - Vĩnh Phong gằn giọng, sắc mặt đanh lại vì cáu và bực mình.
-KHÔNG TRẢ !!!! - Hoài Thương hét to không kém.
-TRẢ MAU !!!!!
-KHÔNG TRẢ !!!
Vài phút trước, người làm trong nhà đã kéo nhau rón rén đi lên hành lang lầu ba, lén lút đứng núp ngoài cửa phòng ngủ nghe trộm động tĩnh bên trong. Họ cố nén nhịn tiếng cười thầm trong bụng. Hai người đang mải tranh cãi nhau trong phòng không biết là mình đã bị đám người làm trong nhà biến thành trò bát quái để tán gẫu và bình phẩm giết thời gian.
-Cậu nghĩ cậu chủ thắng hay cô Lệ Tuyết thắng ? - Cô giúp việc tên Nga hiếu kì hỏi khẽ cô giúp việc bằng tuổi đứng bên cạnh.
-Ai mà biết được. Mà cậu có nghĩ cậu chủ và cô Lệ Tuyết ngủ cùng nhau không ? - Cô giúp việc bên cạnh thì thào đáp lại.
Cô giúp việc tên Nga che miệng giấu tiếng kêu sửng sốt trong cổ họng, trợn tròn mắt nhìn cô gái vừa phát biểu ra một câu kinh người.
-Hai người im đi ! - quản gia Hồng khẽ nạt hai cô gái.
Hai cô gái vội ngậm miệng, lại áp tai vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe từng động tĩnh nhỏ nhất của hai nhân vật chính.
-Tôi-bảo-cô-trả-lại-mau !!! - Biểu tình trên khuôn mặt Vĩnh Phong đã chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.
-Không trả ! Có ૮ɦếƭ cũng không trả !!! - Hoài Thương ương bướng cãi lại.
Vĩnh Phong đã hết chịu nổi rồi, nhanh như chớp xông thẳng vào người Hoài Thương, dồn sức mạnh vào bàn tay P0'p chặt cổ tay Hoài Thương không cho con nhóc chạy trốn và giãy dụa chống đối.
Cổ tay phải mặc dù bị P0'p đau, nhưng Hoài Thương vẫn cố chấp không chịu trả lại Vĩnh Phong cái chăn.
-Đau quá ! Mau buông tay tôi ra ! Tôi bảo anh buông cổ tay tôi ra !!! Đồ ác ôn !!!!!!!
-Câm miệng !!!! Tôi mà dám hét thêm câu nào nữa, tôi sẽ nhét cái bít tất đang di dưới chân vào mồm cô.
Hoài Thương mím chặt môi, căm tức nhìn Vĩnh Phong trừng trừng, vừa sợ tính cách ác độc của hắn vừa căm ghét bản thân mình yếu đuối không làm gì được hắn.
-Bây giờ thì mau trả lại chiếc chăn xuống giường cho tôi.
-Phịch !! - Hoài Thương mắt ầng ậc nước, giận cá chém thớt quăng mạnh cái chăn xuống giường.
Dù không hài lòng trước thái độ của Hoài Thương, nhưng Vĩnh Phong vẫn từ từ buông lỏng cổ tay Hoài Thương ra.
Chờ cái tay được giải thoát, Hoài Thương xoa nhẹ khớp cổ tay đau điếng. Trên làn da trắng hồng hằn in năm dấu tay đỏ bừng.
Bốn người đứng núp ngoài cửa phòng tưởng cuộc chiến đến đây là kết thúc có thể về phòng đi ngủ được rồi, ngay cả Vĩnh Phong cũng cho rằng như vậy. Nhưng.....
-Oa oa oa oa....!!!! - Hoài Thương bất chợt gào khóc, ngửa mặt lên trời khóc to như đòi nợ.
Rầm...phịch....bốn người nghe lén ngoài cửa phòng không kịp chuẩn bị tinh thần lảo đảo, đứng ngã rúi rụi vào nhau, quên cả mình đang nghe lén - không được để cho cậu chủ biết, kêu lên oai oái, bực mình mắng nhau.
-Đừng xô đẩy tôi ! Mau đứng lên !!
-Nặng quá ! Chân của ai đang gác lên mặt tôi đây ??
-Trời ơi ! Cái ௱ôЛƓ tội nghiệp của tôi ! Ai đang đè lên người tôi hả ??
-...
Vĩnh Phong cơ bản không còn tâm trí để nghe mấy tiếng động lạ ngoài cửa phòng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt xanh mét, đã tức đến mức không còn đủ sức để quát to h
ô Hoài Thương ngậm miệng nữa, mà dùng hành động trực tiếp hơn.
-Ư...ư..... - Hoài Thương chỉ còn phát ra tiếng khóc ư ử, trong miệng một chiếc bi tất màu trắng có đôi chỗ dính bẩn bị nhét giữa hai hàm răng.
Ngay sau đó, trong phòng tắm truyền ra tiếng nôn oẹ, tiếng xúc miệng liên tục....và tiếng nước chảy róc rách gần như suốt đêm.
Sáng hôm sau tất cả mọi người trong nhà họ Đào đều mang đôi mắt gấu mèo và tinh thần lờ đờ mệt mỏi vì thiếu ngủ thức dậy chào đón một ngày mới.
.....................
Hai ngày sau.
C.ứ.u t.ô.i với..... C.ứ.u t.ô.i với....Có ai không.....Tiếng kêu cứu tuyệt vọng không bật ra được khỏi miệng. Chân tay giãy đạp thật mạnh. Cổ họng bị siết chặt bởi một đôi bàn tay cứng như sắt thép. Không khí rút hết khỏi buồng phổi. Lồng *** căng phồng muốn nổ tung.
C.ứ.u t.ô.i với..... C.ứ.u t.ô.i với....Làm ơn.....
Một giây trôi qua.....
Hai giây trôi qua.....
Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Hoài Thương hoảng hốt mở to mắt, nhìn trừng trừng cái bóng đen đang đứng ngược với ánh sáng mờ mờ chiếu ngoài cửa sổ. Bàn tay của cái bóng đang P0'p chiếc mũi be bé xinh xinh, không để cho con nhóc thở.
Hóa ra cảm giác đáng sợ tưởng ai đó đang P0'p cổ họng mình chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.Tức giận và phẫn nộ cũng không đủ để miêu tả cảm xúc của con nhỏ tội nghiệp lúc này. Mới sáng sớm mà hắn đã muốn dùng cách không có tình người này để bắt người khác dậy làm việc rồi.
-Chát ! - Hoài Thương vung tay đánh thẳng vào cánh tay đang P0'p mũi mình, kéo chăn che kín đầu, nằm xoay lưng lại với bóng đen.
-Dậy chuẩn bị bữa sáng cho tôi. - Bóng đen ra lệnh.
Im lặng.
-Tôi bảo cô dậy chuẩn bị bữa sáng !! - Tiếng quát cao ✓út.
Hoài Thương bịt chặt lỗ tai, cố thủ không chịu dậy.
-Cô không chịu dậy chứ gì, thế thì đừng có trách tôi. - Bóng đen nhanh như chớp ôm lấy cả Hoài Thương lẫn cái chăn quấn chặt bên ngoài, mở toang cửa phòng tắm, ném thẳng con nhỏ vào bồn tắm.
Hành động quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Hoài Thương cùng cái chăn bị ướt sũng từ đầu xuống chân. Lóp ngóp bò dậy từ trong nước, Hoài Thương mím chặt môi, giậm mạnh chân đi ra phòng ngủ lấy quần áo khác để thay, không thèm bảo tên ác ôn vừa ném mình vào nước câu nào.
-Mời anh đi ra ngoài để tôi thay quần áo !! - Hoài Thương nắm núm khóa cửa phòng tắm, trừng mắt gắt Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong một tay đút túi quần, cao ngạo nhìn Hoài Thương từ trên xuống dưới, khinh thường bảo:
-Cô tưởng mình là ai mà dám đuổi tôi đi ??
-Tôi chẳng cần biết anh là ai cả. Tôi nói anh đi ra ngoài để tôi thay quần áo !! Là người thì anh phải biết lịch sự chứ ???? - Hoài Thương căm ghét đối đáp lại.
-Cô nói cái gì ???? Cô-thử-nói-lại-xem-nào ??? - Tiếng nói phát ra từ kẽ răng nghiến chặt.
-Nếu anh bị điếc thì thôi, tôi không tốn hơi thừa lời để nhắc lại cho anh nghe. Mời anh đi ra ngoài cho !! - Hoài Thương vẫn kiên nhẫn đứng canh cửa, muốn mời Vĩnh Phong đi ra ngoài cho bằng được.
-Cô....!!! - Vĩnh Phong túm cổ áo Hoài Thương xách lên. Bộ quần áo ngủ bị ướt dính vào *** nhìn gần như trong suốt. Hoài Thương không nặng nhưng dưới sức nặng của cơ thể do bị xách lên cao, chiếc cúc áo bị tụt chỉ.
Phựt....phựt....Âm thanh chỉ đứt cùng tiếng chiếc cúc áo rơi xuống sàn nhà khiến Hoài Thương và Vĩnh Phong giật mình. Trong khi một người biểu tình ngơ ngác không hiểu gì, cúi đầu nhìn xuống; người kia thần kinh lại căng thẳng, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ.
Thứ gì không nên nhìn đều đã nhìn thấy, màu phơn phớt hồng khả nghi dần lan trên má Vĩnh Phong, tay tự động vội buông thả Hoài Thương xuống đất.
Phịch....Không nghĩ Vĩnh Phong sẽ buông tay, Hoài Thương rơi ngã dồi ௱ôЛƓ ngồi bệt xuống sàn nhà.
-Cô nhanh tắm rửa thay quần áo, rồi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho tôi, đừng để tôi phải chờ lâu. - Vĩnh Phong nói xong, bỏ đi ra ngoài hành lang như chạy.
Hoài Thương vừa tức vừa thẹn, chỉ hận không thể tự đập đầu vào bờ tường để tìm ૮ɦếƭ. Đã ba ngày rồi, cô bị bắt nhốt ở đây, túi xách bị tịch thu, không có điện thoại để gọi người đến cứu, đi đâu và làm gì cũng có người giám sát, ngay cả một chỗ ngủ tử tế cũng không có. Hu hu hu..... Hoài Thương tự thương xót cho bản thân mình, trong lòng âm thầm rơi lệ.
Người làm trong nhà đã được lệnh của Vĩnh Phong không ai được phép giúp Hoài Thương làm những công việc được giao. Vì vậy chờ hai cô giúp việc nấu xong bữa sáng, Hoài Thương phải dọn thức ăn lên bàn, lấy chén dĩa và ly tách, lên mời Vĩnh Phong xuống ăn sáng.
-Này tên kia, anh tắm xong chưa hả, xuống ăn sáng đi. - Hoài Thương tức tối gõ mạnh vào cánh cửa phòng ngủ trên lầu ba.
Không có tiếng đáp lời.
Hoài Thương dùng nắm đấm để gõ cửa:
-Tên kia, anh điếc hả, tôi mời anh xuống ăn sáaaaang......!!!! - Hoài Thương gào thật to, tiếng nói ngân thật dài. Con nhỏ không tin tên công tử bột đáng ghét và ác ôn kia không nghe thấy.
Nhưng...hơn một phút sau cũng không có ai ra mở cửa.
Hoài Thương đã tức lắm rồi, không thèm đóng vai kẻ lịch sự nữa, hai tay đẩy mạnh cửa xông vào phòng với khuôn mặt đỏ bừng vì cáu. Phòng ngủ trống không, không có ai. Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Con nhỏ nghiến răng, đập mạnh tay vào cánh cửa phòng tắm, hét to:
-MỜI ANH XUỐNG ĂN SÁNG !!!!! (Hoài Thương muốn hét thủng màng nhĩ cậu chủ nhỏ ác ôn và Biến th', tốt nhất là hét ૮ɦếƭ luôn hắn thì càng tốt.)
-Rầm !!!! - Cánh cửa phòng tắm bị đá văng đập mạnh vào bờ tường. Vĩnh Phong hầm hầm giận dữ, xuất hiện trước cửa phòng tắm với mái tóc ướt sũng nước và chiếc khăn tắm quấn quanh hông.
Hoài Thương sửng sốt há to miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn Vĩnh Phong chằm chằm, nắm tay vẫn giơ lên cao theo tư thế muốn tiếp tục đấm vào cánh cửa gỗ.
-Cô định giết heo đấy hả ???? Có biết tôi đang bận tắm không ????
Mặc dù trong lòng thẹn muốn ૮ɦếƭ, sắc mặt đã đỏ bừng như gấc chín, nhưng Hoài Thương vẫn hiên ngang đứng thẳng, quát lại:
-Ai bảo anh không chịu trả lời tôi. Tôi chỉ làm theo lệnh của anh thôi.
-Tôi bảo cô chuẩn bị bữa sáng, chứ không bảo cô lên đây phá nhà tôi !!! - Vĩnh Phong nghiến răng.
-Nếu anh đã nói thế thì mặc anh, tôi không thèm gọi anh xuống ăn sáng nữa. Hừ !! - Hoài Thương ngúng nguẩy muốn bỏ đi.
-Khoan đã !! Cô tưởng như thế là xong hả ??? - Ngay lập tức Vĩnh Phong túm lấy cánh tay Hoài Thương.
Hoài Thương vùng vẫy giãy dụa, đấm đá loạn xạ vào người Vĩnh Phong. Đột nhiên.....
Cả Hoài Thương và Vĩnh Phong đều đứng khựng lại, dừng lại động tác đang làm, nhìn trừng trừng vào mắt nhau.
Dưới chân cả hai một chiếc khăn tắm màu trắng vừa rơi xuống nền nhà.
Chỉ một chiếc khăn tắm thôi nhưng đủ để cho hai con người rơi vào tình cảnh khốn quẫn và lúng túng xấu hổ.
Và như một yếu tố tất yếu, không thể thiếu được tiếng hét hốt hoảng và sợ hãi của Hoài Thương.
Một giây sau.... hai giây sau...và....
-Áaaaaa.....!!! Đồ Biến th' !!!!
-Chát !!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc