Cô Dâu Gán Nợ - Chương 3

Tác giả: Đang cập nhật

Năm giờ sáng, đang say sưa trong giấc mơ nồng, Hoài Thương loáng thoáng nghe bên tai thấy có tiếng ai đó đang gọi mình dậy.
-Này dậy đi, đừng ngủ như con heo nữa ! - Tiếng nói dần trở nên to dần, cuối cùng biến thành quát tháo - Dậy mau, tôi nói gì cô có nghe không ??
Hoài Thương nhăn mặt nhíu mày, ôm chặt chăn, vùi mình vào trong gối, kiên quyết không chịu dậy.
Người con trai hừ lạnh, bế thốc lấy Hoài Thương trên tay, đi nhanh vào phòng tắm.
Hoài Thương mơ mơ màng màng, thấy cơ thể nhẹ bỗng, trong mơ ngỡ tưởng là mình đang bay.
-Rầm ! - Hoài Thương bị тһô Ьạᴏ ném vào bồn tắm.
Nước ngập lên đến tận đỉnh đầu, không khí rút ra khỏi buồng phổi, Hoài Thương hoảng sợ mở to mắt, mũi bị sặc nước máy, miệng ho sặc sụa, nước theo đó tràn vào cổ họng, tay chân luống cuống quờ quạng, cố gắng bám vào thành bồn trơn trượt, nâng khuôn mặt trồi lên trên mặt nước.
Người con trai không cảm thấy tội lỗi với hành động đối xử тһô Ьạᴏ của mình, trái ngược, lại dùng giọng điệu ông chủ bảo:
-Chịu tỉnh ngủ rồi ? Lần sau mà cô để tôi phải gọi cô dậy vào buổi sáng nữa thì không chỉ nhẹ nhàng ném cô vào bồn tắm như thế này đâu.
Khuôn mặt Hoài Thương đỏ bừng vì sặc nước, ngơ ngác mở to mắt nhìn người con trai chằm chằm, trong đầu tái hiện lại từng đoạn từng đoạn kí ức rời rạc, khi chắp nối lại, khi*p sợ không thốt thành lời.
Hoài Thương ôm lấy đầu, nhắm mắt, liên tục lắc qua lắc lại cố gắng xóa bỏ những kí ức kinh hoàng ra khỏi đầu, tự ám thị bản thân mình.... mình chỉ đang nằm mơ thôi, đây không phải sự thật, tuyệt đối không phải sự thật.
Người con trai nhìn hành động trẻ con buồn cười của Hoài Thương, cười lạnh ra lệnh:
-Tôi cho cô mười phút để tắm rửa và thay quần áo, sau đó xuống nhà lo làm bữa sáng cho tôi. Nếu cô dám vượt quá số thời gian tôi quy định, tôi sẽ treo cô lên xà nhà.
Người con trai lạnh lùng xoay người đi ra phòng ngủ.
Hoài Thương ngồi ૮ɦếƭ lặng trong bồn tắm, kinh hoàng nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa gỗ của người con trai.
Vậy là tất cả không phải là mơ. Vì nếu đây là mơ thì sao lại thật đến sống động như vậy, tiếng nói lạnh lùng không có độ ấm của người thanh niên lạ mặt, căn phòng xa lạ, cảm giác ớn lạnh do nước lạnh ngấm vào da thịt.
Hoài Thương rùng mình, ôm chặt lấy cơ thể lạnh run.
-Ách xì ! - Hoài Thương hắt xì hơi, xoa xoa cái mũi đau nhức.
Không dám ngâm mình trong nước lạnh lâu, Hoài Thương bấu chặt vào thành bồn, run rẩy đứng dậy, soi khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, âm thầm kêu khổ, tiếng kêu gào thét thấu đến tận trời xanh.
Ông trời, người đang trêu đùa con đúng không ? Tại sao vô duyên vô cớ con bị một tên con trai xa lạ bắt làm nô lệ, bắt phải trả một món nợ mà con không hề hay biết ?
Hoài Thương vỗ nhẹ vào hai má, lẩm bẩm:
-Chẳng lẽ bố mẹ mình làm ăn thua lỗ, nên tên kia mới bắt mình để siết nợ ?
Hoài Thương phủ nhận ngay suy nghĩ không có căn cứ này ra khỏi đầu. Khi chưa chứng thực được điều gì, mình tuyệt đối không thể dọa sợ bản thân mình thêm nữa, hoàn cảnh hiện tại đã quá thê thảm rồi.
-Rầm ! Rầm ! - Tiếng đập cửa đột ngột vang lên cùng với tiếng quát không kiên nhẫn - Cô đã tắm rửa xong chưa hả ? Có muốn tôi vào tắm cho cô không ?
Hoài Thương hoảng sợ, vội kêu to đáp lại:
-Anh đừng có vào đây. Tôi tắm xong rồi.
Hoài Thương khóc không ra nước mắt, không biết đến bao giờ mình mới thoát khỏi cuộc sống bi thảm này.
-Nhanh lên ! Cô cứ liệu hồn, tôi nói được làm được. - Người con trai cảnh cáo, đe dọa Hoài Thương.
-Biết rồi, anh khỏi cần phải hối. - Hoài Thương run sợ hét lại, vội vàng chải tóc, rửa sạch mặt.
-Cạch ! - Cánh cửa bật mở, Hoài Thương thò đầu, nghé mắt nhìn ra bên ngoài.
Người con trai khoanh tay đứng ngay trước cửa phòng tắm, xa xầm mặt nhìn bộ quần áo ướt, đang nhỏ nước mặc trên người Hoài Thương, mai mỉa hỏi:
-Cô định mặc quần bộ quần áo ẩm ướt này để lau sàn nhà của nhà tôi ?
Hoài Thương sắc mặt ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa tức giận, căm hận hét lên với tất cả sức lực:
-Anh vô lý vừa thôi, anh ném tôi vào bồn tắm mà có chịu hỏi tôi có quần áo để thay không.
-Thì ra cô không có quần áo để thay. - Người con trai kênh kiệu, hất hàm ra lệnh - Muốn có quần áo để thay chứ gì ? Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ cho người mang quần áo cho cô thay, còn nếu không cô chịu khó mặc bộ quần áo ẩm ướt này suốt cả ngày đi.
-Anh dám ?? - Hoài Thương tức điên lên, hận không thể xông lên đấm vỡ mặt tên con đáng ghét, không coi ai ra gì này.
-Tại sao tôi lại không dám ? - Người con trai khinh thường đối đáp lại - Cô nên nhớ tôi hiện giờ là chủ nhân của cô, chủ nhân nói gì thì cô phải nghe đấy, tôi cho cô thứ gì thì cô mới được nhận.
-Anh đang nói lung tung gì thế ? -Hoài Thương bất lực gào lên - Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải nô lệ của anh, cũng không mắc nợ gì anh cả. Anh mau thả cho tôi đi về, nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh tội bắt cóc và tống tiền.
-Ha ha ha ! - Người con trai ngửa cổ cười to, nghe như thể có chuyện gì đó buồn cười lắm.
Hoài Thương căm giận nhìn người con trai trừng trừng, nếu ánh mắt có thể Gi*t người, tin rằng hắn ta đã bị Gi*t không dưới một nghìn lần.
-Cô muốn gọi cảnh sát đến bắt tôi ? - Người con trai ngừng cười, Ϧóþ chặt cằm Hoài Thương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đối diện với đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của mình - Nếu cô muốn thì cứ làm đi, tôi tin rằng cảnh sát tuyệt đối sẽ không đứng về phía cô, mà ngược lại vì hành động điên rồ của cô, bố mẹ cô sẽ bị bắt giam tống vào tù, tài sản gia đình cô sẽ bị tịch thu, cả đời gia đình cô cũng không ngóc đầu lên được.
-Cái...cái gì ?? - Hoài Thương tái mặt, lắp bắp không dám tin vào tai mình.
Ngón tay thon dài của người con trai chạm nhẹ vào vết thương bị cắn đến chảy máu trên đôi môi của Hoài Thương.
Hoài Thương nhăn nhó kêu đau, nghiêng đầu cố gắng tránh thoát sự ᴆụng chạm của người con trai.
Người con đột nhiên cau có không hài lòng, đẩy Hoài Thương đứng dán lưng vào tường, đôi môi gần chạm vào chóp mũi Hoài Thương, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, gằn giọng, nói nhấn mạnh từng từ từng chữ:
-Đừng có dại mà khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Tôi đã cho gia đình cô sự ân huệ lớn nhất rồi, nếu cô còn không biết điều, cùng lắm thì ngọc nát hoa tàn, tôi sẽ làm cho gia đình cô xóa sổ khỏi giới thượng lưu, đẩy xuống tận đáy cuối cùng của xã hội.
Sắc mặt Hoài Thương dần tái nhợt, trắng bệch không có huyết sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, thấm ướt đẫm bộ quần áo ẩm ướt đang mặc trên người.
Ngón tay thon dài của người con trai di chuyển từ đôi môi chuyển lên chóp mũi, xoa nhẹ gò má, kéo dài đến khóe mắt Hoài Thương.
Mỗi chỗ trên khuôn mặt mà người con trai dùng ngón tay nhẹ động chạm vào đều khiến Hoài Thương rùng mình ớn lạnh. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc, nhưng cũng đủ để nhận ra hắn ta chẳng khác gì ác quỷ, là một kẻ cao ngạo độc tôn, thích điều khiển người khác, bắt họ phải làm theo mệnh lệnh của mình, coi người yếu kém hơn mình là rác rưởi để giẵm nát dưới chân.
Hoài Thương áp sát tai vào cánh cửa, cẩn thận tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh vọng lại từ hành lang lầu ba của căn nhà.
Lắng nghe một lúc cũng không phát hiện có tiếng động khả nghi, Hoài Thương liếm môi, nhẹ xoay núm khóa cửa, thò đầu, nghé mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn ngược nhìn xuôi xem có bóng người nào không.
Căn nhà rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe có tiếng lá cây khua xào xạc ngoài khu vườn nằm phía sau nhà, tựa như người trong nhà đã đi đâu hết cả.
Hoài Thương bạo dạn nắm chặt quai túi xách, cố gắng khép cánh cửa không phát ra tiếng động, mắt vẫn đề phòng nhìn chung quanh, chân rón rén đi trên hành lang lầu ba.
Đến bậc cầu thang dẫn xuống các tầng lầu, Hoài Thương nín thở, khom người cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Bậc cầu thang xây theo hình xoắn ốc, sàn nhà lát đá hoa cương, được lau chùi sáng bóng, không dính một hạt bụi.
Kiến trúc ngôi nhà, cùng với đồ đạc trong phòng khiến Hoài Thương tặc lưỡi khen thầm, nhón gót chân đi xuống từng bậc cầu thang, vừa đi vừa không quên tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Vừa đặt chân xuống căn gác xép, được xây thêm giữa tầng trệt và tầng một, Hoài Thương giật mình hoảng sợ khi thấy thấp thoáng có một bóng người mặc đồ trắng - trang phục của người làm trong nhà đi cầu thang từ dưới lên trên.
Hoài Thương nhanh trí nấp ngay vào sau một cánh cửa mở rộng.
Người phụ nữ giúp việc đi vào căn phòng mà Hoài Thương chọn làm chỗ nấp.
Lợi dụng lúc người phụ nữ đứng quay lưng lại với mình, mải mê lục tìm đồ dùng trong phòng, Hoài Thương đi nhẹ nhàng như mèo, sải từng bước chân thật dài, cố gắng không gây một chút tiếng động đến bậc cầu thang dẫn xuống tầng trệt.
Tầng trệt quang đãng sạch sẽ, bàn ghế sang trọng được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp dùng làm nơi tiếp khách. Hoài Thương đoán đây là tiền sảnh chính của ngôi nhà.
An toàn đi xuống tầng trệt, Hoài Thương không dám chần chừ, vội mở cửa, chạy vụt ra khu vườn nằm phía sau ngôi nhà. Lúc còn bị nhốt trên căn phòng trên lầu ba, Hoài Thương đã có dịp quan sát kĩ khu vườn, nhận thấy cây cối trong khu vườn rất rậm rạp, mọc san sát nhau, rất thuận tiện cho việc ẩn nấp và chạy trốn.
Hoài Thương băng mình chạy xuyên qua đám cây cảnh được cắt tỉa và sắp xếp theo hình xoắn ốc.
Đứng từ trên lầu ba nhìn xuống phía dưới khu vườn thì thấy rất dễ để vượt qua khu vườn, sau đó chạy băng ra ngoài cổng sắt, nhưng đến khi chạy vào trong khu vườn rồi mới biết, cây cối trong khu vườn chẳng khác gì một ma trận, bắt người đi vào khu vườn phải có đầu óc tỉnh táo, nếu không sẽ khó mà tìm được đường đi ra.
Gần một tiếng sau đó, Hoài Thương mệt nhoài thở hổn hển, đau khổ chán nản nhận ra mình lại quay về vạch xuất phát, đã thử chạy hơn mười vòng nhưng kết quả lúc nào cũng giống nhau.
Hoài Thương nằm bệt
trên lớp cỏ xanh mượt mọc dưới chân, nằm phơi nắng giữa ánh mặt trời chói chang, để mặc cho ánh nắng mặt trời thiêu đốt, muốn mặt trời thiêu rụi đi sự tuyệt vọng và chán nản đang lấn át hết tất cả hy vọng trong lòng mình.
Bỗng một cái bóng cao cao che khuất đi ánh sáng của mặt trời, tiếng nói lạnh lẽo phát ra từ cái bóng:
-Đã chơi đùa đủ chưa ?
Hoài Thương khi*p sợ mở to mắt, nhìn cái bóng trừng trừng, theo phản xạ có điều kiện vội chống tay ngồi dậy, chưa kịp ba chân bốn cẳng bỏ chạy thật nhanh, đã bị cái bóng nhanh như chớp vươn tay túm lấy đuôi áo phông lôi giật lại, tiếp theo dùng sức đẩy ngã rầm xuống mặt cỏ xanh mượt.
Hoài Thương đầu óc choáng váng, miệng ՐêՈ Րỉ kêu đau, cảm thấy số phận của mình thật xui xẻo, rõ ràng đã lên kế hoạch bỏ trốn thật hoàn hảo, không ngờ lại bị kiến trúc xây dựng quái quỷ của khu vườn làm chùn bước chân, để rồi lại bị bắt trong tình cảnh khốn quẫn này.
Cái bóng cao ngạo đứng bắt chéo tay trước иgự¢, chân dùng sức giẵm trên ௱ôЛƓ Hoài Thương, nghiến răng quát hỏi:
-Cô dám chạy trốn ? Cô không coi lời cảnh cáo của tôi vào đâu phải không ? Cô muốn ૮ɦếƭ chứ gì ?
Hoài Thương vừa xấu hổ vừa quẫn bách tức giận, sắc mặc đỏ bừng, căm giận quát lại:
-Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không phải là nô lệ của anh, cũng không nợ nần gì anh cả, anh nên thả cho tôi đi đi, tôi cầu xin anh đấy. Nếu anh thích thì với điều kiện của anh, ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng tham gia trò chơi với anh.
Cái bóng trút giận bằng cách giẵm thật mạnh lên ௱ôЛƓ Hoài Thương, rít giọng hét:
-Câm mồm ! Cô tưởng tôi là ai hả, một tên biến thái sao, hay là một người rảnh rỗi không có việc gì để làm ?
Hoài Thương căm hận, chán ghét bĩu môi, nghĩ thầm......Anh chẳng phải tên nhà giàu biến thái và rảnh rỗi thì là gì, nếu không biến thái, không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi, thì đâu vô lý đến mức độ cậy mình giàu có, vô duyên vô cớ bắt một cô gái tội nghiệp như tôi đến làm trò chơi của anh.
-Cô đang nói lẩm bẩm gì trong miệng đấy hả ? Đừng tưởng tôi không biết cô đang oán thầm chử i rủa và mắng nhiếc tôi.
Hoài Thương có tật giật mình cơ thể khẽ run, nhưng vẫn mạnh miệng nói cứng:
-Tôi chẳng chử i rủa hay mắng nhiếc gì anh cả, anh đừng có đoán mò.
-Cô còn dám cãi lại tôi ? - Cái bóng tức điên người, túm cổ áo Hoài Thương lôi sền sệt vào trong nhà.
Hoài Thương giãy dụa, kêu la oai oái:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay