Cô Dâu Gán Nợ - Chương 2

Tác giả: Đang cập nhật

Mười hai giờ đêm, ngõ nhỏ không một bóng người qua lại, nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ.
Lệ Tuyết kéo cao cổ áo khoác bò, co ro đi dưới sương đêm ướt lạnh.
Đến gần một công trường xây dựng, đột nhiên từ trong bóng tối ba người thanh niên bặm trợn, mặc quần áo bạc màu, đầu tóc rối bù, nhuộm vàng hoe xông ra chặn đường đi của Lệ Tuyết, vây Lệ Tuyết vào giữa.
Lệ Tuyết giật mình hoảng sợ, vô thức nắm chặt quai túi sách, mắt đề phòng nhìn ba tên đàn ông trừng trừng.
-Cô em đi đâu mà tối thế này ? - Tên tóc đầu đinh cợt nhả hỏi.
-Các...các anh muốn gì ? - Lệ Tuyết lắp bắp.
-Muốn em đi chơi cùng bọn anh. - Tên mặc áo ba lỗ cười khả ố.
-Tôi....tôi cần về nhà. Nhà tôi ở ngay gần đây. - Lệ Tuyết tuyệt vọng nhìn con đường vắng hoe, không có một bóng người qua lại để kêu cứu, chẳng lẽ tối nay mình bị gặp nạn ở đây.
-Vội gì, từ bây giờ đến sáng còn nhiều thời gian mà em, đi chơi với bọn anh đi. - Tên mặt sẹo vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết co rụt người cố tránh thoát bàn tay bị coi là dơ dáy của tên mặt sẹo, sợ hãi hét to:
-Đừng ***ng chạm vào người tôi. Các người mau tránh ra !!
-Cô em hay nhỉ, đã đến nước này rồi mà vẫn còn dám làm kiêu, muốn bọn anh sử dụng vũ lực thì mới chịu nghe lời chứ gì ? - Tên mặt sẹo xa xầm mặt, hung ác đe dọa Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết sợ đến trắng bệch cả mặt, thần kinh căng thẳng, căm hận nhìn ba tên bặm trợn trừng trừng như muốn đốt thủng mấy trăm cái lỗ trên người bọn chúng.
-Cô em nghe lời đi theo bọn anh đi, đừng chống cự vô ích, ở đây vào giờ này không có ai cứu cô em đâu. - Tên tóc đầu đinh ngon ngọt dụ dỗ, nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu Lệ Tuyết lúc này.
-Tôi không đi đâu cả, các anh mau tránh ra cho tôi đi, nếu không tôi kêu to lên bây giờ. - Mặc dù sợ hãi, nhưng Lệ Tuyết vẫn ngang bướng nói cứng.
-Hừ, R*ợ*u mời không chịu uống lại muốn uống R*ợ*u phạt chứ gì, nếu cô em đã thích thì bọn anh chiều. - Tên mặt sẹo có sẵn máu côn đồ trong người bất chấp Lệ Tuyết là một cô gái yếu đuối, dùng vũ lực giật chiếc túi xách đang đeo trên vai Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết loạng choạng ngã đập người xuống đất, mồ hôi lạnh rịn trên trán, nhịp đập trong trái tim tăng vọt vì căng thẳng và sợ hãi.
Tên mặc áo ba lỗ túm tay lôi giật Lệ Tuyết đứng dậy, cười ghê tởm bảo:
-Hóa ra cô em thích sm, chứ không thích dịu dàng, đã thế thì bọn anh sẽ hết lòng chiều em.
Tên mặt sẹo hất cằm ra lệnh cho tên mặc áo ba lỗ và tên tóc đầu đinh.
Hai tên hiểu ý, mỗi người túm một tay lôi Lệ Tuyết sền sệt vào một cái ngõ tối om mặc kệ Lệ Tuyết giãy dụa kêu to và hết lời chử i rủa bọn chúng.
Tên mặc sẹo hết chịu nổi lời chử i rủa đanh đá chua ngoa và chói tai của Lệ Tuyết, tức tối ra lệnh cho hai tên đàn em:
-Vả vào miệng nó cho tao, đừng để bọn cớm nghe thấy.
-Vâng, anh hai. - Tên mặc áo ba lô ngay lập tức vả một cái tát như trời giáng vào má trái Lệ Tuyết.
Cái tát đau nhức, bỏng rát, năm ngón tay hằn đỏ trên gò má trắng mịn, trước mắt tối xầm, trên đầu sao kim bay loạn, nước mắt vì đau làm ướt rèm mi. Lệ Tuyết cắn chặt môi đến tím tái, tủi thân muốn khóc, là một tiểu thư kiêu kì, sống trong nhung lụa giàu sang có bao giờ phải chịu đựng tủi nhục như hôm nay.
Lệ Tuyết bị tên tóc đầu đinh đẩy đập lưng mạnh vào tường. Cả người đau đớn, *** rỉ chưa kịp bật ra khỏi cổ họng, ba tên bặm trợn đã đứng bám dính vào người, tay sờ loạn khắp thân thể, tiếng cười dâm đãng và khả ố không ngừng quanh quẩn bên tai.
Lệ Tuyết hết sức chống cự, tay chân đấm đá loạn xạ, dù cho có bị bọn chúng đánh thêm mấy cái tát cũng không bỏ cuộc, không thể để bọn chúng làm ô nhục tấm thân trong sạch.
Thình lình phía sau vang lên một tiếng quát to đầy chính khí:
-Dừng tay !! Các người mau thả cô ấy ra !!
Ba tên bặm trợn giật mình dừng động tác vuốt ve thân thể Lệ Tuyết, đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào một chàng trai trẻ tầm mười chín, hai mươi tuổi, mặc quần jean rách gối, áo sơ mi ngoài không cài cúc, mái tóc rối, khuôn mặt đoan chính, đôi mắt đen sâu đầy cương nghị, chỉ mới nhìn sơ qua đã biết là con người trung thực, có nghĩa khí.
-Mày là thằng nào mà dám xen ngang vào việc tốt của bọn tao ? - Tên mặt sẹo nhận thấy người thanh niên không phải là cảnh sát , hay đội dân phòng, ngay lập tức lấy lại khí thế, diễu võ dương oai quát lại.
-Tao là ai, mày không cần biết, mau thả cô ấy ra !! - Người con trai nhíu mày nhìn cảnh cô gái bị ba tên bặm trợn đánh cho xưng vù cả mặt mũi, quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn loạn.
-Thằng chó, đừng có to mồm quát láo, mày tưởng anh em tao là bù nhìn hả mà mày bảo chúng tao thả người thì thả, có giỏi thì mày xông lên mà ςướק người, hừ. - Tên mặt sẹo hung dữ, thô tục chử i rủa.
Nghe tên mặt sẹo văng ra những lời nghe bẩn tai, người thanh niên không nói nhiều, dùng hành động chứng minh thực lực của mình.
Không nghĩ đến người con trai này nói đánh là đánh, tên mặt sẹo phất tay ra hiệu cho tên tóc đầu đinh ra giúp sức, để tên còn lại canh giữ chặt không cho Lệ Tuyết chạy thoát.
Khi có người chịu cứu giúp mình, Lệ Tuyết trong lòng mừng thầm như điên, nhưng thấy người thanh niên bị tên mặt sẹo và tên đàn em của hắn dùng cả dao để đối phó thì hy vọng vừa mới
lóe sáng lại chớm tắt, tựa như ánh lửa leo lét trong cơn giông bão.
Con dao nhọn hoắt, sáng loáng vung lên, tên đầu sẹo cười hung ác đâm thẳng xuống ***g *** của người thanh niên.
Lệ Tuyết khiếp đảm hãi hùng, hét lên thất thanh, tiếng hét vang lên xé nát trời đêm.
Người thanh niên nghiêng người tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, đá thật mạnh vào bụng tên mặt sẹo.
Tên mặc áo khoác ba lỗ căm tức túm tóc Lệ Tuyết, nghiến răng đe dọa:
-Mày mà còn dám hét lên tiếng nào nữa, tao sẽ cắt lưỡi mày.
Nhìn lưỡi dao sáng loáng, lạnh giá đang kề vào má mình, Lệ Tuyết cả người run rẩy, cứng còng đứng một chỗ, không dám mấp máy môi, chỉ sợ lưỡi dao lạnh lùng và sắc bén kia thật sự sẽ cắt phăng đi mất chiếc lưỡi nhỏ bé và mỏng manh của mình.
Cánh tay người thanh niên bị dao rạch một nhát, máu lập tức tuôn chảy ra từ vết thương.
Nước mắt chảy ướt đẫm gò má Lệ Tuyết, cả đời Lệ Tuyết cũng chưa từng thấy sợ hãi và tuyệt vọng như thế này.
Tên tóc đầu đinh vung cây gậy sắt muốn giáng thật mạnh vào đỉnh đầu người thanh niên.
Lệ Tuyết cắn chặt môi đến chảy máu, cố ngăn tiếng hét lúc nào cũng muốn thoát ra khỏi cổ họng.
Tên mặc áo ba lỗ chưa kịp nhếch mép cười chiến thắng, người thanh niên đã vươn tay đón được đầu bên kia của cây gậy sắt, dùng một đòn hiểm ςướק được cây gậy trong tay tên tóc đầu đinh, tiện tay phang một cú như trời giáng thẳng vào mặt tên đầu gấu.
Tên tóc đầu đinh bụm ôm lấy mặt, xụi lơ ngồi trên mặt đất lạnh ẩm ướt, không còn sức lực để đánh tiếp.
Lệ Tuyết trợn tròn mắt nhìn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi.
Tên mặc áo ba lỗ biến sắc, dùng khủy tay đập thật mạnh vào sau gáy Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết ngất xỉu ngay lập tức, nửa nằm nửa ngồi dựa vào bờ tường loang lổ rêu xanh.
Tên mặc áo ba lỗ ra nhập vào trận chiến.
Người thanh niên có cây gậy sắt trong tay mấy lần thoát được đường dao hiểm hóc của tên mặt sẹo và tên mặc áo ba lỗ.
-Tao sẽ *** mày. - Tên mặt sẹo căm thù rít giọng.
Người thanh niên không vì lời đe dọa đượm mùi sát khí và máu tanh của tên mặt sẹo mà nao núng chùn bước chân, tay chân vẫn linh hoạt tả xung hữu đột đối phó với hai tên đầu gấu.
-Bốp ! Chát ! - Cây gây sắt đập trúng vào bụng và khủy chân tên mặc áo ba lỗ.
-Áaaaaaa....!! - Tên mặc áo ba lỗ kêu to, sắc mặt tím tái, khụy gối, ôm lấy chiếc bụng đã bị cào rách chảy máu.
Trận chiến giờ chỉ còn lại tên mặt sẹo.
Trong bóng đêm vết sẹo kéo dài từ giữa trán đến mang tai của tên mặt sẹo trông lại càng gớm ghiếc, có thể dọa sợ ngất bất cứ ai yếu bóng vía và nhát gan.
-૮ɦếƭ đi !! - Tiếng gầm giận dữ của tên mặt sẹo vang lên cùng với tiếng dao và chiếc gậy sắt va đập vào nhau.
-Keng ! - Người thanh niên khom người tránh thoát con dao thứ hai đâm vào bụng mình, cổ tay dùng sức đánh bay con dao cầm trong tay còn lại của tên mặt sẹo.
-Bụp ! Bốp ! - Tên mặt sẹo bị đánh văng ngã đập mặt vào bờ tường đối diện, nằm lăn lộn *** trên mặt đất bẩn thỉu và ẩm ướt.
Người thanh niên buông rơi cây gậy sắt, thân hình hơi run đi từng bước lại gần Lệ Tuyết.
-Này em, em không sao chứ ? - Người thanh niên thử lay gọi Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết vẫn nằm im bất động, cơ thể lạnh ngắt.
Người thanh niên không đành lòng để Lệ Tuyết nằm ngất xỉu trên đất lạnh, liền nén đau khom người cúi xuống bế Lệ Tuyết trên cánh tay - một bên đã bị dao rạch chảy máu của mình.
-Vèo ! - Lúc bước ngang qua chỗ tên mặt sẹo nằm bỗng một ánh chớp giơ vụt lên, nhằm ngay gáy người thanh niên mà đâm xuống.
Nghe thấy hơi gió lạnh toát truyền đến từ sau gáy, người thanh niên khom người cúi xuống, tiện đà xoay người đá một cú móc trái thẳng vào mạn sườn trái của cái kẻ đánh lén.
-Rầm ...!! - Tên mặc áo ba lỗ ôm lấy mạn sườn, ngã đập mặt xuống nền đất lạnh.
Người thanh niên chán ghét bồi thêm hai cú đá thật nặng vào lưng và mạn sườn phải của tên đầu gấu.
Lần này tên mặc áo ba lỗ không còn nhúc nhích được nữa.
Người thanh niên xoay người đang định bước đi, thấy nơi góc tường cạnh thùng rác có một túi xách màu trắng, đoán là của cô gái liền cúi xuống cầm lên, đeo trên vai trái của mình, bế Lệ Tuyết đi ra khỏi con hẻm bẩn thỉu và tăm tối.
Ra đến đường cái lớn, không thể đi về trong tình trạng cơ thể bị thương và cô gái bị ngất xỉu sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, người thanh niên đi xuống vỉa hè vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi.
Ngồi yên vị trên xe, người thanh niên đọc điện chỉ căn phòng trọ nhỏ hẹp của mình cho tài xế xe tắc xi.
Ba mươi phút sau, trong con hẻm bẩn thỉu và tăm tối, nhờ ánh đèn điện leo lét chiếu hắt bóng vào đầu ngõ thấy tên mặt sẹo nén đau, lồm cồm bò dậy, đứng lên hung ác trút tức giận vào hai tên đàn em.
-Mau đứng dậy lũ vô tích sự, đừng giả ૮ɦếƭ.
Bị đá đau hai tên đàn em dù có đang bị đau đến thấu xương vẫn phải làm theo mệnh lệnh của tên mặt sẹo, không dám mở miệng kêu ca tiếng nào.
Tên mặt sẹo nhìn hai tên đàn em bị đánh cho không ra hình dạng, căm thù rít giọng:
-Tao ra lệnh cho hai chúng mày phải điều tra cho ra thằng kia là ai, tìm cả điện chỉ của con bé kia nữa. Tao tuyệt đối không bỏ qua cho chúng nó, mối thù này tao nhất định phải bắt bọn nó trả gấp mười lần.
Nghĩ đến cảnh mình đích thân được báo thù, sĩ khí của hai tên đàn em dâng trào, nhe răng nhếch miệng hô to:
-Vâng, thưa đại ca, bọn em nhất định sẽ tìm ra bọn chúng là ai, rồi dần cho bọn chúng một trận nên thân, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, què chân gãy tay nằm liệt giường cả đời.
-Hừ ! - Tên mặt sẹo hừ lạnh, mặt dù đau muốn ૮ɦếƭ nhưng vẫn cố đứng thẳng, tỏ vẻ mình là đại ca.
Đúng lúc đó, tiếng tuýt còi của cảnh sát bảo vệ trật tự trị an của khu phố vang lên.
Ba tên đầu gấu sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, hốt hoảng hò hét bảo nhau:
-Mau chạy đi ! Đừng để bọn cớm bắt được !
Tên mặt sẹo bị thương nhẹ hơn hai tên đàn em, vả lại sức khỏe cũng tốt hơn, băng mình bỏ chạy trước ra khỏi con hẻm, chạy luồn lách vào các ngõ vắng, không có bóng đèn điện chiếu sáng nhằm tránh thoát sự bắt bớ của các chiến sĩ cảnh sát.
Hai tên đàn em không may mắn như tên mặt sẹo, vừa chạy ra đến đầu hẻm đã bị bốn người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát cơ động tóm gọn, còng tay số tám, túm lôi lên xe Jeep, bắt về đồn thẩm vấn.
Chờ chiếc xe Jeep mang theo đồng bọn chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ mờ nhạt trong màn đêm tăm tối, tên mặt sẹo mới rời khỏi chỗ nấp sau một gốc cây to gần đầu ngõ một con hẻm chất thùng rác thải của nhân công vệ sinh môi trường.
Tên mặt sẹo siết chặt nắm đấm, chử i thề đấm mạnh vào bờ tường, đôi mắt long lên sòng sọc vì giận dữ và bất lực.

Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay