Cô Dâu Gán Nợ - Chương 15

Tác giả: Đang cập nhật

Mười giờ tối. Nhà họ Đào.
Sàn nhà rộng lớn, lạnh lẽo tựa băng đá. Con nhóc quỳ gối hì hục lau. Mồ hôi ướt đẫm vầng trán nhỏ bé. Bộ quần áo lao động mặc trên người dính bụi bặm và đất bẩn. Khuôn mặt dính nhọ nhem nhuốc. Con nhóc vẫn chưa hoàn thành xong công việc được giao trong ngày. Buổi sáng cậu chủ nhỏ bị chọc tức phát điên đã ra lệnh bắt con nhóc phải làm gần như tất tần tật công việc nhà. Bắt phải quét dọn sân vườn, lau chùi sàn nhà hai lần trong ngày,….thậm chí còn phải cọ cả nhà tắm và bồn cầu.
Bốn người làm trong nhà mặc dù thương hại con nhóc. Nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn xem, không ai dám nhảy vô giúp một tay, hay dũng cảm đứng ra bênh vực con nhóc đáng thương.
Mười một giờ đêm. Hoài Thương mỏi mệt lê cái chổi lau nhà và xách sô nước dựng dựa vào bờ tường. Ngồi ôm gối, dùng cây củi gỗ nhỏ bằng hai đầu ngón tay vẽ nguệch ngoạc trên nền đất xốp dưới bậc thềm căn nhà.
Nước mắt tủi hận lăn dài trên má. Con nhóc lặng lẽ khóc. Từng giọt từng giọt tuôn trào như mưa. Trong bụng sôi sùng sục. Nhưng con nhóc không cảm thấy đói, cũng không muốn ăn. Tức hận và căm giận cũng đủ để con nhóc nuốt no không khí cả ngày. Con nhóc mím môi chọc chọc lỗ chỗ vào khuôn mặt được vẽ không ra hình dạng trên nền đất xốp. Không cần phải đoán cũng biết đối tượng để con bé trút giận và xả hận là ai. Ngoài công tử nhỏ của nhà họ Đào thì còn ai khác nữa.
Meo meo….con mèo đáng yêu cọ chiếc đầu nhỏ vào ống quần Hoài Thương.
Hoài Thương ôm con mèo nhỏ, khóc rấm rứt. Nước mắt làm ướt bộ lông mềm mượt của nó. Con nhóc bây giờ không còn cố kìm nén nỗi uất ức dồn nén cả ngày trong lòng nữa, mà muốn dùng nước mắt để xả hết ra ngoài.
Meo meo meo…..con mèo thân thiết cọ cọ gò má ướt đẫm nước mắt của cô chủ nhỏ đáng thương.
Gâu gâu….Con chó to lớn chạy xộc ra từ một bụi rậm, thè lưỡi vẫy đuôi rối rít, nhảy chồm lên người Hoài Thương.
Rầm……Hoài Thương ngã đập lưng xuống bậc thềm nhà. Đầu bị đập đau điếng. Vừa đói vừa mệt, giờ lại vô duyên vô cớ bị đẩy ngã đau. Con nhóc òa khóc. Tiếng khóc ai oán nghe khi gần khi xa khiến người khác phải rùng mình nổi da gà.
Trên ban công lầu ba. Vĩnh Phong hai tay đút túi quần, đanh mặt nhìn cảnh Hoài Thương nằm dang chân dang tay trên đất lạnh. Sau vài phút gào khóc như Gi*t heo, tiếng khóc nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng.
Một phút trôi qua…..năm phút trôi qua…..hai mươi phút trôi qua…..con nhóc vẫn nằm bất động không chịu đứng dậy. Vĩnh Phong lông mày nhíu chặt, sắc mặt cau có nhanh chân đi xuống lầu.
-Đứng lên !!!! – Vĩnh Phong tức tối quát Hoài Thương.
Không nhúc nhích.
:
-Tôi bảo cô đứng lênnnnn….!!!!!! Bạn đang đọc truyện tại  http://thichtruyen.vn/
Vẫn không nhúc nhích.
-Tôi đếm đến ba, cô mà vẫn không chịu đứng lên, thì đừng trách tôi ra tay độc ác. – Vĩnh Phong nói bằng chất giọng nhẹ nhàng. Nhưng sắc mặt và đôi mắt lại băng giá hơn cả tuyết rơi vào mùa đông.
Cái bóng dưới đất nhúc nhích động đậy. Hoài Thương quẹt nước mắt, chống tay ngồi dậy. Cầm chổi và xách sô nước đi thẳng lên căn gác xép. Từ đầu đến cuối cũng không thèm mở miệng nói với cậu chủ nhỏ một câu. Ngay cả một ánh mắt cũng chán ghét không buồn nhìn.
Cậu chủ nhỏ ngỡ ngàng nhìn theo. Căm tức đến mức muốn đánh người. Con nhỏ khó ưa kia căn bản không biết thân biết phận mình mà, dám liên tục thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Chẳng lẽ cô ta thấy hình phạt mà hắn dành cho cô ta vẫn còn chưa đủ thấm ???
Mười phút sau. Cậu chủ nhỏ đành cố nén giận quay trở lại căn phòng ngủ trên lầu ba. Trong lòng tự an ủi chính mình. Thôi tạm bỏ qua cho cô ta, cả ngày hôm nay mình xử phạt cô ta cũng đủ rồi. Nếu làm quá, người khác lại nói mình không có tình người.
Vĩnh Phong nằm trên giường, gối cao đầu. Tay cầm cuốn sách dày. Tiếp tục đọc trang sách còn dang dở.
Đồng hồ treo trên bờ tường phía đối diện kêu tích tắc tích tắc. Thời gian chầm chậm trôi.
Coonggggg…..chuông đồng hồ điểm đúng mười hai tiếng. Vĩnh Phong tức tối ném cuốn sách xuống nệm. Mặc dù cầm sách đọc nhưng lại không nạp được bao nhiêu chữ vào đầu, bởi vì trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến con nhỏ nô lệ khó ưa kia. Cậu chủ nhỏ đấm mạnh xuống giường. Shi t….Mình nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ cô ta. Tại sao đã đến giờ này rồi mà cô ta vẫn còn chưa chịu vác xác lên phòng đi ngủ. Cô ta định ngủ luôn ở dưới đó chắc ?
Với tay cầm máy bộ đàm nội bộ dùng để gọi trong nhà đặt trên đầu giường. Vĩnh Phong bấm tần số gọi vào máy của Hoài Thương.
Tút….tút….tút….những âm tút tút kéo dài. Nhưng con nhóc kia dường như đã hòa lẫn vào bóng đêm, không hề có tiếng trả lời. Vĩnh Phong đã mất hết kiên nhẫn, nghiến răng hét đám người trong nhà qua loa máy bộ đàm:
-Mang con nhóc kia lên lầu cho tôi. NGAY-LẬP-TỨC !!!!! (Vĩnh Phong tức quá nên căn bản không thèm để ý mệnh lệnh của mình có thể gây hiểu lầm to lớn với người khác nhiều như thế nào. Nhất là đối với đám nhân viên có sở thích, thích rình nghe lén, và có khả năng tưởng tượng phong phú, một suy thành ba kia.)
Đám nhân viên vội chia nhau ra đi tìm Hoài Thương và mang con nhóc lên phòng ngủ trên lầu ba theo lệnh của cậu chủ nhỏ.
0h30 phút. Vẫn chưa có ai tìm được con nhóc.
Vĩnh Phong gõ nhịp ngón chân. Chốc chốc lại ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên bờ tường.
0h45 phút. Chân tay Vĩnh Phong cùng gõ nhịp. Cậu chủ nhỏ nhảy bật xuống giường. Đá mạnh cánh cửa phòng. Xông thẳng xuống lầu dưới, quát to vào máy bộ đàm:
-Một đám vô dụng !!! Các người tìm được con nhóc kia chưa hả ????? Tôi cho các người thêm mười phút nữa. Quá một giờ đêm thì các người hãy nói tạm biệt với công việc đang làm hiện tại điiiiii…...!!!!!!
Nhóm nhân viên thầm run sợ, nhăn nhó kêu khổ. Không biết cô Lệ Tuyết lại trốn đi đâu rồi ??? Biết đến bao giờ cô mới để cho chúng tôi sống yên đây ??
Vĩnh Phong đi thẳng ra vườn. Theo linh tính mách bảo, rất có thể con nhóc lại trốn vào trong căn nhà gỗ nằm nơi góc khuất của khu vườn.
Lúc đi ngang qua bể bơi lớn có độ dài gần hai mét được xây bên cạnh hông nhà. Vĩnh Phong giật mình khi thấy có một cái bóng đen đang gục mặt ngồi ôm gối, ngủ gà ngủ gật cạnh mép nước.
Đằng xa…con chó đang đùa giỡn đuổi theo bóng con mèo nhỏ. Và….
Tõmmmm……. Hoài Thương bị con chó đẩy ngã xuống bể bơi. Con mèo bấu chặt vào đầu con nhóc. Còn cơ thể nặng trịch của con chó đẩy con nhóc chìm xuống sâu hơn.
Đồng tử Vĩnh Phong co rút, không kịp suy nghĩ nhiều vội vã tăng tốc chạy thật nhanh thẳng hướng đến bể bơi, cởi phăng bỏ áo, nhảy tùm xuống nước. Chỉ là…..
Cậu chủ nhỏ của chúng ta dường như không biết bơi, rơi xuống nước chẳng khác gì con vịt bơi trên cạn. Tay chân quẫy đạp lung tung trong mặt nước. Cơ thể nhấp nhô lên xuống trước khi chìm ngỉm xuống nước.
Vài giây tiếp theo. Cơ thể Vĩnh Phong trôi lơ lửng ngập trong nước. Đôi mắt khép hờ. Nước từ lỗ mũi sủi ra bọt bong bóng. Dần mất đi ý thức không còn biết gì.
Hoài Thương bị chìm dần xuống đến đáy. Đột ngột bị nước sộc thẳng vào mũi khiến cổ họng bị sặc nước. Cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất. Mở to mắt. Phồng mồm mím chặt môi không để cho nước luồn vào cổ họng. Dựa vào ý chí sống còn, quẫy đạp thật mạnh bơi trồi lên mặt nước.
Khụ khụ…. Hoài Thương ho sặc sụa. Vuỗi nước trên mặt. Bơi nhanh vào bờ. Bấu vào lan can, run rẩy trèo lên. Hoài Thương ngồi bệt trên mép bể bơi, vuốt cổ ho liên tục, sắc mặt tái nhợt. Đột nhiên hình ảnh con chó đang quẫy đạp trong làn nước mát, chiếc mõm dài cắp con mèo nhỏ trong miệng thu hút sự chú ý của con nhóc. Con nhỏ lờ mờ nhớ ra hình như mình bị con chó đẩy ngã xuống bể bơi. Con nhỏ căm tức mím chặt môi, chỉ hận không thể đánh dạy bảo con chó nghịch ngợm kia một trận.
Con chó nhả con mèo xuống bên cạnh Hoài Thương. Hành động anh hùng cứu con mèo nhỏ của con chó khiến con nhóc mềm lòng, tạm bỏ qua không xử phạt nó.
Hoài Thương ôm con mèo ướt sũng vào lòng, chống tay định đứng lên. Con chó sủa to, cắn tay áo lôi kéo con nhóc, đôi mắt đen xám nhìn con nhóc đầy van lơn và cầu xin.
Con nhóc khó hiểu nhìn con chó. Tưởng con chó nghịch ngợm, gõ cốp xuống đỉnh đầu nó, bực mình mắng:
-Mau buông tay áo của chị ra. Chị không muốn chơi đùa với em vào lúc này….!!!
-Gâu gâu !!! – con chó sủa to. Tiếng sủa nghe không giống bình thường. Mặc dù bị đánh vẫn cố chấp cắn lôi tay áo của Hoài Thương.
Hoài Thương cảm thấy kì lạ, nhìn thật sâu vào mắt con chó. Nghĩ rằng cô chủ nhỏ đã hiểu ý của mình, con chó vẫy đuôi mừng rối rít, sủa liên tục, hướng đôi mắt đen xám nhìn xuống bể nước.
Hoài Thương nhìn theo, và…..
Con nhỏ khi*p sợ mở to mắt, trái tim đập thình thịch, vội buông rơi con mèo nhỏ, nhảy ùm xuống bể bơi. Sau ba lần lặn hụp, con nhỏ bơi được xuống đáy, vận dụng hết tất cả sức lực còn sót lại trong cơ thể kéo lôi Vĩnh Phong trồi lên mặt nước.
Gâu gâu gâu…..Tiếng sủa dữ dội của con chó cùng tiếng kêu yếu ớt của con mèo nhỏ đánh động đến nhóm người làm trong nhà. Bọn họ lần theo tiếng kêu của hai con vật chạy đến bể bơi. Kinh hoàng khi chứng kiến cảnh Hoài Thương và Vĩnh Phong đều ngã xuống bể bơi. Một người đang trong tình trạng bất tỉnh không biết sống ૮ɦếƭ. Còn người kia mệt lả người không kéo nổi người bất tỉnh lên bờ.
-Mau…mau kéo bọn họ lên….!!!!! – quản gia Hồng hoảng sợ hét to - Nhanh lên nếu không bọn họ ૮ɦếƭ mất !!!!
Hai người vệ sĩ nhảy xuống bể bơi. Mỗi người kéo một người lên bờ. Người vệ sĩ tên Dũng bế đặt Vĩnh Phong nằm ngửa trên mép bể bơi. Hoài Thương ngồi mệt thở hổn hển bên cạnh. Sắc mặt đã trắng bệch hơn cả tờ giấy. Trong lòng hoảng hốt, lo sợ không yên. Anh…anh ta liệu…liệu có việc gì không ?? Con….con cầu xin ông Trời đừng để cho anh ta xảy ra chuyện gì cả. Con nhóc biết tên kia vì mình nên mới ra nông nỗi nãy. Đã không biết bơi còn nhảy xuống bể bơi làm gì. Con nhỏ âm thầm rơi lệ, đôi mắt lo lắng nhìn Vĩnh Phong không rời.
-Cậu…cậu chủ…. – quản gia Hồng khóc, run rẩy gọi tên Vĩnh Phong.
Hai cô gái giúp việc khóc theo. Hai người vệ sĩ lo cứu Vĩnh Phong.
-Gọi bác sĩ Trần đến nhanh đi !!! – Vệ sĩ Dũng vẫn còn đủ tỉnh táo, quay lại quát to, hối thúc đám người giúp việc.
Người thanh niên làm vườn vội làm theo.
Hai phút sau. Vĩnh Phong vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Sắc mặt tím tái. Hơi thở dường như đã không thể còn cảm nhận được, mà phải áp tai vào иgự¢, tập trung tinh thần cao độ lắng nghe cho thật kĩ mới cảm nhận được những nhịp đập yếu ớt.
-Cậu…cậu chủ….. – quản gia Hồng rơi lệ càng lúc càng nhiều, suy nghĩ hoảng loạn không còn dáng vẻ trầm tĩnh và nghiêm khắc thường ngày. Hai cô giúp việc rấm rứt khóc to.
Hai người vệ sĩ sắc mặc âm trầm, đôi mắt tối lại, tiếp tục ấn tay xuống иgự¢ Vĩnh Phong. Bầu không khí căng thẳng ngột ngạt và đậm mùi tử khí.
Đột nhiên….
-Chát !!!! – quản gia Hồng tát thẳng vào mặt Hoài Thương , căm hận run giọng mắng to – Tất cả cũng vì cô !!!! Tất cả cũng tại cô !!!!! Nếu không phải vì cô, cậu chủ đâu ra nông nỗi này. Lúc còn nhỏ, cô hại cậu chủ thê thảm vẫn còn chưa đủ sao. Mà giờ đây, cô còn dám xô cậu chủ xuống nước thêm một lần nữa. Cô có còn là con người không ??? Cô còn chút nhân tính nào khôngggggg ???????
Quản gia Hồng nổi điên, giơ cao tay định đánh liên tiếp vào mặt Hoài Thương. Hai cô giúp việc sau giây phút ngỡ ngàng, sửng sốt mở to mắt nhìn, vội giữ chặt hai cánh tay quản gia Hồng, không để cho người phụ nữ không còn đủ tỉnh táo tiếp tục đánh người.
Hoài Thương ngơ ngác nhìn quản gia Hồng qua đôi mắt mờ lệ. Con nhóc ngớ ngẩn, hoàn toàn không hiểu được những lời kết tội của quản gia Hồng, cũng không tài nào nhớ ra nổi trong quá khứ mình có từng gặp Vĩnh Phong, và có từng vô tâm hại hắn rơi vào hoàn cảnh bi đát bao giờ chưa ?
Bị giữ chặt không thể đánh người, quản gia Hồng rủa hận:
-Cô còn dám giả ngây giả dại. Nói cho cô biết, cậu chủ nhỏ mà có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá thật đắt. Hừ….!!!!!
-Cậu chủ !!! Cậu chủ !!!! – vệ sĩ Dũng lay gọi Vĩnh Phong.
Hoài Thương cùng ba người giúp việc giật mình hoàn hồn tạm dừng cuộc chiến, đổ dồn ánh mắt, căng thẳng nhìn về phía hai người vệ sĩ và cơ thể vẫn còn bất động của Vĩnh Phong.
Đã bảy phút trôi qua rồi….Vĩnh Phong vẫn còn chưa tỉnh lại. Hắn…hắn chẳng lẽ đã ૮ɦếƭ rồi sao ??? Con nhóc bật khóc, ân hận cắn chặt môi, cố ngăn không để cho bật ra tiếng khóc đang tuôn trào mãnh liệt trong cổ họng.
Chát….chát…. quản gia Hồng hóa điên hất văng hai cô gái, vung tay tát liên tiếp hai cái vào hai bên gò má nhợt nhạt không còn huyết sắc của Hoài Thương. Con nhỏ đáng thương bị đánh hất văng ngã bật về phía sau. Khóe mép chảy máu. Trước mắt tối xầm. Đôi gò má bỏng rát đau nhức. Còn sao trời đang bay loạn. Từng vòng từng vòng, xoay tròn nhiều đến mức con nhóc cảm tưởng cơ thể mình sắp không còn chống đỡ nổi.
Quản gia Hồng thấy đánh vẫn còn chưa hả dạ, định xông lên đánh tiếp. Hai cô giúp việc khi*p sợ, vội xông lên cố sống cố ૮ɦếƭ ôm chặt hai cánh tay người phụ nữ đang hóa thân thành sư tử xổng chuồng.
-Thôi đi !!!!!! – vệ sĩ Dũng tức tối hét đám người không hiểu được mức độ nặng nhẹ của hoàn cảnh hiện giờ.
Quản gia Hồng lúc này mới chịu ngừng lại. Nhưng cũng không quên hướng ánh mắt Gi*t người về hướng Hoài Thương. Con nhỏ đang trong tình trạng hết sức thê thảm. Khuôn mặt bị đánh xưng phồng đỏ bừng. Nước mắt nước mũi tùm lum. Môi trên bị rách chảy máu. Bộ quần áo mặc trên người ướt sũng. Tóc rai rối bời đang nhỏ nước. Mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua lại run rẩy, hắt xì hơi mấy cái.
-Tại sao bác sĩ Trần vẫn còn chưa đến ???? – quản gia Hồng quát hỏi người thanh niên làm vườn.
Người làm vườn vội gọi liên tiếp vài cuộc gọi hối thúc bác sĩ Trần.
-Chúng ta phải chuyển cậu chủ vào bệnh thôi. Không thể chờ bác sĩ Trần đến được nữa. Cậu chủ đang trong tình trạng hết sức nguy kịch. Chúng tôi đã thử hết mọi cách rồi nhưng cậu ấy vẫn còn chưa chịu tỉnh. – Vệ sĩ Dũng lo lắng thở dài.
-Vậy thì mau lên.!!!! – quản gia Hồng hối thúc, giục hai người vệ sĩ - Mau lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện đi !!!!
Vệ sĩ Dũng khom người, chuẩn bị bế Vĩnh Phong đi. Hoài Thương bò đến ngăn lại.
Quản gia Hồng căm hận hét to:
-Tránh ra !!! Cô định làm gì hả ???
Hoài Thương không còn đủ sức để tranh cãi và giải thích với quản gia Hồng nữa. Trèo lên người Vĩnh Phong, dùng đôi bàn tay nhỏ bé cố hết sức ấn mạnh xuống иgự¢ hắn, vừa rơi lệ vừa mím chặt môi nói qua hơi thở thì thầm:
-Tên khốn kiếp kia !! Anh mau tỉnh lại cho tôiiiiiii !!!!!! Nếu anh mà dám ૮ɦếƭ trước mặt tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anhhhhh !!!!!
-Mau kéo cô ta ra !!!!! Cô ta định hại ૮ɦếƭ cậu chủ đây mà !!!!!! – quản gia Hồng hung dữ xông lên, định kéo Hoài Thương xuống.
Nhưng……
Hoài Thương cúi xuống, áp môi mình xuống đôi môi tái nhợt của Vĩnh Phong. Truyền thổi không khí của mình cho hắn. Một lần rồi lại một lần…..
Đám nhân viên trong nhà ngây người, sững sờ nhìn hành động không thể tưởng tượng nổi của Hoài Thương.
Một giây….hai giây….một phút….hai phút….. Hoài Thương vẫn ngoan cố không bỏ cuộc. Mặc dù buồng phổi bỏng dát vì thiếu không khí, bóng đen trong ý thức ngày càng lan rộng vẫn không gián đoạn động tác hô hấp nhân tạo.
Đến khi Hoài Thương lả người nằm ngất trên người Vĩnh Phong. Ngón tay cậu chủ nhỏ hơi nhúc nhích, dần hé mở mắt. Ngoài cổng vang lên tiếng chuông kính coong. Bác sĩ Trần đã đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc