Cô Dâu Gán Nợ - Chương 13

Tác giả: Đang cập nhật

Quản gia Hồng đi ra mở cổng. Một chiếc xe màu xanh nhạt đậu trước cổng. Người đàn ông mặc vét đen đang đứng trong tư thế chuẩn bị tiếp tục bấm chuông cổng. Nhóm người ông Trịnh.
Quản gia Hồng cau mày:
-Có chuyện gì ?
Ông Trịnh nói mục đích đến đây:
-Tôi muốn chuyển chút đồ cho con bé. Cô làm ơn cho tôi vào trong nhà.
-Không được. – quản gia Hồng từ chối ngay lập tức – Lần trước tôi có nói cậu chủ không muốn gặp ông. Mời ông đi về cho.
-Cô làm ơn. Đã bốn ngày trôi qua rồi tôi vẫn chưa được gặp con bé.
Mặc dù hơi động lòng trước tình thương con của ông Trịnh, nhưng quản gia Hồng vẫn kiên quyết từ chối:
-Ông nói gì cũng thế thôi. Đây là lệnh của cậu chủ, tôi không thể làm trái.
Ông Trịnh biết không lay chuyển được tinh thần sắt đá của người quản gia, liền khôn khéo chọn cách khác mềm mỏng và có tác dụng hơn….
Quản gia Hồng sửng sốt mở to mắt nhìn xấp tiền không mỏng trong tay, nén giận hỏi:
-Ông đưa tiền cho tôi nhằm mục đích gì ?? Ông cứ nói thẳng ra đi !!
-Cô đừng hiểu lầm. Đây chỉ chút lòng thành của tôi thôi. Tôi không có ý gì cả.
-Không có ý gì mà ông chịu đưa tiền cho tôi ??? – quản gia Hồng cười lạnh – Tôi không phải đứa trẻ lên năm. Số tiền này ông cầm lại đi.
Quản gia Hồng dúi trả xấp tiền vào tay ông Trịnh. Ông Trịnh lại đẩy tay không nhận lại. Hai người duy trì tình thế giằng co người kéo người đẩy trông hết sức căng thẳng. Lợi dụng lúc sơ ý của người quản gia, hai người vệ sĩ nhận được tín hiệu của ông Trịnh, xách túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào trong căn nhà. Đến lúc quản gia Hồng nhận ra thì đã muộn…..
-Ông…..!!! – quản gia Hồng căm hận nghiến răng, vội chạy đuổi theo ngăn lại hành động xâm nhập gia cư trái hợp pháp của nhóm người ông Trịnh.
Ông Trịnh nhếch mép, cũng đi thẳng vào trong nhà.
Bỗng một cái bóng mặc váy hoa chạy thẳng ra hướng cổng chính.
Ông Trịnh dừng bước chân, ngẩn người nhìn theo, rồi mừng rỡ gọi to:
-Lệ Tuyết !! Lệ Tuyết !!
Cái bóng không dừng lại. Mục tiêu là cánh cổng sắt đang mở rộng phía trước.
Hai bóng đen gấp gáp đuổi theo, vừa đuổi vừa hô lên:
-Cô Lệ Tuyết !! Làm ơn dừng lại !! Đừng chạy nữa !!!
Hai người đàn ông chia ra hai hướng khác nhau, chọn đường tắt để cố bắt đuổi kịp theo Hoài Thương. Không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, nhóm người ông Trịnh cũng tham gia vào cuộc đuổi bắt. Nhưng mục đích của bọn họ không giống với hai người đàn ông kia. Vài giây tiếp theo. Kéo theo tất cả người làm trong nhà chạy đuổi theo ra hướng cổng chính.
Cánh cửa mở rộng phía trước. Con nhóc quẹt mồ hôi trán, rạng rỡ tươi cười….
Một bước chân….hai bước chân…..Rầmmmm……..con nhóc bị chó vồ từ phía sau ngã đập mặt xuống đất trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Hai người vệ sĩ vội giữ chặt lấy cánh tay Hoài Thương, nâng con nhóc đáng thương dậy. Hoài Thương đã mệt và đau đến mức không còn hơi sức để giãy dụa, tuyệt vọng phó mặc cho số phận.
Hai người vệ sĩ của ông Trịnh ra tay ςướק người.
Chát…bụp….Hai người đàn ông đối phó với một người vệ sĩ của Vĩnh Phong. Còn người kia lo giữ chặt không để cho Hoài Thương chạy thoát.
Ông Trịnh túm lôi một cánh tay của Hoài Thương. Người vệ sĩ không để yên lôi giật con nhóc đáng thương về phía mình. Con nhóc choáng váng bị lôi qua lôi lại như cái chạc dùng để kéo co.
Bỗng……
Đất đá không ngừng bay tới tấp vào nhóm người ông Trịnh. Ném bọn họ đến tối tăm mặt mũi. Người vệ sĩ được rảnh tay, nhanh như chớp lấy lại được thế chủ động, liên hoàn ra những thế đòn mạnh và hiểm.
Quản gia Hồng cũng không để yên. Thù cũ hận mới với ông Trịnh được tính toán một cách chi tiết và cẩn thận. Giơ cao cây gậy gỗ không biết lấy ở đâu vụt tới tấp vào đầu và vai ông Trịnh.
Ông Trịnh bị đau phải buông tay Hoài Thương, nghiêng trái nghiêng phải cố tránh chiếc gậy hung khí không ngừng phang vào người mình kia.
Ngoằm….ngoằm…..Con chó lù lù xông ra từ trong lùm cây, không tiếng động cắn phập liên tiếp hai phát vào cẳng chân hai người vệ sĩ của ông Trịnh.
Chát….chát….Người vệ sĩ của Vĩnh Phong tiện thể bồi thêm hai cú đá móc trái vào cằm. Hai người đàn ông gục ngay tại chỗ.
Gừ…gừ….Con chó nhe răng đe dọa nhìn ông Trịnh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ông Trịnh đứng im một chỗ không dám nhúc nhích, rất sợ bộ răng sắc nhọn đang nhểu dãi kia cắn phập vào cơ thể mình.
Bốp…bốp…bốp…. quản gia Hồng căm hận đánh liên tục ba cái vào đầu ông Trịnh. Nhóm người ông Trịnh đã chính thức buông VK đầu hàng.
Cứ tưởng trận chiến đến đây là kết thúc. Vĩnh Phong đang âm trầm đi từ trong nhà ra cổng. Nhưng không ngờ…..
-Áaaa….!!! – Người vệ sĩ bị con nhóc cắn bất ngờ, bị đau buông tay. Con nhóc không bõ lỡ cơ hội lại tiếp tục cuộc chiến bỏ trốn của mình.
Ông Trịnh bị đánh đau vẫn không quên cổ vũ con gái:
-Cố lên con !! Chạy nhanh nữa lên !!!
Cốp…cốp…cốp….. quản gia Hồng liên tiếp đập cây gậy gỗ vào đầu ông Trịnh.
Hoét….. Vĩnh Phong đưa hai ngón tay trái lên miệng làm tiếng thổi cỏi, chỉ ngón tay phải ra cổng ra hiệu cho con chó.
Con chó phóng đuổi theo Hoài Thương ngay lập tức. Cái bóng đen bốn chân phóng đi như tên bắn. Nhóm người ông Trịnh căng thẳng nhìn theo, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Một giây…hai giây….con chó đuổi theo càng lúc càng gần. Đột nhiên….
Meo meo…..con mèo kêu lên hai tiếng.
Con chó tự động đứng khựng lại. Thè lưỡi, vẫy đuôi mừng rối rít trước biểu tình sửng sốt không dám tin của đám người vừa tham gia hỗn chiến, cùng sắc mặt âm trầm giận dữ đến phát điên của Vĩnh Phong.
Con nhóc thành công chạy ra được đến cổng…..chỉ là….
Hình như con nhóc đã quên một điều vô cùng quan trọng.
Meo meo….đúng…. con mèo nhỏ đang vui vẻ chơi đùa cùng con chó. Vô cùng thân thiết cọ cọ bộ lông béo mềm mượt của nó.
Cậu chủ nhỏ chầm chậm khoan thai tiến từng bước ngắn túm chặt núm da trên cổ con mèo nhỏ, giơ nó trên cao.
Méoooo…….Âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Con nhỏ đáng thương cắn răng, tự động đứng khứng lại.
-Tôi ra lệnh cho cô quay lại đây !! Một….hai… - Cậu chủ biểu tình giống như không có chuyện gì, nhàn nhạt đếm.
-Chạy đi con !!! Chạy nhanh lên !!! – Ông Trịnh hét to. Và….
-Chát….!!! – Cây gậy gỗ phang trúng đầu ông Trịnh. Người đàn ông bị đau, nhăn nhó ôm đầu, tiếng hò hét im bặt. Thế mới biết không nên ***ng chạm gì đến người làm trong nhà họ Đào. Nhất là động đến lãnh địa của cậu chủ nhỏ.
-Ba….Méoooo… !!!! – Âm thanh thảm thiết nối tiếp kêu lên của con mèo nhỏ.
Gâu gâu….Con chó dữ dội sủa loạn, cào hai chân trước vào ống quần cậu chủ nhỏ, đôi mắt đen xám nhìn con mèo nhỏ tội nghiệp đang bị ђàภђ ђạ dã man.
Vèo…..Cái bóng nhỏ chạy vào trong cổng với tốc độ nhanh như gió, giơ cao tay muốn ςướק lại con mèo đang bị túm đau trong tay Vĩnh Phong.
Ông Trịnh thất vọng mở to mắt nhìn, không dám tin là con gái lại tự động chui đầu vào giọ chỉ vì một con mèo nhỏ không đáng giá.
Cậu chủ nhỏ túm luôn cổ áo con nhỏ nô lệ đáng thương, lôi sền sệt vật sở hữu của mình đi thẳng hướng vào trong nhà chính.
Ông Trịnh sau vài giây hoàn hồn, vừa tức vừa vội gào quát con gái:
-Con bị điên hả ??? Đã chạy được ra đến cổng rồi còn quay trở lại làm gì ???? Con vì một con mèo có thấy đáng hay không ???
-Tống cổ bọn họ ra ngoài !!!! – Vĩnh Phong hét người làm trong nhà và hai người vệ sĩ.
-Vâng !!!! – Sáu người đồng thanh cùng cất tiếng nói, hung dữ dồn nhóm người ông Trịnh đi dần ra cổng.
Ông Trịnh kém thế, tức sùi bọt mép mắng:
-Chó của các người cắn người khác mà không chịu xin lỗi và đền tiền thuốc men hả ??? Tôi nhất định sẽ kiện các người ra tòa !!!
Quản gia Hồng không thèm nói nhiều, giơ cao cây gậy gỗ, lại chuẩn bị phang ông Trịnh.
Ông Trịnh co rụt cổ, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong và bị đuổi ra ngoài cổng.
Phịch…phịch….Từng túi đồ bị ném trả ra ngoài cánh cổng sắt. Cạch…phành…Cánh cổng sắt bị xập mạnh. Trước khi quay trở vào trong nhà, nhóm nhân viên không quên làm cử chỉ đe dọa và cảnh cáo nhóm người ông Trịnh.
Nhóm người ông Trịnh nhìn túi lớn túi nhỏ bị ném lung tung xuống đất, đồ bên trong rơi vung vã i ra ngoài. Có cảm giác lạnh toát từ tận đáy lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay