Cô Dâu Gán Nợ - Chương 12

Tác giả: Đang cập nhật

Sáng sớm, trời mờ sương.
Rột roạt..... Hoài Thương bị con mèo gây rối làm tỉnh. Lần đầu tiên con nhóc dậy sớm mà không cần cậu chủ nhỏ phải dùng ***.
Hoài Thương che miệng ngáp ngủ, mỉm cười xoa đầu con mèo nhỏ, thì thầm hỏi:
-Em đói bụng rồi à ? Muốn ăn sáng rồi sao ?
Meo meo.....Con mèo cọ cọ vào má Hoài Thương.
Hoài Thương tươi cười dịu dàng, vào giây phút này đã quên hết mọi ưu phiền bởi vì sự đáng yêu và dễ thương của con mèo nhỏ. Chờ Hoài Thương gập gọn chăn và xếp gọn gối vào một góc trên ghế sô pha. Con mèo nhỏ nghịch ngợm đùa nghịch trên sàn nhà.
Bất chợt...một con bướm màu vàng nhạt bay từ cửa sổ vào trong nhà. Con mèo hiếu kì đuổi theo.
Con bướm bay lượn một vòng chung quanh căn phòng, mỗi nơi lại đậu lại một chút, sau đó khẽ vỗ đôi cánh mỏng bay đậu trên lớp chăn đắp trên người cậu chủ nhỏ.
Phịch....Con mèo phóng thẳng lên giường, bốn chân rơi trúng ngay vào khuôn mặt đẹp trai của cậu chủ khó tính. Và nghịch loạn trên người hắn như thể đã quên mất sự tàn bạo của hắn vào lúc tối hôm qua.
Cậu chủ nhỏ mở bừng mắt, giận dữ hét to:
-Đỗ Lệ Tuyết !!! Mau ném con mèo xuống ngay cho tôi !!!! Nhanh lên !!!! Tôi cho cô mười giây. Nếu không cô chờ mà nhặt xác của nó đi !!!!!
Hoài Thương đang đánh răng trong phòng tắm nghe tiếng quát như liên thanh của Vĩnh Phong, hoảng hốt giận bắn người, vội chạy thẳng đến hướng chiếc giường ngủ. Trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng. Bọt kem đánh răng dính nhoe nhoét sang hai má. Mái tóc ngắn buộc túm trên đỉnh đầu. Quần áo ngủ rộng thùng thình nhàu nát. Trông con nhỏ lúc này chẳng khác gì một con ngố.
Vĩnh Phong đang tức giận phừng phừng cũng phải mím chặt môi để ngăn không bật ra tiếng cười cố kìm nén. Nhưng cũng không quên trừng mắt cảnh cáo con nhỏ đáng thương, ngón tay chỉ thẳng vào con mèo nhỏ đang không biết sống ૮ɦếƭ dám đùa nghịch cuộn tròn chơi đùa với chiếc chăn đắp trên người hắn.
Cậu chủ nhỏ tưởng con nhóc sẽ ôm lấy con mèo ra khỏi người mình để cho mình yên, nào ngờ.....
Ha ha haaa.....Con nhóc ôm bụng cười như điên, cười văng bắn cả ra nước mắt làm ướt rèm mi đen láy. Chiếc miệng nhỏ nhắn mở rộng. Cạch.....chiếc bàn chải đánh răng rơi tự do xuống nền nhà. Con nhỏ cười đến run cả người, ngón tay run run chỉ vào khuôn mặt hằn in bốn dấu chân đen sì nhỏ xíu của Vĩnh Phong. Không cần suy đoán cũng biết kiệt tác kia là do ai làm.
Vĩnh Phong tức điên người, tung chăn lên cao. Con mèo theo đó bị hất tung bay thẳng ra hướng ngoài cửa sổ.
-Chúa ơi !!!!! - Hoài Thương sợ hãi vội chồm người về phía trước, giơ hai tay ra hứng lấy con mèo nhỏ tội nghiệp. Chỉ là....Con nhỏ không đón được con mèo mà....
Rầm.... Hoài Thương ngã đè lên người Vĩnh Phong, đẩy cậu chủ nhỏ ngã đập lưng lại xuống chiếc giường êm ái. Răng con nhỏ va đập mạnh vào *** Vĩnh Phong. Tay kéo rách cả áo. Roẹt....âm thanh bén nhọn khiến cả hai đông cứng người, nín thở bất động duy trì tư thế đáng xấu hổ, không ai dám nhúc nhích cựa quậy. Đúng lúc đó....
Cạch....Cánh cửa phòng hé mở, quản gia Hồng rụt rè bước vào phòng. Và.....
Quản gia Hồng ngớ người, đứng ngây ra như phỗng, mắt mở to hết cỡ nhìn cảnh cả hai đang ôm nhau trên giường, quần áo lộn xộn bất chỉnh. Vài giây sau. Quản gia Hồng làm tư thế xoay người như tử sĩ trong quân đội, lắp bắp nói bằng giọng khô cứng.
-Xin....xin hai người cứ...cứ tiếp tục. Tôi....tôi cái gì cũng không...không nhìn thấy.
Không ai đoán được suy nghĩ và cảm giác của quản gia Hồng lúc này. Trước khi xuống lầu còn không quên giúp "đôi trẻ" trong kia khóa kĩ cánh cửa lại.
Hoài Thương khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng đến mức đã nghĩ đến việc tự sát không dưới một nghìn lần. Hiểu lầm to lớn này biết đến bao giờ mới rửa sạch được đâyyyyy.....????????
Sắc mặt của cậu chủ nhỏ lại biến màu liên tục. Lần này còn nhiều hơn cả bảy sắc cầu vồng. Tức giận gầm lên như sấm vang:
-Còn không mau cút xuống..... !!!!!!!!!!!
Hự......bụp.....Hoài Thương căm hận trút giận chống tay ấn thật mạnh xuống *** Vĩnh Phong, tiện thể còn tặng luôn cho cậu chủ nhỏ một cú đấm "không nhẹ" vào bụng, kèm theo một câu nguyền rủa mắng chử i cho hả giận:
-Tôi căm ghét anhhhhhh....!!!! Tôi cầu cho anh đi ra đường ***ng phải cây cột điệnnn.....!!!!!
Sau khi gào lên bằng thứ âm thanh giết heo của mình, con nhỏ chạy rầm rầm vào phòng tắm, ngay tức khắc đóng xập cánh cửa gỗ lại.
Cậu chủ nhỏ ôm cái bụng bị đánh đau nhức, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng vì cáu, còn sắc mặc ư.....đã biến thành hỗn hợp của đủ loại màu sắc.
Còn con mèo nhỏ đáng yêu và ngây thơ vô số tội của chúng ta thì sao.... Lúc bị cậu chủ nhỏ trong lúc tức tối giận dữ hất văng ra ngoài cửa sổ đã kịp thời bám được vào chấn song sắt cửa sổ rồi theo đó nhảy xuống đất, theo chân quản gia Hồng đi xuống tầng trệt, giây tiếp theo lẻn chạy ra ngoài khu vườn. Hiện giờ nó đang vui vẻ chơi đùa cùng với chú chó giống Đức to lớn. (Nếu không tin chỉ cần lắng nghe tiếng kêu của hai con vật thì biết.)
Rầm....Cậu chủ nhỏ trút giận vào cánh cửa phòng tắm, rít giọng quát to ra lệnh:
-Cô ra đây ngay cho tôi !!! Ra ngay lập tức !!!!! Đừng để tôi phải đá cửa xông vào !!!!
Hoài Thương co rụt cổ đứng núp trong phòng tắm, hốt hoảng ngó ngược ngó xuôi tìm kiếm thứ gì đó có thể tự vệ. Và.....
Vài giây sau. Cậu chủ nhỏ đã tức giận đến mức không còn đủ kiên nhẫn và tốn hơi thừa lời quát ra lệnh cho con nhỏ nô lệ không bao giờ ngoan ngoãn chịu nghe lời kia nữa, mà dùng hành động trực tiếp hơn......
Phành..... Vĩnh Phong giơ cao chân đạp mạnh vào cánh cửa phòng tắm.
Liên tiếp lần thứ hai cậu chủ nhỏ đang đứng trong thư thế giơ cao chân chuẩn bị đá thì.....
Rầm....Cánh cửa đột ngột bị mở mạnh từ bên trong. Một cái bóng xông thẳng ra ngoài phòng ngủ.
Cậu chủ nhỏ không kịp phòng bị, xui xẻo bị cánh cửa đập dán dính vào bờ tường phía sau. Khuôn mặt đẹp trai bị cánh cửa đập bẹp dí thành hình cái bánh đúc. Còn cái mũi đã đỏ bừng như ớt chín. Cả người cậu chủ nhỏ đã nóng rực như sắt nung, có thể thiêu đốt cánh cửa gỗ thành than củi.
-ĐỖ-LỆ-TUYẾT !!!!! TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẾT CÔ !!!!! - Tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng. Ngay lập tức cánh cửa gỗ bị đã xập vào bản lề, bị rung lắc. Giây tiếp theo biến thành vật hy sinh trong cuộc chiến của hai người. Cánh cửa long một bên bản lề, treo leo đứng theo tư thế ngả nghiêng lắc lư, kêu kẽo kẹt.
Bị sát khí bắn ra từ người cậu chủ nhỏ cộng thêm giọng nói âm u như vọng lên từ địa ngục hù dọa, con nhóc tội nghiệp càng ra sức giật mạnh núm khóa cửa phòng ngủ.
Cậu chủ nhỏ nện mạnh từng bước chân trên nền gạch men, từng bước từng bước một tiến tới gần con nhóc đang loay hoay tìm cách chạy trốn. Nhưng không còn đủ thời gian nữa.....
Vĩnh Phong chống tay vào cánh
cửa, ép sát con nhỏ bị nhốt ở giữa. Hoài Thương nín thở, cả người căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
-Tôi nên làm gì cô đây ? Nên treo cô lên xà nhà ? Nên vặn gãy cổ cô...?? Hay là nên lột hết quần áo của cô rồi đánh cô một trận nhừ tử hả ???? - Vĩnh Phong cất lời nhẹ nhàng hỏi. Nhưng giọng nói lại lạnh lẽo tựa băng đá.
Con nhóc bị đóng băng. Cả người lạnh toát. Trái tim run rẩy.
-Nói mau !!!!!! - Vĩnh Phong vỗ mạnh vào cánh cửa, túm vai xoay con nhóc đứng đối diện với đôi mắt giận dữ của mình.
Bốp....Đầu Hoài Thương đập vào cánh cửa đau điếng. Con nhỏ âm thầm rơi lệ. Vô thức siết chặt thứ đồ đang cầm trong lòng bàn tay phải.
Vĩnh Phong túm cổ áo lôi xách Hoài Thương giơ lên cao như đang xách một con gà nhỏ có sức nặng không đáng kể. Cậu chủ nhỏ ép lưng con nhỏ vào cánh cửa gỗ, bắt đầu quá trình vấn tội:
-Tối hôm qua cô đã kí vào bản "Hợp đồng nô lệ" kia rồi đúng không ?
Con nhóc gật đầu như một cái máy.
Thừa thắng xông lên. Cậu chủ nhỏ cao giọng vấn tội tiếp:
-Thế tại sao cô lại không biết thân phận mình mà còn dám liên tục chọc tức tôi, thậm chí còn dám đánh tôi. Cô tưởng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cô như mọi lần hả ?????
Hoài Thương bị tiếng quát hỏi của Vĩnh Phong làm trấn động màng tai, nhăn mặt rùng mình ớn lạnh. Ngay tại thời điểm Hoài Thương nghĩ mình ૮ɦếƭ chắc rồi, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu của con nhỏ mèo nhỏ....
Meo meo.....Không hiểu bằng cách nào con mèo có thể đi vào từ cửa sổ lầu ba của căn nhà.
Hoài Thương và Vĩnh Phong cùng quay lại nhìn con mèo. Trong khi một người thì lo sợ muốn ૮ɦếƭ; người kia lại âm thầm cười lạnh, thả tay buông rơi con nhỏ nô lệ xuống sàn nhà, chạy đến túm cổ con mèo nhỏ.
Méoooo...con mèo nhỏ bị túm đau, kêu thảm thiết, bốn chân khua loạn trong không khí.
Hoài Thương chỉ kịp vuốt cổ họng, không có thời gian để tự thương xót cho bản thân mình, bất chấp tất cả xông lên muốn ςướק lại con mèo nhỏ.
-Xin anh trả lại cho tôi !! Xin anh đừng làm đau nó !!!
Cậu chủ nhỏ túm chặt con mèo nhỏ, làm tư thế như thể chuẩn bị ném con mèo bay ra ngoài chấn song sắt cửa sổ.
Sắc mặt Hoài Thương tái nhợt. Và khi một người đã vượt quá giới hạn chịu đựng thì thường hay làm những việc mà người khác không thể tưởng tượng nổi.....
Con nhóc vung cái móc sắt quần áo vụt tới tấp vào người cậu chủ nhỏ, vừa đánh không ngừng vừa liên mồm mắng:
-Đồ độc ác !! Đồ dã man !! Đồ xấu xa !!! Đồ tồiiiiii......!!! Đồ điênnnn......!!!! Mau thả con mèo của tôi ra ngay !!!!!!!
Cậu chủ nhỏ bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Cái móc sắt nhỏ bé kia mới nhìn thoạt tưởng vô hại nhưng lại có lực sát thương không nhỏ. Chả thế mà cậu chủ nhỏ của chúng ta bị đánh cho không kịp trở tay, chẳng những phải buông bỏ con mèo, còn phải lo đối phó con nhóc đang trong tình trạng nổi điên vì có người dám dã man *** động vật. Được thả tự do, con mèo nhỏ biết sợ vội chạy lẩn trốn ngay vào gậm giường.
Bốn mươi giây sau. Tình thế chuyển rời.....
Cậu chủ nhỏ điên tiết đuổi theo con nhỏ đang kêu la oái oái chạy bán sống bán ૮ɦếƭ đằng trước. Cả hai đuổi nhau chạy chung quanh khắp phòng. Chạy vòng quanh bộ bàn ghế sô pha. Cuối cùng bí quá, con nhóc đành nhảy bật lên giường, đứng dán lưng vào bờ tường, trong tay lăm lăm giơ cao chiếc móc quần áo, đề phòng nhìn cậu chủ nhỏ trừng trừng.
Cậu chủ nhỏ cũng không thèm suy nghĩ nhiều nhảy bật lên theo, túm lôi giật con nhỏ ngã rầm xuống giường. Và chúng ta lại được thấy cảnh.....
Cả hai vật lộn với nhau trên giường. Lăn lông lốc từ đầu giường xuống cuối giường. Không biết ai trên ai dưới vì tốc độ di chuyển của cả hai quá nhanh, nên không nhìn rành......
Tiếng động dồn dập. Âm thanh va đập vang dội. Tiếng la hét thất thanh. *** rỉ đau đớn.....Tất cả được bốn người làm đang khom lưng, đứng áp sát tai vào cánh cửa gỗ nghe lén suy luận thành những cảnh đen tối và dâm mỹ.....bịt miệng lẫn nhau cố ngăn tiếng hét sửng sốt không dám tin..... tiếng hét hào hứng phấn kích đang trực trào trong cổ họng.
Trong khi đó ở trong phòng, trận chiến vẫn tiếp tục.....
Cốp....cốp....đầu con nhỏ tội nghiệp bị đập liên tiếp hai phát vào đuôi giường. Sao năm cánh trên trời bay loạn. Con nhóc đau quá gào khóc kêu to:
-Hu hu hu....!!!!! Đồ độc ác !!!!! Hu hu hu !!!!!!!
Bên ngoài cánh cửa.....
Rầm....phành.....Bốn người ngã chồng lên nhau khiến cánh cửa không chịu được sức nặng đã bật mở tung, đập mạnh vào bờ tường trong phòng.
Hai người trên giường giật nảy người nhìn ra hướng cửa.
Bốn người hướng ánh mắt nhìn lên.... Và......
-Aaaa.....!!!! Tôi *** anh....!!!! Bốp...bốp !!!! - Con nhóc hóa điên tát bôm bốp vào mặt cậu chủ nhỏ, che mặt khóc nhảy xuống giường. Chạy ra hướng cửa, giẵm đạp lên chân bốn kẻ thích rình nghe lén, chạy như bay xuống cầu thang, khóc nấc xông thẳng ra vườn.
Bốn người ngơ ngác nhìn theo......
Cậu chủ nhỏ hóa đá. Hai bên má vẫn còn nguyên dấu vết mười đầu ngón tay đỏ bừng.
Trong đầu bốn người giúp việc lại bắt đầu tưởng tượng lung tung. Hình ảnh cô Lệ Tuyết quần áo bất chỉnh, vẻ mặt khóc lóc đau đớn....ôm mặt chạy khóc ra khỏi phòng; hình ảnh cậu chủ nhỏ ngồi ngơ ngác trên giường, chiếc áo thun bị xé rách phân nửa, chăn chiếu hỗn độn, bị đánh cũng không đuổi theo, mà vẻ mặt dường như lại có vẻ ăn năn hối hận.....chẳng lẽ....bọn họ thật sự đã....đã......
Hai cô giúp việc còn trẻ chưa chồng sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, cắn môi cúi đầu không dám nhìn hình ảnh của Vĩnh Phong lúc này...... Hai người còn lại cũng có suy nghĩ tương tự như hai cô giúp việc.
Một phút sau. Vĩnh Phong giật mình hoàn hồn, tức giận rống to:
-Còn không mau cút đi !!!!!! Muốn tôi tống cổ tất cả các người ra khỏi nhà phải không ????
-Dạ. chúng tôi xin lỗi !! - Bốn người đồng thanh nói một lúc, xô đẩy thúc giục nhau đứng dậy, rồi nhanh như chớp bỏ chạy xuống lầu trước khi Vĩnh Phong thật sự nổi điên đuổi việc bọn họ thật.
Đúng lúc đó ngoài cổng chính vang lên tiếng bấm chuông cổng.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay