Có Chạy Đằng Trời - Chương 13

Tác giả: A Đào Đào

Chương 14: Cô bé ngoan
Chiếc xe quân dụng hạng nặng chạy như bay trong rừng sau đó gầm thét nhanh chóng quay ngược trở lại con đường cái hiểm trở. Con đường uốn quanh vách núi trong rừng, núi hơi dốc, vách núi dựng đứng, phía dưới là nước sông đang chảy mãnh liệt. Con đường gập ghềnh khó đi mà lại không có bất kì thanh chắn bảo hộ nào, lái xe nếu không thuộc hàng lão luyện hoặc hơi mất tập trung một chút cũng rất dễ dàng lao xuống vách núi ૮ɦếƭ mất xác.
Euler ngồi hàng ghế phó lái trong xe, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến con đường hiểm trở bên ngoài dựa vào mặt ghế, khoanh cánh tay, hai chân thảnh thơi duỗi về phía trước xe.
“Cho nên mấy tên loi choi đáng thương kia đã xem cậu như hướng dẫn viên du lịch mới tìm tới cậu à?” Sau khi hiếu kì hỏi Lục Tiến nguyên nhân dẫn người tới đây xong anh ta không nhịn được bật cười ha hả, vừa ngu xuẩn lại vừa tham lam, mấy tên kia đúng là không ૮ɦếƭ oan mà.
Lục Tiến lạnh lùng hừ một tiếng không thèm trả lời anh ta. Nhiệm vụ lần này làm trên lưng hắn có một vết thương nhỏ, vốn muốn về nghỉ ngơi vài ngày rồi mới trở lại, ai ngờ còn chưa ngủ được bao nhiêu đã có người dùng danh nghĩa của mụ già kia nhờ hắn giúp đỡ, lại còn là bọn *** hắn ghét nhất.
Mười năm trước thiếu bà ấy một món nợ nhân tình, vốn định tha cho bọn chúng một lần, ai ngờ những tên này không biết sống ૮ɦếƭ, muốn chạy tới đây chịu ૮ɦếƭ, vậy thì hắn sẽ không khách khí mà thu nhận. Nhưng mà…ngược lại hắn rất hài lòng với thù lao làm hướng dẫn viên du lịch lần này.
Lục Tiến dựa vào ghế sau xe nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, Ng'n t thon dài thỉnh thoảng lại vô thức khẽ vuốt thiếu nữ đang đẫm mồ hôi.
Đột nhiên xe xóc nảy kịch liệt, dường như khiến thiếu nữ đang hôn mê phải run lên, Lục Tiến lập tức vòng tay bảo vệ người.
“Mẹ ơi” Đột nhiên thiếu nữ thều thào lên tiếng, khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng khó chịu dụi dụi vào đù* hắn vài cái.
Ng'n t Lục Tiến dừng lại một chút, hơi rũ mi mắt xuống nhìn cô bé đang ngủ mơ nhíu mày khóc nức nở.
“Mẹ ơi…về nhà…” Sơ Vân phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào yếu ớt, một dòng nước mắt trong suốt chảy ra, xẹt qua gò má trắng nõn, từng giọt một lăn xuống bên đù*.
“A Tiến à, con mèo nhỏ đáng thương của cậu hình như vẫn chưa dứt sữa ~” Euler ngồi phía trước quay đầu lại chỗ ngồi phía sau cười nhạo.
Ng'n t chậm rãi rời khỏi hàng mi của cô, nắm lấy quai hàm trắng như tuyết, bởi vì hơi dùng sức nên hai gò má của cô hơi lõm vào trong, môi hơi cong lên.
“Ưm” cô khó chịu nhíu mày đồng thời phát ra tiếng than khẽ.
Ng'n t cứng đờ siết chặt rồi mở ra, sau đó phủ lấy khuôn mặt lớn cỡ một bàn tay của cô, ngón cái thô ráp lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
“Không sao, nuôi một thời gian sẽ nghe lời thôi.” Lục Tiến nhàn nhạt liếc anh ta một cái, hai Ng'n t duỗi ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mịn của cô.
Mặc kệ cuộc sống trước kia của em có hạnh phúc thế nào, từ nay về sau em chỉ có thể ở trong thế giới của tôi, cũng chỉ có mình tôi.
“Tôi thật sự không hiểu nổi sao cậu lại thấy hứng thứ với mấy cô gái gầy trơ xương này nhỉ? À, vậy thì bọn A Mạn sẽ đau lòng đến ૮ɦếƭ mất!” Euler tiếp tục trêu chọc, khuôn mặt tuấn tú khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận ra vẻ đồng cảm.
“Bọn họ sẽ không đau lòng đâu, bò sang giường của anh ngay thôi mà.” Lục Tiến dịch lại chỗ ngồi để cô thấy thoải mái hơn sau đó lười biếng trả lời anh ta.
“A Tiến này, cậu thật sự không ở lại nữa à?” Euler trêu chọc vài câu rồi lại bắt đầu nghiêm túc, “Lúc trước cậu dẫn người cắt đứt viện trợ của lão Côn chúng tôi mới có thể đánh bại hang ổ của lão, ý của tổng tư lệnh là sẽ giao nơi này cho chúng ta, cậu có biết nhà xưởng của lão Côn hàng năm thu được bao nhiêu tiền không? Có biết đang có bao nhiêu kẻ đang đỏ mắt dòm ngó chúng ta không?”
“Tôi không có hứng thú.” Lục Tiến vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt trả lời anh ta.
“Tôi biết cậu không có hứng thú với mấy cái công xưởng kia nhưng muốn thiêu hủy toàn bộ số hàng kia thì trừ cậu và tôi ra sẽ không ai đồng ý cả.” Euler giảm thấp âm thanh nói.
“Sau khi mọi người bàn bạc đã nói nhà xưởng thì có thể thiêu hủy nhưng mà hàng thì hãy giữ lại, số tiền kia có thể dùng để mua thêm đạn dược cho quân đội.” Thấy Lục Tiến ra vẻ không có phản ứng gì, Euler nhíu mày. Lục Tiến không hề dính đến mấy chuyện buôn bán thuốc phiện anh ta có thể hiểu nhưng hàng hóa chất thành núi nhỏ trong kho hàng của lão Côn trong mắt tất cả mọi người không thể nghi ngờ là đồng giá trị với vàng bạc, ai mà đồng ý thiêu hủy tiền bạc bằng một mồi lửa chứ?
Kế hoạch cấm triệt để khu trực thuộc trồng và buôn bán thuốc phiện, trồng thay thế bằng những loại cây khắc không phải một sớm một chiều có thể làm được. Lợi ích trước mắt quá lớn, mắt của mấy lão già trong quận đội cũng đã đỏ như mắt thỏ. Bọn họ gây áp lực xuống dưới, cho dù là ai cũng phải tạm thời thỏa hiệp.
Anh ta giương mắt nhìn Lục Tiến qua kính chiếu hậu, chỉ một chiêu thức, một đầu óc, một dáng vẻ. Tư lệnh quân đồng minh 11 vùng Tam Giác Vàng trên tay chỉ một thanh đao. Lúc đó chỉ dẫn theo một tiểu đội đã chặt đứt hành động tiếp viện của đội quân tinh nhuệ bên lão Côn, thuận lợi *** vài tên thủ hạ đắc lực chuẩn bị vồ đến của lão. Nhưng mà khi tổng tư lệnh chuẩn bị cho hắn một phần thưởng thật lớn thì hắn lại chẳng thèm ngó tới.
Lục Tiến lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, “Ngày mai tôi sẽ đi, chuyện ở đây không liên quan đến tôi. Tổng tư lệnh có hỏi tới anh cứ nói tôi dẫn người phụ nữ của tôi về ra mắt người nhà.”
Euler nghe thấy thì mới chân chính kinh ngạc, thậm chí anh ta kinh ngạc đến mức nửa ngày sau cũng không thể ngậm miệng lại, trên mặt không còn vẻ tà khí khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận nữa mà thay thế bằng vẻ ngu ngốc.
“Cậu nói thật không? Cậu dẫn con mèo nhỏ cậu nhặt được về nhà?” Anh ta không nhịn được đánh giá cô gái đang nằm trong lòng Lục Tiến lần nữa, đúng là vừa nhỏ vừa yếu, không có ௱ô** cũng chẳng có ***, đến tột cùng là có điểm gì hấp dẫn cái tên mặc dù nhỏ hơn anh ta mấy tuổi nhưng mấy năm trước đã không ai trong vùng Tam Giác Vàng này dám động đến chứ? Từ khi Lục Tiến hiểu chuyện năm 12 tuổi thì những đứa con gái xinh đẹp muốn bò lên giường của hắn chắc còn nhiều hơn số S***g hắn đã từng chơi nữa ấy chứ.
Thấy anh ta không ngừng nhìn cô gái của mình, Lục Tiến giơ chân lên đá vào thành ghế của anh ta bắt anh ta an phận lại một chút sau đó dựa đầu vào ghế ngửa đầu mỉm cười.
Euler sẽ không hiểu đâu. Một sinh mệnh cô độc, phiêu bạt, lang thang đột nhiên xuất hiện một người tới từ một thế giới hoàn toàn khác biệt, xinh đẹp tới cực điểm, nhỏ bé yếu đuối tới cực điểm, một thiên sứ tự nguyện thuần phụ hắn hơn nữa sau này cũng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Người luôn phải chứng kiến một thế giới tràn ngập giết chóc đen tối lại đột nhiên xuất hiện một loại ánh sáng tinh khiết ấm áp, đó là một niềm vui sướng bất ngờ như thế nào chứ? Làm sao có thể khiến cho hắn không từ thủ đoạn chiếm lấy rồi cất thật kĩ chứ?
Xe chạy thẳng một đường đến lưng chừng núi, lối vào sơn trại lúc trước bị hủy đang được lính gác tu sửa. Binh lính trong trạm gác được dựng tạm cầm S***g máy hạng nhẹ. Các ẩn binh trong trạm gác trông thấy Euler thì nghiêm chào sau đó nhanh chóng mở thanh chắn ra. Xe chỉ có thể chạy bên ngoài quảng trường của binh doanh, bốn phía đều là hài cốt bị nổ tung, phòng xá cháy đen, tường vách xiêu vẹo. Có thể nhận ra không lâu trước đây nơi này vừa diễn ra môt trận chiến tàn khốc.
Euler nói với Lục Tiến mấy câu rồi đến tổng bộ tạm thời xử lý vấn đề tù binh. Lục Tiến bế Sơ Vân xuống xe, đi về phía căn nhà có sàn bằng gỗ tếch trên cao trong sơn trại không bị lửa đạn ảnh hưởng đến. Đi được một đoạn thì hắn quay lại sai người mang cô bé kia đi sang tòa nhà bên kia trước.
Thiếu nữ đang cuộn mình trong lòng Lục Tiến được đặt lên một tấm chăn lông mỏng trên sàn nhà gỗ tếch nhẵn nhụi đột nhiên bừng tỉnh, mơ màng nhìn bốn phía một lượt, hoàn cảnh lạ lẫm làm cho cô yếu ớt nắm chặt lấy vạt áo hắn.
“Buông ra nào, lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám cho em.” Lục Tiến cúi xuống, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô.
Một lúc sau Sơ Vân mới kịp phản ứng lại, thở nhẹ một hơi rồi chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn ra. Cô cảm thấy đầu mình đau nhức choáng váng, toàn thân khô nóng khó chịu, hơi thở thoát ra đều thấy cay cay. Mình bị bệnh không biết có làm cho hắn không vui không nhỉ? Đau đầu quá, muốn ngủ quá, nhưng có một chuyện nhất định mình phải hỏi hắn trước.
“Tiểu…Tiểu Huyên” Cô mấp máy khóe môi khô nức khẩn trương nhìn về phía hắn.
“Cô bé đó à?” Lục Tiến nhìn cô, lạnh lùng lắc đầu.
“Tiệc R*ợ*u đêm nay cô bé sẽ bị đưa đến cho người ta chọn lựa, về phần thuộc về ai thì phải xem vận may của cô bé đã.”
“Van xin anh.” Sơ Vân bắt lấy cánh tay hắn, giãy giụa muốn đứng lên từ trên sàn nhà nhưng lại bị Lục Tiến đè xuống.
“Đừng để cho người tên Côn kia mang em ấy đi.” Cô vẫn chưa biết gã kia đã ૮ɦếƭ, nghĩ đến lời đồn đáng sợ kia, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập vẻ sợ hãi.
Lục Tiến yên lặng nhìn cô đau khổ cầu khẩn, dường như đang cân nhắc kĩ lưỡng, “Yên tâm đi, cô bé sẽ không rơi vào tay một tên Biến th'.” Trông thấy dáng vẻ đáng thương của cô, rốt cuộc Lục Tiến lên tiếng.
Cô nghe xong thì thở phào, đôi mắt to ngập tràn vẻ cảm kích.
“Nhưng em phải cho tôi lợi ích gì đó.” Hai tay Lục Tiến chống lên sàn nhà, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nụ hôn không sâu, chỉ không ngừng dùng đôi môi mỏng mổ nhẹ lêm môi cô, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn phản ứng của cô.
Hai gò má Sơ Vân đỏ bừng, khẽ thở hổn hển, không khí nơi chóp mũi đều là hơi thở của hắn. Do dự vài giây, cô vươn cánh tay vòng qua cổ hắn, đôi môi phấn nộn cũng run rẩy mở ra với hắn.
Một tiếng than khẽ bật ra từ sâu trong ***g *** Lục Tiến. Hắn thỏa mãn từ từ buộc chặt cánh tay, nhốt chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô gái bên dưới. Cô thật nhỏ bé, nhỏ đến mức làm hắn cảm thấy thân thể mảnh mai trong lòng chỉ như một con mèo con. Hắn trằn trọc hôn cô gái bên dưới, đôi môi non nớt của cô, lỗ tai bé nhỏ của cô, *** non mềm trắng nõn sau cổ cô, mồ hôi ẩm ướt hai bên thái dương, khuôn mặt phủ một màu đỏ của cô, sau đó quay lại tấn công đôi môi khẽ mở ra của cô, trầm mê nếm ***.
Cánh môi vốn đỏ tươi của cô như được điểm thêm màu, cảm nhận hơi thở mềm mại tinh tế của cô, một chút ấm áp, một mùi hương dìu dịu.
Đến khi cô không chịu nổi sự cuồng nhiệt của hắn nữa, bàn tay đặt trên vai hắn bắt đầu mềm yếu chống đẩy hắn mới thu hồi sự cuồng dã, đè nén ***, thân mật giấu kĩ cô vào trong lòng.
Thật là ngoan, nếu sau này cô vẫn ngoan ngoãn như vậy thì nhất định hắn sẽ đối xử thật tốt với cô.

Quân y mặc áo trắng chân tay như nhũn ra dưới ánh mắt soi mói lạnh băng rút kim tiêm ra, sau đó lắp bắp giải thích nguyên nhân làm cô gái kia chóng mặt là do dinh dưỡng không đủ chứ không phải do bệnh tình trở nặng với Lục Tiến đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Lục Tiến không kiên nhẫn phất tay bảo anh ta đi xuống, quân y như trút được gán*** tranh thủ thời gian xoay người lui ra khỏi phòng.
Sau khi được tiêm thuốc hạ sốt, Sơ Vân ngủ thật say, đôi môi anh đào sưng lên, bên gáy vẫn còn lại dấu vết vừa rồi bị hắn tàn sát bừa bãi.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, ánh tà dương xuyên qua phiến lá thưa thớt in bóng lên sàn nhà gỗ, bóng ảnh loang lổ. Bên kia trời đã dần dần biến thành màu xanh đậm, lộ ra vài đóa mây trắng đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở. Xa xa truyền đến tiếng người xôn xao mà bên trong nhà gỗ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có một thân hình tráng kiện ngồi xếp bằng đối diện với cô gái đang ngủ, lặng lẽ bảo vệ.
Màn đêm buông xuống, sơn trại đã được chỉnh đốn dần dần khôi phục lại nguyên khí. Trên bãi đất trống cách tòa nhà chính không xa, một bó củi dài gần hai thước bị đốt thành một ngọn lửa khổng lồ. Một vạc R*ợ*u gạo cũng được bày đầy trên mặt đất. Sau khi thắng lợi đám lính bắt đầu một bữa tiệc cuồng hoan.
Đang lúc Lục Tiến lảo đảo đi lên tầng hai của căn nhà nhỏ cách bãi đất trống không xa thì bên trong đã nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình. Trong căn phòng rộng rãi, đèn treo xa hoa, vài chiếc bàn vuông thấp đặt đầy thức ăn. Chính giữa là những cô gái ăn mặc diễm lệ đang biểu diễn một điệu múa Xiêm La, kĩ thuật múa mềm mại, thần sắc vũ mị.
Trên vị trí trung tâm, Euler đang nửa nằm nửa dựa vào *** một cô gái mặc chiếc áo voan mỏng màu đen, một cô gái xinh đẹp khác đang dùng môi mớm một miếng thịt đỏ vào trong miệng anh ta. Bên dưới lớp voan mỏng, đường cong kinh người từ bộ *** của cô gái thần bí như ẩn như hiện.
Thấy Lục Tiến tới, Euler kéo cô gái vừa mớm cho anh ta xong thì vươn đầu lưỡi *** *** yết hầu anh ta, đẩy cô ta sang một bên rồi ngoắc Lục Tiến ngồi vào bên trong, vài chỉ huy mặc quân trang khác cũng hoặc nóng hoặc lạnh chào hỏi Lục Tiến.
Thấy Lục Tiến ngồi vào, mấy cô gái xinh đẹp quỳ xuống đất dùng mu bàn tay đặt lên đầu gối hành lễ với hắn, sau đó lui sang một bên, đợi hắn ngồi xuống mới quỳ ở phía sau, thân thể đẹp đẽ tràn ngập sắc dụ chuẩn bị đưa ra cho hắn làm chỗ dựa.
Chóp mũi truyền đến mùi hương nồng đậm làm cho Lục Tiến nhíu mày, hắn không kiên nhẫn phất tay bảo cô ta tránh ra, cô gái xinh đẹp chỉ có thể lùi sang một bên rót R*ợ*u cho hắn.
“A Tiến này, con mèo nhỏ của cậu được dỗ ngủ rồi à? Tôi cứ nghĩ cả đêm nay cậu sẽ không để cho cô bé ngủ chứ.” Euler nhả hột trong miệng vào tay cô gái phía sau, cười hì hì nhận lấy ly R*ợ*u cô ta đưa cụng ly với Lục Tiến, sau đó uống cạn ly R*ợ*u.
Lục Tiến cũng uống cạn, nhắm mắt lại, đợi dòng R*ợ*u mạnh đi qua, hắn nghiêng người nhìn chỗ nổi lên cao cao dưới đũng quần, “Cứ lo chuyện của anh trước đi, chuyện của tôi tạm thời chưa cần quan tâm.”
Euler nhún vai, nhìn sang phía dưới của mình, cũng lười che giấu, cứ như cậu ta nói vậy.
“Tổng tư lệnh nói cậu về nhà cũng được nhưng xong việc phải đến thủ phủ đưa tin.” Euler nhìn Lục Tiến, dặn dò: “Đừng ở đó quá lâu, trở về giúp tôi sớm một chút.”
Lục Tiến nhướn mày cười, hai người cụng ly lần nữa.
Lúc này tiếng nhạc ngoài quảng trường tạm dừng, sau đó đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô náo nhiệt.
“Hôm nay là ngày hội để binh lính càn quét chiếm lợi phẩm, mấy cô gái trong kho hàng của lão Côn đều rất không tồi.” Euler kéo cô gái bên cạnh sờ soạng dưới đù* vài cái, cười tà mị với Lục Tiến.
Lục Tiến cười nhạo, giương mắt nhìn từ lầu hai về khoảng sân rộng cách đó không xa. Được sự đồng ý ngầm của cấp trên, ngoại trừ binh lính tuần tra ra, tất cả binh lính còn lại đều tụ tập trong sân rộng.
Sau khi rót hết vạc R*ợ*u gạo lớn, mấy trăm gã đàn ông bắt đầu hóa thân thành thú tấn công về phía mười mấy cô gái đẹp vừa vơ vét được trong sơn trại. Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô, tiếng thét nổi lên bốn phía.
Trong nháy mắt quần áo của các cô gái bị xé thành mảnh nhỏ, thân thể cũng bị vô số những bàn tay ngăm đen đè chặt lại không thể động đậy, sau khi giãy giụa không có kết quả thì chỉ ૮ɦếƭ lặng thừa nhận sự tấn công điên cuồng mà H**g phấn từ những gã đàn ông.
Có mấy cô gái xoay người muốn chạy vào rừng nhưng vừa chạy được vài bước đã bị một gã đàn ông chặn ngang nâng lên tiến vào rừng sâu, sau đó mấy gã khác cũng cười ha ha chui vào theo. Bãi đất trống to như vậy lập tức chỉ còn những cảnh man rợ.
Các chỉ huy cao đang uống R*ợ*u mua vui trên lầu đều bị cảnh tượng này K**h th**h đến nghẹt thở. Mấy gã đàn ông chiến đấu xong đều có nhu cầu cấp bách về phụ nữ để giải tỏa *** bị máu tươi K**h th**h. Mà T*nh d*c cùng giết chóc cho tới bây giờ đều là bản năng nguyên thủy nhất.
Sau vài tiếng gõ nhẹ, cửa phòng lầu hai bị đẩy ra, bốn năm cô gái trẻ đang run rẩy được đưa vào phòng. Các cô gái bị đưa đến dưới ánh đèn thủy tinh mang vẻ mặt kinh hoảng, trong đó có một cô bé mặt vẫn còn ngây thơ, đúng là Tiểu Huyên.
Sau khi người dẫn mấy cô gái vào quỳ xuống dùng giọng điệu dịu dàng giới thiệu mấy cô bé này đều là xử nữ thì không khí vốn nhiệt liệt trong phòng trở nên nóng bỏng. Một gã quan quân trung niên ngồi trong một góc không cần phụ nữ phục vụ trông thấy Tiểu Huyên thì đôi mắt âm độc bỗng lóe sáng, khuôn mặt gầy còm cũng hiện lên một nụ cười thỏa mãn, hắn ta đưa tay chuẩn bị gọi Tiểu Huyên đến bên cạnh mình.
“Nhóc, tới đây.” Lục Tiến ngoắc ngoắc Ng'n t bảo người đưa cô bé tới, sau đó chỉ vào vị trí trống bên cạnh nói: “Ngồi ở đây đi, hầu hạ anh ta cho tốt.”
“Khụ khụ khụ…” Euler nuốt ực ngụm R*ợ*u xuống sau đó ho khan, R*ợ*u cồn theo chóp mũi xông lên sặc đến mức nước hình như cũng phun ra từ lỗ mũi anh ta.
“Cậu…” anh ta nhìn về phía Lục Tiến, ánh mắt chỉ đầy một dấu chấm hỏi.
Cô bé với vẻ mặt đầy kinh hoàng trông thấy hai người không mấy xa lạ trong số những người xa lạ thì lập tức chạy vòng qua lưng cô hầu gái đến bàn của Euler, sau đó dưới ánh mắt sai bảo của Lục Tiến ngoan ngoãn rụt rè ngồi bên cạnh Euler.
Gã quan quân trung niên chậm một bước nên mi tâm hiện lên sát khí như đao, híp đôi mắt lại nhìn về phía Euler, “Euler, tôi nghĩ chắc cậu không thích thưởng thức loại này đâu nhỉ.” Hắn ta nhìn cô bé đang co lại sau lưng Euler chậm rãi lên tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam.
Một cô bé thuần khiết biết bao! Cặp mắt to như mắt nai, thanh tịnh không thấy đáy, thuần khiết động lòng người, hắn ta trông thấy mà lòng ngứa ngáy khó kìm, trong đầu hiện lên thân thể non nớt của cô bé sau khi bị lột sạch sẽ mê người cỡ nào, tiếng kêu đau đớn lại càng động lòng bao nhiêu.
“Tôi…hôm nay tôi cũng muốn thử xem sao.” Euler dùng tay xoa xoa mi tâm, giọng điệu có vẻ cứng nhắc trả lời. Dưới bàn đôi giày lính của Lục Tiến đã giẫm lên đôi chân trần của anh ta, lúc nào cũng có thể nghiền nát.
“Vậy à?” Gã quan quân trung niên có vẻ không cam lòng nhưng cấp vị khác nhau nên hắn ta chỉ có thể ám hiệu. Đợi nửa ngày mà không thấy Euler có chút ý tứ nhường lại nào nên chỉ có thể chọn một cô bé lớn hơn Tiểu Huyên một chút.
Thấy Euler lên tiếng, Lục Tiến thu chân lại, rót cho anh ta môt ly R*ợ*u.
Euler ai oán nhìn Lục Tiến, đại khái cũng đoán được Lục Tiến làm vậy là để nịnh nọt người phụ nữ của hắn. Nhưng mà tại sao phải kín đáo đưa cho anh ta chứ?! Toàn quân ai mà không biết anh ta chỉ thích loại ௱ô** to *** bự chứ?
Euler oán giận uống ly R*ợ*u Lục Tiến đưa qua, nheo mắt nghiêng đầu liếc nhìn cô nhóc phía sau lưng. Sau đó anh ta lại sửng sốt một lát. Anh ta chưa bao giờ mắt thấy một cô bé phấn điêu ngọc mài như vậy ở khoảng cách gần.
Khuôn mặt sau khi được tẩy rửa vô cùng sạch sẽ, không có bất kì phấn son nào, gương mặt tinh tế khéo léo, đặc biệt là cặp mắt to trong veo kia mang theo một chút khiếp sợ lén nhìn anh ta rồi sau đó bị dọa phải dời tầm mắt sang chỗ khác, thật là đáng yêu. Nhưng mà, dù cô bé có đáng yêu thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhóc chưa phát dục hết thôi mà!
Lục Tiến không đợi anh ta đổi ý đã ngoắc người đưa Tiểu Huyên vào thẳng phòng của Euler, việc này đã triệt để cắt đứt ý niệm trong đầu gã đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Huyên.
Euler chỉ có thể cười gượng nhận R*ợ*u mọi người mời, trong lòng đang buồn bực đến ૮ɦếƭ. Đêm nay anh ta còn đang chuẩn bị chơi song phi (2 cô cùng lúc @@), giờ lại nhét đứa nhóc này vào phòng thì anh ta còn làm ăn gì được nữa?
Sơ Vân từ từ mở đôi mắt tràn ngập sương mù ra, dụi dụi hai mắt, sau khi ngủ một giấc cơn đau đầu Tra t** cô đã mất nhưng toàn thân vẫn mềm nhũn không có sức sống. Cô cố gắng hết sức ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người trượt xuống eo, mà quần áo trên người cô không biết đã được thay bằng chiếc váy trắng bằng vải bông.
Quan sát bốn phía, một chiếc đèn tường hình dáng tinh sảo trên tường phát ra ánh sáng nhu hòa, rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay phất phới. Những tiếng động nhốn nháo xa lạ truyền đến, mà trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô.
Cô yên lặng chờ đợi nửa ngày vẫn không có ai xuất hiện, vì vậy cô bò lên khỏi sàn nhà, đôi chân nhỏ trần trụi đi tới song bảo hộ bên cửa sổ. Vừa đi đến gần song bảo hộ thì trong rừng cây cách đó không xa đã có bóng người nhúc nhích như cảnh báo cô không được lộn xộn. Sơ Vân cắn môi, chỉ có thể ngoan ngoãn quay người vào phòng.
“Cộc cộc cộc…” bên ngoài cầu thang truyền đến tiếng bước chân mất trật tự xen lẫn tiếng cười đùa của nam nữ, sau đó cửa phòng cách vách bị mở ra, tiếng cười phóng đãng của đàn ông cùng tiếng kêu yêu kiều của phụ nữ mơ hồ truyền đến từ phòng cách vách. Loại nhà sàn này bốn phía đều là gió lùa, cơ bản không hề có tác dụng cách âm gì, mà âm thanh từ phòng bên dần dần khiến cho người ta phải đỏ mặt tới tận mang tai.
Đang lúc Sơ Vân nhặt lên một tấm thảm đen định che lỗ tai mình lại thì cửa phòng bỗng bị người ta mở ra thật mạnh, một mùi rượi nồng nặc bổ nhào đến.
“Á!” Sơ Vân càng hoảng sợ hơn, sau khi thấy rõ là Lục Tiến mới thở phào, bàn tay nhỏ bé siết chặt tấm chăn cũng thả lỏng.
Nhưng Lục Tiến cũng không vào phòng ngay, hắn chỉ dựa vào vách cửa, nhìn về phía cô gái đang ôm chăn lông thật chặt. Ánh mắt kia có chút tài khí, có chút cuồng dã cùng nóng bỏng. Hơn nữa nụ cười nơi khóe miệng hắn cũng cực kì xấu xa.
Sơ Vân không hiểu điều này đại biểu cho cái gì nhưng cảm thấy dáng vẻ này cực kì đáng sợ. Cô dần dần trở nên căng thẳng bởi loại ánh mắt cùng nụ cười này.
Lục Tiến chậm rãi đi tới, chậm rãi khép cửa phòng lại. Dưới ánh đèn mờ mờ, hắn không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào cô gái của riêng một mình hắn. Khuôn mặt điển trai của hắn khẽ co lại như đang đè nén gì đó, lại vừa như đang hừng hực lên cái gì đó. Sau đó hắn từ từ *** thun trên người vứt sang bên, bước chân chầm chậm đi về phía cô gái đang lùi sát vào trong góc. Đường cong trần trụi hoàn mỹ, cường tráng lại dã tính, tràn đầy cảm giác xâm lực mãnh liệt.
Sơ Vân không phải người hiểu chuyện nhưng cũng biết hắn đang muốn gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc