Cố Chấp - Chương 25

Tác giả: Linh Lạc Thành Nê

Thay Người
Đạo diễn Vệ nhìn Tần Tuyên Tuyên gật đầu cười, có thể thấy được, bởi vì quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn, hắn đối với người như Tần Tuyên Tuyên cũng dùng một loại ánh mắt khác mà cư xử.
Tần Tuyên Tuyên cũng không có quá chú ý, cô đối với giới giải trí không tính là tìm hiểu kỹ càng, ngay cả khuôn mặt của những ngôi sao nổi tiếng hay xuất hiện trên TV cô cũng không nhớ rõ, hơn nữa còn là đang đứng trước một đạo diễn. Tuy nhiên, Đỗ Mộ Ngôn đối với bộ phim lần này rất coi trọng, chắc chắn đạo diễn được mời đến cũng không phải là một nhân vật bình thường.
Mấy người chào hỏi một chút, Tần Tuyên Tuyên chủ yếu là làm người đứng ngoài quan sát một bên lắng nghe. Chờ đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, Đỗ Mộ Ngôn còn muốn cùng đạo diễn Vệ bàn công việc, hai người rời đi trước, để Lí Thi thường xuyên đi theo bên người Đỗ Mộ Ngôn ở lại tiếp đón Tần Quốc Đống cùng Tần Tuyên Tuyên.
Đi theo Đỗ Mộ Ngôn cùng đạo diễn Vệ còn có một nhóm người trong đoàn làm phim, thấy Đỗ Mộ Ngôn trì hoãn ở lại lâu như vậy, tất cả mọi người đều nhìn ra được thái độ của hắn đối với Tần Quốc Đống rất coi trọng, bởi vậy đối với Tần Quốc Đống rất là khách sáo. Trong đó có một người thấy Tần Tuyên Tuyên tò mò quan sát xung quanh bốn phía, am hiểu nói: \'\' Nhóm diễn viên đều ở phía sau sân khấu hóa trang, Tần tiểu thư nếu có hứng thú, có thể đi tìm bọn họ chụp ảnh hoặc xin chữ kí.\'\'
Tần Tuyên Tuyên đúng là có chút tò mò đối với đoàn làm phim, nhưng lần này cô tới là thân phận trợ lý của Tần Quốc Đống, nếu tự ý rời đi thì có vẻ không tốt, hơn nữa cô đối với ngôi sao diễn viên cũng không quá quen thuộc, cho dù có diễn viên nổi tiếng đứng trước mặt, có khi cô còn không nhận ra ai với ai, vẫn là không nên để hai bên phải xấu hổ thì hơn.
\'\' Cám ơn, nhưng tôi là đi theo giáo sư Tần tới, vẫn là không nên rời đi thì tốt hơn.\'\' Tần Tuyên Tuyên cười nói.
Tần Quốc Đống liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên cười một cái, dù sao cũng là con gái mình, nhìn một cái liền nhận ra cô quả thực đối với ngôi sao không có hứng thú, nhân tiện nói: \'\' Tôi chưa để vị trợ lý gương mẫu này rời khỏi mình một phút nào, mong các vị thông cảm.\'\'
\'\'Không có việc gì, chúng tôi có thể hiểu mà.\'\' Người đề nghị đầu tiên nói.
Trong bầu không khí hài hòa này, Tần Tuyên Tuyên đi theo Tần Quốc Đống, đòng thời mở mang kiến thức đoàn làm phim là như thế nào. Tấm lều này rất lớn, bối cảnh cả bên trong lẫn bên ngoài đều có, trừ bỏ một ít đoạn phải quay ở vùng thôn quê hoang vu, thì 90% kịch bản đều được diễn hoàn toàn ở bên trong lều.
Tần Tuyên Tuyên đi một vòng theo Tần Quốc Đống, tham quan hết các bối cảnh bên trong bên ngoài, Tần Quốc Đống thỉnh thoảng chỉ ra một vài chi tiết không hợp, người phụ trách đạo cụ lập tức ghi nhớ, đồng thời sắp xếp người đi sửa đổi. Bởi vì Đỗ Mộ Ngôn ở nơi đông người biểu hiện đối với Tần Quốc Đống rất coi trọng, nên không ai dám khinh thường ông.
Cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có gì sơ suất, nhóm diễn viên cũng đã hóa trang xong, có thể bắt đầu chính thức khởi động máy.
Nói là trợ lý, nhưng hiểu biết của Tần Tuyên Tuyên đối với chuyên ngành này một chút cũng không biết. Trên thực tế cô không biết phải giúp gì, bởi vậy lúc Tần Quốc Đống đứng bên cạnh đạo diễn cùng đạo diễn bàn bạc thảo luận nghiên cứu, ngoại trừ thỉnh thoảng đưa nước cho ba, thời gian khác cô đều ngồi yên ở một bên xem bọn họ diễn.
Bộ phim truyền hình này quả nhiên rất hay, nam nữ diễn viên chính là thần tượng đang nổi hiện giờ, trai tài gái sắc, diễn xuất lôi cuốn, Tần Tuyên Tuyên đã từng nhìn thấy bọn họ trên TV. Mà diễn viên phụ được mời đến cũng không phải nhân vật bình thường, có vài người là diễn viên gội cạo trong ngành điện ảnh mà cô nhìn thấy từ khi còn bé. Bộ phim như vậy, đội ngũ diễn viên nổi bật như vậy chính là điều thu hút khán giả.
Mà Đỗ Mộ Ngôn, sau khi cô cùng ba chạm mặt một lần, dường như hắn có việc gì đó, cũng không thấy lại xuất hiện.
Ngồi một bên xem diễn, Tần Tuyên Tuyên có chút không phúc hậu phát hiện, cô thích nhất là xem những cảnh NG ( not good) của bọn họ, nếu không phải là quên kịch bản, thì cũng là sai lời thoại, mỗi lần có những cảnh như vậy thực không biết nên khóc hay cười.
Có một lần cô đem nước cho Tần Quốc Đống, Đỗ Mộ Ngôn đã qua đây, không khí lúc ấy của cả đoàn đều thay đổi, có cảm giác giống như gấu đang đến mọi người mau giả ૮ɦếƭ ( mèo: thím tác giả giả à, thím so sánh cái kiểu gì thế? Tác giả: đừng để ta phải cắt truyện! ) Chỉ có Tần Tuyên Tuyên, Tần Quốc Đống cùng đạo diễn Vệ thời điểm ở trước mặt Đỗ Mộ Ngôn đều có biểu hiện bình thường, khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, từng nghe qua truyền thuyết về người đàn ông này, bây giờ lại được tận mắt chứng kiến bộ dáng nghiêm nghị đó.
Đỗ Mộ Ngôn tỏ ý rằng chính mình bận quá, ý tứ là suy nghĩ không chu đáo, Tần Quốc Đống tỏ vẻ không có gì, mà đối với Tần Tuyên Tuyên đứng cạnh Tần Quốc Đống, Đỗ Mộ Ngôn giống như là không nhìn thấy, một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua.
Sau khi biểu đạt lời xin lỗi, Đỗ Mộ Ngôn cũng không để cho tổ công tác phải chậm trễ công việc, vôi vàng rời đi, trước khi đi hắn vẫn không nhịn được nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không để cho người khác phát hiện.
ThichTruyen.VN
Đỗ Mộ Ngôn vừa đi, không khí hiện trường lập tức được thả lỏng, Tần Tuyên Tuyên đứng một bên nhìn nhóm diễn viên diễn, nhớ lại xem mình đã từng xem qua bộ phim nào của diễn viên này chưa.
\'\' Cô tên là Tần Tuyên Tuyên đúng không ? \'\' Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói dễ nghe. Ngay sau đó, cô cảm nhận được bên cạnh có người ngồi xuống.
Tần Tuyên Tuyên di chuyển về nơi phát ra tiếng, nghiêng đầu nhìn qua. Người tới vẫn mặc trang phục biểu diễn, bộ dạng rất dễ nhìn, diễn vai một công tử cao quý, phối hợp với đôi mắt hoa đào của hắn giờ phút này nụ cười tươi rói trên khuôn mặt, thật đúng là rất phong độ. Tần Tuyên Tuyên nhớ tới hình như bản thân đã từng nhìn thấy bôn phim của diễn viên này, còn không chỉ một lần, nhưng có lẽ bởi vì vai diễn của hắn đều là vai phụ, cô không nhớ ra tên của hắn, giờ phút này cô không khỏi có chút xấu hổ.
\'\' Đúng vậy, tôi là trợ lý của giáo sư Tần\'\' Tần Tuyên Tuyên đáp.
Vu Lương mỉm cười: \'\' Có thể nhìn ra được, tiểu thư Tần Tuyên Tuyên cùng giáo sư Tần đều giống nhau, có được khí chất học giả vô cùng riêng biệt.\'\'
\'\' Cám ơn, anh quá khen.\'\' Tần Tuyên Tuyên cười đến cứng đờ cả khuôn mặt, đối phương xem chừng cũng không muốn tự giới thiệu về mình, hiển nhiên rất tự tin về việc cô có thể nhận ra hắn, nhưng cô thật sự không biết hắn là người nào, nếu như bây giờ hỏi, có thể hay không làm tổn thương lòng tự tôn của hắn?
Biểu tình Tần Tuyên Tuyên cứng ngắc, nhưng ở trong mắt Vu Lương lại trở thành cô lần đầu tiên tiếp xúc với ngôi sao gần như vậy nên khẩn trương, nụ cười của hắn lại càng sâu.
Vừa rồi tất cả mọi người đều thấy được, Đỗ tổng đối với giáo sư Tần tương đối khách khí, cũng có lời đồn rằng, giáo sư Tần được Đỗ tổng \'\'ba lần mời đến\'\', theo như biểu hiện hôm nay của Đỗ tổng, lời đồn này rất có thể là thật. Mà vừa rồi trong khi Đỗ tổng cùng giáo sư Tần gặp mặt, hắn vẫn âm thầm ở bên cạnh quan sát, xác định Đỗ tổng đối với vị trợ lý giáo sư này không có hứng thú, nên hắn mới lại đây. Chỗ giáo sư Tần hắn không nói cái gì, nếu có thể cùng trợ lý giáo sư Tần có được quan hệ tốt, có thể cũng có ích cho con đường diễn viên sau này của hắn. Với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, cô gái này tương đối dễ nhìn, bề ngoài nhìn qua như là cấm dục, thật ra bên trong nội tâm lại vô cùng lẳng lơ, đặc biệt là khi còn đối mặt với một ngôi sao trên đỉnh cao như hắn.
\'\' Tiểu thư Tuyên Tuyên.....cô không ngại nếu tôi gọi cô là Tuyên Tuyên chứ? Dù sao gọi như vậy tương đối thân mật. Cô cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Mạn Địch, nhóm diễn viên đều gọi tôi như vậy.\'\' Vu Lương nở nụ cười sáng lạn, bày ra mị lực vô hạn của mình.
Người này từ đầu đến giờ đều khiến cho cô không được thoải mái, nếu như đây là diễn viên cô biết thì có thể cô sẽ bắt chuyện vài câu, nhưng đối phương lại hoàn toàn là người xa lạ, cô thật sự không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào.
\'\' Được.......\'\' Tần Tuyên Tuyên miễn cưỡng cười, \'\' Phần diễn của anh rất nhanh sẽ đến đi? Có muốn chuẩn bị trước hay không?\'\'
\'\' Không sao, lời thoại tôi sớm đã học thuộc. Hơn nữa, vai diễn của tôi còn lâu mới xuất hiện.\'\' Vu Lương giống như nghe không ra ý tứ tiễn khách trong lời nói của Tần Tuyên Tuyên, tiếp tục cười nói.
Tần Tuyên Tuyên không có biện pháp, chỉ có thể mạnh mẽ xốc lại tinh thần, nói chuyện có lệ với Vu Lương, nhưng không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm giác như có một ánh nhìn sắc bén ở sau lưng đang dõi theo.
Một lúc lâu sau, khi mà Vu Lương tự cảm thấy đã tạo được thiện cảm rồi, vừa đúng lúc màn tiếp theo đến lượt hắn diễn thì mới đứng dậy rời đi, trước khi đi cũng không quên giao hẹn với Tần Tuyên Tuyên, khi nào hắn diễn xong,hắn mời cô đi uống nước. Không đợi Tần Tuyên Tuyên từ chối, hắn đã rời đi, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể đau khổ suy nghĩ tìm lý do từ chối.
Vu Lương đi rồi, Tần Tuyên Tuyên mới bắt đầu lật xem danh sách diễn viên, lúc này mới phát hiện, hóa ra Vu Lương là nhân vật số hai,trong phim xem như là đại ân nhân của huynh muội Tần gia, cuối cùng cũng là lấy được Tần tiểu muội.
Không ngờ tới chính là, vừa mới diễn xong, người mà mọi người nghĩ rằng đã sớm rời đi Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa sắc mặt vô cùng âm trầm, cũng không biết là người nào to gan lớn mật dám chọc giận hắn. Hết lần này tới lần khác Đỗ Mộ Ngôn căn bản giống như không biết sự xuất hiện của mình mang đến bao nhiêu áp lực tâm lý cho mọi người, đứng ở phía sau đạo diễn Vệ, bộ dạng áp bức của hắn nhìn mọi người còn hơn cả những cảnh NG.
\'\' Đạo diễn Vệ, đổi hắn. \'\' Sau một cảnh NG nữa, ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn lúc này đang nhìn Vu Lương diễn sai, lạnh như băng.
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ở buổi tuyển chọn diễn viên, Đỗ Mộ Ngôn không phải vẫn luôn không có ý kiến gì sao? Như thế nào hiện giờ.....Mà Vu Lương bị chỉ đích danh không biết tai bay vạ gió thế nào, như bị sét đánh cứ đứng im tại chỗ.
\'\' Đỗ tổng, điều này cũng không hay cho lắm.\'\' Đạo diễn Vệ khuyên nhủ, \'\' Ngày đầu tiên diễn, bọn họ vẫn chưa hiểu rõ, không có biện pháp nhập tâm vào vai diễn cũng là bình thường, diễn vài ngày nữa là tốt rồi.\'\'
\'\' Đối với người khác, ông lãng phí ít hay nhiều cuộc phim tôi không quan tâm, nhưng hắn phải rời khỏi tổ làm phim.\'\' Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn nghiêm túc nói.
Đạo diễn Vệ tuy dưới tình huống bình thường không sợ Đỗ Mộ Ngôn, nhưng lúc này hắn lại biểu hiện rõ vẻ không hài lòng đối với Vu Lương,ông cũng không muốn gặp phải xui xẻo. Tuy nói vai diễn của Vu Lương cũng rất quan trọng, có thể đầu tư diễn viên cùng đội ngũ nhân viên như này, muốn tìm diễn viên cũng không khó, hiện tại cũng chỉ mới bắt đầu quay, không cần phải vì một diễn viên nho nhỏ mà đắc tội Đỗ tổng, có trách chỉ có thể trách Vu Lương không biết làm sao mà lại chọc giận tới Đỗ tổng.
Suy nghĩ xong, đạo diễn Vệ trong chớp mắt nói với mọi người: \'\' Chúng ta trước tiên quay tiếp.\'\'
Quy một hồi, cũng không thấy có phần diễn của Vu Lương.
Đối với triển khai như này, mọi người tuy rằng đều mạc danh kỳ diệu ( không hiểu ra làm sao), nhưng không ai muốn lại trở thành một Vu Lương thứ hai nữa, vì vậy chỉ có thể thận trọng dè dặt làm tốt việc của chính mình, miễn cho lại bị Đỗ tổng nhìn trúng.
Mắt thấy Đỗ Mộ Ngôn xoay người phải đi, Vu Lương vội vàng chạy đến hỏi, lại bị Lý Tái khách khí kiên quyết ngăn lại, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn rời đi, đem một trận oan ức cùng mờ mịt nuốt lại trong bụng. Bên ngoài đồn đại, Đỗ Mộ Ngôn hỉ nộ vô thường, quả nhiên là sự thật!
Ai cũng không biết, giờ phút này Đỗ Mộ Ngôn cũng là một bụng tức giận không có chỗ phát tiết. Vốn hắn nghĩ sau khi đuổi Tống Kì đi rồi, tiếp đó theo đuổi Tuyên Tuyên chỉ còn là vấn đề thời gian, không nghĩ tới có kẻ dám can đảm có chủ ý lên người Tuyên Tuyên! Thời điểm nhìn thấy tên đó cố ý ngồi bên cạnh cô, hắn hận không thể *** kẻ đó. Nếu ngay cả hắn cũng không thể quang minh chính đại ngồi cạnh cô, cùng cô trò chuyện vui vẻ, vậy thì kẻ khác dựa vào cái gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc