Cô Cảnh Sát Đáng Yêu - Chương 05

Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

Bắt Đầu Thực Tập

Từ năm chín mươi bảy Lộ Phi Nhi đã bắt đầu xa nhà, đến bây giờ đã qua rất nhiều năm, trong khoảng thời gian này chỉ trở về nhà được vài lần, có đôi khi bố mẹ nhớ cô thì đến trường học thăm cô, sẵn tiện ở lại mấy ngày. Lâu rồi không về, mọi thứ trong nhà cũng thay đổi rất nhiều, thậm chí một số cô chú còn không nhận ra cô, vô tình gặp nhau trên đường đều thảo luận xôn xao, đây là con cái nhà ai, dáng vẻ Lộ Phi Nhi xinh đẹp, đi ra cửa hàng mua một ít đồ cũng có thể bị một số thanh niên đến bắt chuyện.
Một buổi sáng nọ, khi mặt trời còn chưa lên cao, một mình Lộ Phi Nhi đến thăm trường học cũ, hiện tại trường học đã nghỉ hè, nên không không có người. Đi đến phòng học cũ, vẫn giống như trước kia. Chỉ có con người là thay đổi, những cây liễu chung quanh trường cũng đã cao hơn rồi. Trở lại nơi đây, nhìn toàn cảnh nơi này, Lộ Phi Nhi lại nhớ đến chuyện quá khứ, nhớ đến người cô yêu, nhớ đến quan hệ cố chấp, cũng nghĩ tới những tổn thương mà mình đã từng chịu đựng. Trong lòng lại càng trở nên nặng nề, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Về đến nhà, trong lòng Lộ Phi Nhi cũng không tốt hơn mấy, giữa trưa cô nhận được một cuộc điện thoại, đã lâu rồi không liên lạc, cô cũng chưa từng cho Nhậm Hồng biết số điện thoại của cô mà, không biết làm sao cô ấy có thể biết được.
“Phi Nhi, cậu về lúc nào vậy?” Tâm trạng của Nhậm Hồng có vẻ rất vui mừng
“Mới về hôm qua, làm sao cậu biết số điện thoại nhà mình?” Lộ Phi Nhi hơi bất ngờ.
“Là do mình hỏi thăm nên biết được, sao lâu rồi cậu không liên lạc với mình vậy hả? Cậu thật sự là người không có lương tâm!” Nhậm Hồng nói giọng trách cứ, thậm chí còn mang theo tiếng khóc.
“Ha ha, cậu thế nào rồi? Có khỏe không?” Sau đó Lộ Phi Nhi có nhận được vài bức thư của Nhậm Hồng, ở trong thư Nhậm Hồng cũng có đề cập đến một ít vấn đề của Nhậm Vĩ, chỉ có điều Lộ Phi Nhi thật sự không muốn biết những chuyện có liên quan đến Nhậm Vĩ, cho nên cô cũng không gửi thư trả lời, không phải cô vứt bỏ bạn bè, mà chỉ là nếu liên lạc với Nhậm Hồng thì nhất định sẽ va chạm đến Nhậm Vĩ, cho nên cô lựa chọn trốn tránh.
“Mình vẫn khỏe, được rồi, lát nữa mình sẽ qua tìm cậu. Cậu nhớ chờ mình đấy!” Nhậm Hồng dặn đi dặn lại, cô cũng hiểu tại sao Lộ Phi Nhi lại không liên lạc với mình.
“Được.” Lộ Phi Nhi để điện thoại xuống, thở dài, xem ra hôm nay lại dây dưa với vết thương cũ rồi.
Không bao lâu sau, Nhậm Hồng đã đến rồi, bạn bè lâu rồi không gặp nên hai người đều rất vui mừng, hỏi thăm tình hình ở trường học của nhau, sau đó, Nhậm Hồng liếc mắt nhìn Lộ Phi Nhi một cái, im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Cậu có biết một người tên là Ninh Vệ Đông không?”
“Ai? Ninh Vệ Đông? Làm sao cậu biết cậu ta?” Lộ Phi Nhi thật sự hoảng sợ, làm sao cô ấy có thể biết cậu ta? Chuyện này đã truyền đi xa như vậy sao?
“Cậu ta đến trường học của bọn mình tìm Nhậm Vĩ.” Nhậm Hồng vừa nói vừa xem phản ứng của Lộ Phi Nhi.
“Cậu ta đi tìm Nhậm Vĩ? Cậu ta đi tìm Nhậm Vĩ làm gì?” Từ trước đến giờ Lộ Phi Nhi chưa từng luốn cuống như vậy, cảm giác tức giận như muốn điên lên rồi.
“Cũng không có gì. Chỉ là gặp mặt hỏi Nhậm Vĩ, hai người các cậu có quan hệ gì? Quen nhau bao lâu, tới trình độ nào? Uhm… Thái độ hơi ***, cũng có thể nói là đe dọa cũng được.” Nhậm Hồng cố gắng nói hết không sai một chút nào.
Sắc mặt Lộ Phi Nhi rất khó coi, kỳ thực quan hệ giữa cô và Nhậm Vĩ trong sáng như nước, mặc dù tình cảm của bản thân sâu đậm vô cùng, nhưng mà bản thân mình lại là nguyên nhân khiến cho Nhậm Vĩ bị đe dọa, trong lòng cô thật sự rất áy náy. Cô thật muốn khóc mà, cái tên Ninh Vệ Đông này, có ૮ɦếƭ cũng sẽ không cùng với cậu ta.
“Không có động tay động chân gì chứ?” Hiện giờ trong lòng Lộ Phi Nhi rất loạn, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không quá tệ.
“Hình như vẫn chưa có động thủ, nhưng mà cũng không vui vẻ gì.” Nhậm Hồng cũng không biết phải hình dung như thế nào, mâu thuẫn thì có nhưng vẫn chưa đến mức phải đánh nhau.
“Còn Nhậm Vĩ thì sao? Chắc cậu ấy rất tức giận phải không? Tự dưng lại bị tai bay vạ gió như vậy, mình thành thật xin lỗi.” Lộ Phi Nhi rất oán trách Nhậm Vĩ, nhưng bây giờ bởi vì bản thân mình mà hại người khác bị quấy rầy, Lộ Phi Nhi vẫn cảm thấy rất áy náy.
“Thực ra, theo lý thuyết, bọn họ không đến mức xảy ra mâu thuẫn.” Nhậm Hồng nói xong nhìn Lộ Phi Nhi, rất rõ ràng là câu nói có hàm ý khác.
“Có ý gì?” Tròng mắt Lộ Phi Nhi híp lại hỏi
“Ý nghĩa là… Phi Nhi, Nhậm Vĩ và Cao Nham kia đã chia tay rồi, thật ra anh ấy vẫn còn nhớ đến cậu.” Nói tới chỗ này, mày Lộ Phi Nhi nhíu lại càng chặt, Nhậm Hồng tiếp tục nói: “Bởi vì anh ấy còn nghĩ đến cậu cho nên mới xảy ra mâu thuẫn với cái tên Ninh Vệ Đông kia.”
“Ý cậu muốn nói là gì?” Lúc này trong lòng Lộ Phi Nhi dường như đã ngộ được cái gì đó rồi.
“Mình muốn nói, Nhậm Vĩ vẫn còn nhớ đến cậu. Mình nghĩ cậu cũng không quên được anh ấy đúng không?” Nhậm Hồng không phải là người nhiều chuyện, giữa chuyện tình cảm này của Lộ Phi Nhi và Nhậm Vĩ, cô cũng đau lòng cho Lộ Phi Nhi, cô hy vọng đoạn tình cảm sâu sắc của Lộ Phi Nhi có thể được đáp lại.
“Nhậm Hồng, không cần nói nữa, nếu muốn tiếp tục làm bạn tốt của mình, thì đừng nói chuyện này nữa. Bát nước đã đổ đi rồi sẽ không bao giờ hốt lại được, cái gì đã trôi qua thì sẽ không quay về được nữa.” Suy nghĩ của Lộ Phi Nhi cũng động một chút, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, nếu như bọn họ đang yêu mà gây gỗ rồi chia tay, thì cô còn có thể suy xét mà nối lại, nhưng mà bọn họ không phải như vậy.
“Là bởi vì Nhậm Vĩ phản bội cậu hả? Cậu không thể tha thứ cho anh ấy được sao?” Nhậm Hồng có thể hiểu được sự lựa chọn của Lộ Phi Nhi, bất kể một người phụ nữ có tôn nghiêm nào, cũng đều sẽ không quay lại, nhưng mà đối với một cô gái thầm mến một người con trai đến tám năm, thì cho đoạn tình cảm này một cái công bằng, cũng không phải là không được.
“Không phải là không thể tha thứ, mà là mình không thể nào chấp nhận một tình yêu có lẫn tạp chất được. Không cần phải nói nữa.” Lộ Phi Nhi kiên định nhìn Nhậm Hồng, để cho cô biết thái độ dứt khoát của mình.
Đợi đến khi Nhậm Hồng rời khỏi, Lộ Phi Nhi thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn cô, “Mẹ đã nghe hết rồi à?” Ở cái tuổi này, cô cũng không sợ mẹ sẽ trách cứ cô nữa.
“Lúc trước mẹ đã biết rồi, mẹ nghĩ cũng chỉ có con mới cảm thấy người khác không biết thôi! Nhưng mà mẹ tin tưởng con có khả năng có thể giải quyết tốt chuyện của mình, từ nhỏ con đã như vậy rồi, vĩnh viễn biết được bản thân mình muốn gì.” Vu Diễm Hoa nói xong, xoay người đi ra ngoài, bây giờ, điều con gái cần chính là yên tĩnh một mình.
Lộ Phi Nhi đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình đã tốt hơn một chút, cô chưa từng nghĩ đến, mẹ cô lại hiểu rõ về cô như vậy, cái gì bà cũng biết nhưng lại lựa chọn im lặng, bởi vì bà tin tưởng cô, lời nói của bà khiến cho Lộ Phi Nhi có thêm động lực, cô cũng học tin tưởng bản thân mình.
Tâm tình Lộ Phi Nhi thấp thỏm không yên, đi đến đơn vị báo danh, lãnh đạo chịu trách nhiệm đón tiếp cô tên là Vương Hải Đông, chức vụ là Phó Cục Trưởng, như vậy xem như đã cho cái danh hiệu sinh viên thực tập của cô một cái mặt mũi rất lớn rồi. Lãnh đạo giao cô cho một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ của cô ấy rất đặc biệt, ánh mắt hẹp dài, đôi môi mỏng, dáng vẻ nhìn qua rất nghiêm túc.
“Tiểu Lộ à! Đây là nhân viên tổ kỹ thuật tên Phương Mẫn, trước hết cô hãy theo cô ấy đi, có cái gì không hiểu thì hỏi cô ấy.” Phó Cục trưởng Vương Hải Đông không cao, nhưng lại rất vạm vỡ, nói chuyện cũng rất hòa nhã, nhưng Lộ Phi Nhi vẫn cảm thấy rất áp lực.
“Xin chào, chị Phương.” Lộ Phi Nhi cố gắng để bản thân tỏ ra ung dung một chút.
“Hả… Xin chào, đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn cô đi làm quen với môi trường làm việc một chút.” Theo thói quen, Phương Mẫn đánh giá cô sinh viên thực tập này khiến cho người ta cảm giác được là một cô gái rất dễ chịu, sau đó, cô nói với Phó cục trưởng, “Sếp, tôi dẫn người đi đây.”
“Được rồi, Tiểu Lộ, nhớ học thật tốt cùng Phương Mẫn đấy! Trình độ làm việc của cô ấy trong cục chúng ta rất xuất sắc!” Phó Cục trưởng Vương ra hiệu bảo các cô có thể đi.
“Thật sao? Nếu Sếp biết trình độ làm việc của tôi rất tốt thì đến lúc trả lương nhớ đừng quên tăng thêm một chút nha!” Phương Mẫn nói lời trêu chọc xong, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ rất nghiêm túc, Lộ Phi Nhi nhận ra dường như Phương Mẫn cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của cô vậy.
“Phòng kỹ thuật của chúng ta ở tầng năm, cùng tầng với đội cảnh sát hình sự, bình thường chúng ta cùng làm việc chung với bọn họ, sau này em sẽ biết, có thời gian rảnh rỗi chị sẽ dẫn em đến chỗ bọn họ dạo một vòng, nhưng mà em phải cẩn thận, chỗ đó của bọn họ toàn là sói thôi.” Phương Mẫn vừa dẫn Lộ Phi Nhi vào thang máy, vừa giới thiệu không ngừng, Lộ Phi Nhi cũng chỉ có thể trả lời qua loa.
Lộ Phi Nhi mơ mơ màng màng theo cô ấy vào phòng làm việc, đây là một văn phòng rất lớn, bên trong khắp nơi đều là chai lọ, còn có các loại dụng cụ xét nghiệm, hiện tại còn có thêm ba người.
“Lão Hoàng, có người mới đến.” Phương Mẫn nói với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
“À… Tới rồi à. Xin chào, tôi là Hoàng Chiêm Quân, là người phụ trách ở đây.” Hoàng Chiêm Quân đi đến trước mặt Lộ Phi Nhi, dáng vẻ rất ôn hòa.
“Xin chào, tôi tên là Lộ Phi Nhi, được phân công đến đây để thực tập, mong được chỉ bảo nhiều hơn.” Trong lòng Lộ Phi Nhi vẫn còn rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô tham gia làm việc, quan hệ với đồng nghiệp nhất định sẽ không giống với ở chung với bạn học hồi trước.
“Ha ha, đương nhiên rồi. Này, hai người mau tới đây.” Hoàng Chính Quân vừa cười vừa kêu hai người đang làm việc tới.
“Ôi, người đẹp. Nơi này của chúng ta đã lâu rồi vẫn chưa gặp được người đẹp đấy.” Người bên cạnh Phương Mẫn nói, anh ta tên là Thôi Phong, Lộ Phi Nhi nhìn anh ta đeo mắt kính, dáng vẻ rất lịch sự, nhưng lời nói ra lại rất khác biệt.
“Xin chào.” Lộ Phi Nhi cười thoải mái.
“Oa! Tiếng nói cũng dễ nghe như vậy.” Thôi Phong trêu chọc nói, Hoang Chiêm Quân đứng bên cạnh cũng cười ha ha.
“Được rồi. Mau đi làm việc đi.” Phương Mẫn xua đuổi anh đi làm việc, giải vây cho Lộ Phi Nhi, nhưng vẫn còn có một người mãi vẫn không động đậy, Phương Mẫn đành phải kêu một tiếng, “Trì Ba, mau qua đây, nhanh lên!”
“Tên tiểu tử này là như vậy, trong lúc làm việc là không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa.” Hoàng Chiêm Quân giải thích, Lộ Phi Nhi nhìn qua, đó là một người rất trầm lặng, anh ta cũng đi tới trước mặt, nhìn thấy Lộ Phi Nhi thì nhất thời sửng sốt, căn bản là anhnkhông để ý ở đây có người mới tới.
“Xin chào, tôi là Trì Ba, chào mừng cô.” Cuối cùng Trì Ba cũng vươn tay ra bắt tay chào hỏi với Lộ Phi Nhi, chỉ có điều hành động này mấy người trước không làm, Lộ Phi Nhi cũng vươn tay ra.
“Chúng ta vẫn còn chưa bắt tay nha!” Thôi Phong cũng bước tới, muốn bổ sung thêm tiết mục còn thiếu, nhưng đã bị Phương Mẫn đẩy qua một bên.
“Tiểu Lộ, cô vừa mới tới, đầu tiên hãy làm một số công việc đơn giản trước đi. Tới đây, cô xem cái này cô có làm được không.” Hoàng Chiêm Quân dẫn Lộ Phi Nhi đến trước bàn làm việc, xắp xếp công việc cho cô. Chính là phân loại dấu vân tay, trong vi tính của bọn có cài đặt hệ thống phân biệt dấu vân tay.
Bình thường mọi người chỉ có thể phân biệt được hai loại vân tay đó là vòng cung hình lều và vòng xoáy. Nhưng hệ thống tự động này có thể phân biệt được năm loại vân tay, đó là: Vòng cung, vòng tròn bên trái, vòng tròn bên phải, vòng đầu nhọn và vòng xoáy.” Mục đích phân loại vân tay chủ yếu là thuận lợi quản lý số lượng, cũng giảm bớt không gian tìm kiếm.
Công việc này đối với Lộ Phi Nhi mà nói thì vô cùng đơn giản, lúc còn ở trường học, cũng từng tiếp xúc với máy tính, hơn nữa thành tích cũng không tệ, đối với hệ thống hoàn toàn đổi mới này, tuy cô chưa hiểu thông thạo lắm nhưng tuyệt đối là không thành vấn đề.
“Tiểu Lộ à, trước hết cô cứ làm cái này đi, đây là vụ án của Lý đội trưởng đang làm, yêu cầu rất gấp, lát nữa tôi sẽ đối chiếu cho cô.” Hoàng Quân Chiêm đưa cho Lộ Phi Nhi một chồng tài liệu, nhìn độ dày này, Lộ Phi Nhi hoài nghi, vị sếp này không phải là người khiến người khác yêu thích mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc