Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 97

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

“Thiên Ưng, Thủ tướng bên kia, em thấy hồi hộp quá.” Hiện tại tim cô đạp nhanh quá mức cho phép, ngay lúc này những nhân vật lớn trong giới chính trị đang cách cô không xa, đương nhiên tim cô đập đập liên hồi rồi.
“Vậy em gặp họ là khẩn trương? Còn gặp anh cũng khẩn trương chứ?” Nét mặt của anh phủ lên đầy tà mị, để trả lời vấn đề này cô cần phải cân nhắc nhiều hơn.
“Dĩ nhiên, gặp anh khẩn trương rồi.” Trước kia cứ gặp anh là căng thẳng, bây giờ gặp Thủ tướng là căng thẳng, hì hì.
“Bảo bối, trước tiên em chờ anh ở đây nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Nhẹ gật đầu, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Lúc phục vụ đi ngang qua, cô đưa tay vừa định lấy một ly đồ uống, nhưng một người đàn ông vẻ ngoài hiền lành cầm ly đồ uống lên trước cô.
Cô ngây ra một lúc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, oa, người đàn ông này!!! Đẹp trai quá! Quả thực so với Dạ Thiên Ưng chẳng phân biệt được cao thấp, duy chỉ khác biệt là so với Dạ Thiên Ưng thì lớn tuổi hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng thành thục hơn rất nhiều rất nhiều.
“Cho cô.” Người đàn ông hòa nhã cười đem ly nước trái cây cầm trong tay đưa cho cô.
Vì sao ông ta đưa cho mình ly nước trái cây? Sau khi nhận cô khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Cám ơn.”
Tròng mắt của người đàn ông vẫn liên tục chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô lúng túng quan sát bản thân từ trên xuống dưới, chẳng lẽ mình mặc quần áo có chỗ nào không khéo sao? Vì sao ông ta lại nhìn chằm chằm vào mình?
“Cô tên là gì vậy?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp vô cùng phong phú giàu biểu cảm. 14967626
“Tôi tên là Ngô Hiểu Dao.”
Đôi mắt có thần của người đàn ông lóe lên sáng lên rồi hạ xuống, đôi mắt vốn dịu dàng lại càng thêm nhu hòa hơn: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“18 tuổi ạ.”
“18 tuổi ư.” Đôi mắt của người đàn ông dường như đắm chìm trong hồi ức vô tận, giọng nói có lẫn thở dài, trên khuôn mặt phủ lên chút dịu dàng mỉm cười: “Đang đi học sao?”
Cô có chút tò mò, vì sao người đàn ông này hỏi cô nhiều chuyện như vậy chứ? Cô mỉm cười, gật đầu: “Vâng.”
“Bố của cô tên là gì? Có lẽ tôi sẽ biết.”
Bố ư?
Ha ha, cô đâu có bố! Cô chỉ nghe nói bố cô muốn làm chính trị, nhưng là ai, từ đầu đến cuối cô không dám hỏi mẹ.
Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau cũng đã đủ rồi, đối với người cha đã có vợ kia, cô không muốn hận ông ta, cũng không muốn trách ông ta, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tìm kiếm bố của cô!
“Qua đời rồi ạ.”
Người đàn ông bất đắc dĩ cười, đưa bàn tay to sờ lên hai gò má mịn màng của cô.
Cô hoảng hốt từng bước lui về phía sau, mắt hơi nhíu lại, là sói già háo sắc sao? Thật là, nhìn thế nào cũng giống soái ca, có khí chất cũng đều tùy tiện như vậy sao? Chưa nói đến hai câu mà đã động tay động chân rồi?
Người đàn ông xấu hổ thu tay về, từ trên áo móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô: “Hiểu Dao, từ nay về sau nếu như có gì cần giúp đỡ từ phía tôi thì cô hay gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Nhận lấy tấm danh thiếp, cô nhìn kỹ một chút, đây……
Người đứng thứ hai trong giới chính trị Tiếu cục trưởng!
Không thể nào!
Người nuôi dưỡng Tiếu Thiên Dạ?
“Tiếu Cục trưởng.” Dạ Thiên Ưng đột nhiên đi tới bên cạnh cô, đưa tay ôm vòng eo mảnh mai của cô, từ xa thì anh đã nhìn thấy nhất cử nhất động của cô và Tiếu Cục trưởng rồi.
“Ha ha, Thiên Ưng là bạn trai của Hiểu Dao sao?” Tiếu Cục trưởng ôn tồn hỏi anh.
Anh khẽ mỉm cười, quả quyết gật đầu.
Vào thời điểm nhà anh cháy bố mẹ mất, khi đó Tiếu Cục trưởng vẫn còn là một công chức bình thường, ông ta đã đích thân hỏi thăm tình hình nhà anh, hơn nữa còn hi vọng nhận nuôi ba anh em các anh.
Khí phách có chút cố chấp của anh lúc ấy liền nhẹ nhàng từ chối, mang theo em trai không biết gì về cuộc sống, mà Tiếu Dạ Thiên ngay cả do dự cũng chưa từng do dự liền theo Tiếu Cảnh Ti. 10nlk.
Đối với vị Tiếu Cục trưởng đang ở trước mắt này anh cũng không oán hận, trái lại còn có vài phần kính trọng nữa.
Nhưng Tiếu Cục trưởng lại có hành động thân mật với Ngô Hiểu Dao, làm cho anh cực kỳ tức giận!
“Thật không nghĩ tới, sau mười mấy năm gặp lại cậu lại là Chủ tịch công ty Khóa Quốc.” Nghe được ý tứ trong lời nói của Tiếu Cục trưởng, cô cảm giác họ dường như rất quen thuộc.
“Ngài cũng thế, đã là Cục trưởng.”
“Thiên Ưng, Hiểu Dao có số điện thoại của tôi, cậu có thời gian gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn hẹn mình cậu nói một số chuyện.”
“Vâng”
Mắt của ông ta lại nhìn về phía Ngô Hiểu Dao, trong hai tròng mắt vẫn tràn ngập nhu hòa và dịu dàng như cũ, ông ta mỉm cười với cô, quay người rời đi.
Gương mặt Dạ Thiên Ưng vốn đang treo nụ cười trong nháy mắt đã chuyển thành nụ cười tà mị: “Ôi chao, anh chỉ là vắng mặt một hồi với bản lĩnh, em đã dụ dỗ một người?”
“……” Hừ, cũng chỉ đành im lặng để Dạ Thiên Ưng nói như vậy, nhưng mà cái ông Tiếu Cục trưởng kia cũng thật sự rất kỳ quái, lúc nhìn cô cũng có thể đem cô xem như là vật nhỏ rồi.
“Đi ૮ɦếƭ đi, em không có dụ dỗ người đâu.”
Nghe lời nói hợp tình hợp lý kia của cô, anh thoáng nhìn xung quanh, bàn tay to ôm eo cô di chuyển một chút quét lên trên lưng mịn màng của cô: “Đều bị người ta bắt được vật chứng ,còn muốn phủ nhận sao?” Anh cười tà mị, có áo choàng che đậy bên ngoài bàn tay to suôn sẻ vòng qua tấm lưng bong mịn của cô # đã che giấu #.
Toàn thân cô cứng ngắc một chút, hai gò má phủ ửng hồng, nhìn thoáng qua xung quanh, nhỏ giọng cầu xin: “Thiên Ưng, đừng làm loại chuyện như vậy ở chỗ này.” Xung quanh đều là quan chức, anh lại dám ở đây sao? ?
# đã che giấu #
Xung quanh đây quan chức đều đứng ở cửa nói chuyện phiếm, hoàn toàn sẽ không chú ý tới cảnh tượng mờ ám nơi hẻo lánh này, hơn nữa trên người cô mặc một chiếc áo choàng ngắn, anh càng có thể làm gì tùy thích.
# đã che giấu # tại buổi khiêu vũ như thoi đưa bị anh vuốt ve, cô do căng thẳng mà vẻ kiều mỵ hoàn toàn lộ ra trên mặt.
# đã che giấu # cô cắn môi dưới, cả người hơi dựa vào trong *** anh: “Cầu xin anh đấy, không nên làm loại chuyện như vậy.”
“Bảo bối.” Cái âm thanh kia của anh trầm thấp mà mê hoặc lòng người nhẹ nhàng quay về lay động ở bên tai của cô: “Bây giờ theo anh về nhà nhé?”
Nghe âm thanh ma quỷ không thể kháng cự kia của anh, cô ngay cả do dự cũng không do dự gật đầu.
Vậy, Dạ Thiên Ưng mới rút tay ra, dẫn bàn chân có hơi như nhũn ra của cô, ra ngoài dạ hội trước tiên.
Lần nào như thế cũng vậy, lần nào cô cũng sẽ bị anh làm cho phải cầu xin liên tục.
Cô muốn trả thù! Chờ xem!
Về đến nhà cô muốn làm cho anh cũng phải cầu xin cô!!!
Vừa tiến vào phòng, Dạ Thiên Ưng vội vã ôm thân hình nhỏ nhắn của cô từ phía sau lưng.
Cô lộ ra một nụ cười xấu xa, xoay người đẩy *** anh ra: "Thiên Ưng, hôm nay chúng ta chơi trò chơi mới nhé?"
Nhìn bộ dạng kiều mỵ của cô, anh đã bị mê hoặc đến ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt rồi. Anh buông lỏng cà vạt ra, ngồi xuống ghế sa lon, tà tà cười: "Trò chơi mới gì?"
Cô chạy tới tủ quần áo lộn xộn lấy ra một sợi dây thô, đi tới trước mặt của anh: "Anh *** áo ra, em sẽ buộc anh lại."
Nghe cô hồn nhiên nói, hai gò má Dạ Thiên Ưng phủ lên một chút ửng hồng, đây chính là lời cô vừa nói ra sao?
Chơi loại trò chơi này? Cô có biết loại trò chơi này tên gọi là gì hay không?
Sao cô lại dám mạnh miệng như vậy chứ? ?
"Bảo bối, thì ra là em thích SM đấy."
Cái gì SM? Cô hoàn toàn không hiểu, không để ý tới câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô không nhịn được thúc giục anh: "Anh dám chơi không?"
"Hừ." Anh cười tà mị, nhanh chóng *** ra: "Có cái gì anh không dám chơi?"
"Tốt lắm, không cần ***!" Nói xong, cô nhanh chóng cầm sợi dây chắc chắn ở trên ghế sô pha cột vào người với tay anh, rồi buộc sợi dây thừng vào ghế sô pha.
Trong nháy mắt, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bây giờ Dạ Thiên Ưng chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt.
Chỉ là,vừa nhìn thấy ***g *** rộng rãi của Dạ Thiên Ưng, gương mặt của cô vẫn sẽ không khống chế được mà nổi lên một chút ửng hồng.
Cô nhắm hai mắt lại, trước mặt Dạ Thiên Ưng từ từ *** choàng của mình, mở mắt ra, Dạ Thiên Ưng vẫn cười tà, chăm chú nhìn cô.
Cô nắm chặt tay,khẽ cắn môi dưới.
Từ từ. . . . . .tiến tới một cách kiều mị.
Từ từ. . . . . .
Cô kéo món dạ phục màu hồng phấn ra.
Cánh tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng kéo móc đeo trên cổ , trong nháy mắt. . . . . .
Nửa thân trên trần trụi không một chút che giấu của cô phơi bày ra trước mặt của anh.
Vẻ mặt anh giống như một người quan sát đang thưởng thức cô cởi từng cái quần áo một,nhưng dường như thân thể cô lại đang hơi run run.
Còn một món đồ cuối cùng!
Dù sao cũng đã đến mức này rồi !Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho xong, tất cả đều cởi đi!
Cô cười quyến rũ, cởi bỏ món nội y cuối cùng còn trên người.
Lần đầu tiên ở trước mặt anh cô lớn mật bày ra dáng người gây hứng thú như thế, bộ phận nào đó khẽ dấy lên, ánh mắt của anh dừng lại ở nửa thân trên hoàn mỹ của cô: "Bảo bối, hôm nay em cũng thật to gan."
"A." Cô đưa tay lấy một ngón tay đẩy ngã anh. Khiến cho anh dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân ngồi giữa chân của anh, môi từ từ gần sát bên tai của anh, êm ái nói: "Còn lớn gan hơn nữa đấy!"
Cô đưa đầu lưỡi tinh xảo ra, nhẹ nhàng *** dưới vành tai của anh.
Cô gái này, anh cũng đã cảm nhận được cảm giác trước kia cô bị anh trêu chọc.
Có chút thở phào nhẹ nhõm, âm thanh đại diện cho sự vui sướng phát ra từ anh.
Đầu lưỡi tinh xảo của cô di chuyển ở vành tai mẫn cảm của anh, nhưng chỉ dừng lại tại chỗ, cũng không cảm thấy kích thích cho lắm: "Chỉ là thế này sao?". Anh như đang khích tướng , ngược lại đưa môi tới gần bên tai của cô thổi nhẹ một hơi.
Chỉ là một hơi thở thôi, cũng đã làm cho lỗ chân lông trên toàn thân cô dựng lên.
Tại sao như vậy, hai tay của anh đều bị trói lại, còn có thể dùng miệng đùa cô?
Không được! Cô không cam lòng!
"Đừng có gấp mà."
Cô vừa nói mập mờ xong, đầu lưỡi từ từ trượt xuống bả vai rộng rãi của anh,đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve lửa nóng trong ***.
Cảm giác được *** trắng nõn cùng bỏng cháy của anh, bàn tay nhỏ bé của cô hơi run run.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thân hình mê người của anh.
Có chút ngượng ngùng, hơn nữa là yêu thích không muốn buông tay.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, hình như cố gắng của cô có chút hiệu quả.
Hôn môi sao, có lẽ là quên đi, nếu đón nhận nụ hôn của anh thì chắc chắn là cô thua, trốn tránh đôi môi anh, đầu lưỡi của cô đến trước lửa nóng trong *** anh.
Đầu lưỡi **** ở trước cơ *** trắng nõn hiếm gặp của anh xoay một vòng, gương mặt của anh vốn trắng dần dần phủ lên chút đỏ.
Đầu lưỡi linh hoạt trượt một đường tới cơ bụng rõ ràng của anh, theo nhấp nhô trên đó, là có thể cảm giác được hô hấp của anh đang dần dần rối loạn.
Đối với người phụ nữ khác dùng miệng trêu chọc trên da như vậy anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng đây là dùng miệng của cô khiêu khích, bộ phận nào đó đã sớm bành trướng, chỉ cần nhìn thấy thân hình xinh đẹp của cô anh cũng đã không thể kiềm chế lại được H*m mu*n.
Hai tay của cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve *** của anh, mắt anh hơi nhắm lại, hơi thở khàn ***c, lẽ nào cảm giác sẽ càng tăng thêm khi cô dùng miệng trêu đùa anh: “ Bảo bối, thả anh ra đi.”
“Hì hì.” Môi của cô rời khỏi cơ thể anh, khóe miệng hiện lên một chút tà mị ngồi *** của anh, hai tay ôm lấy cổ anh: “ Thiên Ưng, có cảm giác sao?”
Bị cô hỏi như vậy, gò má của anh lại ửng hồng lên: “ Công phu của em còn quá kém, làm sao có thể làm cho anh có cảm giác?”
Cô giở trò xấu chạm vào chóp mũi anh, cười quyến rũ: "Anh không nói thật nha."
Những điều này cô học được từ đâu? Đều là do anh dạy cho cô sao?
"Thả anh ra, nhanh lên.".Giọng nói của anh đã đầy vội vã, bộ phận nào đó bị hù dọa đã sớm trướng đau làm cho anh khó chịu.
"Cầu xin em đi, cầu xin em, em sẽ mở cho anh."
Tiểu ác ma đang gây chuyện, cô cười xấu xa, cùng với sự chủ động của cô hôm nay tất cả đều là chờ thời khắc này.
Chờ đợi anh cầu xin tha thứ!
Trả thù anh trước kia dày vò cô.
"Được, bảo bối, mau thả anh ra đi." Anh có chút bất đắc dĩ, hôm nay coi như anh hoàn toàn mắc bẫy, bị cô chỉnh cho rồi.
Nghe trong lời nói của anh có chút thành khẩn, cô hài lòng cười, đứng dậy. . . . . .
Mặc áo sơ mi của Dạ Thiên Ưng vào, làm sao cô có thể thả anh ra?
Nếu thả anh ra, cô còn có thể có quả ngon để ăn sao?
Trước tiên đành phải bảo anh nhẫn nại một đêm.
"Thiên Ưng, trước hết anh cứ như vậy nghỉ ngơi một đêm đi, em đi ngủ đây."
". . . . . . . . . . . ." Anh bị đùa giỡn, lại bị cô đùa giỡn, khóe miệng của anh phủ lên một chút ý cười âm u: "Bảo bối, anh cho em cơ hội lần nữa, cởi dây thừng của anh nhanh lên, nếu để anh tự cởi ra, cho dù lát nữa em có khóc anh cũng sẽ không dừng tay."
Thôi đi, anh muốn lừa bịp ai?
Sợi dây thừng to như vậy trói trên người của anh anh có thể cởi bỏ sao? Đã là miếng thịt nằm trên thớt mà còn mạnh miệng cãi lại!
Hôm nay cô sẽ không chịu để anh uy hiếp.
“Anh hù dọa ai? Anh cởi ra cho em xem xem ? ? ?” Cô kiêu ngạo đứng trước mặt anh, anh cởi sợi dây dây thừng to như vậy.
Đợi một lát, cô không kiên nhẫn xoay người đi đến phía phòng ngủ: “Xong rồi chứ? Tiếp tục khoác lác đi? Em đi ngủ, sáng sớm ngày mai anh chờ em mở dây thừng cho anh nhé.”
Chỉ là lời này của cô vừa nói xong, tiếng dây thừng văng tung tóe vang lên, cô khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy dây thừng trói trên người anh đã bị giãy đứt rồi.
Anh? ? Thậm chí còn có loại sức lực này ? ? ?
Sợi dây thừng to như vậy anh cũng có thể giãy đứt ? ?
“Bảo bối, em xem thường sức lực của anh rồi đó.” Anh cười tà mị, đứng dậy đi về phía cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc