Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 92

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Cô say mê mất rồi. Chìm đắm trong bóng tối đầy mê loạn.
Đôi tay đặt ở cổ anh, cô nổ lực đáp lại cái hôn chiếm lĩnh ấy.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều điều, chuyện cô thừa nhận mình là cô bé 12 năm trước đã cứu anh, chuyện cô tìm được kẻ đâm cho mình nhát dao, và hơn nữa là chuyện đời anh sau khi từ biệt cô lúc anh, cuộc sống của anh như thế nào.
Từng bước một liều lĩnh, từng bước một tranh giành chém giết, và anh đã đổi lấy được những gì như ngày hôm nay. Nhưng trong cô không có sự khinh thường, cũng không ghét bỏ mà là sự kính nể cô dành cho anh.
Mười hai năm trước, cô tin chắc sau này anh sẽ thành người.
Hai năm trước, là lần tiên gặp lại nhau, nhưng xin lỗi, cô lại không nhận ra anh.
Nhìn tình yêu này êm ả như vậy, nhưng bọn họ phải trải qua bao nhiêu cuộc phVâng ly mới đến được với nhau?
Đoạn đường tình yêu này nếu không có gì thì cũng rất bình thường như những mối tình khác mà thôi.
Tương lai sau này cô tuyệt đối sẽ không chia tôiy anh, và cô tin chắc anh cũng không bỏ cô mà đi.
Cô có thể nghĩ được con đường tương lại ắt sẽ khó bước đi, chỉ là cô sẽ bên cạnh anh, cùng đi với anh, trải qua những gì khó khăn nhất.
Cô muốn gia nhập đại gia đình này của bọn họ. Cô cũng muốn liều mình để đứng ở đỉnh của thế giới, nhìn nó ra sao.
Cùng đi với nhau thì bọn họ sẽ không còn cô độc nữa.
Tôiy anh trượt từ eo vào trong, khẽ vuốt ve bờ lƯng mềm mại của cô, rội nhẹ nhàng cởi bỏ, nội y rơi xuống đất.
*** cô phập phồng, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Cô thương anh, cảm nhận từng động tác vuốt ve của anh, thVâng thể cô từ từ nóng rực, thiêu đốt trái tim cô.
Cái hôn cuồng dã chợt ngừng lại, đôi tôiy ấy *** sơ mi cô ra, ôm cô lên.
Hai chân cô quấn lấy eo anh, cái tư thể thoải mái này thật quỷ dị.
Ôm cô đi về phòng ngủ, sau đó đặt lên giường êm.
Bật chiếc đèn ngủ ánh sáng thấp trên đầu giường, khiến căn phòng ngập tràn mùi vị hấp dẫn.
Nhìn đôi gò má ửng đỏ của cô cùng với cơ thể xinh đẹp, anh không thể dừng được H*m mu*n trong mình.
Anh nghĩ anh muốn cô,muốn biến cô thành phụ nữ thật sự ngay hôm nay.
Tháo bỏ cà vạt trên cổ, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng trên người, thVâng thể đầy mùi nam tính xuất hiện trước mắt cô.
Cô có ý nghĩ muốn sờ người anh, hưởng thụ vẻ đẹp ấy.
Đứng dậy, cô run rẩy đưa bàn tôiy sơ sờ vòm *** nóng rực rắn chắc đó.
Cảm nhận được nhịp tim ồn ào nơi đó của anh.
Anh vì cô mà đập!
Rồi môi cô rơi lên nơi đó, nhè nhẹ *** láp mùi vị bên trên ấy.
Đối với cái hành động chọc ghẹo trẻ con của cô, không thể nghi ngờ nó chính là đang an ủi lấy tâm hồn anh, nhanh chóng đôi gò má anh nổi lên một màu đo đỏ, còn hơi thở thì nặng nề vì cô.
"Bé con, hôm nay em chủ động quá đấy nhé." Anh yêu cô như vậy, yêu cái việc chủ động của cô.
"Thiên Ưng à, em yêu anh."
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô truyền vào tôii anh, rồi truyền vào trái tim anh, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.
Đặt cơ thể cô xuống bên dưới, để đáp lại sự chủ động của cô, anh dùng môi xoa dịu hai thVâng hình, từng cái hôn rơi lên cơ thể như lấp đầy mọi thứ.
Một *** phát ra từ miệng cô, càng K**h th**h anh, khiến nơi nào đó càng phình to ra.
Đầu lưỡi anh trườn đến vùng bụng bằng phẳng cô, đôi tôiy cởi đi chiếc *** còn lại. Đắm chìm vào trong đó.
Cô ngại ngùng nhắm chặt hai mắt, cũng không muốn ngăn cản lại làm gì, bởi cô muốn tiếp tục trải nghiệm, và cô muốn anh biến cô thành phụ nữ chân chính.
Chợt một dòng điện chạy xuyên qua người, cảm giác bức rức muốn giải thoát trào lên, cô cắn chặt môi.
Tất cả nơi mẫn cảm trên cơ thể đều bị anh vuốt ve, mà dường như cả người cô đều trở nên mẫn cảm mất rồi.
Anh chợt đứng lên, nhìn dáng vẻ đạt đến cao trào của cô trên giường, anh cũng không chịu đựng được nữa, tháo thắt lƯng rồi cởi chiếc quần dài tôi.
"Bé con à, hôm nay anh sẽ biến em thành một người phụ nữ thật sự nha em."
Câu này có ý gì, cô biết.
Nhưng cô không còn sức để chối từ.
Bây giờ trong đầu cô toàn hình bóng anh, vì thương anh nên càng muốn anh.
Mỗi lần cô đạt được *** đều nhìn anh khẩn cẩu, nhưng anh lại chẳng cho cô lấy một lần.
Hôm nay cô muốn biết anh có yêu cô hay không, cho nên bản thVâng cô muốn cùng anh hợp thành một cá thể.
Quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Ưng rồi gật đầu,nhưng giây phút cô nhìn cái vật đàn ông to đùng ấy thì vội vã nhắm nghiền hai mắt, toàn thVâng không ngừng run rẩy.
Cái gì đó lớn vậy có thể đi vào người cô sao?
"Bé con này, mở mắt ra nào."
"Bé con này, mở mắt ra nào." Muốn cho cô nhìn thấy từng tấc đất trên người anh, vì cơ thể anh sau này sẽ chỉ thuộc về mình cô mà thôi.
Kéo bàn tôiy nhỏ nhắn của cô đặt lên cái nơi đã phát trướng lên vì K**h th**h.
Cô rút tôiy về theo bản năng, cái đó của anh to quá, cứng quá: "Thật là đáng sợ." Cô ngại ngùng khép hai mắt mà nói.
"Đáng sợ?" Khóe miệng anh hiện nụ cười xấu xa: "Vậy thì thôi rồi, hôm nay tới đây thôi vậy." Thả bàn tôiy cô ra, anh dịch người như chuẩn bị nhặt quần áo mặt vào.
Lòng cô tự nhiên có chút mất mác, mở đôi mắt không hiểu gì như lại anh.
"Đáng sợ lắm à em?" Chỉ chỉ cái chỗ to to ấy, hỏi cô.
Cả mặt đó chót, vừa cau mày vừa xấu hổ lắc đầu bảo không.
Anh hài lòng đi tới bên cạnh cô, cúi người hôn lên vành môi đỏ như hoa anh đào.
Cô nằm im lặng trên giường, chờ đợi giây phút mình biến thành người phụ nữ thực thụ.
Đưa tay mò đống quần áo trên nền nhà, lấy ra chiếc BCS còn nguyên, sau đó mặc lên cái bộ phận phái nam.
Này, đó là đạo cụ cô dùng trên tòa án với anh mà.
Trên người anh cũng chưa bao giờ chuẩn bị món đồ thế này, có lẽ mang thứ này vào chẳng thoải mái lúc vận động, những người phụ nữ khác có thai thì bảo phá đi được, còn cô, nếu có thì anh không thể bảo cô ***.
Anh không thể để cô mang con anh.
Bởi vì, bây giờ vẫn chưa đủ dã tâm của anh.
Anh muốn đứa con anh được sinh ra vào thời điểm đúng lúc nhất, là lúc anh trở thành một thương nhân thành công, một chính trị gia vĩ đại. Nên bây giờ hoàn toàn không được.
Anh có thể rõ ràng cảm thấy dưới người anh cái đó run rẩy thân thể, cô rất hồi hộp cũng hơi sờ sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên!
"Bé con này, nếu em đau thì nói anh biết." Anh thốt lời yêu chiều, xong cúi người đặt môi lên bờ môi run rẩy nhỏ bé của cô.
Nhíu mày, mặt mày cô hiện lên sự khổ sở, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài theo khóe mắt.
Đau quá, thật sự đau quá. Một loại đau đớn đến thấu tim liệt phổi. Cô muốn bảo ngừng lại nhưng lại nhịn xuống vì anh. Bởi cô cảm thấy khi làm người phụ nữ của anh là điều hạnh phúc nhất, đặc biệt là khoảnh khắc này.
Anh rất muốn chia sẻ nỗi đau ấy cùng cô, nhưng giờ việc anh làm chỉ có thể làm nhẹ nhàng hôn an ủi cô, giúp cô quên đi nó.
Cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, cô dần dần thả lỏng cơ thể. "Ừm" Cô khẽ rên thành tiếng, sau đó cắn lấy bả vai anh.
Giờ phút này cô đã trở thành người phụ nữ chân chính của anh.
Vui sướng, đau đớn, thỏa mãn đan vào nhau, vây lấy cơ thể cô.
Cảm nhận cái yêu từ anh, cô dâng trào giọt nước mắt hạnh phúc.
Cơ thể từ từ nóng rực, khiến đầu óc cô trở nên không tỉnh táo, đôi mắt dần khép hờ, giống như có con kiến chui rúc trong ấy. Cô biết mình đã đạt được đỉnh điểm của cơn *** này.
Đôi tay bám lấy cổ, còn móng tay cắm sau vào *** rắn chắc của anh.Đồng thời lúc đó, cô đạt được ***.
Thở hổn hển bên trên người cô, anh cảm nhận được sự thoải mái vô tận, 12 năm chờ đợi đã đến lúc anh có được cô. Anh sẽ không buông tay, sẽ cô ở mai bên mình, để cô được hạnh phúc.
☆★☆★☆★☆★
Một vệt nắng buổi sớm nương theo ánh mặt trời chui lọt vào căn phong nhỏ trong căn hộ sang trọng.
Cảm thụ một chút ấm áp từ cái ôm thật chặt trong người cô, thật thoải mái, thật là ấm áp,hoàn toàn không cần phải nhớ đến nó như ngày trước.
Khó nhọc mở đôi mắt còn ngái ngủ, đã thấy anh mỉm cười nhìn cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô xấu hổ rúc đầu vào *** anh.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng ấy, anh cười xấu xa: "Cục cưng à,mới sáng sớm mà đã quấn lấy anh rồi, có phải tối hôm qua thấy anh chưa dùng đủ sức đúng không?"
Nghe thấy câu ấy, cô trườn khỏi *** anh ngay lập tức, giận dỗi đáp ngay lại: "Làm… làm gì có chứ!"
Đưa tay nhéo má cô, rồi nhướng người dậy.
Nhìn vết thương trên bả vai anh, nét mặt của cô có chút kinh ngạc: "Thiên Ưng, vai anh..."
"Hừ." Anh bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nhìn vết cắn cùng vết móng tay trên bả vai rồi nói: "Em ra tay tàn bạo thật đấy."
Thái độ của anh với phụ nữ từ trước đến giờ cũng chả dịu dàng là bao, chỉ cần khiến anh đau thì anh sẽ khiến cô ta đau gấp mấy lần như thế.
Nhưng ngày hôm qua anh dịu dàng với cô từng li từng tí, cùng với cơn đau từ bả vai do cô gây ra, anh lại chẳng thấy khó chịu, mà còn có cảm giác vui vẻ.
“Em xin lỗi anh.” Đêm qua cuồng nhiệt nên cô mới vậy.
"Hì!" Anh lộ nụ cười xấu xa không kiêng dè, đưa tay vuốt tóc cô: "Không phải hôm qua em bị anh làm cho khóc à?"
Đêm qua cô vì niềm vui sướng trong cơn cuồng nhiệt mới rơi nước mắt mà thôi.
Từng giọt máu đỏ thắm trên nền vải, càng thêm chứng minh điều hôm qua anh đã biến cô thành phụ nữ thực thụ.
Sau khi ăn bữa sáng, bọn họ cùng nhau đến công ty.
Không thể nghi ngờ, bây giờ cô đã trở thành luật sự riêng của Dạ Thiên Ưng.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền thoát khỏi cái nắm tay của Dạ Thiên Ưng.
Thấy bên trong thang máy có người, Hạ Uyển Uyển cũng hoảng hốt buông tay Lăng Thánh Long.
Ánh mắt bốn người ngừng chung một chỗ, vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt.
"Chào buổi sáng." Hạ Uyển Uyển khẽ mỉm cười chào hỏi Dạ Thiên Ưng với Ngô Hiểu Dao bên trong thang máy.
Nét mặt Lăng Thánh Long tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh không ngờ Hạ Uyển Uyển cũng là cô gái biết xấu hổ như thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc