Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 90

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Đồ Dạ Thiên Ưng nhỏ mọn! Hừ! Cô sẽ ra đòn sát thủ vậy...
"Này, anh Bắc à, anh à." Khi còn bé cô đã gọi anh như vậy, khi cô biết Dạ Thiên Ưng là anh Bắc ấy, cô cũng nhớ lại tất cả mọi chuyện về quá khứ, cho nên hiểu rõ Dạ Thiên Ưng hơn hắn,cũng hiểu quãng thời gian đó so với bất cứ người nào! Nói xong cô làm động tác lắc lắc cánh tay anh y hệt lúc trước.
Anh cũng không trách chuyện cô lừa anh, chỉ là anh muốn trả thù nên mới làm vẻ mặt nghiêm trang thế này thôi, thật ra trong lòng sớm vui đến nở hoa mất rồi.
"Vô dụng thôi, ngoan ngoãn tỉnh lại đi cưng."
"Stop!" Ngô Hiểu Dao chu miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn này hai người yêu nhau liếc mắt đưa tình, trừ Hạ Uyển Uyển, những người còn lại trên xe đều vui vẻ.
Đến khách sạn, cả bọn rời xe.
Dạ Thiên Ưng đưa tay giữ tay cô lại, thoáng chốc trong lòng cô căng thẳng.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nắm tay giữa chốn công cộng, trái tim cô như muốn nhả ra ngoài, gương mặt càng ửng đỏ vì ngại.
Tiến vào trong phòng, đây cũng là lần thứ hai họ ăn cơm ở đây. Nhưng cảm giác lần này có sự khác biệt, bởi hôm nay nhân vật chính là Ngô Hiểu Dao.
Vừa ngồi xuống, Lăng Thánh Quân tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, anh vẫn luôn bảo Hiểu Dao lừa anh, lừa anh chuyện gì thế?"
Nhìn anh liếc mắt ngó Hiểu Dao bên cạnh, rồi ngước nhìn cả đám người.
"Không phải tôi từng nói không có Dao Dao thì không có Dạ Thiên Ưng này sao? Sau đó Dao Dao bảo cô ấy không phải là người tôi cần tìm, nhưng tới tận hôm nay tôi mới biết cô ấy chính là người con gái đó."
Mấy chuyện này bọn họ đã biết, bọn họ luôn cho rằng Dạ Thiên Ưng muốn tìm cô ấy khẩn cấp vậy thôi, thế mà Ngô Hiểu Dao lại lên tiếng phủ nhận mới hay chứ. Vậy bọn vẫn ở bên nhau? Có thể thấy được Dạ Thiên Ưng thật lòng yêu cô gái này, nhưng giữa bọn họ có chuyện gì chăng?
“Hai người có chuyện gì?"
"Hồi nãy trên tòa mấy người có nghe cô ấy kể chuyện 12 năm trước của anh đúng không?"
"Ừm."
"Thật ra thì thực sự mới là vậy. Mười hai năm trước, tôi bị anh cả Tiếu Thiên Dạ đuổi giết, chạy thẳng tới công viên trốn. Có một cô gái khoảng 5 tuổi đi ngang qua đó, cô bé lấy đồ trên tay cho tôi ăn, rồi hỏi tôi nhiều chuyện khác nhau, mà tôi lại cảm thấy cô bé này thật đáng ghét làm sao, thế là tôi nói chuyện của mình ra, nhưng mấy người biết cô bé gái ấy nói gì không?"
"Nói gì?"
Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười, nắm thật chặt tay Ngô Hiểu Dao: "Cô ấy nói với tôi, nếu đứng ở đỉnh thế giới thì sẽ không bị coi thường được nữa."
Mọi người thoáng chốc bừng tỉnh, Dạ Thiên Ưng muốn đứng trên đỉnh thế giới chỉ vì lời của cô bé gái kia ư? Chẳng lẽ vì điều này mà bấy lâu nay Dạ Thiên Ưng vẫn luôn kiếm Ngô Hiểu Dao?
"Tôi lại nói chuyện với cô bé ấy một lúc, không ngờ anh trai dẫn theo người tìm được tôi, lúc ấy anh trai cầm dao trong tay, đâm về phía tôi, cô bé ấy không chút do dự đứng chắn trước người anh, con dao của anh cả lại đâm vào bả vai trái của cô ấy, lúc ấy tôi sợ, nhưng cô bé lại không khóc, ngược lại quay đầu cười cười với tôi nữa chưa, khó khăn nói với tôi: Anh Bắc à, mau chạy đi."
Đã hiểu, tất cả mọi người đã hiểu! Nếu như không có Ngô Hiểu Dao thì cũng không có Dạ Thiên Ưng ngày hôm nay, chỉ là chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
"Đó là lần đầu tiên tôi bỏ chạy trong sợ hãi, nhếch nhác đến cùng cực, anh trai muốn đuổi theo tôi, nhưng cô bé lại ôm chặt lấy bắp đùi anh ta, khiến anh ta không thoát nổi, sau đó anh ta bảo với tôi rằng, về sau đừng để anh ta nhìn thấy mặt tôi ở đất Nhật Bản này, mà cô bé kia thì nói một câu khác, nếu không ở Nhật thì đi nơi khác, chờ đến khi nào thành công rồi hẳn về cũng được. Cuộc đời của tôi bởi vì cô gái nhỏ ấy mà thay đổi."
Nghe xong câu chuyện của Dạ Thiên Ưng, trong lòng mỗi người đều có loại cảm xúc khó nói thành lời.
Cô gái ấy thật dũng cảm làm sao.
Mới năm tuổi mà có thể làm một chuyện không ngờ như vậy, không thể không thừa bọn họ khâm phục Ngô Hiểu Dao, kể cả Hạ Uyển Uyển trong nhóm.0
Cô không còn chỗ để xen giữ hai người Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao. Bởi vì mối ràng buộc giữa bọn họ đã quá sâu.
"Thì ra lúc ấy anh thấy em đáng ghét lắm à?" Ngô Hiểu Dao bất mãn hỏi Thiên Ưng.
"Em cảm thấy sao? Anh bị người ta đánh sắp ૮ɦếƭ, em lại còn hỏi anh nhiều vấn đề như thế, em cảm thấy anh thấy em đáng ghét là không được à?"
“Hừ!"
Mọi người bật cười ha hả, cảm giác thay đổi, không khí không giống nhau, hình như cô đã trở thành người một nhà với bọn họ mất rồi.00000
"Thật xin lỗi." Hàn Tuấn Hi đột ngột đưa tay về phía Ngô Hiểu Dao: " Trước đây tôi luôn nghĩ cô sẽ làm liên lụy đến Dạ Thiên Ưng, cũng hơi hơi ghét cô, nhưng bây giờ... Thật lòng xin lỗi.” Nói xong anh đưa cao ly R*ợ*u uống cạn một hơi.
"Tổng giám đốc Hàn à, anh đừng nói vậy, có lẽ do trước đây tôi làm không tốt thôi mà, ha ha."
"Thật xin lỗi." Lăng Thánh Long cũng đứng lên, đem R*ợ*u trong lý uống hết sạch: "Trước kia tôi cũng rất ghét em đấy."
"...” Người ghét cô cũng nhiều quá trời, chỉ là điều này không quan trọng, ha ha, tối thiểu bây giờ bọn họ coi mình như bạn bè.
"Ha ha, Tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Lăng đã nói vậy, có thể do trước kia em đã khiến mọi người ghét em thôi."
Cười nhạt một tiếng, lòng cô rộng lượng, cô không ngại họ ghét cô như thế nào, chỉ cần về sau mọi người có thể sống chung hòa thuận với nhau là được.
Dạ Thiên Ưng tất nhiên nhận thấy Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long có thành kiến với Ngô Hiểu Dao, vừa là an hem cùng nhau lớn lên, vừa là người con gái mình yêu, vậy anh nên dung quyền hạn gì để giải quyết chuyện này? Nhìn bọn họ có thành kiến với Ngô Hiểu Dao, anh rất phiền não, vẫn mong kiếm được cơ hội để từng ấy người nói chuyện với nhau, nhưng mà bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần anh giúp, tự Ngô Hiểu Dao đã có thể giải quyết được. Chỉ là, còn Hạ Uyển Uyển thì làm sao đây?
"Hiểu Dao này, sau này em cứ trực tiếp gọi bọn anh một tiếng anh trai, chị gái là được, ví dụ như gọi anh Thánh Quân là được nè." Lăng Thánh Quân nói xong thì nở nụ cười xấu xa.
Ngô Hiểu Dao cau mày, trừng trừng mắt nhìn Lăng Thánh Quân.
"Thánh Quân này." Dạ Thiên Ưng cười thâm trầm, khẽ nhấp một miếng R*ợ*u đỏ trong ly: "Dao Dao kêu cậu là anh trai, thì tôi là cái gì của cậu?"
Nghe Dạ Thiên Ưng nói vậy, Lăng Thánh Quân cười càng không khép miệng lại được: "Anh có thể gọi em là anh trai mà, em không ngại đâu."
"Khụ...Uyển Uyển sống đến giờ còn phải nhớ mấy người nữa đấy.00"
Dạ Thiên Ưng nóivừa dứt lời, Hạ Uyển Uyển đột nhiên đứng lên: "Em không thoải mái nên về trước đây" Cô lạnh lùng nói xong thì quay đi, mấy người ngồi trong phòng đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên lúng túng không thôi.
Sắc mặt Dạ Thiên Ưng trầm xuống, bỏ ly R*ợ*u trong tay xuống, nhìn Lăng Thánh Long: "Thánh Long, đưa cô ấy về nhà đi."
Anh chính là người anh trai tốt của bốn người bọn họ, thấy rõ ai thông minh hơn ai có tài hơn, và ai yêu thích ai trong bốn người.
Tình cảm của Lăng Thánh Long đối với Hạ Uyển Uyển của không phải một sớm một chiều.
Tình cảm giữa nam và nữ không phải chỉ là tình cảm thương hại, một khi anh đối xử dịu dàng với Hạ Uyển Uyển khiến cô ngày càng hi vọng, đồng thời điều này càng gây tổn thương cho Ngô Hiểu Dao.
Lăng Thánh Long vội vã đứng lên chạy ra khỏi phòng đuổi theo Hạ Uyển Uyển.
"Chị Uyển Uyển sao thế?" Lăng Thánh Quân tò mò nói với qua.
"Không cần để ý đến cô ấy." Giọng điệu Dạ Thiên Ưng rất lạnh.
Đối với tình yêu của Hạ Uyển Uyển, anh cũng không kém, chỉ tiếc tất cả thương yêu của anh dành cho chỉ là tình anh trai với em gái, không có một chút tình cảm nam nữ.
"Dao Dao, có muốn biết bốn người bọn tôi gặp Dạ Thiên Ưng như thế nào không?" Lăng Thánh Quân hỏi Ngô Hiểu Dao ở phía đối diện.
Cô rất muốn biết, bởi cô hi vọng mình hiểu hơn về năm người bọn họ.
Nhớ lại cái ngày Nhật Bản lất phất tuyết rơi, dường như cũng là ngày cuộc đời lênh đênh như bông tuyết trắng ấy...
Dạ Thiên Ưng 12 tuổi trên mình mang đầy vết thương lớn nhỉ, mỗi một bước anh đi đều cực khổ vô vàng, không có tiền, lại đói bụng thì làm sao rời khỏi Nhật Bản?
Vừa tìm được một chiếc thuyền đánh cá cập bến hạ neo, anh từng bước tập tễnh đi về phía nó, lúc sắp tới, còn khoảng 2 bước chân thì.
Cả người anh ngã xuống nước một cái “Tõm”.
"Tuấn Hi! Đi qua đó xem ai một chút đi." Khi đó Hàn Tuấn Hi cũng 12 tuổi, trên gò má trắng sáng của anh vết xanh vết tìm đan xen nhau, anh đi tới mạng thuyền dòm thử.
Xoay ngược cái cơ thể ấy lại là lúc Hàn Tuấn Hi ngây người ra, trên mặt thằng nhóc và mặt nó đều chằn chịt vết máu đỏ tươi.
"Ông chủ à, là một người bị thương."
Thấy Hàn Tuấn Hi nói vậy, một người đàn ông có vóc dáng tuấn tú đi tới mạng thuyền đánh cá, nhìn Dạ Thiên Ưng nằm trên đất, anh ta giơ chân đá một phát: "Này! Nghĩ đây là thuyền cứu hộ à?"
"Ông chủ à, cậu ấy bị thương, anh đừng có đánh nữa"
"Bịch!" Ông chu nọ lại đưa chân đạp người Hàn Tuấn HI: "Con mẹ nó, mày dám lo chuyện của ông đây hả?"
Thân thể yếu ớt của cậu khẽ run rẩy, ngồi im lặng dưới đất, chỉ là cứ ngưng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng đang nằm trên mạng thuyền.
Ông chủ nọ có chút do dự, sau đó mỉm cười, đưa Dạ Thiên Ưng ra phía sau thuyền đánh cá.
Sinh sống trên thuyền được ba hôm, vết thương Dạ Thiên Ưng cũng đã khôi phục không ít.
"Cậu tỉnh rồi à?" Hàn Tuấn Hi 12 tuổi nhưng phong thái chững chạc, giọng nói cũng hơi mang vẻ lạnh lùng.
Dạ Thiên Ưng trầm mặc không nói gì, trong đôi mắt giống như không có tiêu cự mà chỉ ngồi im ở một góc khoang thuyền.
Tiếng bước chân dần dần đến gần chỗ bọn họ, ông chủ nọ hùng hổ tiếng vào khoang thuyền, đưa mắt nhìn Dạ Thiên Ưng đã tỉnh lại, anh ta đưa tay kéo cậu lên: "Là ông đây cứu mày sống đấy nhé, bắt đầu từ bây giờ mày phải làm công cho tao!"
Cậu vẫn trầm mặc không nói, không có bất kỳ một phản kháng nào, vừa khỏi dậy nên hơi yếu, nếu bắt cậu làm việc thì có hơi ***.
Một tháng sau đó anh dần dần trở thành bạn bè với Hàn Tuấn Hi, bọn họ chỉ cần không có sai phạm gì, thì ông chụ nọ cũng không động tay động chân đánh với mắng hai người.
Có một ngày nọ.
Hàn Tuấn Hi không cẩn thận làm bể một bình R*ợ*u của ông chủ.
Sau khi say R*ợ*u ông chủ vừa đánh vừa mắng Hàn Tuấn Hi.
Dạ Thiên Ưng đứng một bên, sát khí trong đôi mắt cậu ngày càng tăng lên, cậu nắm một chai R*ợ*u không trên bàn đánh lên đầu tên chủ đó.
Ông chủ nọ tức giận hướng về phía Dạ Thiên Ưng, chuẩn bị đạp cậu một cái.
"Ông chủ à, đừng đánh cậu ấy, vết thương của cậu ấy còn chưa lành." Hàn Tuấn Hi ôm lấy bắp đùi ông chủ cầu xin tha lỗi.
Dạ Thiên Ưng không xin tha thứ, luôn kiếm tìm một thứ gì đó trong phòng có thể đánh trả lại.
"Mẹ nó, ông đây nhất định *** mày!" Ông chủ nọ cầm một chiếc ghế băng đập tới tấp về phía Dạ Thiên Ưng.
Trong nháy mắt, anh 『 lộ 』 ra khỏi một tia cười tà, ngôn ngữ tràn đầy âm lãnh: "Là ngươi muốn ૮ɦếƭ!"
Dứt lời, Hàn Tuấn Hi lấy một chai R*ợ*u bể đâm vào sau lưng ông chủ, anh ta phát ra tiếng hét khổ sở rồi gục xuống nền.
Ngay vào giây phút nhìn ông chủ gục xuống, ánh mắt Hàn Tuấn Hi vô cùng lạnh lẽo, không một chút hoảng loạn, và ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn sang Dạ Thiên Ưng.
"Tôi tên là, Bắc...Dạ Thiên Ưng, cậu tên là gì?" Dạ Thiên Ưng hỏi xong, đứng dậy nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Hàn Tuấn Hi sau một tháng sinh sống trên thuyền đánh cá.
"MÌnh tên là Hàn Tuấn Hi, là một đứa mồ côi..."
Người anh em đầu tiên cứ như vậy mà có, bọn họ đem thi thể ông chủ nọ đẩy vào trong nước, đem thuyền đi bán, sau đó đến Trung Quốc phát triển.
Dựa vào số tiền bán thuyền có được, bọn họ chỉ mua được một căn nhà trong lúc đường cùng để sinh sống qua ngày.
Tiêu sạch bách rồi, thì làm sao?
Nhặt đồ ăn thừa, ςướק đồ của người ta.
Lúc Dạ Thiên Ưng *** không có một chút lưu tình.
Bất tri bất giác 2 năm trôi qua, Hàn Tuấn Hi và Dạ Thiên Ưng đã 14 tuổi, hai người bọn họ cũng coi như có được danh tiếng ςướק bóc ở địa bàn gần con đường sinh sống, hôm nay chính là ngày đi đàm phán.
Mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh, một thằng nhóc 12 tuổi dẫn theo một thằng bé 8 tuổi.
"Thánh Quân, em ở đây đợi anh, anh đi báo thù cho ba, mẹ!"
"Anh, em cũng muốn đi."
"Không được! Ngoan ngoãn nghe lời anh nhé." Lăng Thánh Long 12 tuổi dặn dò đứa em trai rồi đi vào câu lạc bộ đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc