Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 89

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Cô xoay người đi tới chỗ ngồi rồi cầm lên một bản báo cáo khác, cô không muốn gặp chuyện không may với phần báo cáo nào, nhưng để giúp Hàn Tuấn Hi thì phải bắt buộc làm vậy: "Phần này là dữ liệu về nhân chứng thứ nhất, nhân chứng Nhất Hào đã từng vào tù bốn lần, cho nên lời nói của anh ta là thật hay giả thì tôi nghĩ nên kiểm tra lại cho chắc chắn."
Phần nội dung về nhân chứng này, chắc chắn ảnh hưởng đến lời nói của nhân chứng Nhất Hào này.
"Vậy chuyện Hàn Tuấn Hi mang S***g đến văn phòng thì cô giải thích như thế nào đây? Anh ta cũng phải có ý định *** mới mang đến đó."
"Ha ha." Cô cười khẽ, móc ra một một túi BCS ngừa thai, phút chốc, cả hội trường xôn xao hẳn lên.
Nét mặt Dạ Thiên Ưng cũng trầm xuống.
"Phản đối! Phản đối luật sư biện hộ coi rẻ quan tòa!"
"Món đồ này là một đạo cụ rất quan trọng! Có mối liên hệ với vụ án ngày hôm nay thưa quan tòa!" Ngô Hiểu Dao nhìn quan tòa.
"Phản đối không có hiệu lực."
"Cám ơn quan tòa!" Cô lễ phép gật đầu cảm ơn, lập tức đưa túi BCS lên: "Cái này chắc mọi người đều biết." Nói xong, cô đưa cho Tiếu Thiên Dạ: "Cảnh sát Tiếu, làm phiền anh cầm lấy nó giúp tôi."
Tiếu Thiên Dạ nghi hoặc cầm lấy giúp cô ta.
"Bây giờ nhé, món đồ này đang nằm trong tay Tiếu Thiên Dạ, chút nữa có cô gái nào đó đứng lên tố cáo, bảo Cảnh sát Tiếu *** cô ta, vậy có phải chúng ta sẽ nghi ngờ người đang cầm BCS là Cảnh sát Tiếu tội *** cô gái kia hay không?"
"Ha ha ha ha ha."
Cả tòa án cười như vỡ tổ, Tiếu Thiên Dạ quả thật không có đất dung thân, chính cô cố ý làm anh ta khó chịu ra mặt, bởi vì cô ghét Cảnh sát Tiếu, từ nhỏ đã ghét anh ta.
"Mẹ kiếp, Hiểu Dao lợi hại thật đó, khiến tên Cảnh sát Tiếu ấy khó chịu kiểu đó luôn chứ, tôi phục rồi đấy." Lăng Thánh Quân xúc động nói chuyện với Dạ Thiên Ưng.
Chỉ là Dạ Thiên Ưng làm dáng vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng đáp: "Anh cũng phục cô ấy."
"Yên lặng! Mời bị cáo Hàn Tuấn Hi ra ngoài trình bày!"
Quan toà nói xong, Ngô Hiểu Dao nhìn đăm đăm vào mặt Hàn Tuấn Hi, khẽ gật đầu với anh, Hàn Tuấn Hi đáp lại, sau đó mở miệng biện hộ cho mình: "Ngày 2 tháng 1 hôm ấy, tôi với mấy người nữa đi theo Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Sony đến văn phòng nói chuyện, sau đó tôi vô tình lấy xúng ra lau chùi, không ngờ lúc đó cảnh sát Tiếu bước vào."
Hàn Tuấn Hi nói xong, cô cười hài lòng, đây cũng là do cô yêu cầu Hàn Tuấn Hi nói vậy.
"Hai bên luật sư biện hộ còn hỏi gì nữa không? Nếu như không còn hỏi gì thì xin mời trình bày kết án lại đi."
"Thưa quan tòa, tôi còn lời muốn nói." Luật sư nguyên cáo đứng lên, trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt có dự cảm xấu.
"Mời luật sư nguyên cáo trình bày."
"Căn cứ vào những tư liệu ghi chép về Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Sony, hai năm về trước anh ta."
"Phản đối! " Ngô Hiểu Dao nắm chặt tay thành đấm, kích động đứng bật dậy: "Tôi phản đối luật sư biện hộ bên kia nói về bản án của người không liên quan!" Cảnh Tiếu vẫn còn nắm thóp.
Cô không muốn bọn họ nhắc đến chuyện đã qua về anh, Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng ngồi ở vị trí dự thính cũng sầm mặ mày, nếu thế thì lời tiếp theo sẽ là, chuyện anh thuộc giới xã hội đen không ai nghi ngờ sẽ bị mọi người biết được, chuyện này đối với tương lai của công ty anh thật sự ảnh hưởng rất lớn.
Anh cũng nắm chặt tay, liếc mắt về phía Tiếu Thiên Dạ, Tiếu Thiên Dạ đáp lại anh bằng nụ cười hả hê.
"Thưa quan tòa, Chủ tịch Dạ Thiên Ưng đối với bản án này vô cùng liên quan."
"Phản đối không có hiệu lực!"
Ngô Hiểu Dao nghiến chặt răng, ngồi lại chỗ của mình.
"Hai năm trước tại Trung Quốc, Dạ Thiên Ưng là người của giới xã hội đen, cho nên không thể không liên quan đến chuyện Hàn Tuấn Hi mang theo S***g bên mình."
Nhất thời, cả hội trường bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt chuyển về phía Dạ Thiên Ưng.
Vẻ mặt đã u ám nay càng u ám hơn, Ngô Hiểu Dao quay đầu nhìn Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt.
Cô không muốn mấy người đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, cô chỉ hi vọng Dạ Thiên Ưng trong lòng bọn họ là sạch sẽ. Nhưng bây giờ lại mất đi hi vọng đó rồi.
Cô cúi đầu đứng lên, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tôi muốn kể mọi người nghe một câu chuyện..."
Câu chuyện cũ này cô còn chưa bắt đầu nhưng nước mắt đã tràn mi, xoay người nhìn về phíg người dự phiên tòa hôm nay, đôi mắt cô một giây cũng chưa từng rời khỏi người Dạ Thiên Ưng: "Mùa đông mười hai năm trước, có một cậu bé 12 tuổi mình mẩy đầy vết thương nằm trong công viên, quần áo trên người đều bị bẩn, ngay cả gương mặt cũng vì cơn rét lạnh mùa đông mà trắng bệch, lúc ấy cậu ấy dường như thoi thóp từng hơi thở một, và trong miệng câu bé trai ấy không ngừng lẩm bẩm, em ơi…em ơi, tới hỏi han này nọ, mới biết câu bé đã chưa ăn cơm ba ngày nay, mà cậu còn một đứa em trai nhỏ hơn 3 tuổi cần được chăm nom nữa, cậu bé ấy thật đáng thương, nhưng mà...gã anh ruột này!!!!" Ngô Hiểu Dao tay nắm chặt mắt nhìn về phía Tiếu Thiên Dạ: "Anh ruột của cậu bé gọi một đám lưu manh đến đánh một người đang trong cơn nguy cấp, hơi thở thì chỉ chờ chực được mật, mọi người biết lúc ấy tên anh trai ấy nói gì không? Anh ta nói, muốn đứa em trai này cuốn gói khỏi Nhật Bản."
Thoáng chốc Ngô Hiểu Dao rơi nước mắt, có lẽ do biểu cảm diễn xuất, có lẽ vì nước mắt của cô, toàn bộ người trong hội trường đều cảm động không thôi.
Mà Dạ Thiên Ưng thì... Vẻ mặt xúc động, nước mắt trong mắt cũng rơi xuống từng dòng.
"Thiên Ưngà?" Nhìn nét mặt Dạ Thiên Ưng lạ lẫm với trước đây, Lăng Thánh Long thắc mắc nhìn anh.
Trên mặt anh lần đầu tiên nở nụ cười dở khóc dở cười: "Tôi bị lừa...Lần đầu tiên tôi bị người ta lừa đấy."
"Anh bị ai lừa?"
"Ngô Hiểu Dao."
Giờ anh có ý nghĩ muốn tới hôn cô một cái, thật là nhớ mà... Anh vừa yêu vừa hận cô! Rõ ràng cô chính là cô bé gái cứu anh. Vậy tại sao chính cô lại không thừa nhận?
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, rồi nhìn cô kể vô cùng mạch lạc, anh nhớ là mình chỉ nói cô gái đó cản mình một nhát dao mà thôi, nhưng những chuyện khác thì chưa từng nhắc đến.
Thế mà cô lại kể anh bị anh trai đuổi ra khỏi nước Nhật này, còn tả cảnh ba ngày anh chưa ăn được miếng cơm, ha ha ha, lúc đó bộ dạng anh nhếch nhác làm sao, xem ra một chi tiết cô cũng không quên.
Đúng, cô chính là cô gái mười hai năm trước đã cứu Dạ Thiên Ưng, nhưng cô không mong mỏi Dạ Thiên Ưng dùng tình cảm trả ơn để đi bên cạnh cô, cho nên khiến anh tình nguyện quên đi câu chuyện mười hai năm trước, hôm nay quá bất đắc dĩ cô mới nói ra ở đây, nếu không cả đời này cô cũng không kể cho Dạ Thiên Ưng biết được đâu.
Cô hận Tiếu Thiên Dạ, dáng vẻ Tiếu Thiên Dạ coi thường Dạ Thiên Ưng lúc ấy cô vẫn không thể nào quên được! Thật sự không nghĩ đến, môt người anh trai như thế lại đi ghét bỏ em trai ruột rà của mình.
"Cậu bé ấy làm theo lời anh trai mình rời khỏi Nhật Bản rồi... đến Trung Quốc, lúc đó anh ấy chỉ mới 12 tuổi! Vậy làm cách nào để sinh tồn đây? Đúng là trời cao không có mắt, một đại ca xã hội đen Trung Quốc, đã mang cậu bé ấy vào thế giới của nơi tối tăm nhất của xã hội, thế nhưng nó chưa hề làm bất kỳ một chuyện xấu nào, thật sự gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nó nhẫn nhịn sống chui sống lụi ở đó, rồi dần dần cũng thoát khỏi cái xã hội đen tối ấy, dựa vào thực lực của mình, dựa vào bàn tay trắng cùng năng lực của mình để gây dựng nên một tập đoàn hùng mạnh nhất Nhật Bản như bây giờ" Đoạn này thì cô tự biên tự diễn, không còn cách khác để che giấu thân phận xã hội đen của Dạ Thiên Ưng: "Cậu bé ấy chính là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Sony, Dạ Thiên Ưng, kể từ khi anh tiếp nhận quan lý tập đoàn đến bây giờ, mọi người đã quá rõ ràng, tập đoàn không ngừng đi *** cao, mà Dạ Thiên Ưng cũng chưa từng trốn thuế nhà nước lấy một lần, hàng năm anh đều quyên góp mấy trăm triệu Yên vào từ thiện, tôi xin phép được hỏi nếu trước đây anh Dạ Thiên Ưng là xã hội đen thì chứng tỏ anh ta là người xấu hay sao? Tại sao có những người thích bới móc chuyện xưa ra làm gì?" Cô nói là than thở là khóc lóc, cảm động lòng người, cả hội trường trong tĩnh lặng, nhưng trong phút chốc sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngừng.
"Anh đã nói với tôi chuyện anh bị ép vào xã hội đen khi nào đâu nhỉ?" Lăng Thánh Long tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng.
"Tôi chưa từng nói với cô ấy hay cậu, tự cô ấy bịa ra thôi."
"Mẹ kiếp, bịa đại mà cũng có tình cảm kiểu đó à? Hiểu Dao giỡn kiểu đó tính sao đây?" Lăng Thánh Quân khâm phục mà nói.
"A, sau này mấy người cẩn thận với cô ấy một chút, bây giờ tôi mới phát hiện co ấy là hành tinh không bình thường, tôi toàn bị cô ấy lừa, về sau mấy người có bị bán, thì cả bọn cũng giúp cô ấy kiếm được khối tiền."
Lần này Dạ Thiên Ưng phục. Anh thua, thua đến thảm hại, anh hoàn toàn bị cô gái ngây thơ ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay mất rồi.
Chỉ là anh thích, bị cô chơi, bị cô lừa gạt, lòng anh cam tình nguyện! Ngược lại, anh còn yêu cô hơn trước đây.
"Trước đây tôi vẫn nghĩ cô ấy hiền lành alwms, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ giả trư ăn cọp?" Lăng Thánh Long giờ cũng phục lắm, mới nhìn biểu hiện của Ngô Hiểu Dao, đủ để vượt qua đầu óc của anh rồi, nhưng trước đây anh cảm thấy cô rất ngu.
"Ăn cọp? Ấy, thế tôi bị bắt thóp hết rồi. Xong đời! Tôi lại lừa bởi một đứa con gái 18 tuổi, mấy người về sau thấy cô ấy thì trốn đi, đừng lăn xả với tôi chi." Dạ Thiên Ưng nói kiểu giải khoai, tâm tình của anh bây giờ rất tốt.
"Tôi sẽ lo nghĩ đến nó." Lăng Thánh Quân nói nghiêm túc.
"..."
Đám người Dạ Thiên Ưng trong phòng dự thính cười đùa vui vẻ, nhìn tình hình trước mắt, vụ án của Hàn Tuấn Hi thắng là cái chắc
"Trải qua sự nhất trí của bồi thẩm đoàn, quan tòa xin tuyên bố tội danh giấu VK của Hàn Tuấn Hi được thành lập, nhưng bởi vì các nguyên nhân khác nhau, quyết định dành cho Hàn Tuấn Hi như sau, tịch thu S***g, phạt 1 vạn Yên Nhật vào công quỹ nhà nước...”
Ha ha, việc này chấm dứt rồi, Ngô Hiểu Dao thở phào nhẹ nhõm cả người.
Như cô bảo đảm thì cô sẽ cứu Hàn Tuấn Hi ra, lần đầu tiên làm luật sư mà thành công như thế này, cô rất vui.
Nhìn vẻ cười tươi của Dạ Thiên Ưng bên dưới, cô cười nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Dạ Thiên Ưng lại chuyển sang nghiêm túc không để ý đến cô.
Cô biết mình lừa anh là sai, nhưng…
Đi từ từ đến trước mặt Dạ Thiên Ưng, cô áy náy nói xin lỗi: "Thiên Ưng, thật xin lỗi."
Dạ Thiên Ưng vẫn chưa để ý tới cô, trực tiếp nhìn Hàn Tuấn Hi: "Tuấn Hi, lần này cậu không có việc gì là ổn rồi."
"Ha ha, cũng may có cô Ngô Hiểu Dao đây." Hàn Tuấn Hi nói xong thì nhìn về phía cô, cảm kích cúi đầu cảm ơn.
Anh vẫn cho rằng Ngô Hiểu Dao sẽ làm liên lụy đến Dạ Thiên Ưng, nhưng xem cái trước mắt, cô ấy không ngừng liên lụy đến Thiên Ưng, mà còn giúp đỡ anh ấy phát triển.
Anh sai, vẫn trách lầm cô. Nói xin lỗi cũng là chuyện nên làm, anh hi vọng sau này có cơ hội sẽ gỡ bỏ nhưng trách cứ trước đây.
"Không cần khách sáo đâu mà." Ngô Hiểu Dao khách sáo nói xong, cô không so đo Hàn Tuấn Hi trước đây đối xử lạnh nhạt với cô như thế nào, chỉ hy vọng sau này bọn họ có thể chấp nhận cô.
Nhưng xam ra trước mắt chuyện dụ dỗ Dạ Thiên Ưng mới là vấn đề quan trọng nhất.
"Thiên Ưng..."
Dạ Thiên Ưng vẫn không để ý đến cô, mà mang theo những người khác ra khỏi tòa, cô thì chỉ áy náy đi theo đuôi anh.
Lúc ra khỏi cửa, thì cả bọn bắt gặp Tiếu Thiên Dạ đi ra.
Mặt mày Tiếu Thiên Dạ không vui, nhưng anh ta cũng không đến hỏi Dạ Thiên Ưng, mà đến chỗ Ngô Hiểu Dao: "Cô liên tục không hiểu rõ trắng đen như vậy, cũng đòi học luật sao?"
Ngô Hiểu Dao thu hồi vẻ mặt áy náy, tay nắm thành quả đám, nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Dạ: "Cái gì là đen? Cái gì là trắng? ? Tôi giờ cảm thấy mình đang đứng nơi ánh sáng, người nào đó mới là kẻ trong tối, 12 năm trước anh cho tôi một nhát dao thì tính sao đây?"
"Cô?" Tiếu Thiên Dạ hoàn toàn đứng hình, chuyện mười hai năm trước từ từ hiện lên, năm ấy anh 15 tuổi, thật sự không nghĩ con bé anh đâm lại là cô gái này đây?
"Ha ha ha ha." Trong nháy mắt vẻ mặt anh xuất hiện tia hài lòng: "Có ý nghĩa lắm đấy, đúng là thật biết điều mà, thì ra cô là bạn gái của Dạ Thiên Ưng à nha, ha ha ha ha, chơi hay lắm!" Dứt lời, trong đôi mắt anh ta xuất hiện ác ý nhìn vào Dạ Thiên Ưng, xoay người mỉm cười rời đi.
Trong lòng Dạ Thiên Ưng thoáng chốc có một loại dự cảm xấu, xem ra ngày sau Tiếu Thiên Dạ tuyệt đối sẽ ngó ngàng đến anh và Ngô Hiểu Dao.
Nếu không tránh nổi, vậy thì khỏi cần né!
Đám người bọn họ, trực tiếp ngồi lên một chiếc MiniBus trước tòa án.
Ngô Hiểu Dao ngồi bên cạnh Dạ Thiên Ưng còn nhìn anh chằm chằm, van xin sự tha thứ của anh.
"Nhìn anh làm gì?" Dạ Thiên Ưng tức giận thắc mắc.
."Thiên Ưng, tha thứ cho em đi mà."
"Anh ghét nhất có người lừa anh, em được lắm, lại dám gạt anh thời gian lâu như thế."
Dạ Thiên Ưng thật nhỏ mọn! Hừ! Vậy thì cô ra đòn sát thủ ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc