Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 84

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Lúc đến đồn cảnh sát, Bắc Thiên Thần và Ngô Hiểu Dao được thẩm vấn chung trong một phòng, còn hai tên tóc vàng hoe kia được thẩm vấn ở căn phòng khác.
"Bắc Thiên Thần, người nhà cậu tới bảo lãnh, cậu có thể đi rồi."
"Còn Ngô Hiểu Dao thì sao?"
"Cô ta không thể đi, qua xét nghiệm cho thấy trong máu cô ta có thành phần MT tổng hợp.”
"Anh cảnh sát, cô ấy bị bỏ thuốc đấy. " Bắc Thiên Thần bất mãn giải thích với người cảnh sát kia.
"Những chuyện này bọn tôi sẽ điều tra, cậu đi đi."
"Anh liên lạc với Tiếu Thiên Dạ chưa?"
"Anh ta đang chạy đến đó." Nói xong, người cảnh sát kia đem Bắc Thiên Thần ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Dạ Thiên Ưng dùng vẻ mặt thâm trầm nhìn Bắc Thiên Thần.
Bởi vì khung giám hộ Bắc Thiên Thần để tên tuổi địa chỉ của Dạ Thiên Ưng, cho nên trước tiên cảnh sát thông báo cho anh đến đây bảo lãnh, còn người giám hộ của Ngô Hiểu Dao cảnh sát đã liên hệ nhưng vẫn chưa đến
"Anh hai.” Bắc Thiên Thần giờ chỉ mong anh Dạ Thiên Ưng mau mau rời khỏi chỗ này, cậu không muốn anh nhìn thấy Ngô Hiểu Dao bây giờ, càng không thể để anh ấy gặp được Tiếu Thiên Dạ dọ cậu gọi đến.
"Em dám mang Ngô Hiểu Dao đi quán Bar?" Dạ Thiên Ưng khi nhận được cảnh sát thông báo thì cũng đã biết rõ ngọn nguồn chuyện này rồi, anh lấy danh phận bạn trai Ngô Hiểu Dao để bảo lãnh cô ra ngoài, nhưng hiện giờ trong cơ thể cô có chứa chất MT, nên phải giam giữ trên 48 tiếng đồng hồ mới có thể bảo lãnh ra ngoài được.
"Vâng." Bắc Thiên Thần áy náy gật đầu.
"Tại sao em không coi trọng cô ấy hả?" Dạ Thiên Ưng lập tức bùng phát lửa giận trong người.
Mười ngày nay anh phiền đến khó chịu, mà giờ lại nhân được tin tức Ngô Hiểu Dao đi chung với Bắc Thiên Thần nữa chưa. Tim anh không khỏi có loại mùi vị ghen tuông chiếm lĩnh.
"Ơ, ở đồn cảnh sát mà công khai cãi nhau à?" Một giọng nói tình từ kiểu nhà giàu phát ra.
Cả cục cảnh sát đúng nghiêm chào người đàn ông kia một cái, sau đó đứng sang hai bên nhường đường cho anh ta.
Người đàn ông ấy từ từ đi về phía Dạ Thiên Ưng, trong đôi mắt ấy là sự ác ý khi nhìn vào Dạ Thiên Ưng.
Thoáng chốc, Dạ Thiên Ưng vốn đang giận dữ chuyển sang căm hận, tay anh nắm chặt thành quả đấm, mắt nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đó.
“Chú trong coi em trai thế nào vậy ta? Sao lại dạy dỗ nó thành một tên lưu manh đầu đường xó chợ như thế nhỉ? Đã ra ngoài đánh nhau, còn mang bạn gái đi hít thuốc phiện, thật là ‘thượng bất chánh hạ tắc loạn’* mà." Người đàn ông này chính là anh cả của Dạ Thiên Ưng, Tiếu Thiên Dạ. (thượng bất chánh hạ tắc loạn: mình xin phép được để nguyên câu văn này, bởi theo ý mỉa mai của ông Tiếu này đối với anh Ưng thì hợp ngữ cảnh, dùng châm ngôn để nói càng tăng độ mỉa hơn nữa. ^^ Tạm dịch câu này là: trên không chính trực dưới không nề nếp.)
Hình dáng bên ngoài của anh ta cũng tương tự như Dạ Thiên Ưng, chỉ là phong cách của hắn có cảm giác nghiêm trang nghiêm nghị hơn mà thôi, so với cái vẻ mị hoặc của Dạ Thiên Ưng thì có sự chệnh lệch rất xa.
Thấy Tiếu Thiên Dạ chất vấn mình, Dạ Thiên Ưng khinh thường cười một tiếng: "Em trai của tôi thì tôi có quyền dạy bảo nó như thế nào chứ, đâu có thể so với loại người nhận người khác làm cha mà cậy mạnh được đâu."
Dạ Thiên Ưng rất hận Tiếu Thiên Ưng, nỗi hận ấy không thể nào dùng vào tiếng đồng hồ để gỡ bỏ được.
Kể từ ba mẹ bọn anh qua đời, Tiếu Thiên Dạ lập tức được một gã chính trị người Nhật Bản nhận nuôi, sau đó anh ta trở nên coi thường Dạ Thiên Ưng anh.
"À há." Tiếu Thiên Dạ nhíu mày, giọng nói phẫn hận: "Nếu không phải do chú hại ૮ɦếƭ cha mẹ tôi, thì làm sao tôi trở thành cô nhi, tôi được nhận nuôi nhỉ? "
Trong nháy mắt, nắm tay của Dạ Thiên Ưng nổi đầy gân xanh vì uất ức. Anh không hại ૮ɦếƭ ba mẹ mình, nhưng nếu có thì anh chỉ là kẻ gián tiếp giúp hung thủ hại ૮ɦếƭ ba mẹ mà thôi.
Khi còn bé Dạ Thiên Ưng rất nghịch ngợm, lúc ở nhà đùa lửa, không cẩn thận đốt cháy cả căn nhà, thế là, vì cứu Dạ Thiên Ưng mà ba mẹ anh phải chôn mình trong trận hỏa hạn đó.
Từ đó, anh vẫn luôn mang trong mình nỗi trách cứ bản thân mà sống qua ngày. Cho đến khi anh gặp được cô gái nhỏ bé ấy, nhưng trách cứ trong lòng cùng bay đi theo cô.
Rất vất vả mới buông bỏ được nỗi ám ảnh đó, giờ lại bị Tiếu Thiên Dạ khơi ra, tự trách cùng với sự nóng giận trong lòng Dạ Thiên Ưng như muốn lao ra. Nhưng anh không thể đánh Tiếu Thiên Dạ, anh biết rõ lòng dạ hèn hạ của anh ta, giống y đúc mười hai năm trước, dù đây là lần đầu tiên họ gặp lại. Vẫn toàn mùi thuốc S***g.
"Anh cả, đừng trách anh hai." Ba mẹ bọn họ mất đi khi Bắc Thiên Thần còn quá nhỏ, cậu không trách anh trai mình, mà hơn nữa, vị trí của anh hai Dạ Thiên Ưng trong lòng cậu lại rất lớn.
"Ồ, Thiên Thàn à, như vậy đi, em đừng có đi theo cái người không có tiền đồ này nữa nhé, đi theo anh đi." Từ lúc mới tới Tiếu Thiên Dạ đã coi thương Dạ Thiên Ưng, vô cùng coi thường anh, ngay cả bây giờ Dạ Thiên Ưng đã trở thành một thương nhân xuất xa, anh ta vẫn coi thường như trước.
"Anh cả à, trong lòng em anh hai vẫn ở vị trí đầu tiên, hôm nay em gọi anh đến đây, là hy vọng anh nể tình bọn mình là anh em ruột, xóa bỏ tội danh của Ngô Hiểu Dao giùm em." Lời Bắc Thiên Thần nói ra vừa mang sự kiên định lẫn ý khẩn cầu.
Cậu khẳng định vị trí của Dạ Thiên Ưng một cách kiên định, và khẩn cầu cứu giúp Ngô Hiểu Dao giùm cậu.
"Em đừng nói bậy như thế, anh cả ta đây phải theo luật phát mà làm, cô bé kia nếu thật sự *** phiện thì anh không có biện pháp, còn nếu bị hại thì anh sẽ thả người ra thôi, dĩ nhiên, trước tiên anh cũng có thể dùng danh nghĩa của mình để bảo lãnh cô bé ra khỏi đây trước khi đến lúc đó."
Tiếu Thiên Dạ nói xong, trừng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng rồi đi vào phòng làm việc cảnh sát ở bên trong.
"Anh hai, em không còn cách nào mới gọi anh cả đến."
"Thôi." Dạ Thiên Ưng không trách Bắc Thiên thần.
Anh biết, tình huống như thế này chỉ còn mình Tiếu Thiên Dạ mới bảo lãnh được Ngô Hiểu Dao.
Rốt cuộc chỉ có quyền lực chính trị mới lớn nhất, anh hiểu rồi, muốn thỏa mãn dã tâm của mình, anh nhất định phải trở thành một chính trị gia.
Chốc lát, Ngô Hiểu Dao mặt mày vui vẻ ra khỏi phòng thẩm vấn. Nhưng...Khi cô nhìn thấy Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt, khổ sở trong lòng bất chợt dâng lên lần nữa, cô lúng túng cúi đầu, vẫn cố để nụ cười bên môi. Dù muốn không cười cũng chả được.
Thấy dáng vẻ cô kiểu đó,lòng Dạ Thiên Ưng có loại giận dỗi không nói thành tên, anh quát: "Mang cô lên xe!" Anh nói xong, xoay người đi khỏi đồn cảnh sát.
Bắc Thiên Thần đi tới bên cạnh của cô, dẫn cô ra khỏi đồn cảnh sát, rồi cùng nhau ngồi lên xe Dạ Thiên Ưng về.
Lúc lên xe, cô và Bắc Thiên Thần ngồi vào ghế sau, nhìn kiểu ngồi ấy, mày Dạ Thiên Ưng nhíu chặt với nhau.
Anh muốn cô ngồi ở bên cạnh mình, cái vị trí này mới thực sự thuộc về cô. Đôi lúc ánh mắt anh dừng lại nơi gương chiếu hậu, hoàn toàn không thể rời khỏi hình bóng cô.
Mười ngày, anh không thể dừng lại nỗi nhớ nhung dành cho cô. Vì anh hoàn toàn không tìm được lý do tại sao. Nếu đã chia tay thì cần gì phải nhớ? Cô đâu phải người anh muốn tìm sau chừng ấy năm nay.
Không bao lâu, Dạ Thiên Ưng lái xe đến chỗ ở của mình, lúc dừng anh mới phát hiện mình lái nhầm điểm đến.
Ô, Bắc Thiên Thần còn đang ở đây mà, anh đang làm gì vậy chứ? Hai người họ quen nhau rồi sao? Chuyện này can hệ gì đến anh cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau, anh ghen ty.
Ngô Hiểu Dao nhìn cảnh ngoài xem, sau đó im lặng, rồi nói một câu: "Tôi muốn về trường."
"Nhớ về trường rồi thì đừng ra ngoài điên loạn nữa!" Dạ Thiên Ưng im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên họ nói chuyện lại sau mấy ngày chia tay. Nghe qua còn có vẻ cãi nhau nữa cơ đấy.
Dạ Thiên Ưng trách cô, trách cô mới chia tay anh đã chạy ra ngoài chơi đùa, mà còn lại đi chơi với con trai. Mặc dù gã đó là em trai của mình.
Nhưng tóm lại cô có biết thằng nhóc đó thích mình không nhỉ, lại còn đi chơi với nó chứ?
Trong giọng nói của anh là sự ghen tức, ấy thế mà Ngô Hiểu Dao vẫn không phát hiện ra.
"Anh tên gì vậy ?" Thuốc ấy có tác dụng khiến cô bộc lộ nỗi uất ức của mình thành cơn giận với Dạ Thiên Ưng: "Tôi tự mình đi chơi, anh quản cái gì tôi chứ?"
Nhìn dáng vẻ buông thả của cô, Dạ Thiên Ưng không giận và còn có cảm giác vui vui.
Cô chẳng thay đổi được cái vẻ đáng yêu của mình sau khi dính c*** mà, anh nở nụ cười xấu xa, giọng nói lộ sự châm chọc cô: "Mới chia tay có mấy ngày, đã chạy ra ngoài chơi?" Đã vào trọng tâm chuyện cần bàn.
"Nói nhảm, chẳng lẽ anh bắt tôi ở nhà khóc à?"
"Không khóc thì ít nhất em cũng nên ngoan ngoãn mấy ngày chứ? Cũng không biết ai đó lúc thì nói yêu tôi, lúc khác cũng nói yêu tôi, kết quả mới đảo mắt một cái trên mặt hiện nguyên nụ cười, còn sung sướng so với người khác nữa kìa."
Bên trong xe vốn dĩ là sự lúng túng bao bọc, giờ lại bị cơn cãi vã nhau thay thế, mặc dù là chửi mắng nhau nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rằng đó là sự liếc mắt đưa tình, Bắc Thiên Thần một bên thấy mình không có chỗ ở đây, mở cửa xe đi xuống.
Nhìn Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cộng với dáng vẻ tức giận ấy, cô cũng muốn tức: "Anh bị ngu à? Tôi có muốn không cười, thì cũng không làm được. Còn nữa, tôi nói thích anh đấy, thích anh thì sao nào, nhưng ít nhất so với anh còn hiểu nó như thế này đấy, anh chỉ muốn báo ân nên chả phân biệt rõ ràng tình với yêu là cái thá gì, uổng công anh năm nay 26 tuổi mà vừa ngây thơ, vừa ngu ngốc thế bà!"
"Em mắng ai ngây thơ, ai ngu ngốc hả? " Dạ Thiên Ưng đứng dậy chạy đến chỗ Ngô Hiểu Dao, dùng vẻ nghiêm túc hỏi cô cho rõ.
"Mắng anh đó!"
"Chửi câu nào đấy?" Nhìn vẻ mặt anh thì có vẻ nghiêm túc, nhưng lòng thì vui hả hê.
Mười ngày, anh chưa bao giờ vui vẻ như thế này, chỉ lúc ở bên cô anh mới biến thành vậy. Điều này chứng tỏ cái gì đây?
"Anh ngây thơ, ngu ... Ừm."
Lời nói của cô mới được một nữa, đã bị đôi môi bá đạo của Dạ Thiên Ưng cuốn lấy, chưa được sự đồng ý của cô mà anh đã hôn đến điên cuồng.
Loại cảm giác nhớ thương mười ngày nay, anh đem nó hóa thành một cái hôn dành cho cô, ban đầu cô còn giãy dụa nhưng sau đó lại mềm mại đón nhận.
Cô say đắm trong nụ hôn của anh, say sưa trong tất cả của anh, cảm nhận đầu lưỡi của anh trườn vào trong khoang miệng mình, cô vốn dĩ đang say đắm nó nhưng bỗng lấy lại lý trí, dùng răng cắn chặt đầu lưỡi anh, đẩy anh ra, dùng tay lau miệng, nhìn anh rồi vội mở cửa bước xuỗng xe.
Cô muốn tình yêu từ nơi anh, nhưng giờ là chuyện gì đây? Nụ hôn không rõ ràng này là chuyện gì đây?
Giống như tình trạng mập mờ như trước đây ư?
Đủ rồi, cô không muốn như vậy.
Tại sao anh không vì bản thân mình nói rõ một câu, anh không phải vì trả ơn mà quen cô chứ? Dù mình không phải cô bé năm ấy, anh cũng đồng ý ở bên cô được mà, tại sao anh lại không giải thích như vậy chứ?
Cười, cười, phải cười chứ!
Con mẹ nó cái thuốc ૮ɦếƭ tiệt đó quá đi, chỉ biết khiến cô cười, vừa cười vừa khóc khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Bắc Thiên Thần đứng bên ngoài nhìn Ngô Hiểu Dao bước xuống xe mang theo nước mứt trên mặt, lòng cậu có cảm giác đau không nói thành lời.
Cậu cảm nhận được mình hoàn toàn không thể xen giữa bọn họ, dù họ có chia tay hay không đi chăng nữa, cậu vẫn biết rằng, cô vẫn thích Dạ Thiên Ưng như cũ.
☆★☆★☆★☆★
Nhìn Ngô Hiểu Dao cùng với Bắc Thiên Thần dần dần đi xa, Dạ Thiên Ưng thở dài một hơi.
Anh mới hôn cô ư? Lý do? Không có. Không tìm được bất kỳ lý do gì khiến anh muốn hôn cô.
Thấy Bắc Thiên Thần đi với cô, vì sao trong lòng anh lại có cảm giác ghen tức? Xa nhau mười ngày nay, tại sao anh vẫn nhớ cô mãi không quên được? Xuống xe, trở lại căn hộ nơi anh ở, anh lấy một chai R*ợ*u vang rót nửa ly, ngồi trên ghế salon, anh nhẹ lắc một cái.
Khóe miệng anh trong nháy mắt hiện lên một nụ cười mơ hồ.
Lúc nãy cãi nhau với cô trong xe, anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Tựa như quên hết mọi phiền não. Vì sao cô có bãn lĩnh vậy nhỉ? Và tại sao lần nào anh cũng mập mờ không rõ với cô?
Chìm đắm trong hỗn loạn, đầu óc Dạ Thiên Ưng cũng loạn thêm, muốn tìm đáp án, tìm một lý do thích hợp nhất để anh không nhớ đến cô nữa, bởi vì anh chỉ muốn gặp lại cô bé mười hai năm trước giúp anh thoát ૮ɦếƭ mà thôi.
"Ting ting."
Tiếng chuông cửa vang lên, Dạ Thiên Ưng để ly R*ợ*u trong tay xuống, đi ra mở cửa.
Hạ Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa, gương mặt có chút hồng hồng, trên người còn tỏa ra mùi R*ợ*u nồng nặc.
Từ cái lần Dạ Thiên Ưng mắng Hạ Uyển Uyển kia, cô đã không tìm được lý do gì đến gặp Dạ Thiên Ưng, đây cũng coi là lần đầu cô tìm đến anh sau mấy ngày nay.
"Uyển Uyển, em uống R*ợ*u à?" Dạ Thiên Ưng nhíu mày, anh ghét phụ nữ uống R*ợ*u, Từ lúc Hạ Uyển UYển đi theo anh cho đến bên giờ chưa từng uống rươu. (Tôi nhớ đợt trước 5 người nhậu chúc mừng, cô ta có uống mà -_- )
Trong nháy mắt, hốc mắt Hạ Uyển Uyển chứa đầy nước, cúi đầu tỏ vẻ vô tội, như một cô gái yếu đuối chịu nhiều uất ức 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc