Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 81

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Nghe thấy cô hỏi vậy, anh tiện thể ngồi lên chỗ Hạ Uyển Uyển, mở thức ăn của Hiểu Dao trên bào: "Dĩ nhiên chưa ăn rồi." Nói xong, anh cầm miếng bánh Hamburger lên ăn, Ngô Hiểu Dao cũng ăn theo.
"Bé con, tối theo anh ra ngoài nhé."
"Đi đâu anh?"
"Đi ăn cơm."
Từ cái lần cô bước vào công ty của Dạ Thiên Ưng, hình như trừ ngủ và ăn cơm ra thì Dạ Thiên Ưng không bàn chuyện gì khác.
Trước đây, mỗi lần Dạ Thiên Ưng đến trường thăm, cô đều vui. Rồi mỗi lần anh gọi điện đến trường, cô cũng đều rất sung sướng.
Nhưng sau khi bước vào nơi đây, cô cảm giác mọi hành động trước đây đều thừa thải, thậm chí những cảm xúc ấy đều không ổn định. Có phải vốn cô không thuộc về thế giới của anh?
Hoặc giả sự cho phép thì sao? Khi hai bọn họ ở chung với nhau, chắc hẳn sẽ cảm thấy không xứng với nhau phải không?
Đến giờ tan việc, Dạ Thiên Ưng mang Hạ Uyển Uyển và Ngô Hiểu Dao ra khỏi công ty.
Trước cửa có một chiếc xe đã đợi lâu.
Hạ Uyển Uyển lên chiếc xe khác, Ngô Hiểu Dao lên xe cùng Dạ Thiên Ưng, bọn họ đi tới một khách sạn năm sao, ở đây đã được Dạ Thiên Ưng chuẩn bị một bàn thịt R*ợ*u trước.
Vừa mới bước xuống xe thì đã có một đám phóng viên chặn cửa xe Dạ Thiên Ưng lại. Còn Ngô Hiểu Dao ngồi bên trong xe rất lo lắng, đây là lần đâu cô gặp phải phóng viên, thật sự không biết phải lại sao.
"Chủ tịch Dạ, nghe nói ngài đã trở thành người quản lý thị trường tiêu thụ hàng hóa Châu Á, vậy nơi chủ chốt ngài dự định đặt ở đâu?”
Đối với đám phóng viên ấy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười mỉm có lệ, nhấc chân bước xuống xe. Ngô Hiểu Dao thì lo đến mức ngồi im trên xe không xuống cùng. Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi ở xe trước vội bước tới ngăn cản đám phóng viên bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Lăng Thánh Long là Lăng Thánh Quân thấy vậy cũng vội chạy tới.
"Xuống xe đi." Lăng Thánh Quân vội vã gọi Ngô Hiểu Dao, lúc này cô mới cuống cuồng xuống xe, rồi chen chúc với đám phóng viên vào bên trong.
"Má ơi, nếu tôi không gọi chắc cô định ngồi yên trong đó luôn phải không?"
Lăng Thánh Quân nói vậy khiến Ngô Hiểu Dao cuối đầu áy náy: "Rất xin lỗi."
Bây giờ ngoại trừ việc xin lỗi cô chẳng thể làm gì khác, bởi đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.
Chân mày hai tên Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long nhíu thành hàng, thời điểm đó thì Dạ Thiên Ưng không thể nào quan tâm tới cô ta được, nhưng cô ta phải tự gia bám theo anh ấy chứ.
Dạ Thiên Ưng cũng không trách cô làm chi, anh biết cô còn non nớt, lại chưa gặp tình huống nào bao giờ, có lẽ tối nay anh không nên mang cô đến đây.
Lúc tiến vào phòng, đồ ăn đã dọn lên xong xuôi.
Năm người họ bỏ xuống lớp ngụy trang bên ngoài, biến thành dáng vẻ khác. Chỉ có mình Ngô Hiểu Da là khép nép ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng mà thôi.
"Mấy anh em, như cũ, không say không về!" Dạ Thiên Ưng tháo cà vạt trên cổ xuống, nâng cao ly trên tay.
Trên mặt của mấy người khác là nụ cười bất tận, cũng đưa ly cụng từng cái một.
Bữa tiệc ngày hôm nay là đề chúc mừng hợp đồng lớn nhất của bọn họ được ký kết thành công, không thể ngờ rằng bọn họ có thể bước lên địa vị của những người trên đỉnh thế giới.
"Thiên Ưng, vẫn là câu nói kia, mấy anh em có lỗi với cậu." Lăng Thánh Long cảm kích.
Mười mấy tuổi anh đã đi theo Dạ Thiên Ưng bôn ba đầu đường xó chợ, giờ có 20 tuổi đã có được thành quả như thế này, nếu không có Thiên Ưng, có lẽ đến giờ anh vẫn chỉ là tên du côn đánh nhau ở ngoài đường phố mà thôi.
"Ha ha, nếu như tranh cử chức nghị sĩ chính trị thành công, chắc trước 30 tuổi tôi sẽ đưa vị thế của công ty chúng ta ra một tầm cao mới."
Bên trong sự say xỉn của chừng ấy người Dạ Thiên Ưng, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao tỉnh táo.
Ha ha, cô không có cách nào chen vào thế giới của họ, nhìn năm người họ, cô có thể cảm thấy họ rất thân quen thân thuộc với nhau. Giống như người một nhà vậy.
Cô không biết ước mớ của Dạ Thiên Ưng lại cao vời vợi như vậy, không, cô chắc đã sớm biết mới phải.
Bên trong cái không khí hài hòa này, cô không thích hợp.
Y như một người thừa thải, đến cả một đề tài chung để nói chuyện với bọn họ cô cũng không tìm được.
"Thiên Ưng, bụng anh không tốt, uống ít thôi." Hạ Uyển Uyển ở bên quan tâm tới Dạ Thiên Ưng.
Men say nồng nặc khién Dạ Thiên Ưng khẽ cười, gật đầu với Hạ Uyển Uyển: "Sao nhìn em giống bà quản gia thế nhỉ?"
"Ha ha ha ha, em cũng nhận thấy chị Uyển Uyển nên tiếp tục phát triển nghề quản gia này luôn đi." Lăng Thánh Quân cầm trong tay ly R*ợ*u đi tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển .
Hạ Uyển Uyển đá cậu ta một cái, Lăng Thánh Quân khóc lóc chạt tới bên cạnh Lăng Thánh Long: "Anh ơi, chị Uyển Uyển không ngờ vừa phát triển nghề bà quản gia, còn phát triển cả khuynh hướng *** nữa kìa."
"Thánh Quân! Cậu còn nói bậy nữa thì có thị chị cắt lưỡi cậu không?" Hạ Uyển Uyển dùng vẻ mặt lãnh lẽo, không có chút ý giỡn.
Lăng Thánh Quân đưa tay bụm miệng, lo lắng không ngừng, cả phòng chợt rộn vang tiếng cười đùa.
"Em. . . . . . Đi toilet." Ngô Hiểu Dao vội nói nhỏ với Dạ Thiên Ưng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi, vẻ mặt cô là sự khổ sở khó nói.
Không chịu đựng nổi nữa rồi.
Cô vốn dĩ không có một vị trí bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Trong căn phòng ấy, có người quan tâm anh, có người bảo vệ anh, và có người làm anh cười.
Nhưng cô đây? Không có cách nào khiến anh với đi nỗi sầu, ngay cả sự quan tâm cũng không bằng Hạ Uyển Uyển.
Rốt cuộc sự ràng buộc giữa bọn họ sâu bao nhiêu?
Và bên cạnh anh thật sự có vị trí của cô sao?
"Rõ chưa?" Câu nói lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.
"Rõ chưa?" Câu nói lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.
Quay đầu lại nhìn, là Hàn Tuấn Hi. (Anh ta là tiểu tam, Bỉ ta chắc chắn)
"Cố vốn không hợp với Thiên Ưng đâu, dù cô có cố gắng ở bên cạnh anh ấy thì cũng không hợp nhau, bởi cô không ở cùng một thế giới với anh ấy."
Đúng, không cần Hàn Tuấn Hi nói thì cô đây cũng biết, biết rằng mình và Dạ Thiên Ưng không cùng một thế giới, mà do trước đây cô chưa nhận ra mà thôi.
Đó là do Dạ Thiên Ưng tự động tiến thẳng vào thế giới của cô, giờ đây chính cô lại bước vào thế giới của anh, và cô nhận ra nó chênh lệch bao nhiêu.
Có lẽ bọn họ ở bên nhau là một sai lầm. Nhưng cô có thể ở bên anh, chỉ là... cô vẫn không tìm được vị trí vốn thuộc về mình mà thôi.
"Tổng giám đốc Hàn, anh nới với Chủ tịch Dạ một tiếng, tôi có việc về trước nhé." Cô không phản bác bất kỳ ý kiến nào của Hàn Tuấn Hi, bởi cô bất lực, xoay người bước đi ra khỏi khách sạn, cô vội vã về lại trường học.
Cơn gió đêm trong sân trường thổi nhẹ mái tóc cô, rồi như vô tình lướt qua da mặt cô.
Yêu thương nhau là một chuyện hạnh phúc, nhưng giữa cái lúc vui vẻ ấy mà người bên cạnh không tìm được chỗ đứng cho chính họ, rất đau.
Chức bạn gái có thuộc về mình không ? Không. Không thuộc về. . . . . .
Cái nghĩa chính của từ bạn gái không phải là để đi chơi với bạn trai, mà là người chia sẽ hết những lo toan muộn phiền.
Còn cô thì lại không biết những muộn phiện của Dạ Thiên Ưng.
Bởi vì lúc họ đi chung với nhau là cái thế giới riêng của hai người, họ quên đi mất mọi thứ ở thể giới bên ngoài!
"Cãi nhau với anh tôi à?" Giữa sân trường đen kịt, Bắc Thiên thần nhìn thấy bóng Ngô Hiểu Dao thì vội chạy đến.
Cô cười nhẹ nhàng, lau nước mắt loạn xạ: "Không có gì cả."Bây giờ ngay có lý do cãi nhau với Dạ Thiên Ưng cô cũng không kiếm được rồi.
"Vậy có chuyện gì buồn sao?"
Ha ha, nhìn dáng vẻ Bắc Thiên Thần trước mắt mình, cô suy nghĩ, nếu như Dạ Thiên Ưng cũng là một sinh viên bình thường thì tốt biết bao nhiêu?
Như vậy có lẽ cô sẽ không buồn, có lẽ bọn họ sẽ bình đẳng với nhau, có lẽ bọn họ sẽ có chung chủ để đề nói với nhau.
Nhưng đến cuối cô và Dạ Thiên Ưng vẫn không thể nào.
"Không có gì hết, em về trước nhé." Cô lắc đầu phủ nhận rồi định đi về, Bắc Thiên Thần đã kéo cô lại.
"Nếu em ở chung với anh tôi cực khổ, có thể thử. . . . . . tách riêng ra trước cũng được. . . . ." Cậu đang làm gì? Cậu đang nói gì thế này?
Không phải cậu đồng ý với Dạ Thiên Ưng sẽ chỉ thích Ngô Hiểu Dao trong lòng thôi sao? Tại sao bây giờ lại khuyên cô ấy chia tay chứ?
"Không phải đâu." Bắc Thiên thần vội vàng buông tay của cô ra: "Tôi chỉ nói bậy chút thôi."
"Em sẽ nghĩ." Cô lạnh lùng bỏ lại câu này rồi rời đi.
Hôm nay có quá nhiều người khuyên cô chia tay Dạ Thiên Ưng, mà có lẽ điều đó cũng rõ ràng quá rồi còn gì.
☆★☆★☆★☆★
Bên trong phòng khách sạn, Dạ Thiên Ưng uống đến mơ mơ màng màng, thốt tiếng nỉ non: "Hiểu Dao đi đâu rồi ta?"
"Cô ấy đã về rôi?"
Nghe thấy lời Hàn Tuấn Hi nói, Dạ Thiên Ưng trợn trừng mắt tỏ vẻ không hiểu hỏi lại: "Là ai bảo cô ấy đi?"
Hàn Tuấn Hi trầm mặc, không nói gì thêm.
"Thiên Ưng, cậu không thấy cô ấy giống đồ trang trí ở đây sao? Kiểu như bình hoa ấy." Lăng Thánh Long rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện với Dạ Thiên Ưng, có lẽ là bởi vì anh uống quá nhiều, mà cũng có lẽ bởi vì anh thật sự không thích Ngô Hiểu Dao.
"Mấy người thì biết cái đếch gì chứ!" Dạ Thiên Ưng tức giận đập mạnh lên bàn, nhanh chóng đứng lên: "Nếu không có Dao Dao, cũng sẽ không có Dạ Thiên Ưng tôi của ngày hôm nay." Anh bỏ lại câu này rồi tức giận rời khỏi phòng.
Mọi người không hiểu chút nào về câu nói này của anh, rốt cuộc thì anh với Ngô Hiểu Dao có mối quan hệ như thế nào?
☆★☆★☆★☆★
Trằn trọc trở mình suy nghĩ suốt đêm chính cô không cách nào buông bỏ được Dạ Thiên Ưng. Nhưng cô phải quyết định giải quyết hết tất cả với anh mới được.
Chiều cô không đến công ty làm, do cô đã xin phép nghỉ từ trước. Đến khi tan làm, cô mới quay lại công ty.
"Làm phiền cho hỏi một chút, chủ tịch Dạ đi đâu rồi ạ?" Cô không tìm thấy anh ở tầng 50, cho nên gặng hỏi thư ký ở đây.
"Mới đi ra ngoài với thư lý Hạ."
“Vâng, cám ơn cô." Dứt lời, Ngô Hiểu Dao hỏi thăm cô gái trực thang máy. Cô ấy lại bảo anh đến tầng ba bên dưới lòng đất. Cô nhanh chóng đi thang máy đến đó, và khi vừa bước tới nơi, cô cũng vừa nhìn thấy bóng lưng Dạ Thiên Ưng.
Nhưng lúc chạy đến, cô vô tình phát hiện một chuyện.
Dạ Thiên Ưng cùng Hạ Uyển UYển dưới này làm gì nhỉ? Nơi này không phải có 4 tầng sao ta? Cô nhấc chân bước xuống tầng 4, lại đến tầng 5, càng vào bên dưới cô càng ngửi được mùi gì đó khó chịu.
Xa xa cô đã nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đang ở trong một căn phòng dưới tầng 5.
Chốc lát, cô cũng đi theo qua xem sao.
Mới vừa đi tới một nửa, cô liền nghe kêu gào thảm thiết, khiến hai chân như nhũn ra.
Từ từ. . . . . .
Từ từ. . . . . .
Cô khe khẽ nhìn vào trong: "A ————" trên mặt đất be bét thịt người với máu tươi, còn Dạ Thiên Ưng thì đứng đó sai tay sai sử dụng cực hình Tra t**.
Dạ Thiên Ưng ngồi tại chỗ mỉm cười ngắm mọi thứ, xem ra nụ cười anh ấy rất kinh khung. Hai chân cô run lẩy bẩy, thậm chí gần như xịu lơ vì mất sức lực. Tình huống này nên làm gì đây? Báo cảnh sát? ? Gọi cảnh sát tới bắt người nào chứ? Dạ Thiên Ưng ư?
Không! Không! Không thể báo cảnh sát được!
Tất cả mọi người trong phòng đều ngeh thấy giọng thét của Ngô Hiểu Dao bên ngoài.
Hạ Uyển Uyển liếc mắt nhìn Dạ Thiên Ưng, Dạ Thiên Ưng phất tay một cái, Hạ Uyển Uyển nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngô Hiểu Dao thấy thế thì cũng vội chạy trốn, nhưng khi cô chạy lên tầng bốn khu mặt đất thì hai chân đã hết sức lực ngã quỵ xuống, cả người cô té trên nền đất.
Hạ Uyển Uyển nắm lấy cổ áo cô từ phía sau, một tay ép lưng cô lên trên tường xi lăng, khi nhìn thấy mặt cô thì ngẩn ra một lát: "Là cô!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc