Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 75

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Không bao lâu đã tới bệnh viện, Ngô Hiểu Dao nhanh chóng chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt bên trong.
Mẹ cô đang đứng trước cửa phòng bệnh như người mất hồn.
"Mẹ!" Cô chạy như bay đến trước mặt mẹ rồi vội vàng hỏi bệnh tình bây giờ của ông ngoại: "Bệnh ông ngoại có nghiêm trọng không mẹ?"
Khi thấy con bé hỏi vậy, nước mắt mẹ Ngô cũng chợt rơi xuống: "Dao Dao, ông ngoại cần một trăm vạn để phẫu thuật, mẹ nên làm thế nào đây con?"
Một trăm vạn?
Chuyện này đới với gia đình cô như một vấn đề quá khó khăn.
Cô đi đến đâu để kiếm ra một trăm vạn đây?
Chẳng lẽ. . . . . .
Phải đi tìm Dạ Thiên Ưng? Nhưng anh ấy giờ đang ở Pháp rồi.
Nhưng cô cũng không muốn mượn tiền Dạ Thiên Ưng, dù sao mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình yêu mà thôi, nếu như cô đi tìm Dạ Thiên Ưng vậy tính ra cô là thứ người gì?
Nhưng bệnh của ngoại thì nên làm sao.
"Dao Dao." Bắc Thiên Thần đột nhiên kéo cô lại rồi nhìn bác gái: "Bác gái khỏe chưa ạ, con là bạn của Dao Dao, tên là Bắc Thiên Thần, hiện tại con có 40 vạn, nếu như người không ngại thì cầm số tiền nay đi lo cho ông ngoại Dao Dao."
Mẹ Ngô ngẩn người, lau đi nước mắt trên mặt rồi đưa tay đẩy tấm chi phiếu trên tay Bắc Thiên Thần về lại: "Đứa nhỏ này, ta không nhận tiền này được đâu."
"Bác gái à, không quan trọng, coi như người mượn con được không? Số tiền còn lại con sẽ nghĩ biện pháp kiếm ra, bây giờ việc cứu người quan trọng hơn."
Mẹ Ngô không nhận, Ngô Hiểu Dao cũng không nhận, nhưng dưới sự kiên trì của Bắc Thiên Thần hai người họ cũng phải nhận số tiền ấy.
Nhưng đồng thời mẹ Ngô viết giấy vay nợ cho Bắc Thiên Thần, cộng thêm việc đem căn nhà hiện tại thế chấp luôn cho anh.
Mặc dù 40 vạn không đủ để trị liệu bệnh của ông ngoại Ngô Hiểu Dao, nhưng với nó, cũng đã đủ chi tiêu trong một khoảng thời gian ngắn.
Giày vò cho đến cuối ngày Ngô Hiểu Dao mới rơi khỏi bệnh viện, và Bắc Thiên Thần vẫn luôn làm bạn bên cạnh cô.
"Cám ơn anh, học trưởng Thiên Thần.” Cô nói lời cảm ơn với Bắc Thiên Thần.
Bắc Thiên Thần lắc đầu một cái: "Không có gì, dù sao em cũng là bạn gái của anh ta . . . . ."
☆★☆★☆★☆★
Paris, Pháp.
Bên trong một khách sạn nguy nga đang diễn ra buổi tiệc sinh nhật hoành tráng.
Người chủ trì bữa tiệc sinh nhật này chính là Bá tước Anraud, tổng giám đốc nhãn hàng LV.
Ngay chính giữa phòng khách sạn treo một chiếc đèn thủy tinh cực đẹp, hai bên đường đi vào hội trường chính được bày biện đủ loại thức ăn ngon.
Đại sảnh là nơi thực khách và khách mời khiêu vũ, trao đổi thông tin với nhau.
Vì kế hoạch xúc tiến trong tương lai, Dạ Thiên Ưng và bá tước Arnaud đã có buổi chuyện trò rất vui vẻ, nên khiến nhiều khách mời không thể chen chân vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Cái sự kinh ngạc về thân phận của nhau cũng không đáng kể cho lắm, Bá tước Arnaud đứng hàng thứ 15, còn Dạ Thiên Ưng lại đứng hàng thứ 16.
Cho nên ở bữa tiệc ngày hôm nay, Dạ Thiên Ưng cũng được coi là khách quý.
Phục vụ đi tới bên cạnh Arnaud, Bá tước Arnaud cầm hai ly R*ợ*u vang, một lý dành cho Dạ Thiên Ưng.
Mỗi một chi tiết trong bữa tiệc ngày hôm nay đều rất quan trọng, đặc biệt bá tước lại rất thích làm bạn với Dạ Thiên Ưng, một người nắm rất rõ về các loại R*ợ*u quý hiếm.
Để trở thành một thương nhân thành công thì đầu óc là thứ mấu chốt, nhưng cách giao tiếp là cái quan trọng hơn.
Dạ Thiên Ưng chỉ dùng thời gian hai tháng ngắn ngủi đã có thể trở thành bạn của bá tước Arnaud, qua đó cũng thấy được bản lãnh của anh rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Dạ thiên Ưng vang lên: "Bernard,dé¬solé, j’aire? uu-nap¬pel télé¬phon ique. ( Bá tước, xin lỗi, tôi phải đi tiếp điện thoại. )" Dạ Thiên báo cho Bá tước biết rồi xoay người tiếp cuộc gọi đến.
Nhưng, ngay khi Dạ Thiên Ưng tắt máy, vẻ mặt anh nhanh chóng lạnh lẽo.
Anh cố gắng giữ vững nụ cười trên môi rồi nói chuyện với Bá tước Arnaud: " je voudrais revenir à Hong Kong et je vous enverrai la somme de longue groupe de jours que vous savez contractée adjoint.. ( Ngài Bá tước, một người quan trọng trong gia đình tôi bị ốm nặng, tôi phải về Hogkong một chuyến, tôi sẽ phái phó tổng giám đốc của tập đoàn Sony đến đây ký hợp đồng. )" Dạ Thiên Ưng nói chuyện rất kín kẽ, anh không thể nói công ty anh xảy ra chuyện, vì điều này sẽ ảnh hưởng đến việc ký hợp đồng giữa hai bên, anh cũng không thể nói với Bá tước Arnaud bạn gái của mình gặp chút vấn đề, như vậy sẽ khiến ông nghĩ bản thân anh không lấy sự nghiệp làm trọng. Cho nên anh chỉ có thể nói người nhà của mình bị bệnh mà thôi. Vì làm như vậy có thể khiến bá tước Arnad nghĩ anh là một người rất quan tâm đến gia đình mình, một người như vậy thì rất đáng tin tưởng.
Giọng nói bá tước Arnaud ân cân: : " Oui, comme votre famille, de la réadaptation précoce. (Được chứ, vậy anh đi đi.)"
"Mer¬ci. ( cám ơn. )" Dạ Thiên Ưng nói xong thì gọi Hạ Uyển Uyển rời khách sạn ngay lập tức.
"Như vậy đã xong rồi à Thiên Ưng?" Hạ Uyển Uyển tò mò hỏi.
Dạ Thiên Ưng nhíu mày: "Bây giờ tôi về Nhật trước, cô ở lại đây chờ Tuấn Hi đến ký hợp đồng với bá tước Arnaud."
"Vâng." Hạ Uyển Uyển nói xong thì Dạ Thiên Ưng bắt xe đến sân bay quốc tế.
Nội dung trong cuộc gọi lúc nãy, là Bắc Thiên Thần gọi cho anh, nó bảo ông ngoại Ngô Hiểu Dao bị ốm nặng và rất cần tiền, gọi cho anh để mượn ít tiền được không.
Nhưng. . . . .
Dạ Thiên Ưng muốn tự mình bay về HongKong. . . . . .
Hôm nay Ngô Hiểu Dao tới bệnh viện, Bắc Thiên Thần cũng đi theo cô.
Ngồi ở cửa phòng bệnh mà mặt mày cô ủ rũ, lo lắng đan xe lo âu, cô không muốn mất đi bất kỳ người thân nào, chỉ cầu cầu xin ông ngoại có thể có chuyển biến tốt mà thôi.
"Dao Dao, ăn một chút gì đi." Bắc Thiên Thần đi tới đưa cho Ngô Hiểu Dao tô cháo tổ yến.
Cô chán nản lắc đầu không muốn ăn, từ chối ý tốt của anh.
Bắc Thiên Thần buồn bã ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói như khuyên bảo ai đó vậ: "Ăn chút đi nào, được không?"
Thoáng chốc. . . . . .
Trái tim cô nhảy lên “thịch thịch” . . . .
Mới vừa rồi điệu bộ của Bắc Thiên Thần rất giống Dạ Thiên Ưng, ngay cả cách nói chuyện với cô cũng giống.
Không thể không thừa nhận cô đang nhớ Thiên Ưng, rất nhớ anh.
Khi người con gái lâm vào thời điểm mất mác thì thứ cô ấy nghĩ đến đầu tiên là người đàn ông yêu thương cô ấy, nhưng Dạ Thiên Ưng không có bên cạnh cô ..
Cô không muốn báo cho Dạ Thiên Ưng biết, dù sao anh ấy cũng đang lo cho sự nghiệp của mình.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Mặc dù, bây giờ cô rất khát khao anh ấy quay về bên cạnh cô.
Nhận lấy tô cháo tổ yến trên tay Bắc Thiên Thần, cô khẽ cười: "Cám ơn anh Bắc Thiên Thần."
Nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, nhìn nụ cười thuần khiến của cô ấy, gương mặt anh hơi đỏ, rồi anh giơ tay về phía mặt cô ấy, nhưng đúng lúc ấy cô vươn tay xoa mặt khiến anh bất giác thu tây về.
Anh muốn sờ khuôn mặt cô, nhưng anh biết cô không thuộc về anh. . . . . .
Nhìn động tác Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao ngẩn ra nhưng không nghĩ gì thêm, đứng dậy.
"Đi đâu vậy?” Bắc Thiên Thần tò mò hỏi.
"Em mang qua cho mẹ, bà ấy cũng chưa ăn gì."
"Ha ha, em ăn đi, anh mang cho dì ấy rồi."
Bắc Thiên Thần nói câu này xong thì cô cảm kích anh vô cùng.
Lòng cô bây giờ rất yếu mềm, chỉ cần ai đó làm gì tốt một chút thôi, cũng khiến cô cảm kích người đó rất nhiều.
Cô cảm thấy Bắc Thiên Thần như ánh mặt trời ấm áp trong lòng cô vậy, mỗi lần đều chiếu sáng nỗi buồn man mác ở đó. . . . . .
"Mẹ." Ngô Hiểu Dao đi vào phòng, đôi mắt đã hơi ươn ướt: "Hay chúng ta đi mượn cậu ít tiền được không mẹ?"
Cô thật sự không còn cách nào rồi, chỉ có thể xin mẹ đi vay tiền cậu mà thôi.
Anh trai mẹ Ngô là ai, mẹ Ngô so với ai hiểu ông ấy hơn cả, bà lắc đầu, nhìn người cha của mình đang nằm yên trên giường bệnh: "Cậu con sẽ không cho chúng ta mượn tiền đâu con ạ."
Anh trai của mẹ Ngô cũng tương đối khá giả, trong nhà chắc chắn cũng có vài chục vạn. nNhưng đời mà, có vài người có hiếu, lại có vài người lại vô cùng bất hiếu. Anh trai bà khi kết hôn thì ném cha cho mẹ, chưa từng ghé đến nhà cũ thăm một lần, ông cũng là một người tương đối ích kỷ, cái gì cũng phải vắt ra nước mới chịu.
Ngô Hiểu Dao thở dài, rồi lẳng lặng nhìn ông ngoại đang nằm bất tỉnh trên giường, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Không có tiền thật đáng sợ, nhưng lúc không có tiền lại không có ai để mượn càng đáng sợ hơn.
Cô từng có suy nghĩ, lấy món quà "Kim cương chi yêu" mà Dạ Thiên Ưng tặng mình đi cầm cố . . . . . .
Nhưng cô không biết nếu mình làm như vậy có phải đang dùng tiền của Dạ Thiên Ưng hay không.
"Dao Dao, trước tiên con về trường đi, đừng làm chậm trễ việc học."
"Dạ." Lau hết nước mắt trên mặt, cô đi theo Bắc Thiên Thần về trường học. . . . . .
Về đến trường cũng đã hơn mười giờ tối.
Đi giữa sân trường, cơn gió đêm quất qua người khiến cơ thể cô lạnh cóng.
Hôm nay đã vào đông rồi, cỡ vài ngày nữa thì đến năm mới, cô mong sao bệnh của ngoại có chuyển biến tốt hơn để cả nhà đón năm mới thật vui vẻ.
Giữa những lo lắng bận tâm, chợt Bắc Thiên Thần đem áo khoác lên người cô.
Cô ngẩn người một chút, quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên thần: "Không sao đâu, em không lạnh." Nói xong, cô định đưa tay đẩy áo khoác của anh ra.
Nhưng là. . . . . .
Bắc Thiên Thần theo bản nắng tóm lấy tay cô: "Không được."
Bây giờ cô thật sự lúng túng, mấy ngày nay Bắc Thiên Thần đối với cô rất tốt, lại chăm sóc rất kỹ lưỡng nhưng có phải hơi quá rồi không?
Cô rút tay lại, nhưng Bắc Thiên Thần không có ý buông tay ra?
"Học trưởng Thiên Thần?"
"A, xin lỗi." Bắc Thiên Thần ngại ngùng bỏ bàn tay lạnh ngắt ấy ra, bước thật nhanh về hướng ký túc xa nữ.
Anh không biết lý do gì mà càng ngày anh càng không nhịn được.
Tại sao mỗi khi lơ đãng anh sẽ làm mấy hành động mập mờ với cô như vậy?
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, anh sợ có một ngày, anh sẽ phản bội anh trai của mình.
Tới cửa phòng, Ngô Hiểu Dao trả áo khoác lại cho anh, Bắc Thiên Thần lửng thửng đi về phòng. . . . .
Hôm sau trời vừa sáng. . . . . .
Ngô Hiểu Dao bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Cô mặc chiếc áo ngủ bằng bông đi ra mở cửa. Vừa mới ngó xem thử thì cơn buồn ngủ của cô biến mất ngay lập tức. Trước mặt cô là một con rối Crayon Shinchan khổng lồ đứng sừng sững tại cửa.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Hai nhân viên này thường xuyên đến đây giao hàng cho cô, thường thì chia nhau mà đi, cũngđã quen mặt cô rồi.Mà hôm nay do con rối này quá lớn nên hai người đi cùng nhau.
Bọn họ đem nó vào trong phòng rồi rời đi.
Cô đúng đó, nhìn chăm chăm vào con Crayon Shinchan trước mặt mình. Dạ Thiên ưng biết cô thích xem Crayon Shinchan, nhưng cô không ngờ anh có thể tặng một con rối to như thế này, chắc chiều cao cỡ một mét chín.
Thấy nó, cô cười, nhưng nước mắt cũng rơi xuống cùng.
Bây giờ cô không vui, cô lo cho bệnh tình của ngoại.
Cô vòng tay ôm lấy cả người nó vào trong ***g ***.
Cô đột nhiên thấy nó thật ấm áp, tựa như Dạ Thiên Ưng vậy.
"Thiên Ưng, chừng nào thì anh mới về?" Ngô Hiểu Dao nỉ non, cô tính cỡ ngày 20 anh mới về được.
Đột nhiên, cái con Crayon Shinchan cũng vòng tay ôm lấy cô.
Cô ngẩn người, tại sao con rối này lại chủ động ôm cô?
Cô hốt hoảng đẩy nó ra, nhưng dù dùng sức thế nào cũng không rời khỏi ***g *** nó được.
"Bé con, anh đã về."
Hình như cô nghe được tiếng Dạ Thiên Ưng, hay mình nghe nhầm?
Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt nó.
Một vết rách? ?
Cô vươn tay kéo cái đầu Crayon Shinchan . . . . .
Hiểu Dao kích động hét lên : “Thiên Ưng à!!” Rồi ôm chầm lấy anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc