Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 62

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt áy náy nhìn Dạ Thiên Ưng: "Nếu như không phải là em làm loạn. Học trưởng Bắc Thiên Thần cũng sẽ không đi vào, nếu như học trưởng Bắc Thiên Thần không có vào cũng sẽ không hiểu lầm giữa hai anh em...hai người càng sẽ không cãi nhau."
Ha ha, cô rất thiện lương, thật sự rất thiện lương.
Dạ Thiên Ưng nhàn nhạt mà cười cười, bước nhanh đi tới trước mặt cô, một mực ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn kia: "Đứa ngốc, đó là vì giữa anh em anh có ân oán, không có liên quan đến em." Dịu dàng nói xong, hai mắt anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt thuần khiết, vươn tay nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô, vẻ áy náy vẻ đọng ở trên mặt của anh: "Thiên Thần nói không sai. . . . . ."
Đột nhiên, Ngô Hiểu Dao vươn tay che môi Dạ Thiên Ưng, muốn ngăn đi lời nói tiếp theo của anh.
Cô không muốn nghe tiếp, không muốn nghe, không muốn biết Dạ Thiên Ưng trước kia là người như thế nào! Cô chỉ biết, hắn bây giờ đối với mình rất tốt, rất tốt, là đủ rồi. . . . . .
"Anh lúc trước cũng đã nói qua rồi, chỉ là anh vẫn rất quá đáng đấy."
Cô rất rộng lượng làm Dạ Thiên Ưng rất cảm động, kéo tay của cô, ôm chặt thân thể cô, ở bên tai cô nỉ non mấy câu: "Sau này sẽ không, anh nói rồi, về sau trừ em ra bất kỳ người phụ nữ nào anh sẽ không chạm qua, mặc dù anh không cách nào đảm bảo em là người phụ nữ đầu tiên, nhưng anh chắc chắn rằng em sẽ là người phụ nữ cuối cùng!"
Nghe lời nói dịu dàng này của Dạ Thiên Ưng, cô rất cảm động, tựa đầu thật sâu vào *** anh.
Không cầu thứ nhất, chỉ cầu cuối cùng. Ha ha. . . . . .
Đối mặt với ân oán của hai người, Ngô Hiểu Dao không muốn hỏi, cô chỉ là hy vọng hai người anh em có thể hòa hảo, cùng một mẹ sinh ra, đốt nhau sao quá gấp đấy.
"Thiên Ưng, anh họ Bắc sao?" Chuyện này cô nhất định phải làm rõ ràng! Nhất định phải biết rõ! Chuyện này đối với cô mà nói rất quan trọng, rất quan trọng. . . . . .
"Ừm."
A, cô cười, chôn ở trước *** hắn mặt của bất đắc dĩ cười hạ: "Anh là từ lúc nào bắt đầu sửa họ vậy?"
"Mười hai năm trước. . . . . ."
Mười hai năm trước à?
Ha ha, một nụ cười khổ từ khóe miệng của cô lộ ra ngoài, cô không nói tiếp, mà là giả bộ ngủ thiếp đi ở trong ***g *** Dạ Thiên Ưng. . . . . .
Dạ Thiên Ưng vốn tên là Bắc Thiên Ưng, kể từ mười hai năm trước rời đi Trung Quốc đến Nhật Bản anh liền đổi họ, chữ Dạ đại diện cho tâm địa đen tối( dùng đại chả biết dùng từ gi để chi nghĩ cho từ " tâm hắc ám " cả), khí phách của anh, anh muốn tất cả mọi người phải nghe lời anh. . . . . .
*******************************
Hôm nay là ngày thứ mười rồi, Dạ Thiên Ưng cũng muốn về công ty rồi. Cùng Ngô Hiểu Dao ở trong trường học mười ngày cuộc sống anh cảm thấy rất nhẹ nhõm, thậm chí cả đời cũng không nhẹ nhàng như vậy. . . . . .
Buổi chiều sân trường, tản ra ánh sáng vàng óng ánh, La Bích Nghi một thân một mình ở trong công viên nhỏ của trường học đọc sách đấy.
Lăng Thánh Quân đi tới bên cạnh của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô: "Cô vẫn tò mò muốn gặp bạn trai của bạn cô."
La Bích Nghi nghe xong, cả người do dự một chút. 14967626
Ngô Hiểu Dao nói cho cô biết, cô ấy đã bị người kia tổn thương nhưng đã làm lành với nhau rồi, dù cho La Bích Nghi hỏi thế nào đi nữa, cô ấy đều không chịu nói.
Hiện tại, cô rất tồ mò vể người đàn ông kia, xem hắn rốt cuộc có phải ba đầu sáu tay làm Ngô Hiểu Dao mê mẩn: "Đi!"
Nói xong, Lăng Thánh Quân mang theo La Bích Nghi đi tới quán cà phê của trường học. Trong quán cà phê thật to chỉ có một người đàn ông, tên kia tóc đen nhánh, nhìn bóng lưng thì vóc dáng rất được.
Chắc hẳn người kia là người đàn ông mà Ngô Hiểu Dao thích? Nghĩ xong, cô đi từ từ đến gần hắn ta, đi vòng qua này trước mặt người đàn ông. Giơ chậm rãi kêu.
Oa!
A!
La Bích Nghi cảm thấy máu đang dâng trào, nếu như người đàn ông này không phải là bạn trai Ngô Hiểu Dao, cô thật muốn ấn hắn xuống rồi cưỡng hôn hắn ( Chị này quá háo sắc ). Không trách được hắn có thể khiến cho Ngô Hiểu Dao mê mẩn. Hiện tại La Bích Nghi đã bị hắn làm cho hôn mê!
"Chào cô." Dạ Thiên Ưng chậm rãi đứng lên, ưu nhã đối với La Bích Nghi lên tiếng chào hỏi: "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng."
Dạ Thiên Ưng! ! ? ? ?
Tên này sao lại nghe quen tai như vậy? ? Hơn nữa. . . . . . Nhìn vẻ ngoài cũng rất quen thuộc? ? La Bích Nghi nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hai năm trước. . . . . .
Tên đại ca xã hội đen lớn nhất Trung Quốc cũng tên Dạ Thiên Ưng? Là tên đàn ông suýt nữa cường bạo Ngô Hiểu Dao? Tại sao? ? Tại sao Ngô Hiểu Dao slại thích hắn? Tại sao hắn lại cùng Ngô Hiểu Dao ở chung một chỗ?
Hiện tại trong đầu La Bích Nghi có chút hoảng loạn, cô căn bản không biết Ngô Hiểu Dao cùng Dạ Thiên Ưng tại sao lại đến với nhau .
"Anh là bạn trai của Dao Dao sao?" La Bích Nghi lần nữa xác nhận.
"Tôi là bạn trai của Dao Dao. Mời ngồi đi." NÓi xong Dạ Thiên Ưng liền ngồi xuống, La Bích Nghi cũng ngoan ngoãn ngồi ở đối diện với hắn.
Dạ Thiên Ưng ưu nhã đặt tay lên bàn cà phê, nhẹ mẫn một cái.
La Bích Nghi xém ngất a, Xã Hội Đen cũng có thể ưu nhã như vậy? Như vậy rất có khí chất quý tộc? ?
"La tiểu thư, hôm nay tôi mời cô tới đây, là có chuyện muốn cô giúp một tay."
"Xin ngài chỉ giáo cho."
La Bích Nghi gật đầu, Dạ Thiên Ưng từ trong túi áo móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
Nhận lấy danh thiếp, tròng mắt cô đều muốn đi ra ngoài, toàn cầu Top 100 mạnh tập đoàn Sony? ! ! Dạ Thiên Ưng lại là. . . . . . Chủ tịch? ? ? ! ! đại ca của xã hội đen thế nhưng thành chủ tịch rồi hả ? ? ?
Không trách được Ngô Hiểu Dao đáng ૮ɦếƭ kia sống ૮ɦếƭ cũng không chịu nói bạn trai cô là ai, thì ra là vì muốn khiêm tốn?
Ai! Có tiền! Có sắc! Cử chỉ ưu nhã! Lời nói khéo kéo! Ngô Hiểu Dao coi như là đã kiếm được.
Nếu như bây giờ *** Ngô Hiểu Dao, mình lên ℓàм тìин nhân của Dạ Thiên Ưng, không! Không! Chỉ cần một ngày làm người tình cô liền thỏa mãn. Dĩ nhiên đây là lời nói đùa của La Bích Nghi rồi.
"Tấm danh thiếp này là của tôi, từ hôm nay trở đi tôi nhưng có thể sẽ rất hiếm thấy Dao Dao rồi, nếu như Dao Dao gặp khó khăn gì tôi hi vọng cô gọi điện cho ta trước tiên, bất kỳ lúc nào cũng được."
Quả thật quá khen, lúc nào gọi thì đến đúng là người đàn ông quí hiếm mà. La Bích Nghi muốn điên rồi, thật muốn điên rồi, chỉ là vì cô muốn tôn nghiêm nên cô cố làm ra vẻ trấn định nói: "Tại sao anh không phải cùng Dao Dao nói thẳng."
Nghe câu hỏi kia của La Bích Nghi, Dạ Thiên Ưng đứng lên, vừa một tia ưu nhã mỉm cười: "Dao Dao đến bây giờ ngay cả số điện thoại cũng không cho tôi biết, hơn nữa tôi hi vọng cô không cần nói cho Dao Dao biết chuyện tôi tìm cô. Tốt lắm, tôi đi trước, Dao Dao làm phiền cô quan tâm rồi." Hắn ưu nhã nói xong, đôi tay *** túi áo rời khỏi phòng cà phê, Lăng Thánh Quân cũng đi theo phía sau anh rời đi. . . . . .
Nhìn bóng lưng Dạ Thiên Ưng rời đi, La Bích Nghi hình như đã nghĩ tới điều gì , đột nhiên rống lên một câu: "Anh sẽ không phải là giáo sư Bắc chứ? ? ?"
Nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Thiên Ưng, hình như La Bích Nghi nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên rống lên một câu: "Cậu không thấy anh ta rất giống thầy giáo Bắc sao?"
Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng quay người gật đầu với cô một cái rồi đi ra khỏi quán cafe cùng với Lăng Thánh Quân. . . . .
Đi trong sân trường, mỗi bước đi của Dạ Thiên Ưng đều khiến cho nữ sinh trong trường điên đảo.
Lăng Thánh Quân thì cười xấu xa, đi bên cạnh lớn tiếng nói: "Anh Thiên Ưng ới ời ơi, khuôn mặt của anh rất giống *** đấy."
Dạ Thiên Ưng liếc Lăng Thánh Quân như cái nhìn ban thưởng, nắm thật chặt cà vạt, trầm mặc không nói.
Anh giờ chỉ nghĩ đến một cô gái trong lòng mà thôi, anh thậm chí chỉ muốn người con gái ấy nghe lời của mình, trong lòng chỉ có anh, trong mắt cũng có anh.
Mà người con gái ấy là Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Dạ Thiên Ưng dừng chiếc xe thể thao ở trước cổng trường rồi mở nóc xe, vẫn nhìn bên ngoài, đã chờ một lúc lâu, rốt cuộc một bóng dáng nhỏ nhắn chui vào trong xe.
Anh cau mày, kề sát người với cô rồi rống lên: "Trong mắt em có anh sao? Anh đã bảo 2 giờ sẽ đi, mà em thì 2 giờ 10 phút mới đến!" Anh rất coi trọng thời gian, bình thường đối với thời giân đã ấn điịnh trước của anh, vô luận người đó có quan trọng bao nhiêu thì anh cũng không ngồi chờ hêm một lát.
"Thì sao, chẳng qua em trễ có 10 phút ?" Ngô Hiểu Dao không nhịn được nói lại.
Dạ Thiên Ưng hoàn toàn bái phục cô rồi, tới trễ không nói lời xin lỗi, mà giọng còn lớn hơn anh nữa? Có phải mình đã làm cô hư rồi không?
Anh giơ tay lên, một phen đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng kéo, gò má mịn màng của Ngô Hiểu Dao kề sát khuôn mặt Dạ Thiên Ưng: "Bé cưng, anh hỏi lại lần nữa, em có đồng ý tới công ty anh làm thư ký không ?"
"Không đồng ý! ! !"
Bất luận Dạ Thiên Ưng có mềm mại với cô hay không, hay mạnh bạo, cô đều không dao động, giữ chặt ý kiến của mình!
Anh cười tà mị, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Sau này tuyệt đối không được tới tìm anh, cho đến khi em đồng ý làm thư ký của anh mới thôi!" Lời của anh không có chút đùa giỡn, nói xong anh dùng môi hút lấy một ngụm nơi cổ non của cô.
Cô chưa kịp phản ứng, anh đã vô tình đẩy cô ra, không quay đầu nhìn cô một cái, lái xe rời đi. . . . .
Mà Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Thiên Ưng, chân mày nhíu lại, nước mắt trong mắt cũng chợt dâng lên. Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại nói như vậy, cái gì mà bảo sau này không được tới tìm anh? Nếu như mình không đồng ý làm thư ký cho Dạ Thiên Ưng vậy có nghĩ rằng sau này anh ấy cũng không tới tìm mình nữa sao? Cứ như vậy kết thúc rồi sao?
Vào lúc anh vội vã đến, cũng là lúc anh vội vã đi Không để lại thứ gì. Ngay cả số điện thoại liên lạc cũng không cho cô biết.
Dạ Thiên Ưng lúc đi lại hiện lên cái vẻ mặt vô tình, cô không thể quên nó. Chẳng lẽ mười ngày qua chỉ là hư ảo sao?
Thời gian ấy cứ trôi qua như vậy ư? Anh nhất quyết bá đạo như vậy ư? Tại sao lại không hiểu cho cô một lần, mình chỉ muốn thu phục anh một lần mà thôi!
Trở lại trường học, Ngô Hiểu Dao cảm thấy chung quanh rất bình yên hơn rất nhiều, nhưng mà, có cái gì đó trống rỗng, tĩnh mịch . . . . .
Lúc nào thì mình ỷ lại anh? Lúc nào thì bản thân mình đã phụ thuộc vào Dạ Thiên Ưng vậy? Đối với Lâm Thiện Cẩn mình cũng đâu có như vậy. . . . . .
Mà Dạ Thiên Ưng thì chỉ mới quen. . . . . . Ha ha, cũng không ngắn bao nhiêu. . . . . . Chính xác thì quen Dạ Thiên Ưng cũng không ngắn là bao. . . . . .
Cười nhạt, Ngô Hiểu Dao chùi sạch nước mắt trên mặt, xoa xoa mái tóc dài, tiếp tục đón một tương lại không có anh . . . . .
"Dao Dao!" La Bích Nghi tìm được Ngô Hiểu Dao ở hành lang trường học.
Cô giờ rất hâm mộ Ngô Hiểu Dao, Chủ tịch cải trang thành thầy giáo Bắc để gặp cậu ấy trong mười ngày, chỉ là, Ngô Hiểu Dao thật sự biết cách giữ bí mật!
"Bích Nghi." Ngô Hiểu Dao miễn cưỡng cười một cái, đối mặt với chị em tốt của mình, cô đã từng nói mình thích một người đàn ông, tuy nhiên lại không nói ra người đó là ai.
"Thầy giáo Bắc từ chức rồi." La Bích Nghi cố ý nói với cậu ấy như vậy, cô muốn nhìn phản ứng của Ngô Hiểu Dao như thế nào đối với tình huống này.
Nhưng cô không nói gì, nợ một nụ cười nhạt nhòa đáp lại. Anh đi. Đúng rồi, anh đã đi!
Nếu đúng như lời Dạ Thiên Ưng mới nói, anh sẽ không đến tìm mình, vậy mình cũng không đi tìm anh, có phải nói rằng, chuyện tình giữa bọn họ đã chấm dứt rồi hay không?
Nhìn nụ cười nhạt của cậu ấy, La Bích Nghi nhìn ra vấn đề, Ngô Hiểu Dao đối với Dạ Thiên Ưng là vẻ không muốn chia lìa. Nhưng, cậu ấy sẽ không bao giờ chia sẻ với La Bích Nghi cô.
Hai chị em tốt bọn họ trên hành lang, mấy học sinh nam ùn ùn kéo đến lấy lòng cô, nhưng là. . . . . .
Nhưng Dạ Thiên Ưng anh đã có sự tính trước, cho nên cố ý ghi một dấu ấn đặc biệt của Dạ Thiên Ưng trên cổ cô.
Khi các nam sinh thấy vết hôn trên cổ cô, toàn bộ đã hiểu ra rằng, họ không thể tiến xa hơn.
Một người con gái có vết hôn trên cổ đại biểu cho cô ấy đã có bạn trai, giống như nhãn hiệu của công ty trên bao bì sản phẩm của họ vậy.
Không có một người con trai nào lại phí phạm thời gian vào một cô gái đã có chủ, họ chắc chắn người theo đuổi Ngô Hiểu Dao là người rất tốt, nhưng vừa nhìn qua dáng vẻ bề ngoài của cô, mấy nam sinh này lại mất đi sự tự tin của mình.
Đột nhiên có người nói "Tôi nói cho mấy người biết này, lúc nảy tôi thấy một người siêu cấp đẹp trai trong sân trường đấy, vô cùng đẹp trai, so với hot boy Bắc Thiên Thần ở trường ta còn đẹp hơn gấp nhiều lần luôn đấy! Lúc ấy tôi chỉ muốn nhào vào ôm người ta thôi"
"Cô đừng phát điên có được hay không ? Trên đời này làm gì có tên nào đẹp như vậy?"
"Thật, tôi không lừa mấy người đâu, lúc đó tôi cũng cho rằng mình hoa mắt. "
"Dừng lại. "
Ba nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu, mà Ngô Hiểu Dao rõ ràng nghe được mấy cô ấy nói gì. Và phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ ngay đến Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng có bản lãnh gì mà khiến nhiều nữ sinh muốn ôm như vậy?
Xem ra nếu cô không có bên cạnh Dạ Thiên Ưng thì có phải nhiều phụ nữ ôm ấp anh hay không? Anh có cưỡng lại được không?
Chuyện này mình nên làm gì đây? Là mình cự tuyệt đến bên cạnh Dạ Thiên Ưng, dù anh không thể chịu đựng nổi sự cô đơn thì cũng là lỗi của mình! Nghĩ xong, cô cười giễu chính bản thân mình.
"Anh ta đi rồi? "
Cái âm thành này phát ra từ người trước mặt Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi, ngẩng đầu nhìn lại, là Bắc Thiên Thần và mấy vị đàn anh đàn chị lớp trên. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc