Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 59

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Bé con, về sau thân thể của em chỉ thuộc về tôi."
Dạ Thiên Ưng này kén cá chọn canh lời nói trêu truyền vào bên tai của cô, lòng của cô nhất thời dâng lên vô tận ấm áp, nhưng cô gái nhỏ lại ngượng ngùng, che đậy khiến cho cô phát ra âm thanh cự tuyệt: "Tôi mới không cần đấy." Thu tay về, đưa lưng về phía Dạ Thiên Ưng nằm xuống.
Xấu xa anh vẫn không quên trêu cô một phen, đầu từ từ đến gần bên tai cô, nhẹ giọng nói một câu: "Vậy em thân thể chỉ thuộc về tôi có được hay không?"
Anh thật xấu lắm! Chỉ nói một câu làm nhịp tim mình đập mạnh lời nói kén cá chọn canh trêu chọc mình, làm cho mình khi ở bên cạnh anh đều mặt đỏ tim đập, hai mắt hơi nhắm lại, không có làm bất kỳ điều đáp lại,
Chốc lát, Dạ Thiên Ưng đã cởi yi ti không gua, rồi nằm ở bên cạnh ôm thật chặt thân thể của cô.
Sau lưng dán chặt lửa nóng của anh trên thân thể cô, cô cảm giác nhiệt độ của người anh toàn bộ truyền qua người cô."Anh. . . . . . Về anh sau có thể hay không chớ *** khi ngủ?"
Dạ Thiên Ưng *** hoàn toàn là muốn dụ dỗ cô nha, nếu ngày nào đó thú tính của cô đại phát nói không chừng sẽ cường bạo anh, như vậy rất mất mặt nha.
"Hừ, em cho rằng anh ở đâu cũng *** ngủ sao?"
Quả thật, Dạ Thiên Ưng là có thói quen *** lúc ngủ, nhưng là khi anh ở trong khu nhà này và trước mặt Ngô Hiểu Dao mà thôi.
*** ngủ là một biểu hiện buông lỏng, mà anh duy nhất có thể buông lỏng ở nơi chính là ngôi nhà nhỏ của năm người bọn họ, còn nữa là ở bên cạnh cô rồi. . . . . .
Đầu của anh từ từ gần sát gáy cô, anh rõ ràng ngửi được mùi thơm trong mái tóc kia, và mùi thơm cơ thể mê hoặc.
Cô cũng có thể rõ ràng cảm thấy anh hơi thở hổn hển ấm áp, cứ như vậy, cô lần nữa mặt của cô đỏ lên. . . . . .
"Bé con, về sau em cũng thử *** ngủ đi, rất thoải mái."
"Anh! Anh là đồ Biến th'!" Cô ngượng ngùng nói, dần dần nhắm đôi mắt ngập nước kia lại.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau sau khi tách ra hơn một tháng, một đêm này. . . . . .
Hai người bọn họ cảm thụ nhiệt độ lẫn nhau, hơn một tháng nay bây giờ là lần đầu bọn họ ngủ như thế này hương vị rất ngọt ngào. . . . . .
Mặt trời mùa thu dần dần lên cao, Ngô Hiểu Dao từ từ mở đôi mắt buồn ngủ ra.
Nhìn người đàn ông trước mắt cô mỉm cười, cô sợ hãi trợn to hai mắt, nhưng là lập tức thở nhẹ ra một hơi. . . . . .
Thật ra thì Dạ Thiên Ưng mỉm cười chăm chú nhìn cô, căn bản không cái gì đáng sợ, nhưng cái đầu tóc màu vàng kia của anh, làm cô cảm thấy rất xa lạ, cho là người đàn ông khác ngủ bên cạnh cô đấy.
"Thế nào?" Nhìn thấy cô khủng hoảng, Dạ Thiên Ưng quan tâm hỏi cô.
Từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm nằm người ở trên giường, lời nói tràn đầy bất mãn: "Anh có thể nhuộm tóc trở lại hay không? Ta còn tưởng rằng người khác ngủ ở bên cạnh ta đấy."
Anh là vì người nào đó mới đem tóc nhuộm thành màu vàng hay sao? Nhuộm cái màu lam đeo mắt kiếng râm anh đều rất khó chịu ૮ɦếƭ rồi, cô còn oán trách? ?
Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, đứng dậy từ phía sau ôm lấy eo thon nhỏ kia, môi dính vào bên tai của cô lời nói êm ái trêu chọc cô: "Anh hiện tại là thầy giáo của em nha, cái người này là học sinh xấu, thế nhưng lại quyến rũ thầy giáo lên giường của mình nha, hơn nữa còn ghét bỏ màu tóc của thầy giáo tôi đây?"
Nghe xong lời ái muội kia của anh, gương mặt của cô ‘ bá ’ lập tức đỏ lên.
Rõ ràng không phải cô quyến rũ Dạ Thiên Ưng lên giường mình , bây giờ còn bị anh kẻ xấu kia cáo trạng trước rồi sao? Chủ yếu chính là anh Dạ Thiên Ưng cũng không phải là thầy giáo gì chứ?
"Anh. . . . . . Anh cũng đừng có nói năng lung tung! Câu nói nào của em là quyến rũ anh? ? ?"
"Hả? Thầy giáo như anh làm sao lại chạy đến giường của em hả ? Anh tại sao không đi tìm cái giường khác đây? ?" Dạ Thiên Ưng ngữ điệu không nhanh không chậm, nói xong anh nhẹ nhàng ở bên tai cô thổi một hơi nóng.
Bị giọng nói trêu đùa của anh, cô giật thót cả người, tức giận lấy cùi chỏ đánh lên *** Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng chạy xuống giường: "Anh nhanh đi ૮ɦếƭ đi! Cái đàn ông hư hỏng phóng túng này! !"
Cô nói lời nhục mạ, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng mặc quần áo vào, tà mị cười: "Vậy anh tự tử thật nha?"
"Đi đi!" Cô mới biết Dạ Thiên Ưng sẽ không đi tự tử như lòi anh nói !
"Hừ." Dạ Thiên Ưng khẽ hừ một tiếng, mở cửa sổ phòng ngủ nhẹ nhàng chạy lấy đà trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cô cho là mình choáng váng, cũng sợ choáng váng, đây chính là lầu hai a! ! ! Coi như anh té xuống không ૮ɦếƭ được, nhưng là. . . . . .
"Thiên ưng! !" Cô điên cuồng chạy tới cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. . . . . . 10nlk.
Chỉ thấy Dạ Thiên Ưng đứng ở dưới lầu cười một tiếng xấu xa, liền cho cô một nụ hôn gió xoay rồi người rời đi. . . . . .
"Hô" nhìn anh rất tốt không chút thương tích cả người hơi thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
Tên Dạ Thiên Ưng đáng ૮ɦếƭ này quả thật thật xấu! ! ! Thân là đàn ông mà khiếm nhã với cô, giả trang thầy giáo đến gần cô, giả trang sắc lang hù dọa cô, hiện tại lại dựa vào nhảy lầu làm cô lo lắng.
Thật. . . . . . Quá K**h th**h! ! ! !
Cùng Dạ Thiên Ưng ở chung một chỗ không có chán ghét, chắc canh sẽ không có "Vui mừng" . . . . . .
Thấm thoát Dạ Thiên Ưng đã ở trường được 9 ngày rồi, mỗi ngày anh đều lấy danh nghĩa là thầy giáo cùng Ngô Hiểu Dao thân cận, nha. . . . . . Có lẽ dùng từ thân thiết hình dung có vẻ hơn khít khao.
Mấy ngày nay, đối với Ngô Hiểu Dao mà nói, không được chân thật, cô ở đây 9 ngày đều trải nghiệm được rất nhiều vui vẻ. Dạ Thiên Ưng thật mỗi ngày đều sẽ cho cô rất nhiều vui mừng, trêu chọc cô ngửa tới ngửa lui . Chủ yếu nhất chính là . . . . .
Bọn họ ai cũng không cần băn khoăn bên ngoài kia thế giới dù tràn đầy hỗn loạn, thì trường học vẫn là nơi tốt nhất!
Trường học hồn nhiên, trường học thanh tĩnh, trong trường học không có lục ***c đấu đá mỗi ngày đi qua thật quá thoải mái, rất thư thái. . . . . .
Gì? Trường học cũng có lục ***c đấu đá? A, khi ai đó đặt chân vào xã hội, mới có thể phát hiện, thì ra trong trường học vẫn lục ***c đấu đá chỉ là lông phượng củ ấu thôi!
Trong lớp, Ngô Hiểu Dao chú tâm nghe Dạ Thiên Ưng giảng bài, cô bị người thầy giáo này cuốn hút mất rồi, không chỉ là bởi vì anh lớn lên đẹp trai, chủ yếu nhất là, nội dung bài giảng của anh thật rất tuyệt.
Cô hy vọng anh cả đời đều là Bắc lão sư của mình biết bao nhiêu đây? ! Như vậy, bọn họ mới có thể mỗi ngày đều gặp mặt ở trường học, chỉ là khuyết điểm duy nhất là, bọn họ không cách nào giống như những học sinh khác nói yêu đương phóng khoáng như vậy, trong trường học quan hệ của bọn họ là bí mật, dù sao học sinh cùng thầy giáo truyền ra xì căng đan không phải là chuyện tốt gì, ngay cả La Bích Nghi cũng không biết chuyện giữa bọn họ.
"Suy nghĩ như thế nào rồi?" Hiện tại, đang dạy, Dạ Thiên Ưng phân phó tất cả học trò bắt đầu tự học, anh là đứng bên cạnh Ngô Hiểu Dao nhẹ giọng mà hỏi cô.
"Em không muốn!" Ngô Hiểu Dao rất dứt khoát một tiếng cự tuyệt câu hỏi của anh.
Ha ha, giữa bọn họ đang suy nghĩ đến việc là, Dạ Thiên Ưng ngày hôm qua yêu cầu cô đến công ty đảm đương nhiệm cụ thư ký riêng, dù sao chương trình học đại học của cô cũng rất dễ dàng, mỗi ngày một hay ba tiết học, cũng chỉ buổi sáng mà thôi, cho nên anh có đầy đủ thời gian cho mình làm thư ký.
Dạ Thiên Ưng biết, một khi mình về công ty đi làm, cũng không có thời gian đến thăm cô. Cho nên, anh vì giữ cô ở bên người, chỉ có thể gọi là cô làm thư ký cho mình. Như vậy cũng không sẽ làm trễ nãi việc anh đi làm, lại có thể cả ngày nhìn thấy cô.
Ai, tâm tư Dạ Thiên Ưng cô hiểu, những thứ này cô biết hết, cô cũng nghĩ mỗi ngày đều làm bạn ở bên cạnh anh, nhưng cô không nên đến công ty anh làm thư ký cho anh. Cái nơi đó từ từ miệng mồm mọi người, cô không muốn bị các đồng nghiệp nói Dạ Thiên Ưng là người không biết kiềm chế là cái gì, cũng không muốn để cho người ta cảm thấy anh công tư không phân minh. Càng không muốn chiếu cố của Dạ Thiên Ưng! ! Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không đi làm thư ký riêng cho anh thôi!
"Chắc chắn chứ?" Dạ Thiên Ưng đẩy mắt kiếng lên, quét nhẹ mắt quan sát học sinh xung quanh, thần bí nhìn về phía Ngô Hiểu Dao.
Cô kiên định gật đầu với anh, bày tỏ mình vô cùng chắc chắn!
"A." Nhếch miệng lên cười tà mị, Dạ Thiên Ưng chậm rãi dùng cây thước nâng cánh tay Ngô Hiểu Dao lên, nhẹ nhàng như vậy đảo qua. . . . . .
Xẹt qua cô nơi cánh tay đang giơ lên kia.
Cử động này, làm Ngô Hiểu Dao hoàn toàn ngẩn người!
Anh đây là muốn làm gì? Thế nhưng dùng cây thước đùa giỡn mình? ? Hơn nữa nụ cười tà mị kia? ? Không phải muốn ở lớp. . . . . .
Bingo! Anh chính là muốn ở lớp. . . . . . ¥#@¥@. 10nlk.
Khẽ mỉm cười, Dạ Thiên Ưng kinh ngạc nói: "Hả? Bạn học Ngô Hiểu Dao có vấn đề không hiểu? ?"
Tình huống xảy ra bất ngờ lời nói của anh làm cho đầu óc cô mơ hồ, bởi vì cô căn bản cũng không có muốn hỏi gì nha? ?
Ai ngờ, Dạ Thiên Ưng đột nhiên xoay người lại, đứng ở bên cạnh của cô, vô cùng nhiệt tình khom người xuống, đôi tay che thân thể nhỏ xinh của cô lại, ánh mắt cẩn thận dừng lại trên cuốn sách vở ở mặt bàn.
Ngô Hiểu Dao khẩn trương giãy dụa thân thể, sắc mặt dần dần nổi lên hốt hoảng, quét mắt các bạn học chung quanh, hạ thấp giọng chất vấn: "Anh muốn làm gì? ?"
Dạ Thiên Ưng xấu xa cười một tiếng, đầu từ từ gần sát bên tai của cô, nhẹ giọng đáp lại: "Đoán thử xem nào. . . . . ."
Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao trong lòng khơi dậy một tầng bọt sóng, mơ hồ cảm thấy một dự cảm xấu.
# đã che giấu #
Trời ơi! Anh đây là muốn làm gì a! Không bình thương thân thiết với anh.
Người ngồi bên cạnh là La Bích Nghi đi đâu rồi, trong phòng học còn nhiều học sinh như vậy đâu rồi, mặc dù bọn họ là ở trong góc lớp, nhưng là ngộ nhỡ bất kỳ học sinh nào quay đầu lại nhất định sẽ nhìn được bọn họ đang làm gì . Dạ Thiên Ưng quá lớn mật rồi, đây quả thực quá điên cuồng.
Hoảng loạn ngăn cách giưa bàn tay to kia là y phục cô bắt được tay của Dạ Thiên Ưng, cô chau mày, cố gắng hạ thấp âm thanh dồn dập của mình xuống, tràn đầy ra lệnh nói: "Không nên như vậy! ! ! Thiên Ưng! !"
Thấy cô hoảng loạn như thế, Dạ Thiên Ưng hài hước chau mày, ở bên tai cô nhẹ giọng"Hư. . . . . ." Một tiếng: "Bé cưng, em cũng không muốn gọi các bạn học biết chúng ta đang làm gì chứ?"
Nghe được âm thanh uy hiếp tràn đầy kia, cô nhíu mày không cam lòng buông bàn tay to của anh xuống.
Thôi! Thôi!
Nhưng thật có thể như vậy rồi sao? Trong lòng cô lo lắng muốn ૮ɦếƭ. Chỉ có thể ôm may mắn ở bên trong lòng của.
Nếu như mình không làm bất kỳ điều gì đáp lại nào, anh sẽ phải cảm thấy không có gì vui cũng sẽ lấy tay ra chứ? !
A, đây chỉ là cách nghĩ an ủi mình của Ngô Hiểu Dao thôi.
# đã che giấu # bị anh trêu chọc như vậy, thân thể Ngô Hiểu Dao nhanh chóng bị cảm giác khẩn trương cùng xấu hổ quấn lấy toàn thân, nhưng chính là bởi vì cảm giác khẩn trương mày, nên thân thể của cô càng nhạy cảm.
"Bé con, có phải hay không rất K**h th**h à?"
"Mới. . . . . ." Mới vừa nói ra một chữ, Ngô Hiểu Dao lập tức ngậm miệng của mình lại, mặc kệ âm thanh rất nhỏ, cô đều sợ sẽ có bạn học đột nhiên quay lại, vội vàng lắc đầu một cái, gương mặt cũng có chút ửng đỏ lên, hơi thở rõ ràng bắt đầu nặng nề.
‘ Tên đàn ông đáng ૮ɦếƭ hư hỏng! ’
‘Tên đàn ông xấu xa! ’
‘ không biết xấu hổ! ! ! ’
‘bt! ’
‘Sắc ma! ! ! ’
‘ Ở trên lớp học lại dám công khai làm chuyện như vậy, quả thực là. . . . . . ’
Còn nói không đáng để cô đáp lại, cô cuối cùng vẫn không cách nào khống chế phản ứng của bản thân, xấu hổ khiến cô dùng cuốn sách chắn trước mặt. Ở trong lòng không ngừng mắng Dạ Thiên Ưng!
Cô biết Dạ Thiên Ưng trêu mình như vậy là vì chuyện làm thư ký kia, nhưng cô thật không muốn đi sao! Tại sao anh nhất định pahir bá đạo như vậy, thì không thể vì lập trường của mình mà lo lắng đây? ? !
Mỗi lần đều là như thế, không nghe mệnh lệnh của anh lại không được! Hừ! Cô lần này tuyệt đối sẽ không muốn thỏa hiệp với anh!
"Bé con, em dùng tài hùng biện tình cảm rồi sao." # đã che giấu # ai ngờ đêm đó Thiên Ưng càng phát ra lớn mật lên. . 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc