Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 56

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Dao Dao mất tích. . . . . ." Trái tim căng thẳng, ‘ bá ’ trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng thật giống như hỏa tiễn từ trên giường liền ‘ nắm chặt ’, nhanh chóng xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lăng Thánh Quân, bắt được cổ áo của hắn, rống to: "Dao Dao làm sao lại mất tích? ! ! ! ! ! ! ? ?"
Trời ơi, trước giờ dù bất kì chuyện gì Dạ Thiên Ưng đều bình tĩnh xử lí mọi việc nhưng bây giờ anh ta trở nên hoảng loạn, khẩn trương quá? ? ?
Mỗi một hành động của anh ta đều làm cho Lăng Thánh Quân cũng cảm thấy bất ngờ, đây là. . . . . . Đây là. . . . . . Dạ Thiên Ưng mà hắn biết sao? !
Suy xét gãi gãi đầu, Lăng Thánh Quân thử dò xét hỏi một câu: "Không phải là anh đã biết sao?"
"Mẹ kiếp!" Chỉ một thoáng, Dạ Thiên Ưng nắm chặt quả đấm, một mảnh kính rớt trước mặt bọn họ, phẫn hận còn đang sôi trào trong lòng anh: "Con đàn bà đê tiện kia! ! ! !"
Anh cắn răng nghiến lợi nói, quả đấm trong tay nổi lên gân xanh dữ dội.
Thử nghĩ mà xem, Thước Tịch Dạ bị bắt cóc, hiện tại Ngô Hiểu Dao lại mất tích.
Chuyện chắc chắn sẽ không trùng hợp như vậy, Dạ Thiên Ưng không nghĩ cũng biết là Thước Tịch Dạ bán đứng Ngô Hiểu Dao đấy! Phải biết lời như vậy, vậy hắn còn gải bộ thân thiết với con đàn bà kia ngay trước mặt Ngô Hiểu Dao? ? ? ? ?
‘to still be suffering is stupid after all of this time, didilose my love to, some one better’
Đang lúc này, điện thoại Dạ Thiên Ưng lần nữa vang lên, số điện tới là một dãy số rất xa lạ, hắn cau lông mày lại, không nhịn được nhận điện thoại: "Ai đó? ?"
"Thiên Ưng, em là Tịch Dạ!"
Nghe được âm thanh của người phụ nữ kia, bây giờ Dạ Thiên Ưng tức giận chân mày đã vặn lại với nhau, lời nói cố gắng kiềm chế giận giữ, anh tận lực duy trì ôn hòa nói: "Tịch Dạ a, nói cho anh biết, Dao Dao bây giờ đang ở đâu?"
Không ngờ rằng, bộ dáng này của Dạ Thiên Ưng quả thật so với anh nổi giận còn kinh khủng hơn gấp vạn lần? Bên kia điện thoại Thước Tịch Dạ sợ đến toàn thân cũng run rẩy: "Thiên Ưng, Thiên Ưng, thật xin lỗi, em không phải cố ý bán đứng cô gái kia . . . . . ."
"Tôi hiện tại, đang hỏi cô —– Dao Dao ở đâu? ? ? ?" Tức giận, anh lớn tiếng rống lên, âm thanh truyền tới bên đầu kia của điện thoại, Thước Tịch Dạ sợ đến thân thể run rẩy càng lúc càng lớn.
"Ở đây, chỗ kho hàng bị bỏ ở ngoại ô, Thiên Ưng, Thiên Ưng, em van cầu anh...anh đừng có giết em a. . . . . ."
Anh hiện tại nào có thời gian để ý tới tiếng van cầu xin tha thứ của Thước Tịch Dạ? ? Vô tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía sau lưng Lăng Thánh Quân: "Thánh quân, Dao Dao bị bắt cóc đến một kho hàng ở ngoại ô, tôi đi trước."
"Thiên Ưng!" Lăng Thánh Quân rõ ràng cảm thấy Dạ Thiên Ưng lần này làm việc quá kích động rồi, đây là lần đâu tiên Dạ Thiên Ưng làm có bất kỳ kế hoạch gì liền đơn độc xông vào hang hùm của kẻ địch, chỉ là, hắn cũng biết mình căn bản không ngăn cản được Dạ Thiên Ưng : "Thiên Ưng, anh cẩn thận một chút, một lát sau tôi sẽ dẫn người tới!"
"Ừ." Gật đầu một cái, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng lấy xe, chạy như bay đến kho hàng hàng bị bỏ hoang ở ngoại ô đi đến nơi. . . . . .
Ở ngoại ô kho hàng bị bỏ hoang có ít nhất ba. Cự ly cũng rất xa, rốt cuộc cái nào mới là nơi nhốt Ngô Hiểu Dao đây? ?
Theo xe gia tốc chạy, xe của anh đã đi vào nơi thưa thớt người ở vùng ngoại ô rồi, cái nơi kia sâu không thấy đáy hôm nay con ngươi hôm lộ vẻ căng thẳng. Nét mặt tà mị cũng hóa thành nóng nảy.
Trong đầu hắn lần đầu tiên mới biết như thế vào rối tung không chịu nổi, không có kế hoạch xác thực, chỉ là mục đích chính muốn tìm Ngô Hiểu Dao.
Đường đồng ruộng nhỏ rất hẹp, trước mặt là hai chiếc xe tải cao cấp đang chạy phía trước xe Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng lo lắng dần dần bình tĩnh lại, nhấn ga nhanh chóng chặn chiếc xe kia lại . Lao như mũi tên.
Chiếc xe tải này vội né qua bên phải để tránh chiếc xe kia, thế nhưng anh lại giống như cố ý gia tăng tốc độ hung hăng chặn ngang bên mặt sườn chiếc xe tải!
‘Kít ——-’ một tiếng, tài xế xe tải nhanh chóng đạp chân ga, tức giận chạy xe: "Con mẹ nó ngươi chính không phải có bệnh chứ?"
Buông lỏng dây an toàn, Dạ Thiên Ưng liền đem trong đồ ở trong túi áo cầm trên tay. Vừa xuống xe, hắn nhanh chóng đi tới người tài xế kia.
Tài xế kia nhất thời thất thần, ý đồ muốn quay xe lại, cùng lúc đó, trên xe những người khác cũng thử nổ máy xe, nhưng Dạ Thiên Ưng xe đã sớm đè ở bên sườn chiếc xe kia, khiến cho chiếc xe tải căn bản không cách nào khởi động.
"Nói! Tụi mày bắt cóc cô gái kia ở đâu? ? ?" Dạ Thiên Ưng mở miệng liền hỏi những lời này, vật trong tay đang chỉa vào đầu tên kia.
Trên đường đồng ruộng nhỏ, tại sao có thể có chiếc xe xa hoa lui tới? Phản ứng đầu tiên của anh, chủ nhân chiếc xe này là kẻ cóc Ngô Hiểu Dao.
Coi như thật sự lầm, anh cũng sẽ không có bất kỳ áy náy, anh là người có tính cách thà giết lầm cũng không bỏ qua! ! !
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không biết anh đang nói gì?" Người nọ bị sợ đến mức nói lắp bắp : "Tôi chỉ là một dân chúng bình thường."
"Dân chúng? Vậy coi như ngươi xui xẻo nên hôm nay mới gặp ta!" Không có do dự chốc lát, ‘ bùm ’ một tiếng, Dạ Thiên Ưng giống như điên P0'p cò.
Bên trong xe những người khác bị sợ đến không biết nên làm thế nào cho phải, Dạ Thiên Ưng tức giận kéo cửa xe ra nhìn mấy tên đàn ông trên xa, lớn tiếng quát: "Các người cũng muốn nói cho tôi biết, các người là dân chúng a, hả? ? ! ? ? ?"
Người bên trong xe lần lượt liếc nhau một cái, tên mắt kiếng ngồi ở hàng trước nhất không ngừng phiêu lơ lửng.
"Cạch" Dạ Thiên Ưng vô tình mở ra phát S***g thứ hai, chỉa vào đầu người đàn ông có ánh mắt mơ hồ kia.
Ai nấy đều thấy được, giờ phút này Dạ Thiên Ưng đã giết đỏ cả mắt rồi, trong con ngươi cũng đỏ bừng, đỏ bừng.
"Rất tốt rồi, ta không có kiên nhẫn để chơi đùa cùng các người, các người nếu là không nói, lần lượt cũng phải ૮ɦếƭ!" Dứt lời, trong đôi mắt kia nhuộm màu máu hiện rõ vẻ sát ý.
Người trên xe không ai không biết Dạ Thiên Ưng là ai, chỉ cần bị hắn tóm được, kết quả chỉ có một, đó chính là — ૮ɦếƭ!
Coi như bọn họ ngoan ngoãn nói ra tung tích Ngô Hiểu Dao, nhiều lắm là đổi lấy cái ૮ɦếƭ thoải mái một chút thôi! !
"Không sao cả!" Một người trong xe không quan tâm lên tiếng, người này chính là tên vừa rồi đánh Ngô Hiểu Dao.
Hắn hiện tại bừng tỉnh hiểu ra, hoàn toàn có thể chắc chắn, cô gái kia tuyệt đối lag phụ nữ của Dạ Thiên Ưng, nếu không với tính cách Dạ Thiên Ưng tuyệt đối sẽ không giận dữ như thế đi tìm cô gái kia.
Về phần cô bé kia tại sao là xử nữ, a, chắc là Dạ Thiên Ưng bởi vì quý trọng cô mà không chịu ***ng cô sao!
Người đàn ông nghĩ tới đây, cảm giác mình thật ngu xuẩn, lại bị một cô bé lừa? ? Hiện tại lại rơi vào tay Dạ Thiên Ưng, hắn nhận, nhận thua, chỉ là!
Cho dù ૮ɦếƭ, hắn cũng muốn kéo thao một người chôn theo! Đó chính là người bị hắn đánh đập trong kho hàng-Ngô Hiểu Dao!
Gã này nghĩ đến đây lại cảm thấy mình thật ngu, để cho một con nhóc lừa phỉnh? ? Bây giờ thì rơi vào tay Dạ Thiên Ưng rồi, hắn nhận thua nhưng mà . . . . .
Cho dù ૮ɦếƭ, hắn cũng muốn kéo theo người chôn cùng mình! Đó chính là cái cô gái Ngô Hiểu Dao đã bị hắn đánh bất tỉnh trong nhà kho kia!
"Không sao cả! ! Hai năm trước mày *** đại ca của tao, hôm nay tao lôi phụ nữ của mày theo cùng! !"
Còn nhớ hay không, hai năm trước, Dạ Thiên Ưng đã xử phạt một tên trong Ưng Xã? Mà cái người trước mặt anh bây giờ chính là em trai của hắn.
Hắn một mực chỉ nghĩ cách báo thù cho anh trai của mình, nỗi oán hận tích lũy hai năm mang hắn đến Nhật Bản, bây giờ thù chưa trả nhưng mạng sống của hắn. . . . . .
Tiếng S***g vang lên “Pằng”, Dạ Thiên Ưng không lưu tình chút và cũng khỏi hỏi nguyên nhân vì sao, lập tức đưa hắn ta lên Tây Thiên chầu Phật. Anh giống như một tên bạo chúa thời tiền sử ra tay *** không một chút do dự.
Máu của gã kia vấy bẩn hết buồng xe sau, những người khác sợ hãi không ngừng run rẩy: "Dạ lão đại, cô bé kia ở phía tây kho hàng." Gã này vừa dứt lời nói, Dạ Thiên Ưng ngay cả thời gian *** cũng không có, mở cửa chạy đến cái xe bởi vì va chạm mạnh mà nát bét tại hiện trường rồi rời đi.
Dọc theo đường đi, anh suy nghĩ, nếu như bọn người kia bắt cóc Ngô Hiểu Dao rồi, thì vì sao lại không lấy cô uy hiếp anh? Tại sao lại rời đi khỏi đó? ? Chẳng lẽ trong kho hàng còn có người khác canh giữ ở đó? ? ? ?
Loạn rồi, đầu óc bây giờ loạn hết rồi, đây là lần đầu tiên đầu Dạ Thiên Ưng có vô số hỗn loạn thế này, anh không thể nào phân tích nổi đầu đuôi câu chuyện hôm nay như thế nào.
Xe ngừng lại, quét mắt chung quanh kho hàng không có thểm một chiếc xe nào khác, tay nâng S***g, kéo cửa kho hàng ra, nhanh chóng ngắm mộ lượt bên trong kho hàng.
Không có một bóng người. . . . . . Chỉ có. . . . . . Một bóng dáng quen thuộc đang nằm trên vũng máu tươi. . . . . .
Cái này ống kính rất quen thuộc, rất quen thuộc! !
Lần cuối cùng nhìn thấy cô vào mười hai năm trước, cũng chính alf cảnh tượng này anh đã nhìn thấy. . . . .
Dạ Thiên Ưng thu hồi khẩu S***g trong tay, nhanh chóng chạy tới trước thân người Ngô Hiểu Dao, tay của anh đang run rẩy, anh sợ, cũng một nỗi sợ hãi giống mười hai năm trước, anh sợ lần này cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời của anh.
Ng'n t run rẩy đưa tới mũi cô, dò xét hơi thở . . . . . .
Còn có hô hấp!
"Dao Dao! Dao Dao! Em đừng dọa tôi sợ, đừng doạ tôi! ! !" Dạ Thiên Ưng ôm lấy cơ thể nhuốm đầy máu của cô vào trong ***, lau chùi gò má vốn đã trắng bệch của cô.
Nghe giọng nói quen thuộc, hia mắt Ngô Hiểu Dao từ từ mở ra, trước mắt vẫn làmột mảnh ௱ô** lung, nhưng vẫn tiếng keu quen thuộc ấy, vẫn khiến cô nhận ra được là ai đang ở bên cạnh mình. . . . . .
Dạ Thiên Ưng! Dạ Thiên Ưng đến rồi! Mình có liên lụy đến anh hay không? Không trở thành công cụ uy hiếp của người khác đối với anh chứ?
Thật là đau, thật sự rất đau, toàn thân đau nhói, gương mặt như lửa đốt khiến nỗi đau nhưu tăng thêm trong cô.
Từ từ, một mảnh mờ ảo trước mắt dần dần hiện rõ ràng, cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Ưng hiện lên sự dịu dàng yêu thương dàng cho cô, thật sự là của riêng cô ư? Là sự dịu dàng của cô sao? Tất cả đều dành cho cô?
"Thiên Ưng. . . . . ." Cô cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên trước mặt anh. . . . . .
"Dao Dao, là tôi." Dạ Thiên Ưng nhanh chóng giữ chặt bàn tay bé nhỏ của cô, đặt nó lên gò má trắng bệch của mình, chà xát nó lên đó.
Nở nụ cười nhẹ nhàng, cô mắt đen láy của cô từ từ chuyển sang hình lưỡi liềm: "Thiên Ưng. . . . . .em rất yêu anh. . . . . ."
Nói ra rồi, rốt cuộc cô đã nói ra tình cảm của mình cho Dạ Thiên Ưng, sự hiểu lầm trước đây đã khiến cô hận Dạ Thiên Ưng sâu sắc , nhưng là. . . . . .
Bởi vì yêu, mới có nỗi hận!
Cô không cách nào ngừng nhớ về Dạ Thiên Ưng, không hề có giây phút nào ngừng nhó anh. Trước đây cô luôn hy vọng mọi thứ Dạ Thiên Ưng dành cho cô đều là chân thật! Cho đến giờ phút này, cô đã biết sự chân thật nơi anh!
Nhìn dáng vẻ Dạ Thiên Ưng trước mặt, vẻ mạt yêu thương dịu dàng, cô rất vui, rất an lòng . . . . .
Cho dù không có được sự đáp lại của Dạ Thiên Ưng, dù đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình cô, cô cũng phải nói ra cô yêu anh đến dường nào! Yêu cái gã xấu xa này !
Dạ Thiên Ưng nở nụ cười mê người đến kích động, ở trong lòng anh, tình yêu là thứ giả dối nhất, thích hay yêu đều có thể dễ dàng nói ra. Ở tại giờ phút này, thế nhưng anh lại cảm thấy thực chân thật. Nơi đóng bóng băng sâu thẳm trong anh đã dần được cảm hóa. . . . . .
Anh không biết dùng cách nào để trả lời cho cô, vì vậy người đàn ông này lại không nói ra tiếng “thích” hay “yêu” cho cô. . . . . .
"Dao Dao, sau này mãi mãi đi theo anh được không?" Anh lấy câu hỏi này để đáp lại tình cảm của Dao Dao!
Cái từ mãi mãi này địa diện cho gì? Cả đời! Là cả đời ! Thật ra thì, yêu hay thích, vẫn không bằng từ “mãi mãi” trong miệng anh thốt ra?
Ngô Hiểu Dao không do dự, không có chút gì do dự, coi như lần này mình có bị lừa đi chăng nữa thì cũng cam tâm tình nguyện. . . . . .
"Được!" Gật đầu một cái, cô không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào dành cho anh.
Môi của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, cô vốn muốn tiếp nhận nụ hôn này, nhưng. . . . . . Môi của cô đã rách.
Cô phát ra *** rỉ nhè nhẹ.
Môi Dạ Thiên Ưng nhanh chóng tách ra khỏi môi cô, lo lắng hỏi cô: "Bảo bối, đau lắm à?"
"Không sao đâu." Lắc đầu một cái, cô bộc lộ vẻ kiên cường.
"Nhẫn nại một chút nhé, anh đưa em đến bác sĩ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc