Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 41

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Chỉnh sửa lại từng suy nghĩ trong đầu mình, cô lặng lẽ ngồi dậy, bước vào toilet, khom người lấy một sợ dây cao su trên bồn rửa tay, rồi lại chạy về chỗ Dạ Thiên Ưng
Nhẹ nâng tay sờ vào mái tóc đen chắc khỏe của hắn, hồi lâu cũng không di rời.
Dạ Thiên Ưng dùng dầu gội gì nhỉ? Vì sao tóc hắn lại có thể dưỡng tốt đến như vậy? Sợi tóc vừa trơn mềm, bóng mượt.
Mặc kệ! Cô dùng sợi dây cột một chủm tóc trên đầu Dạ Thiên Ưng, che miệng cười lén.
Bất giác trời đã sáng, Ngô Hiểu Dao thì ngủ như ૮ɦếƭ. Về phần Dạ Thiên Ưng thì sao? Lần đầu tiên có một giấc ngủ không tệ, cảm giác nhẹ bỗng, nhưng lúc nửa đêm hắn có cảm giác thở không nổi.
Vừa mở mắt nhìn! Thấy Ngô Hiểu dao gác chân lên người hắn.
Hắn điên mất. Không có lấy một chút dịu dàng đẩy cô ra khỏi người, nhẫn nhịn những ba đêm nay, ngày mai sẽ là đêm cuối cùng! Rốt cuộc cũng sắp được giải thoát! ( chú sói: Đáng! Tự mình tìm. )
‘tinh tinh———’
Nghe tiếng chuông cửa, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng rời giường đi ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra.
Bốn người đứng ngoài cửa, theo thứ tự là Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hạ Uyển Uyển. Nét mặt bốn người bọn họ trong lúc đó từ nghiêm túc biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại chuyển sang nhịn cười, cuối cùng. . . . . .
"Hahaha…” Toàn bộ bật cười.
Dạ Thiên Ưng nhíu mày, chợt nhận ra được điều gì đó , ‘ rầm ’ một phát, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, chạy vào toilet, lúc hắn nhìn mình ở trong gương. . . . . .
Một “cô nương ngốc” thắt bím tóc đang đứng trước gương!
Chỉ một giây, Dạ Thiên Ưng phẫn nộ! : "Con nhóc đáng ૮ɦếƭ kia!" Nhưng qua một lúc. . . . .
Khuôn mặt tức giận biến thành niềm vui bất đắc dĩ. Hắn thật sự đã hết cách với cô, hết biện pháp với cô rồi. Bởi vì cô thật đáng yêu.
Cũng sẽ không có người phụ nữ nào lợi dụng lúc hắn ngủ làm chuyện điên rồ như hế này, cũng chỉ có bé con ấy mới dám làm ra cái chuyện vừa ngây thơ vừa đáng yêu như thế này thôi. . . . . .
Gỡ bím tóc trên đầu xuống, Dạ Thiên Ưng đi ra mở cửa. Nét mặt bốn người ngoài cửa khôi phục vẻ nghiêm túc vốn có.
Chỉ có Hàn Tuấn Hi thì vẫn còn hiện chút lo lắng trên mặt. . . . .
"Chuyện gì? !"
"Thiên Ưng, ngày mai anh phải tới công ty thôi." Giọng nói Hàn Tuấn Hi pha chút lạnh lùng lẫn sự khẩn cầu.
Chân mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại, giọng nó có mấy phần ra lệnh: "Tôi không phải đã nói sẽ nghỉ phép ba ngày rồi sao?”
"Nhưng là, hiện tại. . . . . ."
"Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại!" Dạ Thiên Ưng dùng cách này để trả lời sự khẩn cầu của Hàn Tuấn Hi, nhưng chắc chắn ai cũng biết, đây là đang qua loa cho xong chuyện mà thôi.
Có lẽ, Hàn Tuấn Hi mà tiếp tục nói nữa, sẽ chọc giận Dạ Thiên Ưng. Nhưng mà, hắn thật sự rất lo lắng cho Dạ Thiên Ưng. . . . . .
Nét mặt vẫn hiện lên sự lo lắng, hai mắt Hàn Tuấn Hi lóe lên một cái, đề cập vấn đề: "Thiên Ưng, vừa rồi . . . . . Là anh cố ý cột lên? Hay cô bé kia thừa dịp anh ngủ mà cột lên đấy?" Hắn nói ra suy nghĩ của mình.
Dạ Thiên Ưng có thể được ý tứ trong lời nói của Dạ Thiên Ưng, trước kia lúc hắn ngủ cho dù một âm thanh nhỏ cũng đều phát hiện, nhưng bây giờ bị Ngô Hiểu Dao cột tóc trong lúc ngủ cũng không biết, điều này chứng tỏ, nếu như có sát thủ đến tập kích giết hắn, hắn đã đầu rời khỏi mình mất rồi. . . . . .
Hắn đang nghĩ năng lực của mình bị thoái hóa hả? Vì sao hắn không nghĩ chỉ có khi mình ở bên Ngô Hiểu Dao mới buông lỏng tinh thần mà ngủ một cách ngon lành như thế hả? "Cậu yên tâm đi, Tuấn Hi. Tôi nói chỉ cho mình nghĩ ba ngày, các người đi làm trước đi." Lời nói vừa dứt, hắn tự tay đóng cửa phòng lại.
Ngoài cửa, Hàn Tuấn Hi không cam lòng, hắn cũng không phải muốn nhắc đến chuyện Dạ Thiên Ưng ngủ như ૮ɦếƭ, mà là lo lắng an nguy của hắn, có bao nhiêu người muốn mạng sống của hắn? ? Nơi này ai không biết cơ chứ? ! !
A, không ngờ, được khen là một kẻ tử thần, thế nhưng hắn lại có thể buông lỏng thần kinh đối với Ngô Hiểu Dao? ?
Nhưng, Lăng Thánh Quân 18 tuổi lại có suy nghĩ bất đồng với Hàn Tuấn Hi, có lẽ bởi vì hắn nhỏ tuổi, hắn chỉ hi vọng Dạ Thiên Ưng có thể nghĩ ngơi thật tốt, có thể buông lỏng bản thân mình, mà Ngô Hiểu Dao chính người có thể làm cho Dạ Thiên Ưng thực hiện được mấy việc đó thôi! !
Dạ Thiên Ưng bước nhanh vào phòng ngủ, đưa tay kéo tay Ngô Hiểu Dao, lôi cô ra khỏi giấc mộng.
"Mẹ, để con ngủ một lát nữa." Ngô Hiểu Dao nửa mê nửa tỉnh trả lời.
Nghe câu nói của cô, Dạ Thiên Ưng tức giận đến méo mũi: "Ai là mẹ em hả? ! !"
Mở mắt, mơ hồ nhìn Dạ Thiên Ưng đang đứng bên cạnh giường, hơi nhíu mày, không vui hất tay hắn ra: "Đừng làm phiền tôi!!”
Lời nói vừa thốt ra của cô, lần này coi như Dạ Thiên Ưng không thể khống chế được mình nữa. . . .
Thử nghĩ xem, Dạ Chi Đế Vương, Dạ Thiên Ưng bị áp bức bến bước như thế này? Bị cô mắng, bị cô ***, còn bị cô trêu chọc, lại còn nói mình làm phiền cô ấy?
Buông cánh ta cô ra, Dạ Thiên Ưng gian manh cười cười, lầm bầm lầu bầu như cho chính mình nghe thôi: "Vậy tôi tự đi chơi."
Chỉ thấy, sau khi câu nói ấy dứt, Ngô Hiểu Dao giật mình từ trên giường ngồi dậy, kích động nhìn về phía Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Ước chừng không tới 15 phút, cô rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, tinh thần tràn đầy kích động nói với hắn: "Đi thôi!"
Vậy mà. . . . . .
Lúc này đến phiên Dạ Thiên Ưng bắt đầu không nhanh không chậm nhìn tình hình, cả người hắn nằm giường thốt ra lời châm chọc cô: "Ai nha, không biết người nào nửa đêm làm chuyện xấu, cột nguyên một cái bím tóc trên đầu tôi đấy nhé?"
Hỏng bét!
Tên Dạ Thiên Ưng khốn kiếp này ngày nào cũng trêu mình, mình trêu hắn một lần hắn lại đi tưởng là thật?
Thật là một tên đàn ông nhỏ mọn mà! ! Tức giận quay đầu nhìn về phía hắn ta, Ngô Hiểu Dao giả vờ nở nụ cười ngây thơ vô tội: "Là tôi, là tôi gắn cho anh đấy, bởi vì tôi cảm thấy bộ dạng anh như thế rất đẹp nhá." (Bỉ Bỉ: ngây thơ vô số tội ==)
"A, vậy sao?" Chân mày hạ xuống, Dạ Thiên Ưng nhún vai: "Nhưng tôi lại cảm thấy rất khó coi nha, bây giờ tôi rất giận, không muốn thay quần áo, làm thế nào đây nhỉ?" Nói xong, hắn ngồi dậy, hả hê nhìn Ngô Hiểu Dao đang đứng trước mặt mình.
Hừ!
Đồ vô lại, đang uy hiếp cô hả? ? Không có biện pháp a, bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu nhà của hắn, dù mình có không tình nguyện cũng phải nghe lời hắn rồi.
Chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhướng mày, Ngô Hiểu Dao ‘vui vẻ, vui vẻ’ chạy đến tủ treo quần áo bên kia.
Lúc cô vừa mở cửa tủ quần áo ra, trong tủ treo đầy một đống quần áo hàng hiệu, đầy đủ các loại khác nhau.
Suýt nữa thì cô ૮ɦếƭ lặng người, không hổ là trai bao nhỉ, bề ngoài cũng được Dạ Thiên Ưng chú ý đến như vậy, quần áo còn nhiều hơn so với mình? Nghĩ xong, cô cầm một bộ comle màu xám bạc ra, chậm rãi đi tới trước mặt Dạ Thiên Ưng.
"Của anh!" Nói xong, Ngô Hiểu Dao liền đem comle đưa cho hắn.
Nhưng Dạ Thiên Ưng cứ ngồi yên tại chỗ nhìn điệu bộ đưa comle của cô, không có ý nhận nó từ tay cô.
Nhìn như vậy là ý gì đây hả?
Dạ Tiên Ưng hắn đang chờ cô mặc đồ vào cho hắn à? Hắn không có tay à? ?
Chỉ cột cái bím tóc nho nhỏ trên đầu mà phạt cô mặc quần áo cho hắn, hai năm trước lỡ coi hắn là trai bao mà đến giờ hắn còn so đo với cô. Hừ, cô cũng không nên trêu chọc hắn làm chi! Tự làm mình thêm xấu hổ mà thôi! ! !
Miễn cưỡng đặt comle lên giường, đưa tay, đưa tay lên chuẩn bị *** ngủ tơ lụa của Dạ Thiên Ưng, thế nhưng khi tay vừa mới chạm vào cổ áo ngủ của hắn thì đột nhiên ngừng lại. . . . .
Cơ *** chắc khỏe lộ ra, *** trắng sáng hiếm có, đập thẳng vào mắt Ngô Hiểu Dao, nội tâm của cô nhanh chóng lay chuyển, gương mặt cũng tự nhiên đỏ ửng.
Dạ Thiên Ưng nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, thoáng chốc lộ ra một tia cười xấu xa: "A, dù sao thì tôi cũng không gấp, nghe nói ở Nhật Bản có một chỗ đi chơi rất đã, chỉ tiếc buổi trưa đã đóng cửa rồi."
Nghe hắn nói, Ngô Hiểu Dao hạ quyết tâm, vì đi chơi, cô bất chấp mọi giá! Đôi tay *** ngủ của Dạ Thiên Ưng.
Thoáng chốc, cả thân hình lõa lồ trước mắt cô, nhìn *** của hắn. . . . . . Còn cái nơi riêng tư của hắn cũng xuất hiện rõ mồn một trước mắt cô nữa.
Tại sao không giống lần trước nhỉ? ? Rõ ràng lần trước rất lớn, tại sao bây giờ lai nhũn nhũn như con gì thế nhỉ? ? ( lần trước là Dạ lão đại thức tỉnh, phản ứng bình thường đàn ông mà chị. Khụ. . . . . . )
Toàn thân của cô từ trên xuống thấp đều trở nên căng thẳng, ánh mắt như vô tình nhìn vào *** của hắn, giống như nhìn một loại đồ vật có sức hút mê người. (chị biến thái =.= , Dao: liếc)
Cả mặt đỏ bừng, cô theo bản năng muốn quay đầu sang chỗ khác, lại phát hiện cổ cô như bị mất đi sự khống chế, làm sao để xoay cổ đây hả? Làm sao có thể nghiêng cái đâu qua một bên đây, lòng như lửa đốt, nhưng không biết làm thế nào.
"Bé con, xem xong chưa? Có muốn sờ không? ?" Mặc dù Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy thôi, có thể coi đó là lời nói thật lòng, bây giờ hắn cũng có chút khẩn trương vô cùng. Dù người đàn ông nào có phóng túng đến cỡ nào thì, cũng không chịu nổi một phụ nữ nhìn chằm chằm vào bộ phận quan trọng của họ được cơ chứ? Loại cảm giác đó,khiến cả người đều nổi da gà.
Chính vì những lời này, Ngô Hiểu Dao nhắm mắt nhớ lại lúc nãy: "Tại sao anh không mặt *** hả? ?" Thật may là mình còn có thể nhắm mắt, mới có thế mà mình đã lo lắng đến nỗi không biết nhắm mắt như thế nào rồi.
"A. . . . . ." Hừ nhẹ một tiếng, Dạ Thiên Ưng mở miệng châm chọc cô: "Mặc *** rồi thì sao đây, làm sao em có thể nhìn cho đã? Bây giờ không phải tôi dễ dàng để cho em thưởng thức nó hay sao?"
Nghe xong, trái tim cô muốn ૮ɦếƭ đi rồi, cô thề, mới vừa rồi cô thật sự vô tội, chuyện đó không nằm trong phạm vi khống chế của cô, nhưng bị Dạ Thiên Ưng nói thành như thế, cô có cảm giác xấu hổ.
Nhắm chặt hai mắt đem quần tây ném qua cho Dạ Thiên Ưng, cô nói lành lạnh: "Anh mặc quần trước đi!"
Dạ Thiên Ưng liếc qua. . . . ."A, thật lạ nha." Một bụng lại nảy đầy ý nghĩ xấu xa với cô, giọng nói pha chút đùa giỡn hỏi ngược lại: "Em cũng không mặc *** đi ra ngoài đường đấy chứ?"
Bị hắn hỏi như vậy, cả người Ngô Hiểu Dao hoảng sợ, thì ra chỉ có lúc ngủ Dạ Thiên Ưng mới *** à? Không phải lúc nào hắn ta cũng như vậy hả? Cô cho rằng khi nào hắn cũng không mặc đồ trong cơ chứ.
“Anh. . . . . . , cái đó để chỗ nào? ?" Hai mắt Ngô Hiểu Dao nhắm chặt hỏi hắn ta.
Dạ Thiên Ưng cười ta, nhíu máy nói: "Cái nào của tôi? ?"
"Là cái. . . . . . Là cái. . . . . ." Mím chặt đôi môi, tay nắm thành quả đấm, cuối cùng cô cũng phải ép mình nói ra: “Đồ trong. . . . . .***! !"
Trận này, Dạ Thiên Ưng như cá gặp nước, càng muốn làm chuyện xấu hơn nữa, con mắt hắn lay động, trong lời nói đầy sự khi dễ: "Em thật biến thái nha, lại có hứng thú hỏi cái ấy hả?"
. . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . .
Lần này thực sự Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, hoàn toàn bị hắn lấy lại cả vốn lẫn lời luôn rồi, nếu bây giờ lời nó có dao trong đó, cô sẽ cắt cổ tự vẫn vì hắn!
"Mở mắt!" Dạ Thiên Ưng được phục vụ tận tình ra chỉ thị với cô.
Cô hơi hé một con mắt, phát hiện nửa người dưới của hắn đã mặt quần chỉnh tề, cô liền thở phàm nhẹ nhõm, cầm áo sơ mi đưa qua cho Dạ Thiên Ưng: "Anh mặc đi!"
"Cái này em mặc vào cho tôi!" Dạ Thiên Ưng tiếp tục ra lệnh.
Đây là sự tượng trưng của một người đàn ông muốn chinh phục người phụ nữ của chính mình, đàn ông thuần phục phụ nữ không chỉ ở trên giường, mà còn trong cuộc sống sinh hoạt, bình thường thì đàn ông rất thích được phụ nữ mặc áo cho mình, cho nên hắn từng bước từng bước chinh phục Ngô Hiểu Dao bằng cách này!
Cô bất mãn cầm áo sơ mi mặc lên người Dạ Thiên Ưng, khi cô cài nút áo cho hắn, bàn tay thon khẽ chạm vào ***g *** chắc chắn của hắn, khẽ run. . . . . .
Lòng cô trở nên hồi hộp. . . . . .Chưa bao giờ mặc áo cho người đàn ông khác, càng chưa từng chạm vào một người đàn ông nào cả, cô không thể tưởng tượng nổi, *** trắng nõn của Dạ Thiên Ưng lại có thể nóng rực như thế này.
Gương mặt của cô nóng lên lần nữa, trái tim cô giống như một chú thỏ nhỏ đang bị sói lớn uy hiếp, chỉ đơn gian giúp Dạ Thiên Ưng cài nút nào mà giống như cô đang làm việc này mười năm rồi ấy.
Rốt cuộc cũng mặc áo sơ mi xong, cả người cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, giơ tay lấy cà vạt vắt lên bả vai của hắn: "Cái này tôi không biết thắt, anh tự mình làm đi."
Dạ Thiên Ưng cau mày, giơ tay xoa đầu cô, nhẹ cười: "Ngoan ngoãn học đi, về sau mấy chuyện này đều là của em đấy!" Nói xong, hắn đem cà vạt thắt lên.
Nhưng. . . . . . Ngô Hiểu Dao không hiểu rõ, câu hắn nói vừa nãy là có ý gì vậy. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc