Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 30

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Ba ngày sau, bắt đầu chính thức tiêu diệt thế lực của băng nhóm Sơn Khẩu Nhật Bản , khiến cho bọn chúng không còn địa bàn mà hàng dưới trướng của ta! ! !"
Muốn chia chén canh của Dạ Thiên Ưng hắn? Cũng không có cửa a! ! !
A, Dạ Thiên Ưng hắn thật ra thì đã sớm có ý định nuốt Nhật Bản Sơn Khẩu băng nhóm có thế lực kia rồi, chẳng qua khổ nỗi không có cớ đẻ tiêu diệt nó thôi, hiện nay lấy cớ này, hắn hoàn toàn có thể thuận lợi diệt sạch bọn họ! Hơn nữa ngay cả một chút xương thịt cũng không chừa mà nuốt sống! ! !
"Ba ngày này?"
Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo hỏi xong, không đợi Dạ Thiên Ưng đáp lời, ngồi ở trên ghế sa lon Lăng Thánh Quân liền cười xấu xa nói: "Ba ngày này Thiên Ưng liền tha hồ mà tán gái thôi!"
Lông mày cau lại, không đợi Dạ Thiên Ưng nổi giận, thân là anh trai Lăng Thánh Long liền hung hăng cho em trai một cái liếc mắt: "Thánh Quân, cẩn thận Thiên Ưng cắt đầu cắt lưỡi của ngươi! ! ! !" 14967626
Hắn đây là muốn cảnh cáo em trai của mình, cho dù có hiểu biết rõ ‘ quân địch ’ nghĩ cái gì, cũng không thể nói. . . . . . Không thể nói. . . . . . Tam quá ba vận.
Ai ngờ, hôm nay thái độ của Dạ Thiên Ưng có chút khác thường, sau khi nghe lời nói Lăng Thánh Quân, không hề có tức giận, bộ mặt còn mỉm cười nhìn về phía hắn. . . . . .
Ôi chao, không bằng hắn trực tiếp nổi giận là tốt lắm rồi, Lăng Thánh Quân cảm giác toàn thân mình mồ hôi đã tiết ra.
"Thánh Quân a." Lời nói Dạ Thiên Ưng không nhanh không chậm kêu tên Lăng Thánh Quân.
Hắn thoáng sững sờ, hốt hoảng đáp một tiếng: " Anh Thiên Ưng, ngài có gì phân phó?"
"Ha ha, cũng không có gì." Thật đúng là không phận sự mà lấy lòng, không phải là áp sát rồi tiêu diệt kẻ trộm chứ, giờ phút này Dạ Thiên Ưng ‘ dịu dàng ’ tuyệt đối có nguyên nhân.
Trong lúc đó, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Thánh Quân, còn phải nói dáng vẻ rất hòa nhã dễ gần.
Đây chính là lần đầu gặp, hắn bày ra bộ dạng anh cả đối đãi với Lăng Thánh Quân a." Quản lý bộ phận phục vụ vị trí này giao cho cậu, như thế nào?"
Vừa cười một tiếng, con ngươi thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chuyển một cái: "Còn cậu, liền kêu tên tiểu tử kia ở nơi này ba ngày, mỗi sáng sớm lên cao 9 giờ, buổi tối rớt xuống 10 giờ, nhưng là buổi trưa không thể cho cô có thời gian ăn cơm, không được kêu cô ngủ ở công ty, hơn nữa bên trong thang máy phải để cái bàn nhỏ, thuận tiện đem hệ thống theo dõi cũng tắt, biết không?"
Nghe Dạ Thiên Ưng liên tục yêu cầu, trong nháy mắt Lăng Thánh Quân liền đã hiểu ra ý tứ trong đó!
Điều của hắn sai khiến kia chính là ‘ Thất Thương quyền ’ a! Một vòng lộn một vòng .
Đầu tiên, ‘ buổi tối hạ xuống 10 giờ ’, hiển nhiên là xe điện ngầm a, người tình linh tinh ... Sẽ không có, Dạ Thiên Ưng lúc này, mà có thể lại lấy lòng quá mức? !
Tiếp theo đây, ‘ không cho cô ăn không thể nào ’, cô nếu không có thời gian ăn cơm nhất định sẽ đói a, cô vừa đói rồi, con ‘ mèo con ’ sẽ cho người đưa cơm tới, cô còn không phải cảm động khóc nức nở hay sao? Đương nhiên rồi, cái bàn nhỏ kia cũng là dùng cho việc ăn cơm rồi.
Về phần cuối cùng, ‘ tắt máy theo dõi ’, đương nhiên là dễ dàng làm chuyện xấu đúng á! ! ! o(n_n)o ha ha ~
Lăng Thánh Quân ánh mắt ‘ chảy giọt ’ chuyển một cái, lộ ra một ánh sáng mặt trời y hệt mỉm cười, đưa tay ra đánh dấu ok, trêu nói: "Trong thang máy còn muốn giường sao?"
"Uyển Uyển, đem cái nơi giả quyết kia của Thánh Quân cũng cắt cho tôi! ! ! !" Dạ Thiên Ưng bộ dạng không có một chút nói giỡn, vừa nghiêm túc lại nghiêm túc.
Hạ Uyển Uyển nghe xong gật đầu một cái, trực tiếp hướng Lăng Thánh Quân liền đi đi.
Trái tim căng thẳng, hắn nhanh chóng che kín vật riêng của mình sợ sệt, hốt hoảng đứng ở trên ghế sa lon ẩn núp ở sau lưng Lăng Thánh Long, cầu khẩn nói: "Chị Uyển Uyển, bỏ qua cho em đi. . . . . ."
"Ha ha ha ha ha. . . . . ."
Chỉ nghe, bên trong phòng làm việc Chủ tịch Dạ Thiên Ưng, truyền đến một hồi tiếng cười khoan khoái. . . . . .
******************************************
"Này, các người có nghe nói không, quản lý Tôn giống như bị đuổi việc nha."
"Thật sao? Hắn làm không phải thật tốt sao? ? ? ?"
"Tôi cũng không biết a, nghe nói phòng nhân sự lại cử tới một vị quản lý mới, cũng không biết là người nào."
"Ai, nếu là quản lý Tôn thật bị đuổi việc rồi, Trương Mẫn sẽ không có chỗ dựa rồi."
"A, cô đáng đời, tôi đã nói rồi, sớm muộn cũng có một ngày Trương Mẫn sẽ cười không nổi được, ha ha ha ha!"
Nhân viên bên trong phòng nghỉ ngơi, mấy người phụ nữ ồn ào lộn xộn nói nhao nhao lên, gần đến giờ nghỉ ngơi, giờ tan việc a, phụ nữ liền vui vẻ ồn ào một phen, thật giống như không ồn ào thì không thoải mái. Nhưng cũng thường thường chính là như vậy, càng gây ra tranh chấp chuyện thị phi!
Đứng ở trong góc nhỏ nghỉ ngơi Trương Mẫn nghe được đám bà tám ồn ào một tiếng, lửa giận trong lòng ‘ đùng, đùng, đùng ’ trực tiếp dâng lên.
Hừ, vốn định là chờ Ngô Hiểu Dao bị đuổi việc , nhưng bây giờ tốt hơn, mình trước tiên rơi vào kết quả không có chỗ dựa!
Tại sao quản lý Tôn lại bị đuổi việc, người phụ nữ kia không phải đi tố cáo với Chủ tịch sao, tại sao cô không có sao? Chẳng lẽ. . . . . .
Nghĩ tới đây, Trương Mẫn nhất thời tức giận đến không mức muốn bùng nổ, một lòng cho là, Ngô Hiểu Dao nhất định là đã sử dụng âm mưu quỷ kế gì, bắt đầu muốn đối phó mình!
Lòng dạ nhỏ mọn, tính hiềm nghi lớn con người thường chính là như vậy, rõ ràng người ta đối với mình không có làm cái gì, mình lại cứ hết lần này đến lần khác cho là người khác đều muốn hại mình.
Trương Mẫn này thật ra thì vốn không phải là người Nhật Bản, ở công ty Sony này phần lớn thuê người Trung Quốc, dù sao đều là người cùng quốc tịch thì càng đoàn kết không phải sao.
Vậy mà quản lý Tôn lại là người đàn ông tương đối có năng lực, mặc dù diện mạo không ra hình dáng gì, lương tháng đủ để nuôi người tình rồi, mà Trương Mẫn chính là người tình được hắn bao nuôi, cô vẫn mong muốn quản lý Tôn có thể làm cho mình cái quốc tịch ở Nhật Bản, nhưng lại vẫn không chút tin tức, hiện nay, đừng nói làm quốc tịch rồi, chỉ sợ liền gọi hắn nuôi cũng không có cơ hội rồi !
Trương Mẫn tức giận căm phẫn hướng thang máy tầng cao đi lên, vươn tay nhấn nút thang máy, từ từ chờ đợi thang máy hạ xuống bên trong Ngô Hiểu Dao xuất hiện! ! ! ! !
Trương Mẫn tức giận căm phẫn hướng cao tầng thang máy đi lên, vươn tay nhấn nút thang máy, từ từ chờ đợi hạ xuống bên trong thang máy Ngô Hiểu Dao xuất hiện! ! ! ! !
‘ Ding dong ’ một tiếng, thang máy như dự đoán dừng lại, Trương Mẫn đứng ở trước cửa thang máy trước nắm chặc hai quả đấm, cau lông mày lại, lúc thang máy mở ra, ‘ vèo ’ một tiếng liền tiến vào.
"Chị Trương, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Ngô Hiểu Dao tò mò nhìn Trương Mẫn.
Thoáng chốc cô ‘ ầm ’, cửa thang máy đóng lại.
Trong lúc đợi cửa thang máy đóng lại, Trương Mẫn không thể tiếp tục kiềm chế cơn ticws giận ở иgự¢ nữa, chửi ầm lên: "Cô còn dám hỏi tôi? ? ! !"
Ngô Hiểu Dao không biết là thế nào, cô đầu óc mơ hồ nhìn xung quanh: "Chị Trương, chị đừng tức giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Mày im miệng cho tao!" Ánh mắt quét mắt lên con số trên thang máy, lúc thang máy đi tới lầu kia, Trương Mẫn vươn tay, Ngô Hiểu dao có chút sửng sốt nắm chặt cánh tay sắt của thang máy.
"Ai nha." Ngâm nhẹ một tiếng, Ngô Hiểu Dao nhếch nhác vọt ra khỏi thang máy. . . . . .
Cần phải nhớ cho kĩ, nơi này là lầu một, cũng là nơi mà nhiều người quan trọng đến rồi đi, hai người phụ nữ này dây dưa sẽ làm cho nhiều người chú ý đến.
Có lẽ, đây chính là kết quả mà Trương Mẫn muốn.
Làm ở chỗ này tiền lương mặc dù không thấp, nhưng mà người phụ nữ này hết ăn lại nằm, nếu không có chỗ dựa là quản lý Tôn thì sẽ có thể ‘ sống ’ tiếp hay không? Ngày thường, mặc dù cô là phục vụ thang máy, người sáng suốt đều biết rõ, người phụ nữ này chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày cũng đến trễ về sớm , hoặc là đi làm thì nhất định chui vào phòng làm việc của quản lý Tôn.
Thử hỏi, nhân viên như thế thật có thể là người tốt sao?
Hiện nay, cô cũng có chút khôn ngoan, quản lý Tôn không có ở đây, cô bất cứ giá nào, dù sao sớm muộn gì cũng bị quản lý mới nhậm chức xa thải, vậy không bằng chính mình trước khi ‘ ૮ɦếƭ ’kéo người chịu tội thay. 14967626
"Chị Trương, chị đang làm gì vậy a. . . . . ." Ngô Hiểu Dao muốn né tránh người phụ nữ ác độc đang níu lấy thân thể tay mình, nhưng bộ dáng cô nhỏ nhắn làm sao là đối thủ của Trương Mẫn?
Gặp người có trình độ gần giống với minh, Trương Mẫn ác độc cười một tiếng, nhẹ híp mắt lại, vung lên tay ‘ chát ’ một cái bạt tai nóng hừng hực rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao.
Đang lúc này, Trương Mẫn vẫn không quên trước mặt của mọi người lớn tiếng quát: "Tiện nhân, ai bảo mày đi quyến rũ người! ! Thật là không biết xấu hổ! ! !"
Cô cũng không tệ, từ ngữ trau chuốt đó đó căn bản dùng cho mình mà bây giờ toàn bộ dùng trên người Ngô Hiểu Dao.
Nhất thời, bụm má, mặt tràn đầy uất ức Ngô Hiểu Dao.
Đại sảnh lầu một to như vậy, người đến người đi nhân viên càng ngày càng nhiều, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ đang cãi vả này. . . . . .
************************************
"Thang máy đến lầu một tại sao lại bất động đây?" Đến gần buổi trưa, Dạ Thiên Ưng còn tính toán áp dụng âm mưu nhỏ của mình đây, nhưng không ngờ ở lầu 41 chờ đợi thật lâu thang máy cũng không đến. Sửng sốt ngơ ngác thang máy đứng tại lầu một không nhúc nhích.
"Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ, điên khùng kia chạy đi đâu sao? !" Dạ Thiên Ưng trong cơn giận dữ, phun trào ở đỉnh đầu, nắm chặt hai quả đấm, trực tiếp sử dụng thang cuốn đi xuống lầu một.
Tuy nói lên lầu dễ dàng xuống lầu khó khăn, từ lầu 41 đi xuống cũng không phải chuyện đơn giản, ‘ trừng, trừng, trừng ’ chạy xuống, hắn càng nghĩ càng giận, khuôn mặt đen tối kia giống như ruột 乃út chì.
Rốt cuộc đạt tới lầu một rồi, Dạ Thiên Ưng nắm chặt hai quả đấm trực tiếp thẳng hướng một lâu cao tầng thang máy.
Chỉ thấy, lầu một cao tầng thang máy vị trí vây quanh vô số người, lông mày cau lại, cái kia trong cơn giận dữ bộ dạng chỉ một thoáng lui đi một nửa.
‘ Cậu bé đã xảy ra chuyện? ! ’ đây là cảm giác đầu tiên của Dạ Thiên Ưng, hắn từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Hướng đến phía kia nơi mà Trương Mẫn đang cầm đầu.
Lúc này, mọi người ai cũng không hề phát hiện, Dạ Thiên Ưng đang đến gần. . . . . .
"Hai người phụ nữ này như thế nào lại tranh cãi! ?"
"Không biết a."
"Hình như là cô gái phục vụ thang máy kia dụ dỗ cấp trên chứ?"
"Thật là không biết xấu hổ, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, tại sao cô ta lại có thể như vậy chứ? ! ?"
"Nói đúng là, vóc người rất thanh thuần, chỉ là đáng tiếc là một người được bao nuôi, thật đúng là. . . . . . Làm người ta ghê tởm a."
Thật đúng là việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Mọi người phê bình chuyện của người khác nhưng ngoài miệng cũng không để ý, nói chuyện linh tinh nói phải có nhiều chuyện khó nghe. 10nlk.
Mà Dạ Thiên Ưng đứng ở sau lưng mọi người sắc mặt ‘ vèo ’ một cái trong nháy mắt nguội xuống.
Mặc kệ bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho mấy người kia cứ như thế nhục mạ Ngô Hiểu Dao.
Nói thật ra, với tính cách của Dạ Thiên Ưng, coi như Ngô Hiểu Dao thật sự dụ dỗ người nào, cũng chỉ cho hắn mắng, tuyệt không cho những người khác nhục mạ!
Nắm chặt hai quả đấm gân xanh lộ ra dữ dội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cách đó không xa đang bốn bề quây quanh Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Chuyện này, chắc hẳn người bị hại là người hai mươi mấy tuổi mọi người không thể nào tiếp thu được ánh mắt giễu cợt của mọi người như vậy, huống chi còn là người gần mười tám tuổi Ngô Hiểu Dao? ?
Nghe mọi người phê bình, cùng với khuôn mặt Trương Mẫn đang tươi cười hả hê âm trầm, cả người cô nhất thời cảm thấy choáng váng đầu não căng ra.
Mình rốt cuộc đã làm sai điều gì? ?
Ngày hôm qua chị Trương còn đối với mình hòa nhã dễ gần, thế nào hôm nay liền thay đổi thành bộ dáng này?
Một cô gái đơn thuần hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nơi nào, cô chỉ biết, mình thật khó chịu, thật là khổ sở, ở trường mặc dù cũng gặp qua nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng hiện nay là ở công ty, tại sao còn có người như vậy xuất hiện?
Khát vọng bình yên, khát vọng cách xa ‘ giang hồ ’, nhưng người đang ở ‘ giang hồ ’ sao lại có thể cách xa tranh chấp thị phi đây?
Ai có thể đến cứu cứu mình, ai có thể xuất hiện nhanh chóng cứu mình ra khỏi lời đồn đại trong nước sâu lửa bỏng.
Trong lòng không ngừng cầu khẩn, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, trắng bệch , Ngô Hiểu Dao có chút đau ở иgự¢, một màn đen đung đưa trước mắt, thân thể từ từ nghiêng về phía sau.
Trong lúc cô ngã xuống, rã rời con ngươi giống như thấy được một người đàn ông quen thuộc, thuận theo đó là một cái ôm ấm áp trong иgự¢, cô liền mất đi cảm giác. . . . . .
"Chủ Tịch Dạ."
"Chủ Tịch Dạ."
Dạ Thiên Ưng kịp lúc xuất hiện, đem Ngô Hiểu Dao ôm chặt ở trong иgự¢, mọi người thấy vậy trái tim hơi bị căng thẳng, vội vàng chào hỏi hắn, càng dọa cho Trương Mẫn sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy lên: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc