Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 19

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

A, tình thế trước mắt......
Một nha đầu nhỏ không biết nặng nhẹ đang \'ra sức\' chọc giận ác ma kia phát huy tính cách quỷ dữ.
Cuối cùng, chúa tể trận làm thịt này, ác má đang từ từ bộc phát tính ma quỷ trong cơ thể!
"Ông chú già hèn hạ bỉ ổi này, quả thật là miệng đầy từ ngữ dơ bẩn!" Ngô Hiểu Dao dùng giọng điệu chọc tức mắng Dạ Thiên Ưng.
Lăng Thánh Quân đứng tại chỗ nghe thấy, bước nhanh tới trước mặt cô, sắc mặt khẩn trương bịt miệng cô lại: "Bà cô nhỏ à, tôi van cầu cô, đừng nói nữa, tôi không muốn ૮ɦếƭ cùng với cô, tha cho tôi đi!"
"Ưm.....Ưm.." Âm thanh ưm phát ra từng đợt, như là Ngô Hiểu Dao đang kháng nghị lời của mình cho nói hết đây mà.
Dạ Thiên Ưng ngồi trên ghế salon hai trong mắt thoáng phát ra tia lạnh, lạnh lùng nói: "Thánh Quân, nếu như cậu không hi vọng tôi chém đứt tay thì nhanh chóng đem tay của cậu ra khỏi miệng cô ấy cho tôi!!!"
\'Ba\' dùng sức hạ xuống. Trái tim Lăng Thánh Quân căng thẳng, nhanh chóng rút tay đang che miệng Ngô Hiểu Dao ra.
Cô hận nha!
Khí thế hùng hổ ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, rõ ràng Lăng Thánh Quân mới là giám đốc, tại sao lại sợ một nhân viên phòng PR? Chẳng lẽ đồ khốn đó là giám đốc của phòng PR? Vậy nhiều lắm thì họ vẫn là ngang hàng thì tại sao phải sợ hắn?!!
Ngô Hiểu Dao ngu ngốc cho tới hiện giờ vẫn không phát hiện thân phận của Dạ Thiên Ưng, còn một mực tin anh ta là \'con vịt\' giám đốc phòng PR!
Nâng cánh tay và vén tay áo lên, hôm nay cô sẽ liều mạng! A, bị chèn ép bao lâu nay, dù sao hiện tại là ở Nhật Bản, cô mới liều mạng buông thả tất cả hung dữ bên trong suốt hai năm qua!!!
"Cái ông chú già hèn hạ này, bị nghiện ức Hi*p trẻ nhỏ đúng không?"
"Anh có thể không bt như vậy không, dựa vào anh chẳng lẽ không tìm được bạn gái đàng hoàng hay sao?? Làm gì mà ở trong thang máy chiếm tiện nghi của người ta, như vậy mới thấy thoải mái sao?"
"Chiếm tiện nghi của một cô gái còn chưa đủ lại còn chiếm hết một loạt, anh không cảm thấy hành động như vậy rất xấu hổ hay sao??!!"
"Anh không cảm thấy mình làm vậy rất ghê tởm sao?"
Ngô Hiểu Dao hăng hái mắng, Lăng Thánh Quân cùng với Dạ Thiên Ưng ở một bên nghe, nhưng càng ngày càng có gì đó không đúng nha.....
"Đợi một chút!" Lăng Thánh Quân cắt đứt lời cô, ánh mắt nghi ngờ quét qua Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, anh thường ở trong thang máy khi dễ cô gái nhỏ này à???"
Câu nghi vấn này phát ra, con ngươi thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chợt lóe sáng, ánh sáng sắc bén nhìn thẳng vao Ngô Hiểu Dao ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Đồng nghiệp của anh nói cho anh biết, tôi thường ở trong thang máy quấy rối phụ nữ có đúng hay không? !"
Hiểu rõ lực lượng của hắn rất mạnh, tâm sáng như gương, vừa nghĩ, cũng biết là ai ở trong này ‘ động tay động chân ’.
"Anh bớt can thiệp vào đi, nhìn cái người đức hạnh kia tôi biết ngay anh là cái loại người ăn tủy trong xương mới biết liếm xương nó cũng ngon như ăn tủy! !" Ngô Hiểu Dao biết hiện nay cô đã bị đẩy tới đường cho dù có ‘ điên cuồng ’, nhưng cũng biết mình không thể phản bội Trương Mẫn.
Bên cạnh Lăng Thánh Quân vốn là vẫn còn khẩn trương bên trong đáy mắt đang tích tụ một dòng nước, bỗng buông lỏng cười cười: "Sao lúc trước cô không nói cho tôi biết, hắn là kẻ tái phạm a."
"Lúc trước tôi không nói cho anh biết, vì không muốn hắn bị mất hết thể diện!"
Ôi. . . . . .
Ngô Hiểu Dao vừa mới nói ra câu này, Lăng Thánh Quân vui vẻ. . . . . .
Ánh mắt hắn liếc về phía ghế sa lon nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Dạ Thiên Ưng, đoán chừng tâm tình hiện tại của hắn cũng nên tốt một chút được rồi chứ?
"Ơ, hình như tôi phát hiện em đối với tôi thật đúng là không phải tốt bình thường đâu, có phải hay không. . . . . .?"
Quả nhiên!
Dạ Thiên Ưng có thể nói đùa, liền chứng minh tâm tình của hắn xác thực trở nên khá hơn không ít, nhưng không ngờ. . . . . .
"Anh câm mồm!" Ngô Hiểu Dao ngắt lời của hắn, tiếp đến lại hung dữ thêm vào một câu: "Tôi hiện tại hết sức hối hận khi không đem tội ác của anh nói cho mọi người biết!"
Cô biết rõ ràng lời nói của mình bây giờ là đang khiêu khích Dạ Thiên Ưng!
Chỉ là, thôi!
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, cô cũng không cách nào kiểm soát được bản thân mình, dù sao cũng đều là ૮ɦếƭ, không bằng ૮ɦếƭ trong sảng khoái! ! !
Dạ Thiên Ưng ngồi ở trên ghế sa lon giơ ngón tay út ra: "Em, quả thực là người không có thuốc để chữa nữa rồi, em càng ngày càng hư hỏng , coi đàn ông trên toàn thế giới đều ૮ɦếƭ sạch, tôi —- Ngô Hiểu Dao đời này kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em! ! ! ! !"
\' Rắc rắc \' Không khí vừa mới có chiều hướng tốt thì trong nháy mắt lại hóa thành số không, như một cái gương thủy tinh bể tan tành thành những miếng thủy tinh....
"Thánh Quân". Khó khăn lắm mới thấy vẻ tĩnh táo hiện trên mặt Dạ Thiên Ưng, anh ta chậm rãi đứng lên, nhìn về phía hắn \' đe dọa \': " Cậu đi ra ngoài đi."
"Thiên......Thiên Ưng......" Lăng Thánh Quân biết vẻ bình tĩnh trước mắt đều là giả tạo, chỉ sợ một lát chắc chắn sẽ có một cuộc bão táp!!!
Đột nhiên, hai tròng mắt Dạ Thiên Ưng chợt lóe, một tay gắt gao bấm cổ Lăng Thánh Quân: "Dám cãi lời tôi?!"
Mặc dù bình thường anh ta cũng khá hung dữ với Lăng Thánh Quân, nhưng cũng sẽ không giống bây giờ, hai trong mắt lúc này tràn đầy sát khí, trên người càng thêm tàn ác.
"Thiên...........Ưng.........." Lăng Thánh Quân tức giận giơ tay lên, có ý tránh khỏi bàn tay bấm ở cổ của anh ta.
Ngay lúc này, Ngô Hiểu Dao đứng một bên hình như cảm thấy được không khí trước mắt không bình thường, vội vàng chạy tới định ngăn cản người đàn ông khủng bố này: "Anh.........Anh đừng làm hại giám đốc Lăng, anh ấy, anh ấy là bạn của anh nha."
Thái độ cố chấp vừa rồi đâu không thấy, chỉ còn trợn tròn mắt.
Nhưng cô cũng không muộn, hình ảnh tàn nhẫn đáng sợ như vậy, thật ra đến bước này chỉ do cô, nếu không phải cô ép Dạ Thiên Ưng bộc lộ bản tính ác ma thì làm sao có thể xuất hiện trường hợp như vậy?
"Hừ?" Hừ lạnh một tiếng, anh ta dùng một tay khác níu lấy tóc của Ngô Hiểu Dao.
"A---------" trong chốc lát nước mắt xuất hiện bên trong hốc mắt, cảm thấy da đầu từng trận đau đớn.
"Bây giờ tôi cho em hai con đường." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng như băng, vẻ mắt phát ra vẻ âm u khi*p sợ, ánh mắt chợt lóe, cao ngạo ngẩng đầu: "Hoặc là, ngoan ngoãn chờ tôi cưỡng đoạt em, hoặc là........." Chuyển động ánh mắt một cái, cười quỷ dị quét mặt nhìn Ngô Hiểu Dao vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau: "Em thích có đàn ông khác ở chỗ này nhìn tôi cưỡng đoạt em, ví dụ như là để cho Lăng Thánh Quân ở lại!"
Dứt lời, anh ta buông lỏng hai bàn tay, thân thể Lăng Thánh Quân theo động lực lui về phía sau vài bước....
"Hô. . . . . ." Dùng sức hít một hơi, trong lúc vô tình Lăng Thánh Quân cùng Ngô Hiểu Dao anh mắt tràn đầy cầu khẩn luân phiên.
‘ Yên tâm đi, Thiên Ưng sẽ không làm tổn thương cô. ’
‘ Tôi sẽ thay cô làm chủ . ’
‘ Giám đốc Lăng, cứu cứu tôi, van cầu anh cứu cứu tôi. . . . . . ’
‘ Anh. . . . . . Anh đừng tổn thương giám đốc Lăng, hắn là bạn của anh nha. ’
Tiếng cầu khẩn thương tiếc của cô từ từ quay trở về lay động bên tai của Lăng Thánh Quân, bộ dạng thiện lương này lần lượt hiện lên mơ hồ ở trong đầu óc hắn, đáng yêu, hồn nhiên, người con gái lương thiện luôn khiến cho mọi đàn ông muốn cưng chiều cô ở trong lòng của mình.
Vậy mà. . . . . .
Dạ Thiên Ưng là anh em tốt của hắn, anh trai tốt, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà phá hư tình anh em mười mấy năm qua.
‘ Xin lỗi, cô gái nhỏ, tôi. . . . . . Không giúp được cô. ’
Cảm giác áy náy ở trong lòng hạ xuống, xoay người, Lăng Thánh Quân nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ tràn ngập bão táp.
Cùng lúc đó, trong hốc mắt của Ngô Hiểu Dao lại rơi một giọt nước mắt tuyệt vọng. . . . . .
"Thế nào? Hắn đi, em rất đau lòng?" Bàn tay Dạ Thiên Ưng dùng sức kéo mái tóc dài của nàng xuống, đem lấy cả người cô giữ trong иgự¢ mình.
"Ưmh." Da đầu đau rát, bàn tay nhỏ bé của cô nâng lên dùng sức đánh иgự¢ to lớn của hắn: "Cái tên khốn kiếp này, bại hoại, mau buông ta ra! ! ! !"
"A, em đều nói, tôi là tên khốn kiếp, bại hoại, em đã gặp qua tên khốn kiếp này, bại hoại sẽ có người tính hay sao? ! ! ! !" Ngôn ngữ mạnh bạo phát ra, hắn vung tay lên, buông lỏng mái tóc dài ra rồi túm chặt lấy tay của cô.
Thân thể nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao nặng nề ngã ngồi ở trên ghế sofa.
"Cho nên. . . . . ." Hai mắt chợt lóe, Dạ Thiên Ưng cởi cà vạt trên cổ ra, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, dùng cà vạt trong tay trói tay cô lại, lao lao cái chốt ở cô ấy là song mảnh khảnh chén ngọc."Tôi hôm nay sẽ không chút lưu tình Gi*t ૮ɦếƭ em! Ở trên người của em vĩnh viễn khắc lên tên của tôi! ! ! !"
Hắn. . . . . .
Không có nói giỡn!
Vậy mà, cái khuôn mặt tuấn mỹ kia ở thời điểm này rất là kinh khủng.
Ngô Hiểu Dao biết, hiểu biết rất rõ ràng, chỉ sợ mình hôm nay sẽ không bao giờ có vận may tốt giống như hai năm trước, nhưng vẫn là lòng tham hy vọng xa vời, người nào. . . . . . Có thể có tài năng cứu cô ra khỏi biển lửa. . . . . .
‘ Pằng ’ một bạt tai nóng hừng hực tai rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao, Trương Mẫn ở trước mặt của mọi người cáu kỉnh quát: "Tôi biết mà, xong rồi sao, ai bảo ngươi quyến rũ người ta, bị đuổi việc sao, đáng đời!"
Ký túc xá to như vậy, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Ngô Hiểu Dao lực bất tòng tâm, cô khát vọng ai đó có thể đến cứu mình, ai đó có thể xuất hiện mau đưa mình ra khỏi vùng nước sâu lửa bỏng.
"Này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nha."
"Hình như là cái người phụ nữ này dụ dỗ cấp trên?"
"Cô quyến rũ ai nữa à?"
Đúng lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Trương Mẫn yêu mị cười, không nhanh không chậm tuyên dương lên: "Cái này tôi biết, trước mê hoặc quản lý phòng phục vụ, sau đó trong thang máy làm chuyện mà mọi người không thể thấy được, bây giờ bị khai trừ có phải hay không đáng đời nha?"
Mọi người vừa mới nghe, cũng bắt đầu nhao nhao trách mắng Ngô Hiểu Dao .
Từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống, cô không có. . . . . . Cô cũng không có quyến rũ ai, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?
Trời ạ, hắn liền nhân từ một chút, mau đưa cô rời khỏi nơi làm cho con người ta kinh khủng.
Đúng lúc Ngô Hiểu Dao không còn hy vọng, trong thời điểm giới hạn sắp sụp đổ, hoàng tử thuộc về của cô xuất hiện. . . . . .
"Các người, có phải hay không cũng rất ưa thích buôn chuyện? Chẳng lẽ cũng muốn bị đuổi việc sao? !"
* * * * * * * * * * * * *
"Thánh quân, mấy ngày nay tôi muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Dạ Thiên Ưng luôn luôn là làm việc bạt mạng kể từ khi theo nghề thương nhân hai năm qua hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi, bởi vì hắn nói, nhất định phải đưa công ty đến Top 100 của thế giới trước mười mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện nay. . . . . .
Lăng Thánh Quân trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Ừ, ý định của tôi là cùng cô gái kia sinh hoạt chung vài ngày."
"Ách, cô gái kia có thể đồng ý không? ?"
"A." Nhếch miệng gời lên một chút tà niệm, hắn ở bên tai Lăng Thánh Quân nói ra quỷ kế của mình.
* * * * * * * * * * * * *
Thử nghĩ, cô vẫn coi hắn như là quản lý bộ phận quan hệ xã hội đây mà? Nếu biết hắn là chủ tịch, cô sẽ như thế nào?
Chỉ là điều kiện trước tiên, Dạ Thiên Ưng vẫn luôn đóng vai quản lý bộ phận quan hệ xã hội nghèo rớt mùng tơi, nếu bị vạch trần, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều sẽ tức giận chứ?
* * * * * * * * * * * * *
"Ô. . . . . ." Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ? ?
Bên đường, thân thể Ngô Hiểu Dao co rúc lại, nước mắt theo gương mặt nhẵn nhụi của cô mà chậm rãi chảy xuống.
Đúng lúc này, một người đi đường dừng bước lại.
Hắn dáng ngoài tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy kia có chút nhàn nhạt u buồn.
Người đàn ông cúi người xuống, đứng trước Ngô Hiểu Dao, dịu dàng nói: "Tại sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đang khóc ở đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc