Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 18

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Cậu nên đem cô ấy giữ lại cho tôi mới đúng chứ!"
"Đúng! Anh nên giữ tôi. . . Cho. . . Hắn. . . . . . Mới. . . . . ."
Ah ——-
Chỗ nào đó có vấn đề? ?
Cái này Lăng quản lý tại sao đột nhiên lại nói như vậy?
Ngô Hiểu Dao mới vừa còn bộ dạng ‘ tiểu nhân đắc chí ’, trong nháy mắt lại trở thành gương mặt nghi ngờ.
‘ Anh cũng là người 26 tuổi rồi, thế nhưng có thể đối với cô gái mới 18 tuổi ra tay? ’
Lăng quản lý làm sao biết hắn 26 tuổi? ? ?
Loạn rồi ! Loạn rồi ! Đầu cô nhất thời rối loạn vo lại thành một mớ hỗn độn, tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bên trong thang máy, rất rõ ràng Lăng quản lý cùng Dạ Thiên Ưng có mối quan hệ không tầm thường, làm sao mà chưa quen biết được? ? ?
Thân thể từng tấc, từng tấc cách xa Lăng Thánh Quân, cô nhìn Dạ Thiên Ưng đứng ở cửa bị mây đen bao phủ, lại nhìn một chút. . . . . .
Gương mặt tuấn tú của Lăng Thánh Quân hiện ra nét cười xấu xa!
Xong đời! ! ! ! !
Chính mình lần có thể coi như là mới từ ổ sói chạy đi, liền tự chui đầu vào lưới tiến vào trong huyệt hổ! !
Nhìn cái ý tứ này, hai người bọn họ. . . . . . Có lẽ là một phe? ? ? ?
"Khụ." Đột nhiên, vẫn giữ yên lặng Dạ Thiên Ưng chuyển động hai chân, một tay nâng lên móc móc lỗ tai, không nhanh không chậm dứt khoát, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi mắng chưa sảng khoái hay sao? Hả?"
Thấy Ngô Hiểu Dao không lên tiếng, hắn âm trầm cười một tiếng: "Không nói lời nào à?"
"Rất tốt!" Nhún hai vai xuống, hắn chậm rãi xoay người: "Vậy bây giờ đến phiên tôi ‘ ra sân ’ sao? !" Ánh mắt quét lên nét cười xấu hướng đến Lăng Thánh Quân: "Thánh Quân, chuyện về sau cậu biết nên làm sao rồi phải không?"
"Dĩ nhiên!" Lăng Thánh Quân giơ tay ngón tay lên ra hiệu ok liền bày ra một bộ dạng như đã tính trước.
Ngay sau đó, Dạ Thiên Ưng cất bước Tiến vào *** phòng làm việc, đặt ௱o^ЛƓ ngồi ở trên ghế sa lon, Bình tĩnh chờ đợi lúc trước là cảnh cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng như bây giờ là đang diễn ra cảnh ‘ gian phu ’ bán \' dâm phụ ’!
‘ Thánh Quân, chuyện về sau cậu biết nên phải làm sao rồi phải không? ’
‘ Dĩ nhiên! ’
Xong rồi, xong đời, hai người bọn họ thật sự là một phe, hơn nữa cái tên đó Lăng Thánh Quân còn rất nghe lời Dạ Thiên Ưng! ! !
Thân thể mới vừa bình phục thân thể một lần nữa run rẩy, đôi mắt long lanh mở thật to nhìn chằm chằm bước chân của Lăng Thánh Quân đang hướng về phía mình: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Đừng tới đây."
"Người đẹp, em đừng sợ chứ." Mặt hắn cười xấu xa giống như ma quỷ, hắn tiến lên một bước, nhanh chóng bắt được cánh tay mảnh khảnh của cô: "Em đừng quên, tôi với em mới vừa cùng một chiến tuyến , yên tâm đi! Tôi sẽ thay em ‘ làm chủ ’ , đến đây đi!" Nói xong, hắn dùng lực đem Ngô Hiểu Dao hướng về phía phòng làm việc kéo đi.
"Van cầu anh, quản lý Lăng, thả tôi đi đi, chúng ta chênh lệch cũng không lớn lắm, cho nên anh nên biết, tôi còn nhỏ, có đôi khi không biết cách nói chuyện." Tay nhỏ gắt gao ôm lấy chân bàn làm việc, không chịu di chuyển nửa bước.
Cô rõ ràng biết, tuyệt đối không thể tiến vào cánh cửa kia, chỉ sợ hôm nay nếu tiến vào rồi thì sẽ không còn đường sống mà đi ra khỏi đó.
Không thể không thừa nhận, Ngô Hiểu Dao càng như vậy, cô càng như vậy thì người đàn ông kia càng muốn tiếp tục khi dễ cô, đem cô khi dễ cho đến khóc ở bên trong lòng của hắn.
"Không kéo nữa sao..., người đẹp, Thiên Ưng sẽ không làm tổn thương em." Lăng Thánh Quân vừa dỗ lại vừa thuyết phục , đôi tay dùng sức lôi kéo, Ngô Hiểu Dao gắt gao bám chặt cái bàn cũng đã kéo ra xa đến mấy mét.
"Tôi không hiểu rõ, anh như vậy? Nếu như ? Nếu như không nguyện ý giúp tôi, anh có thể nói cho tôi biết, cần gì phải cho tôi hi vọng còn gọi là thất vọng? ?
"Cái người này là nối giáo cho giặc, nối giáo cho giặc! ! !"
Cô là u oán con ngươi lay động nổi từng trận gợn sóng. Đúng vậy Lăng Thánh Quân cho cô hy vọng cuối cùng, cũng không có chuyện cô dựa vào thời khắc kia, còn đem hi vọng sống cuối cùng của cô tước đoạt đi.
Thân là con trai 18 tuổi, hoặc nói là đàn ông, hắn nhìn thấy Ngô Hiểu Dao oán trách, không biết nên giải thích như thế nào. . . . . .
Dù sao cùng Dạ Thiên Ưng chung sống nhiều năm như vậy, Lăng Thánh Quân rất hiểu rõ Dạ Thiên Ưng, trừ phi phụ nữ chủ động đưa tới cửa, nếu không hắn cũng không chủ động muốn bất kỳ một người phụ nữ.
Một khi hắn chủ động muốn, như vậy là. . . . . .
"Tin tưởng tôi, không có việc gì." Lăng Thánh Quân trước đây chưa từng biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Đang ở thời điểm Ngô Hiểu Dao thoáng sững sờ: "A —" hắn dùng lực kéo, cứng rắn kéo cô vào ‘ địa ngục ’ bên trong.
Nhược điểm lớn nhất của phụ nữ chính là vĩnh viễn không bao giờ có đủ sức lực để có thể đối địch lại đàn ông.
Lăng Thánh Quân dễ dàng kéo cô vào trong phòng làm việc.
Cảm giác sợ hãi bóng tối chỉ một thoáng đã bao phủ quanh thân thể Ngô Hiểu Dao, cô điên cuồng chống cự cũng dần dần biến mất, đứng ở trước mặt Dạ Thiên Ưng có chứa một chút hoảng sợ không ngừng run rẩy .
"Mời em vào đây cũng khó khăn như vậy sao!" Âm thanh châm chọc lạnh lẽo phát ra, hai mắt hắn chợt lóe sáng. . . . . .
Một bên Lăng Thánh Quân giống như là nhận được một mệnh lệnh vô hình, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng khóa trái lại, tung người nhảy một cái đã nằm ngang ở trên sô pha nhỏ bên trong phòng làm việc.
Ách. . . . . .
Trong lòng cũng hút ngụm khí lạnh, cô không hiểu nổi Lăng Thánh Quân muốn làm gì mà khóa trái cửa lại? ? ?
Nhưng ở đây, trong phòng này có hai người đàn ông, Dạ Thiên Ưng cũng sẽ không đối với cô mà táy máy tay chân chứ? Huống chi nơi này còn là phòng làm việc của quản lý, bọn họ sẽ không làm bậy ở đây chứ?
Chỉ sợ đời này Ngô Hiểu Dao đơn thuần cũng sẽ không biết, có một loại ‘ trò chơi ’ gọi là 3p, có một cảnh tượng tình yêu gọi là ‘ K**h th**h ‘.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, chỗ này là phòng làm việc, ở chỗ này hưởng thụ Hoan **, đúng lúc có thể cùng người khác K**h th**h.
Trong phòng hai người đàn ông này, một người ngồi ở mép ghế sa lon, đôi tay khoanh ở trước ***, một chân khác lại đặt lên trên một cái ghế khác; một người nằm trên ghế sa lon, để lộ nét cười xấu xa, hai người này xúm lại, quả thật rõ ràng là một cặp lưu manh!
Ban ngày liên tưởng đến dáng vẻ của bọn họ, tao nhã chín chắn chững chạc cao quý, thế mà trời vừa tối lại như biến thành người khác? ?
Chẳng lẽ bọn họ sẽ ‘ biến thân ’? Ban ngày là một diện mạo? Buổi tối lại là một diện mạo khác? ?
Ngô Hiểu Dao ơi, Ngô Hiểu Dao, hiện tại cũng không phải là lúc nói giỡn.
Thân thể run rẩy ngày càng phát ra dữ dội, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn bất kỳ người nào, thân thể cũng không nhúc nhích, giống như là đinh ở trên sàn nhà.
Nhưng vào lúc này, Dạ Thiên Ưng giống như một đại gia dùng âm thanh châm chọc lên tiếng: "Học được cáo trạng? !"
Đúng! Hành động này của cô có thể nghi ngờ là đã được tố cáo, nhưng cô không muốn bị Dạ Thiên Ưng quấy rối thêm nữa, vì vậy mới đưa ra hạ sách này .
Đứng tại chỗ, vẫn duy trì trầm mặc như cũ, cô giống như đứa bé làm sai, yên lặng cúi thấp đầu.
"Làm sao em không nói cho Thánh Quân, tôi thật ra là đại cã xã hội đen?" Ở bên trong phòng Dạ Thiên Ưng nghe nhất cử nhất động ở bên ngoài nhưng vẫn tò mò về cái vấn đề này.
Cô hoàn toàn có thể nói cho Lăng Thánh Quân biết anh xuất thân từ hắc đạo, như vậy anh có thể bị đuổi việc không phải lớn hơn việc kia sao?
"Tôi. . . . . . Tôi chỉ là hy vọng anh có thể dừng việc quấy rối tôi lại, cũng. . . . . . Cũng không có tính toán đến việc anh bị đuổi việc ."
Mặc dù Ngô Hiểu dao còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất lương thiện.
Không rõ lắm về việc đại ca hắc đạo đã từng một tay che trời có cải tài quy chính hay không, những cũng hiểu được tính quan trọng của công việc.
Trong xã hội hiện nay, một công việc đối với một người đàn ông mà nói là cách nuôi sống gia đình qua ngày.
Nếu anh ta đảm nhiệm công việc PR, chắc là........
Cho nên, Ngô Hiểu Dao không muốn đem chuyện ồn ào đến nước này, chỉ hy vọng hù dọa "bàn tay quấy rối" này, lấy công ty chèn ép, mong anh ta đừng quấy rối mình nữa.
"Tôi..............tôi chỉ hi vọng anh có thể đừng quấy rối tôi, cũng .....................cũng không có ý nghĩ hại anh bị sa thải". Con chim nhỏ run rẩy chậm rãi cúi đầu, dáng vẻ có chút hài hước.
Dạ Thiên Ưng cùng với Lăng Thánh Quân ngồi trên ghế salon không hẹn mà nhìn nhau, vẻ mặt có cùng một kiểu kinh ngạc, bên trong con mắt dường như đang nói: "Cô, thật lương thiện, thật đáng yêu."
"Thế nào?" Vốn là khuôn mặt âm u lại bị nụ cười tà ma che mất, Dạ Thiên Ưng chéo tay trước ***, cười nói: "Sợ tôi bị sa thải, em không thể nhìn thấy tôi có phải không? Chẳng lẽ..........em coi trọng tôi?"
Cái gì???
Mình coi trọng anh ta sao??
Mặc dù anh ta lớn lên thật đẹp trai, nhưng mình sẽ không mê trai đến nỗi thích một "bàn tay quấy rối".
Khi anh ta nói lời này xong, vẻ mặt sợ hãi của Ngô Hiểu Dao rõ ràng lộ ra nét không vui: "Tôi cho anh biết, anh - cái ông chú già hèn hạ này, chẳng thà tôi coi trọng heo coi trọng chó cũng sẽ không coi trọng anh!!!"
Điên!
Điên rồi!!
Gió thổi, trời đổi màu, Ngô Hiểu Dao lần này thật là sống không bằng ૮ɦếƭ!!!!
Không khí trong phòng nháy mặt rơi vào quỷ dị.
"Rốp, rốp" từng tiếng khớp xương tạo ra âm thanh lanh lảnh, cùng với gân xanh trên trán Dạ Thiên Ưng nổi lên, không thể nghi ngờ gì nữa, thiên sứ nhỏ bé đáng yêu này sắp bị ác ma chiếm đoạt tất cả.
"Thánh Quân............" Âm thanh âm u lạnh lẽo phát ra.
Chỉ nhìn thấy, Lăng Thánh Quân nằm trên ghế salon bịt miệng........
Thật là cười nhạo hắn nha, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người gọi Dạ Thiên Ưng là ông chú già hèn hạ.
Kìm ૮ɦếƭ sự vui vẻ, hắn nhanh chóng đè xuống tiếng cười: "Hả? Cái gì?"
"Đi ra ngoài."
Chỉ một lát, Lăng Thánh Quân mới chú ý tới Dạ Thiên Ưng nổi lên gân xanh, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hắn cũng co rút miệng, đàng hoàng gật đầu một cái: "A....... biết rồi.........."
Hắn rõ ràng biết nha đầu này hoàn toàn chọc giận Dạ Thiên Ưng.
"Khụ" Họ nhe một tiếng, hắn cố ý nhìn tới ánh mắt Ngô Hiểu Dao.
Con ngươi của cô gái nhỏ đơn thuần tràn ngập khó hiểu, mơ mơ hồ hồ trừng mắt nhìn, giống như đang hỏi: "Thế nào?"
Lăng Thánh Quân dùng sức trừng mắt ý bảo cô nói xin lỗi mau lên.
Hai ngươi này mơi gặp lần đầu thì làm sao có tâm linh tương thông, Ngô HIểu Dao ngu ngốc hiểu sai ý hắn, không chút kiêng kị đề nghị: "Anh gọi anh ta ra ngoài làm gì, có chuyện mà người khác không thể biết hay sao?"
TMD!
Cô gái ngu ngốc này, còn ngại Dạ Thiên Ưng không đủ tức giận hay sao???
Một tay Lăng Thánh Quân che trán, chỉ cầu cô ngàn vạn lần đừng lôi mình xuống nước là tốt rồi.
Nhắc chân vừa định len lén rời đi.
Chỉ nghe sau lưng truyền đến một giọng âm trầm lạnh lùng: "Thánh Quân, cậu đừng đi, nếu cô bé cho cậu đi, chủ động đề nghị 3p thì cậu cũng ở lại chơi đi!"
Đáng ૮ɦếƭ!
Lăng Thánh Quân vốn là xem náo nhiệt, nhưng xem ra là cùng nhau lâm vào vũng bùn rồi!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc