Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 14

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Bất tri bất giác đã gần đến giờ tan sở, Ngô Hiểu Dao vốn bất ngờ nhận được điều động của cấp trên đi đổi ca cho Trương Mẫn, sau đó lại gặp phải thang máy bị mắc kẹt. (Chỗ này chị chưa vào thang máy nhé mọi người)
Nhận được lệnh, cô lập tức tới chỗ thang máy cao cấp để lên, lúc này còn hơi “sốc” vì thang máy cao cấp vừa mới khôi phục hoạt động trở lại.
"Chị Trương." Dịu dàng cười, cô thành kính chào hỏi Trương Mẫn.
Không biết Trương Mẫn vì bị nhốt trong thang máy một ngày mà đang nổi giận.
"Hừ! !" Hơi nheo mắt, Trương Mẫn vòng hai tay trước ***, dùng ngôn ngũ tràn đầy địch ý và châm chọc nói: "Cô đúng là lợi hại thật đấy, trình độ lẳng lơ phải vào hạng nhất."
Người ngu đi nữa cũng có thể nhìn ra, Đổng Sự Trưởng mới đầu hỏi “Cô tên gì?” với thái độ tốt như vậy, mà xoay mặt một cái, Đổng Sự Trưởng đã ‘trở mặt’ rồi, không phải đáp án quá rõ ràng rồi sao?
Không ngờ, không ngờ đấy! Một cô gái đáng yêu đơn thuần mới toanh lại có thủ đoạn mạnh như thế, mấy giây đã tóm được Đổng Sự Trưởng rồi, không thể không bội phục!
Trương Mẫn âm thầm mắng xong trong lòng, đồng tử tràn đầy địch ý không ngừng lườm Ngô Hiểu Dao phía trước.
Cô thoáng sững sờ, lông mày dao động: "Ơ. . . . . .Chị Trương, chị nói cái gì em không hiểu."
"A, vậy cô cứ giả bộ ngu ngốc đi! Tôi muốn thử xem cô có bao nhiêu bản lĩnh, tốt nhất đừng khóc nói mình chơi đùa sai là tốt rồi." Ngôn ngữ lạnh lẽo đầy châm chọc, vừa nói xong, cô ta quay người rời khỏi thang máy.
Chỉ để lại mình Ngô Hiểu Dao đầy uất ức. . . . . .
Cô thật sự không biết mình mắc lỗi gì, rốt cuộc đắc tội gì với chị Trương.
Rõ ràng là mình vẫn coi chị Trương là trưởng bối, lại...
Trước kia cũng vậy, khi mình cùng Lam Cẩn Hiên qua lại, vô số người người xa lạ tới ‘ chúc mừng ’ mình nhanh chi tay Lam Cẩn Hiên một chút.
Cuối cùng chia tay, lại có vô số người vội không ngừng ‘ăn mừng’ với mình bằng ngôn ngữ châm chọc ‘ đáng đời, không biết thân phận’
Tại sao bất cứ chỗ nào mình đến đều gặp phải chuyện vậy? Hiện nay, mình vừa mới đắc tội gì với chị Trương chứ?
Ngô Hiểu Dao đơn thuần vĩnh viễn cũng không biết đến thế giới đen tối đó, chỗ nào có người chỗ đó có chuyện. Chỉ vì lòng của cô tinh khiết, cho nên vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ vì sao cô luôn dính phải những lời đồn đại. . . . . .
Giờ tan tầm đã đến.
Ở trong thang máy yên tĩnh một lúc, tâm tình của Ngô Hiểu Dao rốt cuộc cũng gần được hóa giải.
Kiên cường đối mặt cuộc sống, không sợ hãi trước mọi rào cản, gục ngã thì phải vực dậy, có lẽ đây mới thật sự là Ngô Hiểu Dao.
Trong vẻ ngoài đơn thuần, nhu nhược lại hàm chứa một tâm hồn kiên cường!
Để tạo nên một cô gái kiên cường như vậy, chỉ có thể là nhờ vào gia đình nghèo rớt mồng tơi của cô ấy…
Nhìn thời gian, thang máy vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ ai sử dụng.
"Chẳng lẽ hôm nay người của công ty cũng làm thêm giờ sao?" Đơn thuần nhìn thang mãy mãi không nhúc nhích, cô nhàn nhạt cười: "Không sao, coi như làm thêm giờ cũng được."
Ngô Hiểu Dao đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, so với nhân viên bình thường ít hơn một canh giờ. Huống chi bây giờ cô cũng không thấy mệt mỏi, ở trong thang máy nghỉ ngơi một chiều cũng được.
Nhưng đồ ngốc này, hoàn toàn không biết “bàn tay xấu xa” của ác ma Đổng Sự Trưởng đang hướng vào cô.
Đột nhiên, thang máy đang ngừng đột nhiên động
Giương mắt nhìn lên. . . . . .
Tầng 40? !
Chẳng lẽ là. . . . . . Giao tiếp nhờ tà khí ư?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Ngô Hiểu Dao bất giác cảm thấy khẩn trương, ngừng thở, lo lắng chờ đợi cửa thang máy mở ra. . . . . .
"Thánh Quân." Dạ Thiên Ưng ở tầng 40 vừa đút hai tay vào túi quần, vừa cười xấu xa hỏi qua điện thoại: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ok, lần này tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi đã xác nhận rồi, cô gái trong thang máy chính là người anh muốn tìm!" Lăng Thánh Quân đứng trước máy theo dõi, chỉ sợ xuất hiện cạm bẫy nào đó nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi.
Bên này Dạ Thiên Ưng nghe xong, an tâm hơn nhiều, giương mắt nhìn con số chậm rãi tăng lên, gương mặt lãnh lẽo tuấn mĩ kích động nở nụ cười: "Chuyện tôi vào thang máy trở về sau, không cần chính tôi phải giao cho cậu chứ?"
"Không cần đâu! Tôi hiểu rõ bây giờ tôi phải làm gì mà, anh cứ thoải mái ở bên trong mà ‘giày vò’ đi." Nói xong những gì đã dự tính, Lăng Thánh Quân không ngừng cười xấu xa.
Dạ Thiên Ưng biết tên nhóc khốn kiếp này không còn phận sự nữa, nhưng mà hắn hiện tại tâm tình thật tốt, căn bản không buồn dạy dỗ hắn.
‘ Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay nới lỏng cà vạt, nghiêm trang đứng trước cửa thang máy đang mở ra…
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai tiếng tim đập bất đồng vô cùng rõ ràng.
Cô không biết tại sao mình lại khẩn trương như thế; hắn cũng không biết tại sao tim mình lại đập rộn lên.
Điều rõ ràng duy nhất là…
12 năm trước cũng tốt, 2 năm trước cũng được, từ nay trở đi, cô ——- Ngô Hiểu Dao sẽ bắt đầu là của hắn —— con mồi xác định của Dạ Thiên Ưng, dù thế nào, cô tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay dễ dàng như hai năm trước…
‘Tinh” Theo tiếng vang lanh lảnh dễ nghe, thang máy mở cửa ra, thời gian vừa dừng lại hồi lâu bắt đầu khôi phục như bình thường.
Dạ Thiên Ưng nhấc chân, vừa muốn bước vào trong thang máy thì lại đổ ngược trở về, chủ yếu là vì. . . . . .
Hắn sợ! ! !
Ngộ nhỡ sự kiện “kinh hãi” buổi chiều tái diễn, hắn thật sự không dám tái diễn chuyện này lần thứ ba nữa đâu, vì thế càng không còn hơi sức mà mở cửa.
Dù sao thì chỉ cần lần này cô gái bị trói không cường bạo lại hắn mà ít ra cũng là hắn cường bạo cô là được rồi.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Dạ Thiên Ưng từ trước tới giờ luôn làm việc quả quyết đã trong thời khắc này mà lựa chọn kỹ rồi mới làm.
Đứng ở trong góc nhỏ, Ngô Hiểu Dao cúi đầu xuống rồi nhíu mày. . .
Hắn? Không tiến vào sao?
Dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Dạ Thiên Ưng đang đứng ở cửa thang máy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau,trong lòng Dạ Thiên Ưng nhất thời như có ngàn bông pháo hoa, còn Ngô Hiểu Dao thì rối loạn trao ánh mắt với hắn.
‘ Là hắn. ’
‘ Không sai, là cô ấy! ’
Hai người đồng thời xác nhận nhau, đối mặt nhau với tâm tình bất đồng.
Dạ Thiên Ưng vừa tức giận vừa kích động nhớ lại quá khứ…
Nhóc con này đã dám chạy trốn mình hai năm khiến mình nhớ da diết rồi, lại còn hại mình bị khủng long hồi chiều ‘quấy rối T*nh d*c’ nữa!
Bây giờ hắn thật hận không được đè luôn cô ra, ăn thịt cô, để xóa bỏ mối hận trong lòng!
Đột nhiên ưu nhã nhếch miệng, Dạ Thiên Ưng mặc dù ‘hận’ cô trong lòng nhưng bên ngoài vẫn ưu nhã khéo léo, dịu dàng kỳ lạ, không chậm cũng không vội bước vào thang máy.
Mà Ngô Hiểu Dao cũng khẩn trương y như vậy, theo thời khắc hắn bước chân vào thang máy, trái tim của cô lập tức ‘thịch, thịch, thịch’ rung động.
Không gian kín mít, lại cùng với trai đẹp vô địch vũ trụ đứng dưới cùng mái nhà đã đủ khiến biết bao người phụ nữ khẩn trương, huống chi là một cô gái trẻ trung thế này?
Luống cuống đứng vào trong, cô còn chưa hỏi Dạ Thiên Ưng đi lầu mấy, ngón tay run rẩy đã ấn vào tầng một.
Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng vào, Dạ Thiên Ưng bắt đầu vặn hỏi!
"Làm sao cô biết tôi sẽ đi lầu một?"
Giọng nói này vừa trầm thấp mê người, vừa trầm thấp đến ru hồn, Ngô Hiểu Dao nghe lời hỏi thăm của hắn bắt đầu thấy váng đầu.
Nếu như mọi người có thói quen say xe, thì hẳn là cô đang bị chóng mặt thang máy rồi, đây là cớ tốt nhất mà cô viện được!
"Bây giờ là lúc tan việc, cho nên, tôi nghĩ anh sẽ đi tầng 1." Giọng đáp của Ngô Hiểu Dao hết sức trấn định tự nhiên. Có lẽ do cô chưa được thấy bóng lưng kia quay lại nên cô vẫn rất khẩn trương.
Vậy mà câu trả lời của cô lại khiến Dạ Thiên Ưng không vui!
“Thật là cô gái đáng ૮ɦếƭ, vậy mà lại thực sự quên sạch về mình rồi ư? Sao cô lại dám dùng miệng lưỡi bén nhọn như thế trả lời hắn? Chắc là lần trước khiến nàng sợ khóc chưa đủ rồi, hay là thủ đoạn của hắn còn chưa đủ ‘thâm độc’? Dù thế nào thì lần này hắn sẽ tuyệt đối không để ‘lỡ tay’!” Nghĩ tới đây, khóe miệng Dạ Thiên Ưng bắt đầu xuất hiện một nụ cười tà, tiếp tục dùng giọng thong thả và ung dung hỏi, “Cô tên gì?”
Từ 12 năm trước đến bây giờ, Dạ Thiên Ưng còn chưa biết tên cô là gì, đây cũng là ‘lần thứ hai’ hắn mở miệng hỏi tên cô.
Còn về lần đầu tiên thì. . .
Coi như là một cơn ác mộng mà hắn không tài nào trị tận gốc.
Chỉ cầu mong, cơn ác mộng đừng tái diễn nữa. Cô một lần như vậy là đủ rồi, gương mặt đó biến ngay thành của mấy người phụ nữ khác thì càng tốt! Nếu không, hắn chỉ muốn đập ૮ɦếƭ cô gái trước mắt này luôn để giải trừ mối hận trong lòng.
Vốn Ngô Hiểu Dao đang hoảng loạn lại nghe được âm thanh dụ người thế kia phát ra nên cô khẩn trương quay đầu lại, nhìn bốn phía , giả vờ ngây ngốc rồi hai vai run run: "Anh hỏi tôi hả?"
Khi bộ dáng ngốc nghếch của cô rơi vào mắt Dạ Thiên Ưng, hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại bị bộ dáng ngốc nghếch đó làm cho buồn cười, không khỏi cười nhạt: "Cô thấy trong thang máy còn có người khác à?"
Có khi nào có quỷ không? Hoặc một sinh vật thứ ba nữa?
Từ trước đến giờ cô thường thích tranh cãi với người khác, nhanh mồm nhanh miệng .
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng cô thôi, không dám thực sự hành động, cô không hi vọng sẽ bị hắn chọi trứng gà.
Trong con ngươi tò mò,cô không khỏi nghi hoặc vì sao người đàn ông này muốn hỏi tên mình.
Do dự một chút, cô ngoan ngoãn hồi đáp: "Tôi tên là Ngô Hiểu Dao."
Ngô Hiểu Dao? ? ?
Đôi mắt chứa nét cười xấu xa của Dạ Thiên Ưng chợt lóe lên, ánh mắt quét nhẹ qua bộ *** cô, nói thầm: ‘ Vậy mà nhỏ ư? Mình thật sự không nhìn ra. ’
Thang máy tiếp tục đều đặn và nhanh chóng đi xuống. Sau khi Ngô Hiểu Dao trả lời xong tên của mình, nhất thời cảm thấy không khi bên trong thang máy như loãng đi, chỉ âm thầm van xin, thang máy mau mau lên! Xuống lầu một mau một chút!
Sao đoán được rằng. . . . . .
‘ Ầm ’ một tiếng, thang máy đột nhiên lắc lư hai cái, rồi đột nhiên ngừng lại.
Chỉ là báo tên tuổi mà thang máy đã hư luôn?
Hay là do mình van xin cái thang máy xuống nhanh một chút mà kết quả tạo thành là ngược lại?
Uy lực của mình thật đúng là lớn ghê.
Lúc này, cô cũng không quên lầm bầm mấy câu, sau đó ánh mắt của cô thực sự hoảng loạn, vội vàng đưa tay đến chỗ chuông báo.
Thì nhìn thấy một người khác trong thang máy.
Từ khi thang máy hư, hắn vẫn ung dung dựa vào thang máy, chẳng khẩn trương chút nào, khiến Ngô Hiểu Dao bội phục không thôi.
Quả nhiên, nhân vật lớn rất là khác!
Nhưng Ngô Hiểu Dao ơi Ngô Hiểu Dao à, kịch bản này là hắn an bài, hắn làm sao có thể kinh hoảng? Mặc dù không phải hắn an bài, hắn cũng không thể kêu to cứu mạng trong thang máy mà? Này có nhiều tổn hại trai đẹp hình tượng đây?
Dạ Thiên Ưng giương mắt liếc nhìn hệ thống truyền hình cáp trong thang máy, ánh đỏ đã dập tắt, xem ra Lăng Thánh Quân đã tắt hệ thống theo dõi rồi. Hắn lộ lên nụ cười tà như ác ma trên khóe miệng. . . . . .
"Làm thế nào? Làm thế nào đây? ?" Đột nhiên, Ngô Hiểu Dao phát điên lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt rất là nóng nảy, hoàn toàn không nhận thấy một con lang đang bộc lộ bản chất…
Đứng ở một bên, Dạ Thiên Ưng an tĩnh nhìn chú thỏ nhỏ đang phát điên, càng xem càng cảm thấy hứng thú.
Chốc lát, hắn đứng thẳng người, chậm rãi bước tới chỗ Ngô Hiểu Dao.
Cô vẫn đang trong trạng thái của con kiến trong chảo nóng, hoàn toàn không biết một bàn tay đang hướng về phía mình…
Đột nhiên, bàn tay Dạ Thiên Ưng giữ lấy cánh tay cô…
Cả người cứng đờ, cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc