Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 13

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

‘Nội tâm’ hắn vốn là đang nóng ran, nhìn thấy gương mặt Trương Mẫn, phút chốc biến thành lạnh ngắt. Hắn giống như đang bị ai đó điểm huyệt, ngây ngốc đứng ở một chỗ, con ngươi vô hồn như muốn xé xác kẻ thù. . . . . .
Không đúng! Phải nói là, hắn muốn ném cô gái này ra khỏi thang máy, ngay lập tức, ngay bây giờ!
Mẹ kiếp!
Hiện tại ruột gan hắn ***g lộn đến sôi sùng sục!
Ngẩng đầu nhìn vào camera quan sát, hắn chỉ kịp nuốt xuống cơn giận, mẹ nó, LĂNG-THÁNH-QUÂN, tại sao lúc này tên khốn đó lại nghe lời như vậy?
Do sát khí hừng hực của người bên trong, cho nên không khí bây giờ dần dần bức bối, hắn tưởng chừng như mình sắp rơi vào địa ngục. Không được, nếu lúc này hắn thuận theo lẽ tự nhiên, thì tới khi nào hắn mới thoát khỏi đây??
Tay hắn nắm chặt thành quyền, mặt cũng không ngó ngàng đến Trương Mẫn, nhấc chân bước tới gần cửa.
"Đổng. . . . . . Đổng Sự Trưởng. . . . . ." Trương Mẫn kinh ngạc không dứt lời nhìn Dạ Thiên Ưng, dường như người đó đang có ý định kéo cửa thang máy, vội vàng tính toán ngăn lại: "Đổng Sự Trưởng, ngài . . . ngài cố gắng đợi thêm một chút, tôi tin lát nữa bộ phận an ninh cũng sẽ tới sửa, ngài không cần phí sức."
Sửa chữa ??
Người nào không biết Dạ Thiên Ưng thân mật với phụ nữ ít nhất phải mất hai giờ đồng hồ?
Chắc hẳn chưa tới hai giờ, tên khốn Lăng Thánh Quân sẽ không gọi người tới!
Tự mình hại mình, bây giờ hắn đã thấm thía tới câu nói này!
Muốn thu hẹp khoảng cách với cô gái kia, không nghĩ tới sẽ luôn khó khăn như vậy? Lần đầu tiên vội vã gặp nhau, lần thứ hai bỏ qua cơ hội, quả thật ông trời đang muốn trêu ngươi hắn!
"Câm ngay!" Sắc mặt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, một tay chủ động hất Trương Mẫn ra xa: "Nếu không muốn ૮ɦếƭ thảm, tốt nhất là từ đây cho tới khi thoát ra ngoài, nhất định không được nhiều lời ! ! !"
Trương Mẫn như trong cơn mê sảng, vỡ mộng chầm chậm bước ra khỏi giấc mơ, cô hoàn toàn đờ đẫn, biến mình trở nên ngây ngốc.
Một Đổng Sự Trưởng ưu nhã lạnh lùng mà cô mê muội, còn có bộ mặt hung ác thế này? Một Đổng Sự Trưởng được nhiều cô gái tha thiết ước mơ, lại có thể so sánh với một xã hội đen?
Dạ Thiên Ưng tức giận đến nỗi không còn để ý hình tượng, nếu lúc này có ai đưa hắn một đao, hắn sẽ trực tiếp xuống tay với cô gái này!
Hai cánh tay hắn dùng sức, lại dùng sức, sau đó, cửa thang máy chợt mở ra.
Thang máy dừng ở giữa tầng 37 và 38, hai cánh tay hắn kịch liệt dùng sức, chống đỡ mặt đất, cả người chui khỏi thang máy, không quay đầu lại dứt khoát rời đi.
Đứng ở bên trong thang máy, Trương Mẫn chăm chú nhìn vào bóng lưng lạnh lùng, lo lắng nói: "A, Đổng Sự Trưởng, Đổng Sự Trưởng, còn tôi, tôi phải làm thế nào đây?"
‘Cộp, cộp, cộp’ Từng bước chân nặng nề của Dạ Thiên Ưng như muốn nện lên từng viên gạch của cua quẹo hành lang!
"Mẹ kiếp ! ! ! ! ! !" Một câu văng tục phát ra, giống như việc hắn chưa từng mong đợi, tâm tình giận dữ oán trách như một đứa bé.
Nếu bị những người khác trong công ty nhìn thấy, đoán chừng hình tượng ‘thiên thần’ của hắn sẽ bị hủy hoại.
Phòng chủ tịch ở tuốt trên 50 tầng, còn hắn bởi vì Ngô Hiểu Dao mà phải chủ động lết bộ?! Để tránh cho người khác nghi ngờ, đồng thời không muốn ảnh hưởng cô, hắn phải khổ sở đi xuống cầu thang, chỉ là. . . . . .
"Lăng Thánh Quân! ! ! ! !" Hổn hển thở dốc, đồng thời gọi ngay cho ‘tên khốn kia’.
Người nhận điện thoại thoáng sửng sốt, trên mặt cười xấu xa hỏi: "Bình thường anh mất tới ‘2 giờ’, sao hôm nay chỉ có ‘5 phút’ thôi??" Người nào đó vẫn chưa phát hiện ra bộ mặt giận dữ của đối phương.
Hai mắt hắn bừng sáng, mơ hồ đoán được sự việc không phải do Lăng Thánh Quân sắp xếp. "Khụ." Bị ‘cười nhạo ’, Dạ Thiên Ưng vội vàng sờ chặt cổ họng, giọng nói khôi phục ôn hòa: "Không có gì, tôi chẳng làm gì cả."
Không làm gì ? ? ? Đây tuyệt đối không phải là Dạ Thiên Ưng! Một người đàn ông ngạo mạn như Dạ Thiên Ưng, nếu không khiến cho con bé kia ‘mất sức’, cũng coi như là hắn ta đang đau xót, nhưng hắn ta thật sự không làm gì ? ? ? Lăng Thánh Quân một mực không tin! Trong đầu hoàn toàn không tin!
"Chuyện đó. . . . . . Dù sao thì cô ấy cũng còn nhỏ. . . . ."
Còn chưa đợi Dạ Thiên Ưng nói xong, Lăng Thánh Quân đã nhanh chóng mở camera quan sát, sau đó trong điện thoại chợt truyền ra giọng cười ‘hì hì’ !
"Cậu thấy đấy, tôi nói như vậy có đúng không? ? . . . Hửm ? ?" Hắn định bụng sẽ dặn Lăng Thánh Quân không được mở camera quan sát, không ngờ tới, tên khốn kia lại nhanh tay như vậy.
Nhẫn nại thu hồi bộ mặt khoái trá, Lăng Thánh Quân nhanh chóng gật gù: "Không có gì, không có gì, tôi chưa thấy gì cả, chưa thấy gì thật mà. Thiên Ưng à, anh phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi, hì . . . hì . .hì . . ." Nụ cười gian kéo dài rõ dài.
"Khốn kiếp ! ! ! ! !" Gương mặt tuấn tú của Dạ Thiên Ưng giận đến phát run, thật hận không thể chờ đợi để *** ở đầu dây điện thoại bên kia.
"Gì, gì chứ, Thiên Ưng à . . .anh . . anh phải bình tĩnh lại . . . Hay là . . . . . . để tôi giúp anh tái diễn ‘sự việc’, được . . . được chứ ? ?"
Tái diễn ? ?
Khi hắn nhìn thấy gương mặt của Trương Mẫn, kiềm chế sợ hãi đến giận run, đâu còn tâm tư nghĩ tới lần nữa ? ? "Tôi-không-có-hứng." Lạnh lùng nói ra, sau đó thay đổi suy nghĩ đến chóng cả mặt, ngữ điệu đột nhiên trầm thấp :"Tan việc rồi nói."
"Chính xác, phải như vậy chứ!" Hắn biết rõ con người của Dạ Thiên Ưng. Nếu không có được thứ mình muốn, nhất định sẽ không từ bỏ.
"Lăng Thánh Quân, tôi nói cho cậu biết . . .!" Lông mày hắn khẽ chau lại, lần nữa giãn ra: "Kế hoạch lần này mà thất bại, tôi nhất định *** cậu ! ! !"
‘Cạch’ một tiếng, còn chưa đợi Lăng Thánh Quân nói chuyện, hắn trực tiếp cúp điện thoại. . . . .
"Này, tôi có phải quản gia của anh đâu? Hơn nữa, thất bại cũng không phải tôi làm ra mà?" Cùng với tiếng điện thoại ngắt kết nối, Lăng Thánh Quân bất mãn oán trách.
Chuyện này thực sự không liên quan gì tới hắn! Nhưng hắn cũng chỉ là bảo kê, làm sao mà quản được chuyện nhà người khác đây?
Có điều. . . . . .
Lăng Thánh Quân rất muốn nhìn thử vẻ mặt của Dạ Thiên Ưng lúc phát hiện ra cô gái trong thang máy không phải là cô gái “ban đầu”.
Nhất định là vừa buồn cười, lại vừa K**h th**h .
Nghĩ tới đây, Lăng Thánh Quân hoàn toàn “mê muội”!
Đúng!
Hắn thực sự rất sùng bái Dạ Thiên Ưng. Trong lòng hắn, mỗi cái nhăn mày hoặc mỗi nụ cười của Dạ Thiên Ưng đều là hình ảnh mà ống kính của hắn đang theo đuổi.
Bao gồm cả thất bại của Dạ Thiên Ưng, hắn cũng hận không được cất giấu đi làm của riêng. Vì nói chung là…
Dạ Thiên Ưng hiếm khi thất bại.
"Giám đốc Lăng." Đột nhiên, trong phòng camera bảo vệ có thêm một người đàn ông. Người đàn ông đó cung kính cúi người xuống: "Thanh máy lên tầng cao đang bị hỏng, mà lại có một cô gái bị nhốt trong thang máy đó, chúng ta có đi sửa luôn không ạ?"
Sửa???
Đôi mắt Lăng Thánh Quân chợt lóe lên, vẻ mặt ranh mãnh của hắn thoáng chốc trở nên vô cùng độc ác.
Chớ tin vào vẻ mặt đáng yêu và tinh nghịch của hắn trước mặt Dạ Thiên Ưng. Vì với thuộc hạ, phong cách không hề hợp độ tuổi kia lập tức không che giấu mà toát lên toàn thân."Trước khi tan việc thì sửa nó đi, còn về cô gái kia. . .” Siết chặt nắm đấm, một tay hắn *** túi quần, nhanh chóng đứng lên: "Giam cô ta một lúc cũng tốt."
Nếu không phải vì cô ta, hắn lại bị Dạ Thiên Ưng mắng sao?
Nếu không phải vì cô ta, Dạ Thiên Ưng có thể bị “chỉnh đốn” đến “chật vật” thế sao?
Nếu không phải tối này còn cần dùng thang máy, với tính cách của Lăng Thánh Quân thì giam cô cả đêm cũng không có gì là lạ!
Xoay người rời khỏi phòng camera, hắn nhanh chóng quay trở về phòng làm việc…
Đúng là “Quan huyện không bằng hiện quản”*
*Quan huyện ý chỉ người có địa vị cao nhất, hiện quản giống như người có địa vị cao ở vị trí xảy ra sự việc. Câu này có ngụ ý phiên phiến đi là người có địa vị cao ở vị trí xảy ra sự việc còn đáng sợ hơn cả người tối cao nhất mà lại không ở đó. ( T^T Cái này mình giải thích theo trường hợp của truyện thôi, chứ còn ý nghĩa đúng của nó rất dài và rất lòng vòng)
Phòng nhân sự và phòng an ninh vốn là hai phòng riêng biệt, không hề liên quan gì tới nhau, nhưng do Lăng Thánh Quân có quan hệ với Đổng Sự Trưởng, giám đốc điều hành Hàn Tuấn Hi và tổng giám đốc Lăng Thánh Long quan hệ nên tất cả mọi người trong công ty đều hiểu rõ.
Nếu không phải Lăng Thánh Quân nhỏ tuổi, đoán chừng Dạ Thiên Ưng cũng phải cho hắn chức vị phó tổng giám đốc để vui đùa.
Đã làm ở phòng quản lý thì ai cũng thuộc cấp quản lý. Vậy mà Tôn quản lý phải nịnh nọt đi bê trà rót nước cho một người như cháu trai của mình, cúi lưng: "Lăng quản lý, sao hôm nay anh lại rảnh vậy, còn ghé chơi chỗ tôi nữa chứ?"
"A, cũng không có gì." Lăng Thánh Quân ra vẻ đại gia ngồi ở ghế làm việc. Hắn vừa bị Dạ Thiên Ưng mắng đến ngửa cổ, nên nhân dịp ghé đây giả bộ đại gia một chút.
Nhấc tay nhấp một ngụm trà, hắn hơi cau mày: "Không phải chỗ các anh mới có thêm một cô gái sao?”
Tôn quản lý vừa nghe xong, mắt lập tức hơi chuyển động một tí, nhanh nhẹn gật đầu : "Đúng, đúng, Lăng quản lý. . . . . . Ngài?" Nửa câu sau còn chưa ra khỏi miệng đã lộ ra ý cười dâm tà.
Đôi mắt thâm thúy của Lăng Thánh Quân thoáng một ánh sáng bén nhọn: "Anh tốt nhất là đừng có suy đoán lung tung!"
૮ɦếƭ tiệt, còn suy đoán lung tung ở đâu nữa chứ! Ngộ nhỡ tên Tôn quản lý này nhiều chuyện nói rằng hắn có tình ý với cô ta, không phải hắn sẽ bị Dạ Thiên Ưng làm thành thịt đóng hộp mà bán sao?
"Khụ." Tay đặt lên cổ họng , hắn cố ra vẻ nghiêm túc mà buông tay xuống: "Anh cho tôi xem tư liệu của cô ta một chút."
"Được, được!" Tôn quản lý vội vàng chạy đến chỗ tủ hồ sơ, không ngừng tìm kiếm tư liệu Ngô Hiểu Dao.
Chỉ trong chốc lát, hắn đưa một túi hồ sơ cho Lăng Thánh Quân.
Khi mở ra nhìn…
Lăng Thánh Quân ngây ngẩn cả người!
18 tuổi! 18 tuổi! ! 18 tuổi! ! !
Trong lòng hắn lập tức nổ “rầm rầm” hàng vạn bông pháo hoa, giống như tìm ra vùng đất mới, kích động không thôi!
“Không ngờ, không ngờ đó, không ngờ là…Thiên Ưng lại yêu thích trẻ em!”
Từ lúc gặp Ngô Hiểu Dao trưa hôm nay, Lăng Thành Quân đã cảm thấy cô gái này không lớn. Hắn vốn tưởng rằng cô ta có gương mặt trẻ con, nhưng không ngờ cô cũng 18 tuổi như hắn.
Theo hắn đoán, hiện nay Dạ Thiên Ưng đã 26 tuổi, tức là lớn hơn cô gái đó 8 tuổi?
Huống chi, bọn họ đã gặp nhau từ hai năm trước, chắc chắn là, khi đó Ngô Hiểu Dao mới 16 tuổi mà thôi.
Hay!
Lăng Thành Quân giống như bị BT* vậy, cứ hễ phát hiện ra đại lục mới về Dạ Thiên Ưng là sẽ kích động không thôi, huống chi một chuyện K**h th**h như thế này?
*Là viết tắt của Biàn Tài – phiên âm từ Biến th'
Hắn âm thầm cười một tiếng, vẻ mặt thành thật khép lại tài liệu đó: “Cô gái Ngô Hiểu Dao này có vẻ giống một người bạn của tôi trước kia, như vậy đi. . . . . ." Do dự một chút, hắn chậm rãi đứng lên: "Anh giao cho cô ấy mấy việc nhẹ thôi, bảo cô ấy vẫn đi thang máy lên tầng cao đi làm!"
Lời nói này vừa xóa bỏ suy đoán của mọi người về việc Ngô Hiểu Dao bị nhốt trong thang máy, lại có thể dời đi tâm địa khó lường mà Đổng Sử Trưởng dành cho cô ta, quả thực là một công đôi việc.
Ngô quản lý a dua nịnh hót mỉm cười, nhanh chóng gật đầu một cái: "Được được, tôi biết rồi, về sau sẽ để cô ấy đi thang máy đó đi làm."
"Ừm." Hai mắt chợt lóe, Lăng Thánh Quân mang theo nụ cười thỏa mãn rời khỏi phòng quản lý. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc