Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 102

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Cô cúi đầu, nếu như Dạ Thiên Ưng thật sự không cần cô, cô cũng sẽ không trách anh, nhưng mà nếu như Dạ Thiên Ưng chỉ là vì đền ơn mà gượng gạo chấp nhận chuyện của cô, như vậy cô thực sự không thể chịu đựng được.
“Dù cho. . . . . .”
“Mày nói cái gì?”
Nước mắt rơi xuống lả chả, mặt của cô phủ lên căm phẫn tột cùng, từ trên giường ngồi dậy hét lớn ở trong phòng: “Dù cho Thiên Ưng không quan tâm tao cũng không sao cả, giá trị của tao không chỉ ở trong mối quan hệ nam nữ, tao có thể giúp Thiên Ưng! Tiếu Thiên Dạ, tao cho mày biết, trừ phi hôm nay mày giết tao, một khi mày thả tao ra, tao sẽ làm cho mày ૮ɦếƭ không có chỗ chôn! ! ! !”
Hắn cười, nụ cười khinh thường: “Bây giờ mày nói mạnh miệng, nhưng mà tao là cảnh sát đấy, mày có khả năng ***ng đến tao thử xem?” 14967626
Cô cũng cười, nụ cười quỷ dị, cô cũng không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng của cô đã sớm nghĩ đến nên làm thế nào để xử tử kẻ ác ma này!
“Tại sao Hàn Tuấn Hi không nói vài lời? Đúng rồi, có lẽ Dạ Thiên Ưng sẽ giúp mày nuôi dưỡng đứa nhỏ đấy.”
Anh ta không trả lời, chưa hề phản kích, đôi mắt lệ đã mơ hồ.
Anh ta thực sự rất quan tâm Dạ Thiên Ưng, quan tâm đến anh ấy thậm chí có thể vì Dạ Thiên Ưng bỏ đi mạng sống.
Anh ta nguyện mãi mãi, mãi mãi chăm sóc ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Nhưng mà. . . . . .
Bây giờ xem ra không có khả năng, anh ta biết, anh ta hoàn toàn không thể đối mặt Dạ Thiên Ưng.
Giữa ba người họ căn bản ai cũng không thể đối mặt ai.
Có lẽ chỉ có tách ra mới là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.
“Anh Tuấn Hi, em sẽ chia tay với Thiên Ưng.” Tình bạn giữa anh ta và anh ấy đã giữ 12 năm, cô sẽ lui từng bước, giữ tròn tình bạn giữa anh em họ.
“Không cần, anh sẽ ra đi.” Giữa cô và cậu ấy ràng buộc sâu đậm anh hiểu được, anh cũng sẽ lui từng bước, giữ tròn tình cảm giữa họ.
Chợt cửa sắt rất lớn bị đẩy ra, Tiếu Thiên Dạ mặt tươi cười nghênh ngang bước vào. Cô cúi đầu phẫn nộ cực điểm.
Hàn Tuấn Hi giận dữ bật dậy, xoay người về phía Tiếu Thiên Dạ chạy nhanh tới, nhưng Tiếu Thiên Dạ lại dễ dàng đánh một quyền vào bụng của Hàn Tuấn Hi: “Tao biết mày có thể đánh, dẫu sao ngày hôm qua mày với người yêu của anh em chơi sáu lần, bây giờ thế nào? Có phải chơi đến chân nhũn ra phải không?”
“Hèn hạ!” Vào lúc này miệng Ngô Hiểu Dao khạc ra mẫy chữ này, đôi mắt trừng lên đầy phẫn nộ nhìn Tiếu Thiên Dạ.
Hắn bước nhanh tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô: "Hèn hạ? Tao muốn hèn hạ trong lời nói sẽ làm cho anh em chúng mày lần lượt thay nhau ૮ɦếƭ!”
“Hừ.” Cô khẽ hừ khinh thường: “Làm sao mày có thể làm như vậy? Như thế, tao không phải sẽ tự sát sao? Mày làm sao có thể bảo tao tự sát? Hạnh phúc lớn nhất của mày không phải là nhìn bọn tao trong lòng phải chịu đựng đau khổ sao?”
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của Tiếu Thiên Dạ, 12 năm trước, cô thậm chí không biết đến Dạ Thiên Ưng, nhưng mà cô lại hiểu rất rõ Tiếu Thiên Dạ.
Ác ma! Mười phần ác ma! Nhìn tâm can con người ta bị giày vò là vui sướng lớn nhất của hắn!
“Đúng vậy, tao sẽ nhìn xem ba người chúng mày từ nay về sau sẽ đối mặt với nhau làm sao!”
“Mày không được như ý rồi. . . . . .”
“Bốp” Tiếu Thiên Dạ tát một cái vào mặt cô, hắn không thích nhìn thấy bộ dạng không sợ hãi kia của cô, 12 năm trước thì cũng giống thế, khuôn mặt vẫn đang mang nụ cười đáp trả lại hắn từng câu!
“Đem hai người bọn chúng đến đường lớn!”
“Vâng!”
Hàn Tuấn Hi và Ngô Hiểu Dao bị mang đi, thời khắc đang đi đó, trong đôi mắt của cô không có một chút sợ hãi, cô hận hắn, hận ૮ɦếƭ hắn!
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
Ngã tư đường đông đúc, nhưng hôm nay người lại rất là thưa thớt.
Dòng người như thoi đưa cũng trở nên thưa thớt.
Lái xe chở Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi cảm thấy mọi thứ lúc này có hơi kỳ lạ.
“Mày không thấy là hình như quá ít người phải không?”
“Mặc kệ nó.” Người đàn ông phụ lái nói xong, nhảy xuống chỗ ngồi phía sau xe, kéo Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi trên mặt che vải bố lập tức thả liền xuống.
Kéo cửa ra, lấy một tay đẩy bọn họ xuống xe.
Hai người họ cúi đầu không nói, Hàn Tuấn Hi đứng dậy chắn ở trước người Ngô Hiểu Dao.
Ở ngã tư đường đấy, ngã tư đường đông đúc biết bao.
Nam nữ *** không có gì che đậy cứ như vậy bị ném xuống xe, có bao nhiêu mất mặt? Có bao nhiêu lung túng?
Nhưng mà, lần này ngã tư đường lại tĩnh lặng có hơi dọa người.
Vốn là còn khoảng hai ba người đi lại, thế nhưng bây giờ lại không có một bóng người.
Ngay cả cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Lúc này, bên đường một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông nhanh chóng bước xuống, chỉ có một mình anh, người kia chính là Dạ Thiên Ưng.
Vẻ mặt của anh có chút thương cảm, tim của anh lại càng tê liệt đau đớn.
Bước nhanh đi đến trước mặt bọn họ, cầm trong tay hai cái bao bố che trên mặt của họ.
Cởi sợi dây thừng trên người họ, hai người họ đang còn im lặng.
Không chống đỡ được. . . . . .
Cô không dám nhìn anh, anh ta cũng không dám nhìn anh.
Lòng của họ thật khó chịu, rất hy vọng nếu mà Tiếu Thiên Dạ thật sự đem họ hành quyết đã tốt rồi, có lẽ họ có thể mãi mãi không gặp Dạ Thiên Ưng.
“Không việc gì.” Dạ Thiên Ưng gượng gạo phủ lên một nụ cười yếu ớt.
Ngoài miệng nói không việc gì, là vì anh cố gắng giữ lại cuộc sống trước kia, nhưng mà trong lòng anh thật sự không sao sao?
Phất tay xuống, Lăng Thánh Long cũng đi xuống xe, đỡ Hàn Tuấn Hi dậy.
Dạ Thiên Ưng đưa tay định ôm Ngô Hiểu Dao dậy, nhưng cô lại theo bản năng né tránh, tự mình đứng lên.
“Thánh Long, đưa Tuấn Hi về trước đi."
Lăng Thánh Long lôi kéo bên Hàn Tuấn Hi, nhưng anh ta không đi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn vào mắt Dạ Thiên Ưng: “Rất xin lỗi, Thiên Ưng.”
“Tuấn Hi, loại chuyện này cậu không có lỗi với tôi.” Đúng vậy, câu này là lời nói thực, ba người họ ai cũng không sai, dưới loại tình huống này hoàn toàn không có cách nào kiểm soát trí óc, không sai, ai cũng không sai. . . . . . “Quên chuyện tình vừa rồi đi, chúng ta vẫn là anh em.” Thật khó khăn để lại nói tiếp, nhưng anh không nói như vậy, với Hàn Tuấn Hi có loại tính cách băng giá này, không biết sẽ làm ra chuyện thế nào.
Anh ta thực sự không nghĩ tới Dạ Thiên Ưng vậy mà không trách mình. . . . . .
Anh em sao? 10nlk.
Thật không cần rời khỏi Dạ Thiên Ưng, tiếp tục làm anh em sao?
Anh ta không nói gì, trong đôi mắt lại lần nữa ươn ướt, xoay người cùng Lăng Thánh Long rời đi.
Hai tay Dạ Thiên Ưng bỏ vào trong túi áo, đứng ở phía sau Ngô Hiểu Dao.
Nên đi an ủi cô như thế nào đây?
Cô quay đầu lại, hai gò má nước mắt từ lâu đã ướt đẫm.
Cô không nên làm khó anh, cô cũng không cần sự an ủi của anh.
Bởi vì ba người bọn họ đều cần an ủi!
Nhưng cô lại không biết nên mở lời như thế nào, lời nói thật giống như có có gì đó mắc kẹt ở trong cổ họng.
“Thiên Ưng. . . . . .”
Dạ Thiên Ưng bước lên hai bước, đưa tay ở trong túi áo ra, nhân tiện lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra là một cái nhẫn sáng lấp lánh: “Dao Dao, lấy anh nhé. . . . . .”
Dạ Thiên Ưng bước lên hai bước, đưa tay ở túi tay ra, nhân tiện lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra là một cái nhẫn sáng lấp lánh: "Dao Dao,lấy anh nhé. . . . . ."
Ở thời điểm này lại cầu hôn? ? ?
Nhưng anh càng như vậy, sẽ càng làm cô cảm thấy khổ sở.
Thật là khổ sở, trái tim thật khó chịu,cô cũng rất yêu anh.
Nếu như lúc này anh có thể nói lời chia tay với cô, cô nhất định sẽ dứt khoát gật đầu. 14967626
Nhưng tại sao lại là cầu hôn? Tại sao?
Cô làm sao có thể đồng ý?
"Thiên Ưng, em muốn về nhà. . . . . ." Cô không nhận chiếc nhẫn, mà đi về phía nơi dừng xe.
Hai tay anh ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Cảm nhận được vòng tay của anh, cảm nhận sự ấm áp của anh, nước mắt cô tràn mi, xoay người nhào vào lòng anh, nỗi đau cất thành tiếng.
Tại sao ông trời không thể để bọn cô thuận lợi một chút?
Tình yêu của bọn họ có lẽ có được quá dễ dàng, nhưng để duy trì thì thật sự rất khó.
Từng bước gập ghềnh, từng bước chua cay, chỉ có chính bọn họ mới biết.
Rốt cuộc khi nào mới dừng lại đây?
Rốt cuộc lúc nào thì mới có thể kết thúc hết những xung đột này đây.
Mà anh. . . . . .
Thật có thể không ngại, thân thể của cô bị một người đàn ông khác đoạt lấy qua sao? Giống như Thiên Dạ.
Ngồi ở trên xe, bàn tay to của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, anh không muốn vứt bỏ cô, sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương cô nữa. . . . . .
"Thiên Ưng, anh nguyện ý đính hôn cùng em sao?" Cô đột nhiên đưa ra câu hỏi, làm anh run lên, vừa rồi cô không nhận chiếc nhẫn, tại sao bây giờ lại hỏi anh có nguyện ý đính hôn với cô hay không?
"Nguyện ý." Anh sẽ không cự tuyệt bất kỳ đề nghị nào của cô, bởi vì anh yêu cô, anh yêu cô một phút cũng không dừng lại, không có một chút giảm bớt.
"Trong vòng ba ngày, em hi vọng trong vòng ba ngày có thể chuẩn bị tốt lễ đính hôn, hơn nữa phải cử hành trên thuyền."
Cô ấy có mưu tính gì đây?
"Dao Dao, nói cho anh biết, em đang có kế hoạch gì vậy?"
"Em muốn *** anh của anh. . . . . ." Lời nói của cô lúc này không có một chút nhu nhược, lại mang theo vài phần máu lạnh và vô tình. Câu nói này của cô âm trầm kinh khủng nghe thấy như vậy làm anh rất lo lắng.
"Hãy nghe anh nói, Dao Dao, những chuyện này không cần em phải bận tâm, tự anh sẽ giải quyết." Anh không muốn đôi tay sạch sẽ của cô dính bất kỳ vết máu nào. Giết Tiếu Thiên Dạ là bắt buộc phải làm, nhưng tuyệt đối không cần cô nhúng tay vào.
"Không, Thiên Ưng, vào12 năm trước, Tiếu Thiên Dạ là hạng người gì em đã biết rõ rồi, anh giết hắn có lẽ rất dễ dàng, nhưng tuyệt đối không thể thoát khỏi chế tài của luật pháp, mà em. . . . . . Lại có thể không chịu bất kỳ chế tài luật pháp nào, *** hắn!"
Cô đã thay đổi, thù hận đã làm tấm lòng thánh khiết khoang dung của cô ấy thay đổi.
Đôi mắt thuần khiết của cô ấy đã bị thù hận xâm chiếm .
Anh không muốn nhìn thấy Ngô Hiểu Dao như vậy, anh không muốn. . . . . .
Rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cô trở lại đây?
Giết Tiếu Thiên Dạ sao?
Hắn đã bị sa ngã rồi, chẳng lẽ cô cũng sắp bị sa ngã nữa sao?
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
Ba ngày sau trên thuyền. . . . . .
Tin tức Dạ Thiên Ưng cùng Ngô Hiểu Dao đính hôn đã trải rộng cả Nhật Bản, những người cùng ngành với anh, bạn học và đồng nghiệp của cô toàn bộ đều tới.
Trong khoang thuyền đám người La Bích Nghi đang giúp cô mặc lễ phục lộng lẫy.
Mà gương mặt của cô lại không có một chút hạnh phúc, mặt buồn rười rượi lại thêm vài phần âm trầm.
"Dao Dao, thì ra là bạn trai của cô là Đổng Sự Trưởng, cô thật đúng là có tài giữ bí mật đấy." Các đồng nghiệp lên tiếng oán trách nhưng cô không nghe thấy, mắt cô không ngừng nhìn chăm chú ra bên ngoài.
Cô tin tưởng, với tính khí của Tiếu Thiên Dạ nhất định hôm nay hắn sẽ xuất hiện tại lễ đính hôn của bọn họ, hơn nữa còn sẽ đưa ra tất cả hình ảnh kinh khủng của cô với Hàn Tuấn Hi.
Cô còn hiểu TiếuThiên Dạ hơn Dạ Thiên Ưng.
Ngày ấy. . . . . .
Mười hai năm trước. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đi, còn lại cô và TiếuThiên Dạ, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc sau đó còn có bí mật gì, mới khiến cho cô hiểu rõ Tiếu Thiên Dạ như thế?
"Chuẩn bị xong." Lăng Thánh Long đi vào phòng trang điểm.
"Anh Thánh Long,chị Uyển Uyển và Thánh Quân bị thương như thế nào?" Hai người bị Tiếu Thiên Dạ đánh lén, nhưng một người bị hôn mê, còn một người nữa thì một bên chân đã không thể sử dụng rồi. . . . . .
Bọn họ vốn không nên đính hôn lúc này, nhưng bữa tiệc đính hôn này cô là vì Tiếu Thiên Dạ mà cử hành tang lễ hoa lệ.
"Còn như vậy. . . . . ."
"Bích Nghi, mấy người các ngươi đi ra ngoài trước được không? Tôi có lời muốn nói với anh Thánh Long." Chờ sau khi la bích nghi và mọi người đi ra, cô đóng cửa phòng lại, nhìn về phía Lăng Thánh Long: "Anh Thánh Long, Tiếu Thiên Dạ sao rồi?"
"Đã thông báo với hắn rồi, hắn sẽ đi cùng với cục trưởng Tiếu."
"Bây giờ hãy bắt đầu chuẩn bị đi. . . . . ." tang lễ hoa lệ long trọng kia sắp bắt đầu rồi. . . . . .
Thuyền chậm rãi khởi hành. . . . . .
Tất cả đều tiến hành như bình thường, nhưng trên gương mặt của Dạ Thiên Ưng và cô không chứa một chút hạnh phúc.
Sau lưng hôn lễ hoa lệ lại cất dấu âm mưu của cô.
Hôm nay cô dâu xinh đẹp nhất, lại là người sắp đặt âm mưu này!
Bọn họ chậm rãi đi cùng nhau, người điều khiển chương trình nói cái gì bọn họ cũng không nghe được.
Đôi mắt vẫn nhìn thẳng TiếuThiên Dạ dưới khán đài.
Hắn đã tới, cô biết nhất định hắn sẽ tới.
Bởi vì kế hoạch của hắn không được như ý, hắn sẽ phải tiến hành kế hoạch thứ hai.
Thuyền nhanh chóng chạy, Dạ Thiên Ưng lấy ra chiếc nhẫn mà cô không có tiếp nhận kia: "Bảo bối, anh muốn em thật lòng thật dạ tiếp nhận chiếc nhẫn này, một khi nhận nó em tuyệt đối không thể trả lại cho anh."
Chiếc nhẫn này, cô dám nhận lấy, chỉ là anh thật lòng muốn cùng cô ký kết khế ước cả đời sao?
"Thiên Ưng, anh suy nghĩ kỹ chưa? Giữa chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau thật sao?"
Trong lòng có khúc mắc liệu có thể ở bên nhau được không?Là chôn dấu sâu trong trái tim, hay là xóa bỏ hoàn toàn? Nếu như chỉ là chôn sâu vào đáy lòng, như vậy một ngày nào đó lại bộc phát nhất định sẽ không thể cứu vãn.
"Bảo bối, em lại đây." Mấy ngày nay tinh thần của cô thật không tốt, có thể nói kể từ khi xảy ra chuyện của cô cùng Hàn Tuấn Hi cô bắt đầu uất ức, tìm bác sĩ tâm lý cho cô, cô cũng không nhìn tới rồi nói mình không có việc gì, không có việc gì.
Bên kia Hàn Tuấn Hi cũng như thế, hôn lễ hôm nay anh ta ngay cả xuất hiện cũng không có.
Quả nhiên sau khi xảy ra chuyện này, về sau ba người không có cách nào trở lại như trước kia.
"Anh cho em biết, anh yêu em, anh vĩnh viễn yêu em." Lần thứ ba anh nói lời yêu, có thể đếm được trên đầu ngón tay lần thứ ba, thời điểm khi anh đeo nhẫn vào ngón tay của cô.
Cả khoang thuyền ánh đèn tối lại, màn ảnh lớn xuất hiện những hình ảnh khinh khủng của Hàn Tuấn Hi và cô. . . . . . 10nlk.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc