Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 10

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Xin chào."
"Cô chính là Ngô Hiểu Dao?" Khi Hiểu Dao đi vào phòng phỏng vấn, nhân viên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa âm trầm: "Thật ngại quá, sau khi đọc sơ phần lý lịch cá nhân của cô, điều kiện này không thể đáp ứng tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty."
Ngay từ ban đầu cô cũng biết mình không hội đủ điều kiện, nhưng mà công việc này quá tốt đi, có kẻ ngu mới không muốn thử. Để không lãng phí tiền xe điện ngầm của ngày hôm nay, Hiểu Dao nhủ thầm đành phải cố gắng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến đổi, hạ quyết tâm, cô giống như một thanh S***g máy ‘khai hỏa’ : "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi luôn nghĩ rằng trình độ không là tất yếu, một nhân viên công tác 10 năm và một nhân viên làm việc 1 năm, khoảng cách giữa bọn họ là 9 năm, nhưng chị có dám bảo đảm, kinh nghiệm của người mới sẽ không bằng người cũ hay không?"
Dứt lời, trong lòng Hiểu Dao âm thầm khen ngợi bản thân, thật không hổ danh là sinh viên nghiên cứu luật pháp, tài hùng biện luôn là số 1!
Người phỏng vấn không khỏi cau mày, bất đắc dĩ nói: "Nhưng trình độ học vấn của cô không đạt!"
"Trình độ học vấn thì nói lên điều gì? Đấy chẳng qua chỉ là tờ giấy, hiện nay có rất nhiều người chỉ mới học hết cấp 2 lập nên sự nghiệp. Thậm chí còn có doanh nhân chỉ mới tốt nghiệp tiểu học? Nói thế nào thì tôi cũng là sinh viên của khoa chính trị, lý nào học vấn của tôi so với bọn họ còn kém?!" Lời nói của cô vừa vang lên, khiến không ít người trong phòng kinh ngạc, rõ là \'bệnh cũ về luật pháp lại tái phát\'
Tuy những điều cô nói là đúng, nhưng ngộ nhỡ đắc tội với người phỏng vấn, rất có thể bị liệt vào danh sách đen. Tất nhiên, nếu như qua được ải này, không chừng cô được tuyển dụng. Chủ yếu là phải xem tâm trạng của người phỏng vấn kia thế nào.
Người phỏng vấn bị Ngô Hiểu Dao quay như chong chóng, trong đầu trở nên rối mù. . . . . . Chỉ là tuyển dụng một nhân viên thang máy, cần gì phải nghiêm túc như vậy? "Được rồi, ngày mai đến đây trình diện với quản lý." Vừa hay tâm trạng của người phỏng vấn chợt dịu lại, tình hình căng thẳng nãy giờ phút chốc tiêu tan.
Nhưng. . . . . . nhưng mình muốn làm thư ký mà, sao lại liên quan đến việc trình diện?! "Chị, chị ơi, tại sao phải đến bộ phận trình diện?"
"Làm ơn đi cô nương, đây là cuộc phỏng vấn tuyển dụng phục vụ thang máy, không đến trình diện với quản lý thì còn đi đâu?"
"Người bấm thang máy?"
Sau khi phát hiện cuộc phỏng vấn này tuyển dụng người bấm thang máy, Hiểu Dao suýt nữa té xỉu. Cô muốn xin vào làm thư ký, thế nào lại thành người bấm thang máy?
Sớm biết như vậy, cô cần gì phải tốn thời gian?
"Chị ơi, công ty này không phải đang muốn tuyển dụng thư ký sao?"
Lo lắng hỏi xong, lại lén lút nhìn nét mặt của người phỏng vấn: "Thế cô đọc tờ báo phỏng vấn kỳ nào vậy?"
"Trước. . . . . . Mấy kỳ trước. . . . . .??!" Chợt nhớ ra là mình dại dột, trong lòng cô không ngừng chửi thầm. Mẹ kiếp, mình quả là ngốc mà, ai đời đi đọc những tờ báo cũ, đã thế còn hí hửng nộp đơn ứng cử. Đối mặt với tình thế này, Ngô Hiểu Dao chỉ muốn đâm đầu vào tường, văng tục một câu cũng là chuyện thường.
Không được, không ổn rồi, ít nhất phải hỏi họ vấn đề lương bổng, nếu hơn 100.000 ¥ thì mình ở lại làm, còn không đành phải nói lời cáo biệt.
Ngô Hiểu Dao ôm ấp hy vọng trong lòng, dày mặt ngượng ngùng hỏi: "À, chị ơi, xin hỏi lương của người bấm thang máy bao nhiêu một tháng?"
"300.000 ¥"
"Hả ???" Sau khi nghe xong mức lương, cằm cô suýt rơi xuống đất. Khó trách vì sao mọi người lại đổ xô xếp hàng nộp đơn, xem ra công việc này còn hơn chức vụ thư ký? ?
"Vậy, vậy cho tôi hỏi, công nhân vệ sinh thì lương tháng bao nhiêu?"
Cô vừa mới mở miệng, đã nhìn thấy nét mặt của người phỏng vấn trở nên nghiêm túc: "Thế nào? Công ty chúng tôi cũng đang tuyển dụng công nhân vệ sinh đấy, một tháng cũng 300.000 ¥, cô có muốn thử hay không?"
. . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . .
"Không. . . . . . Không . . . .Không thử. . . . . ." Đờ đẫn lắc đầu một cái, Hiểu Dao lúng túng gượng cười: "Hì hì, hỏi nhiều như vậy thật ngại quá, ngày mai tôi sẽ đến đây trình diện."
Xoay người rời khỏi đại sảnh, trong lòng Hiểu Dao bắt đầu buồn bực. . . . .
Haiz, haiz, haiz. Chẳng lẽ lương bổng của thư ký còn không bằng công nhân vệ sinh? Đây là lý lẽ gì vậy? Kỳ lạ, quả thật kỳ lạ. Chủ tịch của công ty này thật sự quái dị, đoán chừng trên toàn thế giới cũng không tìm ra người thứ hai.
‘Hắt xì’ Chủ tịch của công ty điện tử Sony đang bận xử lý tài liệu trong phòng làm việc liên tục nhẩy mũi. Đứng bên cạnh hắn là Hạ Uyển Uyển, thấy vậy liền quan tâm hỏi: "Bị cảm?"
Khẽ lắc đầu, gương mặt tuấn tú của Dạ Thiên Ưng trầm xuống: "Không gì, chắc là có người đang nói xấu tôi. . . . . ."
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý.
‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.
Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.
Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."
Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần *** của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.
Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự D*m duc của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?"
"Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy."
Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.
Nếu như. . . . . .
Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .
Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .
‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn *** của đối phương.
Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.
‘Hắt xì’
"Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?"
Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!"
Chỉ chốc lát sau, một người con gái hai mấy tuổi bị Tôn quản lý kêu vào.
Bộ dạng cô ta trông rất bình thản, cặp mắt mang theo mê hoặc, tư thế giãy nãy đi tới trước mặt Tôn quản lý: "Quản lý, anh kêu em vào có chuyện gì vậy?!"
Khi âm thanh nũng nịu phát ra, không khỏi làm Ngô Hiểu Dao nổi hết da gà.
"Tiểu Trương à, . . . . . ." Tôn quản lý đi đến bên cạnh cô gái, vươn tay ôm phần eo cô, yêu chìu nói.
Mồ hôi trên trán Hiểu Dao không ngừng chảy xuống, quy tắc ngầm sao? Ánh mắt cô không biết nên để chỗ nào.
"Cô gái này là nhân viên mới tới, em nhớ chỉ bảo tận tình cho cô ấy nhé." Nói xong, Tôn quản lý còn vỗ nhẹ vào ௱ô** tiểu Trương.
Cảnh tượng này không khiến Hiểu Dao kinh ngạc, trái tim cô quặn thắt như muốn nhảy khỏi ***g ***, sợ ௱ô** của mình cũng bị vỗ vỗ như thế, vội vàng run rẩy chạy tới cửa.
"Biết rồi, em biết rồi." Cô gái có tên tiểu Trương cười nịnh nọt tiễn Tôn quản lý ra ngoài, đôi tay khoanh trước ***, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hiểu Dao: "Mới tới?" Âm thanh ngọt ngào phút chốc biến mất, đổi thành điệu bộ khinh khỉnh.
Hiểu Dao nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép tươi cười: "Chào chị, chị khỏe chứ."
"Hừ." Cô gái khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vẫy vẫy: "Đến đây." Sau đó dẫn cô vào phòng thay đồ.
Tiểu Trương mang ra một bộ đồng phục màu cam ném vào người Hiểu Dao: "Mau thay đi" Lạnh nhạt nói xong, lại đứng khoanh tay, thân thể dựa vào khung cửa.
Thái độ khinh bỉ của tiểu Trương đối với Hiểu Dao vẫn không hề thuyên giảm, khiến cô chợt nhận ra việc mình đang bị cô ta bắt nạt. Rốt cuộc, cô vẫn không biết mình đang làm sai chỗ nào?
"Cám ơn chị, chị Trương." Cô nở nụ cười tươi tắn, sau đó nhanh chóng đi thay đồng phục.
Mặc dù vận trên người bộ đồ đồng phục bình thường, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn xinh đẹp rạng ngời, cô giống như một con phượng hoàng rực rỡ chói lóa trong trang phục cam.
Váy đồng phục bó sát lộ ra đôi chân thon dài cùng với bắp đù* trắng tuyết, càng nhấn mạnh thêm phong cách gợi cảm cho Ngô Hiểu Dao. Cô gái mười tám tuổi chỉ trong chớp mắt biến hóa quyến rũ, người khác nhìn vào không khỏi ganh tị.
Tiểu Trương dựa vào khung cửa thoáng nhìn Ngô Hiểu Dao, lông mày chợt cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát cô thật kỹ, châm chọc nói: "Có lời khuyên dành cho cô, tốt nhất đừng nên dựa vào chức vụ này để suy nghĩ không đứng đắn!"
". . . . . ." Ngô Hiểu Dao vừa nghe xong, không hiểu nhíu nhíu mày nói: "Chị có ý gì?"
"Đừng giả vờ ngây thơ!" Tiểu Trương khinh thường liếc mắt, trên miệng nghiến răng ken két: "Người nào không biết rằng ở công ty này chức vụ phục vụ thang máy là công việc tốt?! Có vài ngàn người cùng nhiều chức vụ khác nhau, muốn tăng chức thì phải lắm gian nan. Nhưng với phục vụ thang máy thì khác, có thể gặp nhiều đối tượng tầm với, chẳng hạn như những anh chàng cấp cao. . . . . ."
"Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giám đốc điều hành, tôi khuyên cô tốt nhất đừng vọng tưởng , trèo cao có ngày té đau!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc