Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 08

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Âm thanh phịch phịch liên tiếp phát lên khiến các ký giả đồng thời chú ý, bọn họ không ngừng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động kia.
"Á ---- á ------" Đột nhiên một nữ ký giả gào thét thật to, cách đó không xa là hai thi thể đầm đìa máu tươi.
Hai xác ૮ɦếƭ này có lẽ rơi từ tầng cao nhất của tòa cao ốc, dưới đất lênh láng vết máu, dường như bọn họ đã tử vong trước khi tiếp đất.
Thấy thế, các ký giả nhanh chóng bu quanh hai xác ૮ɦếƭ, không ngửng chụp hình, quay phim lia lịa.
Tranh thủ thời cơ các phóng viên đang lộn xộn, Dạ Thiên Ưng mới thuận lợi đi khỏi hiện trường, hắn hướng về phía chiếc xe đang chờ đợi mình.
Khi hắn đi tới cửa xe, một tên cận vệ vội vàng kéo cửa, một mực cung kính nói: "Dạ Đế, xin. . . . . ."
‘Bốp’ , còn chưa kịp nói hết lời, tên cận vệ đã bị hắn hung hăng tát một bạt tai, nét mặt hắn trở nên âm trầm.
"Vâng. . . . . . Thật xin lỗi, mời Đổng Sự Trưởng lên xe!" Tên cận vệ cuống quít nói xong, run rẩy kéo cửa xe ra.
Thấy vậy, lúc này hắn mới hài lòng ngồi lên, chiếc xe Lincoln hào nhoáng tráng lệ.
Đứng sau lưng hắn là Hạ Uyển Uyển, Lăng Thánh Long cùng Lăng Thánh Quân đồng thời cũng ngồi vào xe.
Ước chừng 2 phút sau, Hàn Tuấn Hi từ trong cao ốc đi ra, trực tiếp vào xe của Dạ Thiên Ưng.
"Không tệ, thật giống với thời gian dự đoán của tôi." Chợt hắn nở ra nụ cười khen ngợi. Khuôn mặt lạnh lẽo của Hàn Tuấn Hi tiếp nhận lời tán dương trong sự gượng gạo.
Từ trước tới giờ Dạ Thiên Ưng rất ít khen ngợi người khác, đối mặt với việc này, Hàn Tuấn Hi tỏ ra vui sướng.
Xe từ từ khởi động, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai thi thể kia. Rõ ràng là hai kẻ đã nói xấu hắn ở trong thang máy! ! !
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Hạ Uyển Uyển từ phía sau lễ phép đưa tới cho Dạ Thiên Ưng.
Gương mặt đang mỉm cười bỗng chốc trở nên phẫn nộ khi nghe báo cáo của đầu dây điện thoại bên kia: "Mẹ kiếp, tụi bây là thứ rác rưởi, cả một cô gái cũng giữ không xong!"
Dứt lời, hắn vung tay dùng sức ném chiếc điện thoại xuống đất, ‘bộp’ một tiếng, nâng tay hung hăng đấm vào cửa kính xe.
Trong nháy mắt, cả mặt kính nứt toát như hình mạng nhện, vết máu theo gương thủy tinh tràn xuống dưới xe.
Người tài xế ngồi trước không ngừng run rẩy, bốn thủ hạ của hắn ít nhiều có chút ngạc nhiên. . . . . . Trong lòng bọn họ, Dạ Thiên Ưng đích thật là kẻ sát nhân máu lạnh, bộ mặt phẫn nộ chỉ dành riêng cho kẻ thù. Nhưng lần này thì khác. . . . . . hắn vì một cô gái mà giận tím mặt?
Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc cô gái kia chính là thần thánh phương nào? ? ?
Nhìn mu bàn tay của hắn chậm rãi lan tràn vết máu, gương mặt âm trầm của Hạ Uyển Uyển cũng dần biến thành lo lắng. Cô kéo bàn tay đang rỉ máu, dùng khăn tay cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.
Đang lúc này, Lăng Thánh Long ở một bên không hiểu mở miệng: "Thiên Ưng, cô ấy rất quan trọng sao?"
Thoáng chốc, trong mắt hắn hiện lên một màu xám xịt, trong đầu dần dần nhớ lại, gương mặt anh tuấn từ từ nhìn về phía ngoài cửa xe, đôi mắt trìu mến mang theo khá nhiều nồng ấm, nhẹ giọng nỉ non: "Vô cùng quan trọng!"
Trải qua một đêm giày vò, Ngô Hiểu Dao. . . . . . thở phì phò ở trên giường. Cô lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, dịu dàng dụi dụi mắt,sau đó nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh. . . . . . Cô hung hăng lấy hai tay vỗ mặt mình: "Trời ạ, giờ này mà mày vẫn còn ngủ được?!"
Đêm qua, sau khi hắn ta bỏ đi, cô khủng hoảng đến nỗi ngủ thi*p đi lúc nào không biết. Bây giờ tỉnh lại, cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch, lòng dạ rối bời. Hiểu Dao dáo dác nhìn quần áo rách nát trên người, suy nghĩ một chút về chuyện đêm qua, trí nhớ đứt quãng đùng đùng quay về. . . . . .
Đúng rồi, ngày hôm qua cô đã xúc phạm với nhân vật VIP, gì nhỉ, dường như người ta gọi hắn bằng . . . . . . Dạ, Dạ Thiên Ưng! Đúng! Là hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen! ! !
Có lẽ là do tàn dư của rượu, cô cũng không nhớ rõ lắm, thứ duy nhất nhớ được chính là chuyện cô và hắn ở trong căn phòng này.
Ngô Hiểu Dao, làm thế nào? Phải làm thế nào đây?? Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, tay cầm mền quấn khắp người, nhẹ nhàng bước khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đi tới phòng khách.
Vươn tay, ngó dáo dác bên ngoài cửa phòng. . . . . .
Trời ạ! !
Ngoài cửa còn có hai tên cận vệ to lớn đứng canh, cô vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi trên trán nhiễu nhãi chảy xuống. Cảm giác này giống như con kiến bò trên chảo dầu, không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách.
Tình thế này lẽ nào mình bị bắt nhốt tại đây?! Rốt cuộc là hắn ta đi đâu, nếu trở lại sẽ không thủ tiêu mình chứ?!
"Ôi. . . . ." Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên sợ hãi, thần sắc u ám, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ.
Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cửa sổ phòng khách, trên mặt hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn nơi này!
Bây giờ đang là mùa đông, quần áo trên người mặc dù rách nát, so với ૮ɦếƭ cóng còn hơn ૮ɦếƭ nhục. Được rồi, Ngô hiểu Dao, cố lên!!
Cô rón rén mở cánh cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu dưới. . . . . .
Đây là một con hẽm nhỏ thưa thớt người ở, cô khẽ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện, đồng thời đem cái mền quấn chặt trên người, theo đường ống ngoài cửa sổ tuột xuống.
Thoạt nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng khi tâm trạng cô ổn định nhất thì chợt có chuyện xảy ra. . . . . .
‘Soạt’ một tiếng, cái mền trên người Hiểu Dao dọc theo đường ống bị mắc kẹt lại, cả người cô ngã nhào xuống đất. . . .
Nhất định là ông trời đang muốn làm khó cô, nên mới đày đọa cô xui xẻo thế này!
Đầu tiên là bắt gặp bạn trai bắt cá hai tay, cô mới điên khùng trả đũa hắn, vô tình chọc giận đại ca của một băng nhóm.
Muốn chạy trốn? Kết quả thân thể ngã nhào xuống đất, đến cả cái mền dùng để cứu nạn cũng mắc kẹt ở trên đường ống, chuyện này không phải xui xẻo thì chính là bị ma ám vào người. Chẳng lẽ ông trời bắt cô phải bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ để chạy trốn sao?!
Làm sao đây?! Điều này thật sự khiến cô mất mặt!
Chính mình gây nên hậu quả, nếu gọi cảnh sát thì khác nào cô bị điên, suốt cuộc đời này khó mà rửa sạch thể diện!
Không được, mình cần phải trốn thoát khỏi đây, ngộ nhỡ bị bọn họ tóm được lần nữa, nếu bị Gi*t thì cũng phải ở trong bộ dạng chỉnh chu, cứ bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ thế này mà bị tung lên mặt báo, than ôi nhục nhã ê chề.
Hai tay cô khoanh trước иgự¢, kiên nhẫn chống chọi cơn lạnh mùa đông, cả người co rúc ngồi ở chân tường, toàn thân không dám cử động. Cô khao khát có một người nào đó tốt bụng đi ngang qua, đưa cho mình một bộ quần áo. Người khác thì muốn xin tiền, còn cô lại ước ao có bộ quần áo, cuộc đời này thật lắm tréo ngoe?!
Lại nói, ở nơi hẽm nhỏ không thấy cả một bóng chim, lý nào sẽ có người xuất hiện?! Mà nếu có đi nữa, thể nào cũng là tay sai của tên hèn hạ kia.
Hiểu Dao bơ vơ một mình trong đầu không khỏi nghĩ tới viễn cảnh \'mơ mộng\'. . . . . .
Trên đời này đúng là lắm chuyện tình cờ, ở một nơi thưa thớt mà cũng thình lình có người xuất hiện. Lẽ nào đây chính là ước nguyện cô được trời cao ban tặng? Hay là, giữa bọn họ có duyên phận gì chăng?
Hiểu Dao vui mừng phát khóc, vui mừng không phải vì người đàn ông kia xuất hiện, nội tâm cô lúc này rõ ràng kích động, toàn thân lạnh rung, không dám ngẩng đầu nhìn đến hắn ta một cái. Lúc hắn ta dừng chân ở trước mặt cô, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài, nhiều lắm trong đầu cũng sợ hắn là người xấu, biết đâu thời khắc này mới là xui xẻo nhất!
Đột nhiên, hắn đem áo khoác trên người cởi ra, dịu dàng trùm lên người cô.
Toàn thân cô run lên, cả người ngây ngẩn nhìn hắn, hồi lâu cô mới dám dùng ánh mắt cảm kích ngẩng đầu tỏ vẻ biết ơn.
Dáng người hắn vạm vỡ to lớn, chí ít cũng cao tầm một mét tám, gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc từ trong tranh vẽ, hai hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng gọn gàng, làn da trắng sáng, ánh mắt thoáng hiện tia u sầu . . . . . .
Ở nơi này, nhìn hắn giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích vừa từ trong sách bước ra, ưu tư lại càng thu hút ánh mắt người khác!
Hai gò má cô lập tức ửng hồng, căn bản không biết là do cảm kích ông trời hay vị hoàng tử đang đứng trước mặt.
Mỗi cử động của hắn giống như một chiếc lò than sưởi ấm nỗi lòng của cô trong ngày tuyết rơi, ấm áp mê hoặc lòng người: "Tôi. . . tôi. . ." Ấp úng thật lâu, cuối cùng bởi vì khẩn trương thái quá mà cô có chút lắp bắp.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, con ngươi u buồn phát sáng, mang theo một chút dịu dàng.
Hắn cũng không nán lại lâu, đôi tay đút túi quần, cao ngạo xoay người rời đi. . . . . .
Nhìn người đàn ông kia rời đi, lại ngắm xuống chiếc áo trong người mình, lòng cô bỗng nhiên kích động, ánh mắt quyến luyến đuổi theo bóng hình hắn ta, cho đến khi hình bóng kia mất hút ở đầu căn hẽm, lúc này cô mới thu tầm mắt lại, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu phảng phất từ trong chiếc áo.
"Nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định nói lời cảm ơn với anh. . . ." Bởi vì khi nãy cô quá khẩn trương, đến tiếng cám ơn cũng không kịp nói, rõ ràng cô vẫn còn vương vấn một chút tiếc nuối.
Dù sao thì, ở một nơi lạnh giá thế này, đây là lần đầu cô cảm nhận được tia ấm mặt trời ẩn mình ở trong mùa đông . . . . . .
Tháng 12 năm nay thật lạnh, nó khiến trái tim người ta đóng cục, rò rỉ tạo thành lớp băng, mỗi một bước đi cũng thật khó khăn.
Bởi vì cô vội vàng chạy trốn, mà đến cả giày cũng không kịp mang, dưới mặt đất đầy tuyết hầu như in toàn dấu chân cô. Người đi đường khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi mở to đôi mắt, mang theo dấu hỏi ngạc nhiên. Thử nghĩ, nếu là người bình thường, liệu có ai dám bỏ chân trần đi trong đêm tuyết?!
Ngô Hiểu Dao vội vã cúi đầu thật thấp, sợ bị người khác nhìn thấy gương mặt của mình, nhưng trong lòng cô reo hò hân hoan, cũng bởi vì bộ dạng này vẫn đầy đủ quần áo. Cũng may là chiếc váy chưa bị tên kia xé rách. . .
Cô bước nhanh hơn, dùng tốc độ cực liệt chạy về phía trường học. Khi về tới ký túc xá, cả người cô như trút được gánh nặng, miệng thở phì phào.
"Dao Dao!" La Bích Nghi đứng ngồi không yên kêu to khi nhìn thấy Hiểu Dao trở về, cả người kích động khác thường. Ngày hôm qua, cô bị hai tên \'trai bao\' đưa về, sau đó nghe họ thuật lại chuyện tình của Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao. Cô một mực cầu xin hai người kia cứu dùm bạn mình, nhưng mà bọn họ chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, hơn nữa còn tốt bụng khuyên cô không được trở lại nơi đó.
Trong phút chốc, cô cảm thấy thất vọng, liền nghĩ đến việc mình đã làm hại Hiểu Dao. Bạn bè chơi chung đã lâu, nay bạn mình gặp nguy hiểm, so với ai khác thì chắc cũng hiểu được tâm trạng rối bời của cô.
Cô luôn biết rằng Hiểu Dao là một người tốt, tính tình hoạt bát, thông minh lanh lợi, tâm hồn có chút hồn nhiên. Thế nên khi cô nghe được bạn mình thất tình, liền tức giận dẫn cô ấy đến hộp đêm để tiện trút giận.
Mới đầu Hiểu Dao còn cố chấp ngượng ngùng sống ૮ɦếƭ không đi, nhưng sau khi được cô khuyên giải, mới đành lấy hết dũng khí đi đến quán bar.
Ai có thể đoán được. . . . . .
Nếu như Hiểu Dao xảy ra chuyện gì, vậy cô khác nào \'tội nhân thiên cổ\'?!
"Dao Dao!" La Bích Nghi kích động ôm lấy Ngô Hiểu Dao, hai mắt ngập tràn áy náy: "Cậu . . . . . không sao chứ?"
Đối với Ngô Hiểu Dao mà nói, ở trường học này người tốt với cô nhất vẫn là La Bích Nghi. Nhớ ngày đó, cô lần đầu đến trường, bạn học chung quanh toàn xuất thân từ danh môn, quý tộc. Trái ngược với gia cảnh của bọn họ, cô bị bọn họ xem thường, chỉ có La Bích Nghi một lòng kết bạn với cô, hơn nữa còn đối xử với cô như người trong nhà.
Về chuyện gặp nạn ở hộp đêm ngày hôm qua, cô chỉ sợ Bích Nghi xảy ra chuyện vì bị mình liên lụy, bây giờ gặp được Bích Nghi, coi như cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha. . . . . ." Cười nhạt, Hiểu Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Tớ không sao, xin lỗi, Bích Nghi à, làm cậu lo lắng rồi"
Haiz . . . Đúng là Hiểu Dao tốt bụng, La Bích Nghi khẽ nhíu mày, ngấn lệ vỗ nhẹ lên bả vai cô: "Đồ ngốc, người nên nói xin lỗi là tớ!"
"Bích Nghi. . . . . ."
"Tốt rồi, chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó nữa, tất cả đã qua rồi." La Bích Nghi buông lỏng thân thể, lấy hai tay lau sạch nước mắt trên mặt, thoáng chốc trở nên tức giận: "Dao Dao, tớ vừa nhìn thấy Lam Cẩn Hiên cầm tay một cô gái trong trường học đi ra vườn hoa hẹn hò!" Khẽ cắn môi dưới, cô tiếp tục nói: "Nhìn đi, những chuyện này đều do anh ta gây ra, lần này cậu không thể bỏ qua cho anh ta! !"
Sau khi La Bích Nghi phẫn nộ nói xong, trong lòng cô thoáng hiện nỗi u buồn . . . ..
Người con trai có tên Lam Cẩn Hiên chính là bạn trai trong hai năm qua của cô. Lúc ấy, cô vô tình bắt gặp bạn trai mình đi cùng người con gái khác từ trong khách sạn, cô một mực muốn làm rõ nguyên nhân, lại không ngờ anh ta không chịu thừa nhận, ngược lại còn hùng hồn biện minh chỉ là mua vui!
Trong cơn tuyệt vọng, cô đành phải khóc lóc kể lể với La Bích Nghi, kết quả là hai cô gái chạy vào hộp đêm chơi đùa.
Hiện tại thì sao, anh ta còn tệ hại hơn? Mang theo cô gái ấy tới hoa viên trường học?! Rõ ràng là muốn nói lời chia tay, còn cố ý làm tổn thương cô!
Ngô Hiểu Dao nhanh chóng thay quần áo, tức giận cùng La Bích Nghi đi khỏi ký túc xá, đi tìm Lam Cẩn Hiên tính sổ.
Khi bọn họ vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lam Cẩn Hiên đang cầm tay người con gái kia nghênh ngang đi qua. Cảnh tượng này? Trường hợp này? Không phải nên buông tay cô gái kia ra để chạy lại giải thích với bạn gái mình sao?!
Lam Cẩn Hiên nhìn thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của Ngô Hiểu Dao thì cả người hơi sửng sốt, bàn tay của anh ta vẫn không chủ động bỏ tay cô gái kia xuống.
Tốt, hành động này rõ ràng anh ta đang muốn tuyên chiến cùng cô!!
Tính cách của cô tuy bốc đồng, nhưng bản thân lại rất kiên cường, còn chưa đợi Lam Cẩn Hiên lên tiếng, liền hung hăng vươn tay tát vào mặt anh ta, lạnh lùng quát: "Chúng ta chia tay!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc