Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 05

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Rời khỏi phòng ngủ, Dạ Thiên Ưng buông lỏng tay thả tên cận vệ, lạnh lùng nói: "Chuyện gì ?!"
Cận vệ run rẩy, hai đầu gối quỳ xuống đất, cẩn trọng hành động, thân thể không ngừng run: "Dạ . . . . . . Dạ Đế, chúng tôi đã bắt được kẻ phản bội về."
Ánh mắt hắn chợt sắc bén, không nói không rằng, xoay người đi khỏi đại sảnh . . . . . .
"Phù . . . . . ." Tên cận vệ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nửa chân xụi lơ ở trên mặt đất, có lẽ cả đời này hắn cũng không biết tại sao mình lại phải chịu một cước kia ?!
Thời điểm ra đến cửa, đôi tay Dạ Thiên Ưng vẫn còn đút trong túi quần, quay sang nhìn hai cận vệ lúc nãy đã đem Hiểu Dao vào phòng, trong mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lẽo: "Tìm một người phụ nữ chăm sóc cho cô gái kia thật tốt . Trước khi tôi trở về, tuyệt đối không để cô ấy rời đi , biết không ?!"
Bộ dạng trước đó quyến rũ mê hoặc bao nhiêu, thì thời điểm này trở nên chững chạc, uy nghiêm bấy nhiêu
Hai tên cận vệ canh giữ ở cửa nghe xong mệnh lệnh, lần lượt liếc nhìn nhau, mờ mịt gật đầu một cái: "Đã rõ, Dạ Đế."
Bọn họ không thể tin được . . . . . .
Lời nói vừa rồi là do lão đại nói sao ?! "Chăm sóc" cô ta ?!
Sau khi Dạ Thiên Ưng rời đi, hai tên thuộc hạ nhìn nhau chằm chằm, đầu óc mơ hồ hỏi: "Chẳng lẽ về sau chúng ta phải gọi cô ấy là chị dâu sao ?!"
Dạ Thiên Ưng trực tiếp đi lên lầu ba của hộp đêm
Lầu ba có thiết kế y chang tầng một, hoàn toàn khác hẳn tầng hai, đại sảnh trống trải bao gồm mấy căn phòng nhỏ.
Cả đại sảnh có rất nhiều vệ sĩ đứng dọc hai bên, trên người bọn họ khoác đồ tây trang, tư thế nghiêm trang, tạo ra cảm giác âm u tĩnh mịch, như cơn gió lạnh thổi nhẹ từ dưới cõi âm.
Ở một nơi xa nhìn lại, có thể thấy rõ chiếc ghế sang trọng đặt phía bên trên, tựa hồ chiếc ghế dành cho một vị vua ở thời trung cổ, cạnh đó còn có ba nam một nữ đứng sẵn
Bọn họ chính là trợ thủ đắc lực nhất của Dạ Thiên Ưng, nói cách khác tổ chức của hắn không thể thiếu mặt bọn họ. Dạ Thiên Ưng nổi tiếng khắp Đại Lục bao nhiêu, là bấy nhiêu phần uy danh nhờ vào bọn họ.
Trong số đó phải kể đến cánh tay phải của hắn, người tài giỏi đầu tiên trong nhóm - Hàn Tuấn Hi, biệt danh Joker. (Ở bài xì phé, joker còn được gọi là lá bài thủ lĩnh)
Toàn thân người này luôn toát ra biểu cảm lạnh băng, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm, gương mặt điển trai không thua kém gì Dạ Thiên Ưng. Mái tóc đen cộng với đôi lông mày rậm, thoáng nhìn hào hoa phong nhã, cũng chẳng khác gì thanh niên ưu tú. Nhưng tính cách của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, có thể sánh ngang hai chữ ‘tàn độc’ , một người vô cùng thận trọng, từ cách nói chuyện cho tới cách đi đứng. Có thể nói, nếu Dạ Thiên Ưng không ở đây, hắn ta toàn quyền nắm giữ, thay mặt Dạ Đế ra mặt quyết định. Cho nên, được mọi người gọi là Joker
"Thiên ưng." Hàn Tuấn Hi lạnh lùng mở miệng, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía cửa đại sảnh.
Mọi người lướt theo ánh mắt của hắn, rối rít vội vàng cung kính khom người: "Dạ Đế."
"Ừ." Một cái gật đầu vô cùng uy nghiêm, cũng không thèm liếc nhìn những người phía sau chiếc ghế
Đột nhiên có tiếng mỉm cười vang lên: "Hì hì, Thiên Ưng." Khóe miệng người này khẽ nâng, nở ra nụ cười xấu xa, một tay chống đỡ thành ghế, ánh mắt gắt gao nhìn Dạ Thiên Ưng, mở miệng nói: "Trên cổ áo của anh có vết son môi kìa, không biết là cô gái nào xui xẻo như vậy, lại bị anh hại đời đây ?!"
Bộ dạng mỉa mai dám đối mặt với Dạ Thiên Ưng thế này cũng chỉ có Lăng Thánh Quân, biệt danh Jack (Lá bài J trong bài poker)
Dáng ngoài khỏe khoắn, mái tóc nhuộm màu nâu nhạt, nổi bật nhất trong nhóm, lỗ tai phải của hắn còn đeo thêm một chiếc bông tai lấp lánh,nhìn tổng thể ví von người này giống như ánh nắng mặt trời, một anh chàng trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết. Tuổi đời của hắn ta vễn còn rất nhỏ, chỉ mới 16 mà thôi. Tính cách bướng bỉnh, lại hay trêu đùa đến Dạ Thiên Ưng
Cũng đừng nhìn hắn như vậy, trong lòng hắn luôn rất sùng bái cách làm của Dạ Thiên Ưng
"Khụ !"
Lăng Thánh Quân vừa nhạo báng hỏi xong, đứng bên cạnh hắn vội vàng có người ho khan một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại
Người đàn ông này chính là Lăng Thánh Long, cũng là anh trai của tên Jack, biệt danh của hắn là King (Lá bài K trong bài poker )
Người này dáng ngoài hiền hoà đẹp trai, phong cách trưởng thành chững chạc, cũng là người hiền lành nhất hội. Có thể nói, hắn được coi như nhân vật nắm quyền thứ ba, chỉ đứng sau Joker một bậc
"Thánh Quân." Đột nhiên một giọng nói lững lờ không nhanh không chậm vang lên, ánh mắt lạnh lẽo chuyển sang Lăng Thánh Quân: "Cậu muốn ૮ɦếƭ, đúng không ?!"
Nét mặt cười đùa của Lăng Thánh Quân thu hồi, biểu tình lập tức thay đổi, không còn ngông nghênh giống như lúc nãy
"Thế, lúc đó anh có sướng không ?!" Đang lúc này, người con gái ở bên cạnh hắn, lạnh lùng mở miệng . . . . . .
Queen là biệt danh của cô ta, tên đầy đủ còn gọi là Hạ Uyển Uyển. (Lá bài Q trong bài poker)
Tính cách mộc mạc như nước, lạnh lùng như băng, nhưng lại có được gương mặt nữ thần, khiến nhiều nam giới chao đảo
Ở trong nhóm cô ta nổi tiếng tàn nhẫn, ra tay không hề chớp mắt, về mọi mặt luôn rất xuất sắc, về góc độ dối trá còn có thể xem là biệt tài riêng
Trên căn bản, chỉ cần người bị cô ta giết, ૮ɦếƭ kiểu nào cũng thê thảm khác thường
Có thể nói, mấy trợ thủ đắc lực này, Dạ Thiên Ưng thích nhất chính là tính cách của Hạ Uyển Uyển ‘thủ đoạn vô cùng dứt khoát’
"Hừ." Lăng Thánh Quân bất mãn hừ lạnh một tiếng, thanh âm có chút khiêm tốn
"Tốt." Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay áo, hai mắt nhất thời sắc bén: "Đem tên phản bội kia vào đây !"
Lời nói uy nghiêm vừa hạ xuống, lập tức một người đàn ông bị trói chéo tay được mang vào trong. Toàn thân hắn run rẩy, bị đẩy tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Dạ. . . . . . Dạ Đế. . . . . . Cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, về sau tôi sẽ không dám phản bội tổ chức nữa !"
Khóe miệng lạnh lẽo thoáng nhếch lên, nụ cười có phần tà ác, tròng mắt sâu thẳm của Dạ Thiên Ưng liếc xuống tên đang quỳ gối dưới đất, khẽ giơ tay lên. . . . . .
Hàn Tuấn Hi ở sau lưng thấy vậy, hiểu ý liền đưa cho hắn một con dao găm.
Con dao gắm sắc bén cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Thiên Ưng đồng thời phát sáng, tạo nên khung cảnh ảm đạm.
"Dạ . . . . . Dạ Đế. . . . . . Tôi. . . . . . tôi cầu xin ngài . . . ." Người đàn ông run rẩy nhìn Dạ Thiên Ưng từng bước tới gần.
Khi bước chân hắn dừng lại trước mặt tên phản bội, tất cả thành viên ở trong tổ chức dường như ngừng thở . . . . . .
"Đưa đầu lưỡi của mày ra !" Giọng điệu thong thả, không nóng cũng không vội, nghe qua có phần êm tai, không hề bộc lộ dấu hiệu tức giận.
Hắn càng như vậy, tên kia lại càng khiếp sợ. Trong nháy mắt hạ thân của tên phản bội đã ướt một mảng . . . .
Nhìn thấy cảnh ấy, Dạ Thiên Ưng liền thu hồi nụ cười, lông mày khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: "Thật vô dụng, còn chưa làm gì, đã tè ra quần rồi sao ?!"
Đối với biểu hiện của tên tay sai này, hắn vô cùng khinh bỉ !
Đàn ông cho dù không có bản lĩnh thì ít nhất cũng phải có dũng khí !
"Vốn là tao muốn tự tay giết mày, nhưng xem ra là mày không xứng !" Lắc đầu tiếc nuối, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng xoay người nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Thánh Quân, tùy cậu chơi thế nào thì chơi, nhưng nếu như hắn kêu ra tiếng, thì tôi sẽ trừng phạt cậu !" Nói xong khẽ giơ tay lên, dùng sức phóng một cái. . .
"Vèo" , con dao găm sắc bén kia hệt như một phi tiêu bay thẳng về phía Lăng Thánh Quân.
Lăng Thánh Quân bật dậy, động tác nhanh nhẹn bắt được con dao găm, khóe miệng đột nhiên cong lên, ra dấu tay đầy vẻ đùa cợt: "Ok!"
"Dạ Đế, xin hãy tha mạng, Dạ Đế !! Về sau tôi sẽ không dám nữa, xin tha mạng . . . ."
Mặc cho người đàn ông kêu gào cầu khẩn thế nào, Dạ Thiên Ưng cũng chỉ phớt lờ. Hắn đối đãi với thuộc hạ luôn luôn tốt, nếu không cũng không có người tận tâm trung thành cho đến bây giờ, nhưng đối với kẻ phản bội. . .
Hắn so với sứ giả của địa ngục còn hung ác hơn gấp mười lần!
Hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu bước đi vào một căn phòng tối đen ở trên lầu ba.
Nhưng vào lúc này. . . . . .
"Long Thiên, người ta chờ anh thật lâu rồi nha." Bên trong căn phòng truyền ra một giọng phụ nữ vô cùng nũng nịu. . . . . .
Từ bên ngoài nhìn vào nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ âm u, nhưng quan cảnh bên trong hoàn toàn khác biệt.
Một chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả căn phòng, ghế salon êm ái bằng da thật chiếm cứ nửa căn phòng. Điểm bắt mắt nhất trong căn phòng này chính là tấm cửa sổ sát đất.
Ở bên ngoài nhìn vào căn bản không cách nào nhận biết được trong phòng có tấm cửa sổ, nhưng ngồi bên trong lại có thể biết rõ nhất cử nhất động ở trong đại sảnh.
Cô gái quyến rũ kia đang ngổi bắt chéo hai chân trên ghế, thấy Dạ Thiên Ưng đến, khóe miệng liền nở ra nụ cười nịnh nọt: "Anh Thiên Ưng. . ." Chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt của hắn, đem ngón tay thon dài phủ lên ***g *** lớn tráng kiện: "Người ta chờ anh lâu rồi."
Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, con ngươi lạnh lẽo như băng chợt lóe sáng, nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ, đẩy cô gái ra, cong người ngồi xuống chiếc ghế salon.
Hai cánh tay hắn giang ra khoác trên chỗ tựa của sofa, hai chân mở rộng, bộ dạng rất giống chữ \'Đại\' (là chữ này nè các bạn 大, đây là chữ của Trung Quốc, tác giả đang ám chỉ tướng ngồi của Dạ Thiên Ưng giống như vậy).
Cô gái thấy vậy, nhiệt tình ngồi xuống, vươn tay vội vàng tháo cà vạt của hắn.
"Không cần phiền phức như vậy !" Dạ Thiên ưng lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng đại sảnh, ngón tay duỗi ra chỉ thẳng vào hạ thể của mình: "Trực tiếp ngồi lên."
Tiếng nói hài hước vừa phát ra, cô gái thoáng sửng sốt: "Thiên. . . . . . Thiên Ưng, người ta, người ta còn trong trắng đấy."
"Hừ ?!" Lạnh lùng khẽ hừ, hai mắt sâu lắng của hắn liếc về phía cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, nâng tay túm lấy mái tóc dài đen nhánh: "Cô cho rằng, nếu cô không còn trong trắng, tôi sẽ muốn cô sao ?!"
Biểu hiện *** của hắn khiến cô gái kia không chịu đựng nổi, cũng không dám thốt nên lời, uất ức kéo *** hắn ra.
Cô gái này tuy còn trong trắng, nhưng ít nhiều cũng biết được *** của một người đàn ông, nếu đàn ông không có hứng, thì không cách nào tiến hành giao hoan. Cô cần nghĩ ra các biện pháp khiến hắn có cảm giác, mà biện pháp này chính là . . .
Khẽ cúi người xuống, không hề do dự dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy *** còn đang "ngủ say" kia.
Một khoái cảm dâng trào lập tức truyền khắp cơ thể của Dạ Thiên Ưng, hắn tạm hài lòng buông lỏng bàn tay đang níu chặt tóc cô gái, tiếp tục theo dõi tất cả sự việc đang diễn biến bên ngoài cửa sổ. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc