Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 04

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

"Dạ Đế".
Hắn chỉ mới hỏi một nửa, thủ hạ đã đẩy cửa vào, cắt đứt lời nói tiếp theo.
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn biến đổi lạ thường, vẻ mặt vô cùng âm trầm, giữa đôi mắt ngập tràn tức giận
Ngô Hiểu Dao vốn đang khẩn trương cũng bị sửng sốt . . . . . .
‘Dạ Đế . . . . . . ’
‘Dạ Đế . . . . . . ’ cô dường như nhớ ra điều gì
Đắm chìm trong hồi ức, mơ hồ nhớ tới những lời bàn luận của các bạn học, lời của các thầy giáo trước đây, cho đến những người đi đường, bọn họ thường xuyên nhắc tới một người . . . . .
‘Nghe nói đại ca của băng nhóm xã hội đen lớn nhất Đại Lục có tên là Dạ Thiên Ưng vốn đã xâm nhập bản thị , ngoài ra còn đang giữ chức vị ông chủ của một hộp đêm, thật không biết là phúc hay họa đây’
‘Đúng vậy, hắn ta vô cùng tàn nhẫn, một người kiên quyết đã nói là làm, nếu sơ ý gây chuyện ᴆụng chạm tới hắn, sẽ không có đường sống sót quay về’
‘૮ɦếƭ thật, sau này vẫn nên cẩn thận thì hơn.’
‘Kỳ lạ, dạng người như hắn vì sao chính phủ không trừng trị ?!’
‘Làm sao chính phủ dám dính líu tới ?! Biết cái gì gọi là ỷ quyền cậy thế không ?! Hiện tại lực lượng băng nhóm của hắn so với chính phủ còn lợi hại hơn, nếu bắt hắn rồi, ngộ nhỡ đàn em của hắn gây chuyện, đoán chừng một nửa Đại Lục đều sẽ gặp họa. Huống chi . . . . . . Dạ Thiên Ưng cũng không đối nghịch với phe chính phủ, chính phủ dĩ nhiên mắt nhắm mắt mở, như thế không tốt hơn sao ?!’
"A !"
Đây chính là những điều Hiểu Dao biết về Dạ Thiên Ưng từ miệng người khác, đám đàn em của hắn, bình thường đều gọi hắn là Dạ Đế, Đế có nghĩa là gì ?! Đế Vương , hắn tự xưng mình là một đế vương, cũng là đại diện cho quyền lợi của các lão đại trong bang.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn nghĩ con người đáng sợ kia ít nhất cũng là lão già bốn mươi , năm mươi, làm sao có thể nghĩ đến, người đàn ông anh tuấn ở trước mặt mình, chính là lão đại một phương ??
Xong rồi ,xong rồi, mình thật sự tiêu đời rồi. Vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài giải khuây, nào ngờ gặp phải xã hội đen ?!
Cũng là tại mình đần độn, sao lại gọi hắn làm gì ?! Nhất . . . . . . Đáng giận nhất là mình có mắt như mù, còn xem hắn là trai bao ?!
Giờ thì hay rồi Ngô Hiểu Dao, mục đích ban đầu của mày ra ngoài là khuây khỏa trả thù bạn trai, ngược lại còn bị người ta biến thành thứ đồ tiêu khiển.
Trong lòng Hiểu Dao âm thầm nỉ non, không ngừng trách cứ hành động tồi tệ của bản thân
Bây giờ cô cảm giác được thân thể mình run sợ giống như muốn tè ra quần, vấy bẩn cả chiếc giường kia
Èo ơi !
Nhưng mà . . . . . .
Nghĩ lại, cô không hiểu liếc mắt nhìn vết sẹo trên vai trái của mình . . . . . .
Nếu như mình không nghe lầm, thì mới vừa rồi hắn dường như rất kích động, hỏi thăm về vết sẹo này ?! Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì ?! Vẻ mặt cô vô cùng bối rối, biểu hiện tràn ngập khó hiểu . . . . . .
Bầu không khí bên trong gian phòng như ngưng đọng lại, tên cận vệ vừa tiến vào trên mặt có chút ngạc nhiên, Ngô Hiểu Dao ngây ngẩn nhìn hai tay Dạ Thiên Ưng nắm chặt . . . . . .
Cận vệ vẫn đang đứng ở cửa, bộ dạng không hề nhúc nhích, con ngươi thoáng di chuyển qua người phụ nữ đang nằm trên giường.
Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao cùng lúc cầm lấy cái mền ngay cạnh giường lên. Ánh mắt hai người lần lượt giao nhau, tròng mắt ngập nước của cô mở to nhìn thẳng vào hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hàng lông mày rậm rạp dày đặc của hắn khẽ nhíu lại, hắn nhanh nhẹn đoạt lấy cái mền đắp lên cơ thể lõa lồ của cô. Động tác khẩn trương này của hắn khiến cho đầu óc cô mơ hồ.
Dù sao thì tình cảm giữa bọn họ cũng không mấy tốt đẹp, theo lý thuyết, vừa rồi cô còn đắc tội với hắn, lúc này ngay trước mặt người ngoài, hắn làm sao có thể biến thành người khác, lo lắng dùng mền che lại cho cô ?!
Không khí lạnh lẽo ở trong căn phòng trì trệ đến nỗi mỗi một phân tử đều cô động lại, hắn, cô, tên cận vệ, ba người bọn họ giống như chiếc kim đồ hồ nhích từng chút một.
Cho đến khi hắn chủ động đứng thẳng dậy, tràn đầy ý hận nhìn về phía cửa, khiến tên cận vệ đứng ở bên ngoài không khỏi run sợ, toàn thân nhất thời lạnh ngắt.
Hắn . . . . . . Hắn thật sự không biết mình đã đắc tội gì với Dạ Thiên Ưng, dù sao từ trước đến giờ, chỉ cần có chuyện, tất cả thủ hạ không cần gõ cửa, trực tiếp xông vào là được, vừa rồi, không phải cũng như thế sao ?! Nhưng giờ thì vì cái gì . . . . . .
Tên cận vệ nghĩ mãi không biết mình đã làm sai chuyện gì, lại khiến cho ông chủ lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Nửa giây đi qua, Dạ Thiên Ưng chậm rãi cất bước, từng bước từng bước dồn ép tới gần tên cận vệ.
Có lẽ là do áp lực, cũng có thể là dự cảm xấu, tên cận vệ lập tức cảnh giác lui lại, đôi tay run rẩy với về phía sau, ý đồ kéo cánh cửa phòng nhanh chóng chạy trốn.
Ai có thể ngờ được . . . . . .
Dạ Thiên Ưng cơ trí, dùng tốc độ nhanh nhất đứng trước mặt thuộc hạ, không nói một lời, hắn nâng chân lên, hung hăng đá vào dưới bụng tên cận vệ kia.
"Bịch" một tiếng, đồng thời thân thể tên kia ngã vào vách tường, một dòng máu tươi dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy ra . . . . . .
Ngô Hiểu Dao ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cô vốn sợ hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến cho toàn thân không cử động được.
Người đàn ông quyến rũ thoạt nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!
Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cô ? ? ?
Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị cường bạo, ngay cả cái mạng nhỏ cô còn chưa chắc giữ được.
"Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.
Cách đó không xa có một người con gái đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta, những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn theo".
Dạ Thiên Ưng căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ.
"Không phải chứ . . . . . " Miệng Ngô Hiểu Dao nhất thời há hốc.
Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!
Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!
Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?
Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!
Trong lúc cô không ngừng phát điên suy nghĩ, Dạ Thiên Ưng bỗng xoay người lại . . . . . .
"Hơ." Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.
Nhưng mà, tình huống dường như có chút đảo ngược, Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, đưa tay khép cửa phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Hiểu Dao . . . . . .
"Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!" Cô ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . . .
Lời tác giả:
Dạ Thiên Ưng đi thật rồi sao ?!
A: Gi*t tên cận vệ xong, hắn sẽ trở về ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ?!
B: Quay trở lại, thả Hiểu Dao ?!
C: Hiểu Dao tự mình chạy trốn
Mọi người đoán xem kịch bản phía sau là gì ?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc