Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 02

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Trong nháy mắt , không gian trở nên yên tĩnh , mọi người đăm đăm nhìn Ngô Hiểu Dao cùng với người đàn ông xuyên qua cửa kính , giống như mong đợi có chuyện đặc sắc diễn ra.
Chỉ vài phút sau , đã thấy các tên cận vệ xua đuổi bọn họ , nhanh chóng xếp thành hàng ngang , đưa lưng quay về cửa kính , che hết tầm nhìn bên trong
Đắm chìm trong ‘men R*ợ*u’ , Ngô Hiểu Dao hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm , cô buông chiếc cà vạt ở trong tay ra , tiếp tục cầm ly R*ợ*u . "Anh chàng đẹp trai , uống một ly nào !" Giọng điệu vô cùng phóng khoáng , đưa ly tới trước mặt hắn.
Tròng mắt đen láy sâu thẳm liếc nhìn ly R*ợ*u , phút chốc quay đầu nhìn vào cô gái , khóe miệng cười khinh bỉ.
"Thế nào ?! Không nể mặt sao?!" Ngô Hiểu Dao hiển nhiên có chút tức giận , đặt mạnh ly R*ợ*u xuống bàn , lạnh lùng nói . "Bây giờ tôi là khách ở đây , anh có hiểu hay không ?! Tôi bảo anh uống , anh dám không uống ?!"
Hắn khinh miệt cười , giơ tay lên , Pu'ng nhẹ ngón cái
Một tên cận vệ vội vàng đi vào , lễ phép cúi đầu . "Dạ Đế , ngài cần căn dặn điều gì ?!"
"Cậu . . . . . ."
Hắn chỉ vừa mới mở miệng , cô đã thình lình cử động . "Ồ !" Dùng ánh mắt lạ lùng thăm hỏi . "Trai bao thời nay mà cũng có cận vệ ?!"
Âm thanh mang theo giễu cợt khiến khuôn mặt hắn đột nhiên tối sầm . Chỉ một lúc sau , vẫn điềm tĩnh cười . "À , cũng thường thôi !" Thu hồi nụ cười , lông mày cau lại , hai mắt hắn sắc bén nhìn thẳng cận vệ bên ngoài . "Lập tức đi lấy cho tôi một chai Royal Salute !" (Royal Salute : thương hiệu R*ợ*u nổi tiếng)
"Vâng ạ !"
"Oa , Royal Salute là cái gì ?!" Gương mặt cô tò mò , xoay người , mỉm cười nhìn hắn . "Hì hì , không phải là pháo bông đó chứ ?!"
Hắn không thèm quan tâm , trên miệng khẽ cười , cặp mắt nheo lại , liên tục lắc đầu . "Thử qua , rồi em sẽ biết !"
"Ừhm ." Ngô Hiểu Dao hoàn toàn không hiểu hàm ý trong miệng của hắn , ngược lại giả vờ gật đầu
Chỉ trong chốc lát , hắn cầm chai R*ợ*u trong tay , phía trên còn có dòng chữ tiếng Anh ‘Royal Salute’
"Ai da , thì ra là R*ợ*u !" Ngô Hiểu Dao bừng tỉnh hiểu ra , không chút khách sáo nhận lấy chai R*ợ*u cao cấp , nhanh chóng đổ vào trong ly . "Sao không nói sớm , không sao , không sao , bao nhiêu tiền , để tôi trả cho !" Nói xong , cô nâng ly R*ợ*u đưa tới trước mặt hắn
Hắn vẫn như cũ , không nhận ly R*ợ*u , hừ lạnh . "Ha ha ha . . . . . ." Hắn vươn tay , đặt lên bả vai cô . "R*ợ*u này , trị giá 30 --- vạn ----
"Ba , ba mươi vạn ?!" Sau khi nghe giá niêm yết của chai Royal Salute , thiếu chút nữa cô sơ ý đánh rơi ly R*ợ*u xuống đất , đã vậy còn mém đổ lên quần đối phương.
Hắn nhanh tay lẹ mắt , đỡ tay cô lại , nở ra nụ cười đáng yêu. "Đừng sợ . . . . . ." Âm thanh trầm thấp dịu dàng tao nhã , nói đến một nửa , cầm lấy ly R*ợ*u ở trong tay cô , chuốc cho cô uống . "Coi như là tôi mời em !"
"Ừm hửm !" Mặt mày cô liền hớn hở , ‘chậc chậc’ thưởng thức . "Ngon thật , không hề chát !" Cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống , tay nắm chặt thành quyền , cả người dựa vào ghế sofa , hết sức tức giận.
Đúng lúc này, cô mới chợt nhớ ra . . . . . . "Đúng rồi , 30 vạn lận , làm thế nào bây giờ ?!" Trong nháy mắt , tay chân luống cuống , quay đầu , mặt ngấn lệ . "Tôi có thể ói ra trả lại được không ?!"
"Đừng khóc . . . . . ." Lông mày hắn giãn ra , tức giận ban nãy phút chốc tan thành mây khói . "Tôi đã nói rồi , R*ợ*u này tôi mời em uống !"
Nói xong , hắn liếc mắt sang cận vệ , người này vô cùng hiểu ý , nhanh tay rót thêm một ly , cẩn thận đưa qua cho hắn
". . . . . ." Đưa tay kéo cô lại gần , khẽ giơ R*ợ*u lên , chuốc thêm ly nữa vào trong miệng cô . "Không cần khách sáo với tôi , cứ việc uống thoải mái vào !"
Khoảnh khắc này , tựa như hắn mới là khách , còn cô giống kẻ hầu R*ợ*u .
Sau khi nhấp một ngụm, Hiểu Dao dường như sực nhớ . "Khoan đã , đợi chút . . . . " Đẩy ly R*ợ*u trong tay hắn ra , cô nghi hoặc hỏi . "Tại sao anh lại không uống ?!"
"Như vậy thật không công bằng !" Cô nhanh chóng thoát khỏi sự dìu dắt của hắn , đoạt lấy ly R*ợ*u , muốn chuốc ngược lại . "Anh cũng phải uống , uống nhanh cho tôi !"
"Hửm ?!" Hắn khẽ hừ một cái , mang theo vẻ đẹp quỷ quái .
Đẩy ly R*ợ*u trong tay của Hiểu Dao ra , sắc mặt hắn trầm ngâm , biểu tình ảm đạm vô cùng . "Em gái nhỏ . . . . . ." Chậm rãi vươn tay nắm chiếc cằm cô , gương mặt tà ác giống quỷ satan , khiến cho người ta run sợ . "Đến một nơi như thế này để tiêu khiển , cẩn thận đùa với lửa !"
Giọng nói trầm thấp lả lướt như gió mùa thu khiến bầu không khí trở nên căng thẳng , biểu cảm âm u như muốn khủng pố tinh thần người kia .
Cận vệ bên trong lẫn bên ngoài phòng gần như nín thở , chỉ sợ mình không cẩn thận khẽ cử động mà chọc đến hắn .
Nhưng người con gái ‘say xỉn’ kia chưa từng tỏ ra sợ hãi ! !
Cô say đến mất phương hướng , không hề xác định hắn ta là ai ?!
Hắn ta có thân phận gì , cũng không liên quan đến cô !
"Cùng lắm thì anh cũng mới 20 , việc gì gọi tôi em gái , hay ho chỗ nào phải dạy đời tôi ?! Nói cho anh biết , tốt nhất nên xem tôi là khách quý , có biết không hả ?!" Nói xong , cô gạt bàn tay hắn ra , hất cằm , nhanh chóng đứng lên , oai phong lẫm liệt . "Em trai khôn hồn thì nghe cho rõ , chị đây hôm nay không vui , ra ngoài tìm R*ợ*u giải sầu , em tính làm khó chị sao ?!"
Giọng điệu hùng hồn của cô khiến hắn không ngừng nhếch khóe miệng , nở nụ cười quỷ dị , bàn tay to vỗ nhẹ lên bả vai cô . "Tốt , rất tốt !" Hắn chậm rãi đứng lên , đút tay vào trong túi quần , ung dung rời khỏi căn phòng .
Chỉ nghe tiếng quát vọng lại đằng sau lưng hắn , liên tục mè nheo . "Này , anh đi đâu đấy ?! Tôi sẽ trả tiền cho anh !"
Hắn cũng không thèm quan tâm , đôi mắt sâu thẳm khẽ nhíu , hất cằm lạnh lùng ra lệnh . "Mang cô ấy tới phòng tôi !"
"Tuân lệnh !"
Hai người cận vệ sau khi nhận được mệnh lệnh , nhanh chóng đi vào , túm cô ra ngoài
Ngô Hiểu Dao không ngừng điên loạn la hét . "Hộp đêm này là như thế sao , đối xử tệ bạc với khách ?! Tôi muốn gặp ngay ông chủ , muốn khiếu nại hành vi của các người! !"
Hai người đàn ông không hề quan tâm , trực tiếp kéo cô lôi lên lầu hai .
Căn phòng ở lầu hai mang đậm phong cách khách sạn , bày trí gọn gàng ngăn nắp , khung cảnh huyền ảo đến mơ mộng .
Nói trắng ra , đây cũng là nơi phục vụ đặc biệt ở hộp đêm , chủ yếu là để "trai bao" cùng khách thân mật .
So với ở tầng một , tầng này cực kỳ yên tĩnh , bình lặng đến lạ lùng , chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào của cô hài hòa vọng lại ở đây .
Đi tới một căn phòng ở cuối dãy hành lang , hai người đàn ông trực tiếp đẩy cửa , thẳng tay ném cô vào trong .
Cửa phòng khép chặt , hai cận vệ đứng ở bên ngoài , bất đắc dĩ liếc nhìn nhau , khe khẽ lắc đầu . "Cô bé này , tiêu đời rồi . . . . . ."
Ngô Hiểu Dao bị ném vào một căn phòng, càng không hiểu rõ chuyện gì nên miệng không ngừng oán trách . "Gì chứ , đối đãi với khách thế này ?! Một đám người thất học !"
Cô chu mỏ lầu bầu , tầm mắt lảo đảo dò xét khung cảnh xung quanh . Nhìn chung thì phòng ngủ này rất lớn , lại khá là xa hoa , cảm giác giống như một phòng khách , cạnh tường còn có một quầy R*ợ*u nhỏ , trưng bày không ít thương hiệu R*ợ*u nổi tiếng.
Ngô Hiểu Dạo bị men R*ợ*u làm mất lý trí nên chẳng màng tới việc mình bị đưa vào đây , cô trực tiếp lấy một chai R*ợ*u đỏ ở trong tủ kính, bật ra, uống thêm ngụm nữa .
"Wow . . . . . ." Sảng khoái nhìn chai R*ợ*u đỏ , chậc chậc so sánh . "Còn ngon hơn Royal Salute !"
Ực ực, cô lại hớp thêm vài ngụm, đột nhiên . . . . . .
"Rất ngon sao ?!"
Một thanh âm quen thuộc phát ra , Ngô Hiểu Dao đứng hình tại chỗ , chậm rãi ngẩng đầu , mắt say lờ đờ nhìn về phía hắn .
Lúc này , hắn đang cầm ly R*ợ*u đỏ trong tay , đứng ở cửa sổ sát đất .
Ngô Hiểu Dao nhìn lên , dùng sức chớp chớp đôi mắt của mình . . . . . .
"Sao lại có đến hai người giống nhau như đúc ?!" Nhìn người đứng trước cửa sổ, cô bất giác mở miệng . Xem ra mình uống nhiều rồi , thấy loạn cả bóng của hắn .
Cùng với người đàn ông xa lạ ở chung một chỗ nhưng Ngô Hiểu Dao không hề tỏ ra sợ hãi , bước nhanh tới mặt hắn ta , bộ mặt tức giận , đưa tay chỉ trỏ . "Này , mới nãy anh chạy đi đâu đấy ?!"
Đối mặt với trách mắng của cô , hắn ta vẫn không phiền lòng . "À . . . ." Khóe miệng tiếp tục hiện lên tia cười quỷ dị , chủ động giành lấy ly R*ợ*u trong tay Hiểu Dao , lạnh lùng nói . "*** áo ra !"
Mệnh lệnh này khiến cô nhất thời trợn to tròng mắt , biểu tình ૮ɦếƭ lặng . . . . . .
Ngô Hiểu Dao lảo đảo ngã về phía sau , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc . "Anh . . . . Anh nói bậy bạ gì đó ?!"
Trông thấy vẻ bối rối của cô , sắc mặt hắn ta càng thêm tà ác
Hắn nâng nhẹ ly R*ợ*u đỏ trong tay , tuyệt tình ném phăng đi . . . . . .
\'Choang\' , ly R*ợ*u rơi trên mặt đất , phát ra âm thanh vỡ vụn
"Người nào vừa mới nói rằng , hôm nay giải sầu tẹt ga ?! Tốt , tôi chơi với em , hơn nữa . . . . còn không thu tiền !" Ngữ điệu không nhanh không chậm , đồng thời xuất hiện vẻ mặt âm u . "Là em tự cởi ?! Hay để . . . . .
Giọng điệu uy nghiêm của hắn khiến tâm trí hỗn loạn trong men R*ợ*u chợt đánh thức cô , nhận thức đột nhiên rõ ràng
Nhìn đông ngó tây trong căn phòng lớn , giường to mềm mại , trước mắt là người đàn ông đẹp trai . . . . . .
Trái tim cô thổn thức liên hồi , tâm tư tràn ngập lo lắng
Trong đầu Hiểu Dao mâu thuẫn không ngừng , xoay người , ý đồ bỏ chạy khỏi đây
Tuy nhiên , bàn tay to lớn nhanh chóng chụp người cô lại , ôm chặt từ phía sau lưng
Toàn thân cô chợt run rẩy , đôi tay gắt gao giữ chặt tay hắn , muốn lẫn tránh sự *** kia
"Xem ra . . . . . . tôi phải giúp em !"
Lời hắn vừa dứt , cô cảm giác được hơi thở ấm áp truyền đến vành tai của mình , một vật gì đó mềm nhũn chui vào khoan tai , khiến cô gần như tê dại
Thứ này có phải . . . . .
Đầu lưỡi . Là đầu lưỡi của hắn !
Bản năng phòng ngự nổi dậy , Ngô Hiểu Dao định chống cự lại nhưng hắn nhanh hơn một bước , dùng sức kéo cô lôi vào giường lớn .
Cô bây giờ , đã hoàn toàn tỉnh táo . . . . . . Muốn tìm R*ợ*u giải sầu nhưng lại sai lầm điên tới mức này ?!
Vô tình cô có việc phải đến khu này , đồng thời phát hiện bạn trai mình hẹn hò người khác , nói cười cầm tay dắt nhau đi vào khách sạn . . . . . . Tận mắt chứng kiến , nỗi đau càng thêm giày vò . Thấy cô rầu rĩ khổ sở , chính La Bích Nghi đã đề nghị tới đây , bày trò để cô tiêu khiển .
Trong cơn say xỉn , lòng cô không phân định được , không ngờ chọc phải hắn ta , còn cố ý so sánh giữa bạn trai mình và hắn , đem hắn thành vật tiêu khiển .
Người đàn ông điển trai dưới lớp vỏ bọc trai bao này sẽ dám chủ động với cô ?! Đây là điều mà cô chưa từng dự liệu , từ lúc bắt đầu bước vào hộp đêm , chỉ có ý nghĩ duy nhất là trả thù tên bạn trai , cũng không nghĩ tới tự chà đạp mình !
Nhưng với tình huống trước mắt , xem ra . . . . . .
"Không , đừng , tôi không cần thêm loại dịch vụ này !" Hiểu Dao hốt hoảng nói , từ trên giường lổm ngổm bò dậy .
Hắn cười tà mị , quỳ một gối xuống giường , đưa tay phải ra đè gáy cô . "Em không cần ?! Nhưng . . . . . ." Nói được giữa chừng , khuôn mặt âm trầm khủng pố tiếp tục hiện lên . "Tôi lại rất cần !" Dứt lời , hắn tự tay dùng sức xé nát quần áo của cô . . . . . .
"Không , dừng lại đi , tôi cầu xin anh , đừng như vậy , tôi còn rất nhỏ ! !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc