Cô Bé Du Côn Của Tôi - Phần 2 - Chương 47

Tác giả: Zumy

Bắt đầu của một cơn bão .
Trong một căn phòng tràn ngập hương hoa thơm ngát , ngoài trời với ánh ban mai nhẹ nhẹ nhảy nhót trên nan can cửa sổ , mọi thứ trong căn phòng dường như sáng bừng .
Hắn nhìn nó thật lâu và sâu ,mấy hôm nay nó chăm sóc hắn khiến hắn vui đến sít quên cả sống , tuy hắn đã khỏi hoàn toàn nhưng vẫn muốn ở đây để được nó chăm sóc , hắn thấy giờ hắn thật hạnh phúc .
- Bảo Anh , yêu …..-
…..hắt xì ….
Lời của hắn còn chưa kịp nói hết thì đã bị nó cản lại bằng một cái hắt xì hơi cực kỳ vô duyên .
- Vũ Hoàng Bảo Anh , em cố ý chọc anh –
Cả họ và tên của nó lúc nào cũng được hắn xướng lên một cách đặc biệt nhất .
- có ..hắt xì …..cần gọi cả họ ….hắt xì ….tên người ta thế không? hắt xì …có gì thì cứ nói ….hắt xì ….-
Nó xụt xà xụt xịt rồi lấy tay rat rat mũi , thời tiết lạnh thế này rất dễ bị cảm cúm .
- em là cố tình –
- cố …tình ..hắt xì …với ..hắt xì …có tình cái gì ? tự nhiên …hắt xì …ăn nói vớ vẩn –
Hắn thấy khuân mặt cùng cái mũi đỏ hỏn của nó thì nhíu mày , chẳng lẽ nó bệnh thật .
- bệnh thật hả -
Hắn hỏi một câu mà nó muốn đạp hắn vài cái , hắn nhìn nó mà phải biết chứ , sao lại còn quay sang hỏi nó nữa .
- bệnh …bệnh gì …hắt xì ….là cúm thui –
Nghe thấy vậy thì mặt hắn lại đỏ lên vì tức giận , ốm mà không thèm nói với hắn ( t\\g : Nguyên vô duyên )
Bàn tay ấm của hắn áp vào hai má đang đoe lên của nó , hơi ấm từ tay truyền lên hai má khiến mai má của nó cũng đỏ theo .
-không …hắt xì …sao , tại sáng nay ra …hắt xì …ngoài trời gió quá –
Hắn nghe nhiều điệp khúc “ hắt xì” của nóp thì cũng thấy khó chịu
- đi khám thôi –
Hắn xuống giường lôi một mạch nó ra ngoài
Cả hành lang bệnh vịên đều nhìn hai con người , một chàng trai mặc quần áo bệnh nhân đang nắm tay kéo một cô gái đi về hướng phòng cấp cứu .
- bỏ ra ..hắt xì ….điên mà vô đây làm..hắt xì … phiền người khác –
mặc kệ mấy câu nói vớv ẩn của nó , hắn vẫn tiếp tục kéo nó đi thật nhanh , để lâu nó lại nặng thêm thì ૮ɦếƭ , hắn không muốn mất nó đâu .
————–
- Đã bảo …hắt xì …không sao mà -
Sau khi để bác sĩ khám và viết đơn thuốc thì hắn mới yên tâm .
- nằm viện –
- Cái gì ? ..hắt xì …vẫn muốn nằm viện –
Nó muốn đi tự tử quá , tên ૮ɦếƭ bầm chuyên ăn no rửng mỡ cứ thích ở cái bệnh viện này , giờ thì bệnh viện này chính là kẻ thù số 1 của nó mất thôi .
- không , ý anh nói là em sẽ nằm viện –
-Cái gì ? –
Tiếng nó lúc này còn to hơn cái trước ,.
Nó nghĩ hắưnchắc chắn tâm thần nặng rồi nên mới thích cái bệnh viện này , hắn lo y ác sĩ thioếu việc làm hay sao mà muốn nó lại nằm ở đây nữa .
- từ giờ anh sẽ chăm sóc em –
Câu này làm nó choáng nha , hắn galăng với nó từ lúc nào đấy ( từ bé rồi chị ơi ) ^-^
- chăm sóc -
Mặt nó đần ra thấy lạ , hắn chắc ở lâu trong bệnh viện nên ẩm IC là cái chắc .
Và sự thật là hắn ẩm IC thật , và còn một sự thật nữa là bệnh cúm của nó không những giảm mà lại còn trầm trọng hơn .
- đã nói đóng cửa sổ không được mở rồi cơ mà , cứ bảo sao bện*** hơn –
Hắn vừa đi mua đồ ăn trưa về thì đã phải đi đóng cửa sổ cho nó .
Hắn thì bận bựu đóng cửa sổ còn nó thì lại lười biếng cọ quậy rồi quay ra nhìn hắn .
- có đồ ăn rồi à –
- aaaa, lại cháo á –
Nó phải phát điên với món cháo này , ngày đầu ăn cháo , ngày thứ hai ăn cháo , ngày thứ 3 ăn cháo , và giờ là ngày thứ 5 ăn cháo , chẳng lẽ đời nó gắn liền với cháo , và cái bệnh viện này chữa bệnh nhờ cháo .
- Không ăn –
Nó nổi cáu rồi quẳng bát cháo ra xa hậm hực nằm xuống chùm chăn kín đầu .
Hắn thấy nó giận dỗi lền chạy đến kéo cái chăn của nó .
- ốm thì phải ăn cháo , cổ họng em vẫn còn xưng to đấy , ăm linh tinh thì còn lâu mới khỏi –
- không ăn cháo là không ăn cháo ,từ giờ cả đời tôi sẽ ghét cháo –
- Vũ Hoàng Bảo Anh – Hắn vẫn điệu bộ nghiến răng k\\èn kẹt khi xướng tên nó len
- con đó ૮ɦếƭ rồi –
Bó tay toàn tập rồi , hắn rốt cuộc phải làm sao đây .
- đợi khi khỏi , em sẽ không phải ăn nữa –
- cổ chỉ hơi rát nhưng em vẫn ăn nói liếng thoắng được đây , quá ổn chẳng có chút vấn đề gì mà phải ăn cháo cả -
- đừng bướng nữa , cháo này ngon lắm –
Hắn thở dài rồi thay đổi xang chiến thuật nhẹ nhàng ,
-câu này 5 ngày hôm nay , hôm nào anh cũng nói –
Ặc , sao hắn không nhớ nhể ????
- hai chúng ta cùng ăn nhé -
Hắn đưa thìa cháo lên bón cho nó nhưng nó cũng chẳng thẻm , bữu môi quay đi chỗ khác , hắn làm như nó là người sắp ૮ɦếƭ ý .
- Nguyên ,Anh biến ngay đi cho tôi nhờ có được không , nhìn thắy mặt anh tôi chán ngán lắm rồi –
Nó hậm hực chửi mắng rồi lại chùm chăn một lần nữa , chẳng thèm để ý đến hắn luôn .
Nhịn , hắn nhất quyết phải nhịn , chỉ vì nó ốm , nó đang ốm nên hắen sẽ nhịn , đợi đến khi nó khỏi hắn nhất định sẽ tính sổ .
Hắn khuân mặt lạnh như tiền bỏ bát xuống rồi lặng lẽ ra ngoài .
Nghe được tiếng đóng cửa của hắn nó mới thò đầu ra rồi nở một nụ cười chiến thắng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc