Cô Bé Du Côn Của Tôi - Phần 2 - Chương 07

Tác giả: Zumy

thay đổi
Không gian buổi ban mai thơ mộng chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng phủ lêm nàng công chúa đang ngủ trên chiếc giường lớn trở lên lung linh trong ánh ban mai .
Cô vươn vai và ngáp một cái dài gần thế kỷ , mái tóc cô cực kỳ quyến rũ và độc đáo có một không hai nếu để nguyên mà không chải .
Với trạng thái nửa tỉnh nửa mê , sau khi ngủ một giấc thoải mái một mạch nó mắt nhắm mắt mở bước vào phòng vệ sinh .
Khẽ mở căng mắt nhìn bản thân mình trong gương , nó mỉm cười ngây ngô
- con ma nào trong gương đây , định hù tao à , còn khuya nhé bà đây không sợ đâu – nó vẩy vẩy ít nước lên mắt gương rồi mỉm cười thoả mãn tiếp tục đánh răng .
nó bước ra khỏi phòng vệ sinh với khuân mặt rạng rỡ , mái tóc gọn gàng ,nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo treo trên tủ thì nó hoá đá thật sự , chỉ biết đứeng than thân mình quá đáng chí .
nó đưa mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên bàn 8h16 phút , khuân mặt nó méo xệch , 7h đã tập chung vậy mà 8h16 nó mới ngủ dậy .
nó chẳng biết tính thế nào gạt nước mắt mà cuống cuồng thay quần áo thôi , được đến đâu hay đến đó , chỉ cần có mặt là được .
nó vội vã bước xuống nhà , chị Lành nấu bếp gọi vội nó lại nó cũng chỉ vẫy vẫy tay rồi cuống cuồng lên xe riêng đi đến trường .
đứng trước cái cổng trường tuy không to nhưng cái cổng cũng rất cao , nó nhìn mà nuốt khan một tiếng thầm oán thán cái cửa này có dễ sơi .
không những thế một mình nó lại cô đơn lạc loài ở cái trường nghèo này , nhưng nó cũng chẳng ngại vì nó cho rằng bốn phương là nhà , mà đã là nhà thì sẽ là anh em , đã là anh em thì tất nhiên đùm bọc lấy nhau , lá lành đùm lá rách .vậy nên chắc chắn nó sẽ không cô đơn .
- ê cậu , sao đứng lảng vảng ở đó làm gì , đi khai giảng muộn chứ gì , con trai thời nay đúng là lười thật –
nó đang mải suy nghĩ về những chuyện đối nhân xử thế thì bị bác bảo vệ quát lớn tí thì xủi , may sao nó không bị bệnh tim .
nó nhìn lại từ đầu đến chân mình , đúng là một boy chính hiệu từ cổ đến chân , ngoại trừ cái bộ tóc quái dị .
nó tiến lại gần bác nở nụ cười dịu dàng , đảm bảo nếu bất kỳ ai là bác bảo vệ lúc ấy thì cũg rất ngứa mắt mới dáng vẻ của nó chỉ muốn một cước đá bay nó đi , diệt trừ cái hiểm hoạ lây trường bệnh đồng tính .
- bác ơi , bác thấy cháu giống con trai hay con gái – nó phấn khởi một cách xung xướng , ông đấy nghĩ rằng nó là con trai nên mới xưng hô với nó là cậu , giờ nó hỏi lại mà ông ấy chắc chắn nó là con trai thì nó sẽ hét ầm nên và đi cắt tóc luôn .
- ơ hay cái cậu này . đi muộn còn rảnh hơi à , đồng tính thì cũng không nên đi khoe với tôi chứ -
-hả …..cháu không phải đồng tính – nó dở khóc dở cười ngạc nhiên vô cùng .
- không sao , giờ việc đấy người ta cũng thông thoáng hơn , nhưng tôi khuyên cậu nên về cắt tóc đi , chắc chắn cậu sẽ lầ một mĩ nam tuyệt vời và quyến rũ –
Nghe những lời khuyên chân thành mà lòng nó cảm kích vô cùng , đúng là không ai hiểu nó bằng ông ấy mà , nó quay ra cảm ơn rối rít cũng chẳng thèm vào trong cái đám đất trật người đông đó đâu , thế nên nó quyết định đi cắt tóc .
Nó tản bộ trên con đường lớn , ngó nghiêng khắp các vỉa hè để tìm một hiệu cắt tóc quanh đây .
Sau một hồi tích cực rèn luyện “ đôi bàn chân việt “ nó đã tìm thấy một quán cắt tóc ưng ý , nó bước vào quán trong sự chào đón nồng nhiệt của anh chủ quán ,anh ta nhìn nó từ đầu xuống đến chân , thoáng bối rối nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nhiệt tình .
-em lựa chọ quán anh là vô cùng chuẩn xác , đảm bảo ở đây sẽlàm cho em vừa lòng mĩ mãn , em muốn cắt kiểu đầu gì –
Nghe câu hỏi của anh chủ quán nó hơi phân vân , không biết thằng em mình hay cắt kiểu gì , no chợt nhớ ra rồi nhanh chóng rút điện thoại gọi cho thằng em quý tử
Đầu dây bên kia vang lên tiếng alo
- Tú à , thường ngày đi cắt tóc mày hay cắt kiểu gì vậy ? – nó hớn ha hớn hở hỏi thằng em
- chị định làm cái trò gì đó , định cải trang để *** hại em hả – giọng Tú bên đầu dây có vẻ nghi ngờ, nó chỉ biết cười trừ cho qua chuyện
- thế rốt cuộc là mày cắt kiểu gì – nó thực sự mất bình tĩnh với cái thằng dở hơi biết bơi bị mắc cạn
- chị cứ cạo chọc đầu đi cho nó mát , thôi em đang bận học cứ thế nhé – Tú cụp máy một cách không thương tiếc khiến nó muốn trào máu lên .
- thằng khỉ gió này nữa –
- em quyết định thế nào rồi – anh chủ quán nhẹ nhàng nhắc nhở nó
- anh cứ cắt thế nào cho hợp mặt em là được , giống giống kiểu hàn quốc đó – nó thấy thằng Tú rất mê phim hàn quốc , chắc chắn Tú sẽ không không bỏ qua những bộ tóc vô cùng nghệ thuật .
sau một hồ làm Pu'p bê lớn cho người ta nhào nhào nặn nặn trê đầu , đến tận khi kết thúc nó mới thôi .
nó nhìn vào chiếc giương lớn không thể tin được , trong giương là một chàng trai tuấn mỹ , ngũ quan đều đặn , đô môi chúm chím đỏ mộng, ánh mắt to tròn đáng yêu ,
nó tự giật mình đưa tay nên chạm vào những đường nét tuyệt dịu trong giương , lòng nó bỗng bồi hồi .
Nó bồi hồi một cách khó tả , nó không thể tin được người trong gương đâu phải là nó , chẳng phải đây chính là Anh Tú sao , thằng nhóc đó sao lại ám nó thế này , nó cũng chẳng ngờ nó có thể đẹp trai đến vậy , lại giống thằng nhóc đó đến vậy .
Nó gần như muốn điên nên ,, nó cười đến nỗi không thể ngậm miệng được , nó thích thú khi nghĩ đến cảnh tượng người khác sẽ nhận nhầm nó và nhóc Tú , sẽ có rất nhiều điều thú vị .
Nó hí ha hí hửng khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc , nó nghiêm nghị đứng chỉnh lại trang phục rồi nở một nụ cuời mãn nguyện tiếp tục đi dạo trên đường một cách tự tin .
Những cô gái đi gần nó đều phải ngước mắt lên nhìn , đôi mắt họ sáng ngời khi một chàng lãng tử oai phong đang bước đi trên đường , nụ cười cậu ta làm rụng bao trái tim đang chín đỏ mọng rơi lộp độp trên đường .
——————————-
Nó quyết định tiến đến thẳng quán bar quen thuộc uống một chầu mừng ngày nó giải phóng bản thân , rẽ sang một con đường mới .
Vừa đến cửa quán bar nó đã nở nụ cười cực tươi , bước từng bước nhanh nhẹn tiến thẳng vào , thực sự nó thèm R*ợ*u lắm rồi .
Nhưng nó đâu có ngờ vừa bước đến cửa đã bị bảo vệ ngăn lại
- ông làm gì vậy ? – nó nhíu mày bực tức .
- cậu à , ở chỗ chúng tôi nghiêm cấm người dưới 18 tuổi , mời cậu về cho , cố gắng mà học hành đi –
nó nghiến răng ken két , từ trước đến nay nó bước vào đây đâu có ai dám cản nó , ông ta chán làm việc rồi muốn nghỉ hưu à .
- tôi có thẻ hội viên –
nó dơ ra chiếc thẻ vip mà chỉ có những người có máu mặt tại bar mới được sở hữu .
ông ta chăm chú nghiên cứu cái thẻ rồi nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ .
- tôi không nghĩ cậu đẹp trai thế này mà cũng là tên ăn trộm , cậu tưởng tôi dốt lắm hả mà định dùng thẻ này để gạt tôi , cậu nhìn lại mình đi , cậu đang mặc đồng phục trường cấp 3 đó , với lại cậu biết thẻ này của ai không mà giám chôm ,đây là thẻ của anh Bảo đó , người đó là khác vip ở đây mà người đó là con gái chứ không phải con trai , cậu liệu hồn mà lượn sớm đi chứ không để cho anh Bảo biết thì cậu tàn đời đó – ông ta giữ lại cái thẻ rồi đẩy nó ra ngoài .
nó bực tức muốn xông vào đánh cho ông ta một trận cho sáng mắt ra không thì nó nổ tung mất thôi .
- ông nhìn kỹ tôi xem nào – nó chỉ thẳng mặt mình nói vói giọng vô cùng giận giữ .
ông ta cố mở to mắt ra nhìn nó thật kỹ , từ trên xuống duới rồi lại từ dưới lên trên , hết đằng sau rồi lại đằng trước , gật gật gù gù đăm chiêu suy nghĩ .
sau một hồi nghiên cứu tỉ mỉ ông ta “ à “ lên một cái .
- thế nào nhận ra rồi phải không ? – nó nhếch miệng cười khinh bỉ .
- ừ tôi giờ mới nhận ra –
biết thế thì tránh ra đi – nó hừ một cái bước thẳng vào trong nhưng vẫn bị ông ta giữ lại
nó lửa giận ngùn ngụt với cái lão không biết điều này ,ông ta đúng là ăn gan trời rồi nên mới dám động vào nó .
- tôi nhận ra rồi , hoá ra cậu còn chư học cấp 3 đó , chhắc mượn áo của anh chị mặc tạm chứ gì –
nó nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm ,sức chịu đựng của nó đã vượt giới hạn nó không thể kìm chế được cơn giận nữa .
cuối cùng cái gì đến cũng phải đến , ông bảo vệ lãnh chọn cú đấm mạnh mẽ của nó và còn tặng kèm thêm một cái đá khiến ông ta bị vồ thẳng đất mẹ , nó ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn khiến ông ta không kịp trở tay .
nó dút điện thoại ra gọi cho tên quản lý .
- cho cậu 2 giây để ra ngoài cửa bar – nó nói một cách ngắn gọn xúc tích rồi cụp máy luôn mà chẳng cần biết người bên kia có nghe rõ mình nói cái gì không .
nó cũng chẳng phải đợi lâu khi đã thấy người quản lý bước ra.
Vừa nhìn thấy người bảo vệ đang khó nhọc đứng lên, mặt thì xưng một cục , cậu ta nhanh chóng đến đỡ ông ta dậy .
- có chuyện gì vậy – cậu quản lý nhíu mày hỏi ông bảo vệ .
- cậu ta chưa đủ tuổi nên tôi cản không cho vào, cậu ta chẳng thèm nói lý lẽ đã ra tay đánh người rồi –
nó nghe ông ta nói xong mà máu nóng dồn nên , sao ông ta điêu vậy , rõ ràng nó đã nói hết lý lẽ rồi còn gì nữa .
cậu quản lý quay sang nhìn nó, cậu ta chợt cảm thấy có cái gì rất quen nhưng không thể nhớ ra được
- kệ cậu ta đi , ông chỉ cần vào gọi thêm người trong ra rồi tống cổ cậu ta xa xa ra tránh gây mất khách ở chỗ này , tôi còn bận tìm một người –
cậu ta dặn dò ông bảo vệ khiến nó tức điên ,nó thấy cậu ta có nguy cơ đang chuẩn bị quay bước đi thì vội vàng túm lại .
- này này làm gì thế – ông bảo vệ sốt sắng .
cậu ta quay lại lườm nó một cái , nó cũng đâu có sợ chừng chừng nhìn cậu ta trong lòng thầm mắng .
- được , Trường cậu giỏi lắm giám lườm tôi à , tôi sẽ trả lại tuốt cả vốn lẫn lãi “ .
- tôi chính là nguời gọi cậu ra – nó quả quyết nói .
quản lý Trường không nói gì khẽ cười khẩy .
- cậu muốn nói mình chính là anh Bảo –
nó gật đầu chắc nịch , cuối cùng cũng có người tin nó , nó vui mừng khôn siết .
- đừng tin cậu ta , cậu ta bị tâm thần đó , cứ nhận mình làm anh Bảo suốt từ đầu đến giờ , còn dám ăn chộm thẻ hội viên của anh Bảo nữa chứ , để tôi gọi người tống cổ cậu ta đi , ba cái tuổi ranh mà đòi vô những chỗ của người lớn thế này , về nhà học hành cho chăm chỉ đi –
nó điên điên lắm rồi , những tiếng ken két do hai hàm răng tạo ra , nó muốn ăn tươi nuốt sống cái ông ta rồi .
- ông im mồm đi – nó hét toáng nên .
- ông ấy nói không sai , cậu nghĩ mình là ai mà dám tự xưng là anh Bảo , trong bar này thẻ vip chỉ có một tên anh Bảo mà tất nhiên đó không phải là cậu –
nó tí phun máu rồi
nó lôi điện thoại ra tiếp rồi nhấn phím gọi , điện thoại của Trường reo lên , thấy số người gọi cậu méo mặt .
- “tất cả là tại cái tên trước mặt làm cậu mất thì giờ , thảo nào cũng bị nó mắng cho té tát” .
cậu nhấc máy nghe với sự run rẩy sợ hãi
vừa ấn phím nghe đã thấy cái giọng oanh vàng vang lên
- cậu là tên thối tha , mắt lác đui mù , đầu óc đần độn trí nhớ phân liệt , tai thủng ***** tha , đầu óc hạn hẹp , nhát gan như con gái , 14 tuổi bị tôi thả đống sâu vào người mà đã oà khóc ăn vạ chảy cả nước ra quần , năm 15 tuổi bị tôi vẽ b.ậy vào vở phải cọ nhà vệ sinh một tháng ,còn ……..- Trường đứng há hốc mồn , cậu thầm than ***ng phải ôn thần rồi .
toàn thân cậu há hốc , thằng nhóc đang đứng trước mắt cậu đang nói ra hết những cái mà cả đời cậu muốn dấu , cả đời cậu oán hận cái người có tên là Bảo đó , nhưng cậu cũng chẳng làm gì được con nhỏ đó cả .
cậu cố nhìn thật kỹ , thực sự khuân mặt này cậu đã thấy nét quen nhưng không thể nào nhớ nổi .
- sao cậu có điện thoại của Bảo –
nghe Trường nói xong mà nhiệt độ trên người nó tăng dần đều đến nỗi khuân mặt đen không khác gì bao công tái thế .
- cậu có muốn tôi gọi cả cụ kị nhà cậu ra không hả , nhìn cho kỹ tôi là Bảo này –
- đừng có đùa dai , cậu đâu phải Bảo đâu , tóc Bảo dài , Bảo là con gái chứ không phải con trai đâu – cậu ta cười cười xua tay không tin tưởng .
- cậu mở cho to mắt ra nhìn kỹ đi , tôi vừa đi cắt tóc về , tôi mới đổi kiểu tóc –
nó chỉ thẳng vào mái tóc của mình .
Trường nuốt khan một cái rồi chằm chằm vào nó với ánh mắt ngây ngô
- thật hả – cả ông bảo vệ cùng Trường đồng thanh nên tiếng nghi ngờ .
- Thật , có cần tôi nóicả họ hàng dòng họ cậu ra không , cả những tật xấu những chuyện xấu hổ hay cả….hehe – nó cười nham hiểm .
- thôi thôi coi như tôi gần tin cậu , chúng ta vô phòng tôi nói chuyện – cậu ta dẫn nó vào phòng dành riêng cho quản lý nhưng chẳng cần đến cậu ta dẫn đường mà nó đã tự bay nhảy vào rồi để cho cậu ta ở lại há hốc mồm .
Dung sau lúc tan học vội đến quán bar xem nó thế nào , không hiểu tai sao nó lại gọi cho cô trong khi nó cũng phải đi học như cô thế này .
Vừa bước vào căn phòng quen thuộc cách biệt với những phòng khác cô đã thấy sự khác biệt , miệng cô cứng đờ khó có thể thốt lên lời .
Cô tự hỏi không biết trước mặt mình đang diễn ra cái gì thế này , cảnh tượng này là ra sao đây , không thể tin nổi cô lại dụi mắt thêm lần nữa .
Nhắm vào rồi mở ra , vẫn không hề thay đổi , cô nhạc nhiên hết sức .
Dung lấy điện thoại trong túi xách liền bấm số gọi
- alô – đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì …
- anh đang kinh doanh quán bar hay kinh doanh rác thải của nhân loại vậy , anh thử đến phòng vip mà coi sản phẩm chất lượng của anh này – cô vừa nói xong liền cúp máy luôn , lòng cô vô cùng tức tối .
cô mà biết đứa nào dám vào đây không những thế mà lại giám quăng bừa bãi rác thải đủ loại vào đây thì chắc chắn người đó xong đời rồi .
- ..cạch – cánh cửa bật mở Dung xoay người lại nhìn .
Ánh mắt cô lại hiện lên tia kinh ngạc lần nữa
- Tú sao cậu ở đây , có bao giờ cậu đến chỗ này đâu –
Cô nhìn chằm chằm vào người đối diện , cô không biết tại sao Tú đột nhiên lại đến đây trong khi cậu ta không hề ưa cái quán bar này nếu nói thẳng ra là cậu ta rất ghét tên chủ quán ở đây ( lý do sau này sẽ rõ ) .
Nó ngẩng đầu nên thì thấy con bạn , nó ngồi đợi lâu quá liền đi vệ sinh không ngờ con bạn đã đến rồi còn nhầm nó mới Tú nữa chứ .
Nó cười , đôi mắt tròn xoe tinh anh chớp chớp đáng yêu .
- không …không phải chứ ….nụ cười ..nụ cười này …. đừng nói mới tao là mày nha Bảo – cô không thể tin được , đã lâu rồi cô không còn được nhìn nụ cười đó nữa , nụ cười lúc nhỏ nó luôn làm cô ganh tị nhưng cô rất thích nụ cười đó , rất thích nhìn nó cười, và giờ đây cô nhận ra nó .
khuân mặt nó xìu xuống , nó thấy không vui chút nào , đúng là bạn thân có khác .vừa nhìn đã nhận ra rồi không có chút thú vị gì hết .
- mày làm tao cụt hứng quá , mày không thể trả vờ như ….ôi anh nào mà đẹp trai thế nhỉ ….hay …em muốn làm bồ anh cho em theo mới chứ -
- thôi đi đừng có tưởng tượng , ai chứ mày thì tao thừa nhận ra , mới đầu tưởng Tú cơ nhưng giác quan thứ sáu sáu của tao nhậy hơn giật điện , đảm bảo mày có cháy thành đống ph.ân âo cũng nhận ra – Dung vui vẻ vênh mặt lên cho con bạn biết trình độ tuyệt đỉnh của cô .
- khiếp quá , mày mà có biến thành đống phâ.n thì tao cũng hót đổ đi chứ chả đem ra nghiên cứu như mày đâu -
- mày quay lại đá xoáy tao hả , muốn ૮ɦếƭ hả con –
Dung nghiến răng nghiến lợi muốn P0'p ૮ɦếƭ nó .
- há há ai bắt mày xiên xỏ tao trước – nó chu mỏ lên cười đáng yêu , định mở cửa chuồn .
chưa kịp vặn nắm đấm cửa thì cách cửa đã mở , một chàng thanh niên bước vào .
nó chớp chớp mắt liên hồi nhìn kĩ lại người thanh niên trước mặt , không biết anh ta đến đây làm gì , không lẽ vẫn chưa tin nó
- này đồ đầu đất , tôi nói thế mà vẫn chưa hiểu à , đây Dung nó còn nhận ra tôi không lẽ tôi quen anh trong 5 năm mà anh không nhận ra hả -
nó vừa ói vừa kéo Dung ra để làm nhân chứng .
- không… không …..thực ra – không để Trường giải thích nó đã chen vô
- sao anh không chịu mở to mắt ra nhìn cho kỹ , sao không động não mà suy nghĩ cho kỹ , không lẽ óc anh toàn chất trắng thôi à , bán cầu não của anh bị liệt à hay ..ưưưưưư…- không để nó nói thêm Dung đã vội vàng bịt miệng nó lại khiến nó thốt không lên lời .
- mày dừng lại đi chính tao gọi anh ấy đến đó – Dung giải thích cho nó nghe rồi mới dám thả tay ra.
Vừa thả ra nó đã cằn nhằn .
- mày gọi sao không nói sơm làm tao phí phạm bao nhiêu lời vàng ý ngọc giải thích cho anh ấy nghe –
- mày chưa để ai mở lời đã nói rồi tao biết nói thế nào – Dung mặt méo hẳn đi .
- thì mày phải biết chen vào nói nhanh hơn tao chứ -
Dung chịu thua nó luôn , từ trước đến nay không ai không biết cái tài ăn nhanh nói lẹ của nó cả ,cấm có ai cãi được với cái mồm yinh danh không đỡ nổi .
-anh biết tên nào gây ra vụ này không ? – Dung đàng phớt nó quay ra hỏi Trường rồi chỉ vàô đống rác phía sau lưng .
Nó cũng nhanh chóng đưa tầm mắt theo .
- tao có thấy gì đâu – nó đưa đôi mắt cực ngây thơ nhìn con bạn khiến nó lườm cho một cái tí cháy cả con ngươi
Trường nhìn cái bãi chiến trường , từ trái cậy đủ loại đến những cái bim bim đủ hình đủ kiểu đa dạng nằm rải giác trên sàn , không những cả lõi mà cả vỏ từ xanh đỏ tím vàng đem cam đủ cả , lương thực đã có thì chắc chắn không thể thiếu nước , những vỏ trai lăn lông lốc trên sàn , nhiều vô số , có cả những trai còn chưa bật nắp ai nnhìn vào cũng phải choáng váng ……còn rất nhiều thứ khác nhưng không thể xác định rõ được hình thù .
- cái này em hỏi Bảo sẽ rõ hơn đấy – Trường cười khổ chỉ sang nó .
nó thì vẫn chẳng hiểu gì , nó thấy có gì khác lạ đâu chỉ là hôm nay nó lấy thên một chút bim bim , một chút hoa quả , một chút R*ợ*u … chứ có cái gì to tát đâu .
Dung quay nhoắt xang nhìn nó chằm chằm
- là mày làm hả , khai thật mau –
- làm cái gì , từ sáng đến giờ tao ở đây chứ có làm gì đâu , có đi toalet xíu à , có cái đấy mà mày cũng lườm huýt tao à – nó phụng phịu cúi gầm mặt xuống .
Dung muốn độn thổ luôn , cái con không có mắt này có phải muốn cô tức điên hay không
- mày nhìn thử coi cái đống lộn xộn này từ đâu ra , là của ai thải ra hả -
nó nhìn lại toàn bộ căn phòng , khẽ nuốt khan một cái
- tao thấy cũng bình thường mà –
- mày còn dám kêu bình thường hả , bừa thế này tao nhìn còn trả muốn vào , đây là phòng vip chứ không phải chuồng heo chuồng lợn nhà mày –
- thì mày cũng vào rồi thay có sao đâu –
Dung thực sự điên với nhỏ này , nó ngốc thế này từ hồi nào vậy trời , chẳng lẽ cô lại cốc cho nó mấy phát để khai sáng nó .
Dung nắm cổ nó lắc qua lắc lại làm nó kêu ai ái , đúng là bình thường điềm tĩnh nhưng điên lên thì nó phải liệu hồn ,đáng sợ lắm .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc