Cô Bé Du Côn Của Tôi - Chương 17

Tác giả: Zumy

quyết định ra đi
Trong 1 căn phòng tối , không mở đèn mọi thứ trở lên đen nhèm .
Với 1 chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng , trong 1 góc căn phòng xuất hiện hình ảnh cuả 1 cô bé xinh như thiên thần.
Hai gò má cô ướt đẫm nước mắt , ôm chặt cơ thể mình lại , hai hàng nước mắt cuả cô tuôn rơi không ngừng .
Không ai khác đó chính là nó .
Đau đớn , hoang mang , bế tắc , lo lắng . Đó là tâm trạng hiện giờ cuả nó .
Điều gì khiến 1 cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ như nó mà phải rơi nước mắt . Đó chính là nỗi đau mất đi người thân cuả mình , nỗi đau đó là vết dao sâu nhất , nặng nhất trong tâm hồn mỗi người .
Những dòng ký ức cứ hiện về quanh nó .
Từng đoạn từng đoạn 1 .
Thực ra từ trước đến giờ những việc nó làm Thiên Nam đều biết . Thiên Nam là người hiểu nó nhất . Nhiều khi anh cố tỏ ra không biết , hay là tỏ ra bất ngờ trước những việc làm cuả nó .
Ngay cả việc nó thành lập bang nhóm Thiên Nam đều biết.
Sau vụ việc tay nạn xảy ra 2 năm về trước . Thiên Nam biết nó muốn yên tĩnh suy nghĩ kỹ và quên người đó đi nên đã để nó tự do mà không cho người theo dõi và cả vệ sĩ nữa . Nó chuyển ra ngoài sống cô lập , pama ngăn cản nhưng nhờ Nam nói cặn kẽ và hứa nó sẽ không bị làm sao dù đến 1 cậng tóc nên ông bà Hoàng mới đồng ý .
Chính vì vậy mà Nam không biết rằng trong thời gian đó nó đã gặp Mair người anh trai đích thực ” máu mủ ruột già” với nó.
Cuộc gặp gỡ cũng thật bất ngờ .
Trong 1 lần nó đi bar chơi , nhảy múa quậy phá hết mình .
Anh nhìn nó trên sàn nhảy lập loè đèn xanh đỏ , nhìn thật lâu thật kỹ từng nét : mái tóc vàng óng được cuốn lên 1 cách tinh tế , đôi mắt màu xanh dương tuyệt vời , đôi môi chúm chím như nụ hoa anh đào , sống mũi nhỏ nhắn xinh xinh .
Ánh mắt và đôi môi đó khiến Mair nhớ về người mẹ dịu hiền , thật giống .
Và đặc biệt là nốt ruồi son ở góc chán tay phải (hum đó mái được nó hất bổng kẹp lên ) .
Đúng là định mệnh mà , bao năm bí mật tìm kiếm mà bạch vô âm tín , thế mà trong lần đi công tác xang Mỹ thấy buồn vô quán bar ngồi uống rượu lại gặp được cô em gái .
Nó là 1 người không khó gần nên rất thuận lợi cho việc làm quen cuả Mair . Vốn dĩ Mair cũng vô cùng đẹp trai mà .
Sau nhiều lần đụng độ ( do có duyên hay cố ý tác giả cũng không biết nha ) Mair nhận nó làm em gái , nó cũng rất vui vẻ đồng ý (ngu gì không nhận chứ , thêm được 1 ngân hàng mà ) .
Mair rủ nó qua Anh thăm thú nhiều cảnh đẹp .
Nó cũng muốn thư thả , đi du lịch đây đó để quên hết nỗi buồn .
Nó cùng Mair qua Anh .
Khi bạn buồi thì điều gì giúp bạn cân bằng lại cuộc sống , tìm kiếm, giải toả sự cô đơn . Hãy quên , học cách quên đi nỗi đau , vượt lên chính nỗi đau cuả mình .
1 bàn tay . . . .
.
.
1 sự ấm áp . . . . .
.
.
1 niềm tin . . . . .
.
.
.
.
1 nụ cười . . . .
.
Tất cả những gì nó cần . . . .
Và . . . .
.
1 người . . . . .
Đã giúp nó . . . .
Đã kéo nó . . . . .
.
.
Vượt lên khỏi vực sâu cuả nỗi đau , sự hối hận , sự rằn vặt .
.
.
Đi du lịch là 1 sự lựa chọn sáng suốt .
- nè , ngồi máy bay lâu mỏi lắm , em nên ngủ 1 chút đi – Mair cười hiền với nó .
- không cần đâu , em ổn mà – nó cười nhẹ nhưng trông vẻ mặt lại buồn rượi .
. . . .
Mair đã đặt 2 phòng vip ở khách sạn James hotel .
Nó ngâm mình trong dòng nước nóng cảm nhận sự ấm áp và cảm giác bình yên. .
. . .
1 ly cafe nóng ngồi nhâm nhi bên cửa sổ nhìn ra khoảng trời bên ngoài , cảnh sắc thật thơ mộng thật tuyệt vời.
- cốc . .cốc . . -
nó rời khỏi khung cửa sổ tiến về phía cửa phòng mở cửa .
-hết giờ nhốt mình trong phòng rùi – Mair lúc nào cũng vậy , anh luôn cười , nụ cười tuyệt vời.
- anh định làm tan vỡ trái tim cuả bao nhiêu cô gái với hài lòng vậy – nó cười nhẹ.
- chỉ với mỗi mình em thôi , thôi giờ thì đi chơi với anh nào , hãy vui nên nha em gái – Mair kéo thẳng nó đi mà không để nó ú ớ gì.
Mair dẫn nó đến đầu tiên là toà nhà cao chọc trời ở thành phố cổ York , rồi đến đền thờ Stonehenge ,thư viện Bodleain đại học Oxford đây là thư viện cổ nhất thế giới . Và điểm cuối cùng là cung điện Buckingham . Với lối kiến trúc đẹp tuyệt vời được bao quanh bởi 3 công viên và trung tâm cung điện có 1 cái hồ lớn , xung quanh là hàng ngàn bông hoa thuỷ tiên vàng tuyệt đẹp .
Xứ sở xương mù này thật tuyệt vời .
- ở đây thật tuyệt vời , có rất nhiều khác thăm quan nhỉ – nó ngắm nhìn cái khung cảnh tuyệt mỹ này.
- thôi nào , đi thôi em sẽ còn được ngắm dài dài – Mair dẫn nó đi vào 1 con đường khác với những đường du khách kia đang đi .
- ơ, đây đâu phải đường đi đâu – nó níu Mair lại vì ở đây được canh gác rất nghiêm ngặt .
- không sao đâu, cứ đi theo anh – Mair tiếp tục dẫn nó đi .
Càng vào sâu nó thấy cung điện càng nguy nga đồ sộ .
Mair dẫn nó vào 1 căn phòng cực kỳ lớn trông vô cùng trang nhã .
- em ngồi đi – Mair ấn vai nó xuống để nó ngồi xuống cái ghế .
Nó nhăn mày
- đây là đâu vậy anh -
với thái độ ngạc nhiên và thắc mắc thì Mair lại tỏ vẻ bình thường nhàn nhã
- đây là nhà anh -
nó chớp chớp mắt nói.
- nhà anh thì em biết rồi nhưng sao lại dẫn em vô đây làm gì , em chỉ cần đi tham quan thui mà -
Mair khá ngạc nhiên
- sao em biết đây là nhà anh -
nó nhún vai
- phong thái anh khác hẳn với người bình thường , mà anh lại rất tự do đi lại trong những nơi canh phòng cẩn mật này -
- anh đánh giá thấp em rồi , thực ra anh muốn cho em gặp 1 người – Mair thú nhận .
Nó nhăn mày khó hiểu
- ai ? -
- – -
từ trên những bậc thang sáng bóng , có 1 quý bà vô cùng sang trọng và quý phái trong bộ đầm đen , trông bà thật trẻ và quý phái .
Nhìn bà nó hơi bất ngờ , nét mặt cuả bà có 1 nét gì đó buồn rượi nhưng điều đó lại làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ cuả mình .
Bà ấy nhìn nó cũng khá bất ngờ .
Nó cảm nhận cả người bà ấy giun lên .
- con , con là . . . -
sự thật
Từng giọt nước mắt rơi trên gò má trắng cuả bà .
Cả người bà run lên , bà muốn chạm tay vào khuân mặt ý , cái khuân mặt mà khi xưa bà luôn tự hào , giống , rất giống , từ mái tóc đến đôi mắt xanh hút hồn, đôi gò má trắng hồng , đôi môi chúm chím như nụ hoa anh đào .
Bà miên tay từng đường nét trên khuân mặt cuả nó .
Nó khá bất ngờ , đôi mắt tròn vo ngạc nhiên .
Bà ấy đột nhiên quay ra nhìn Mair mới ánh mắt mong đợi .
Mair khẽ gật đầu , còn nó chả hiểu cái mô tê gì chỉ biết đứng theo dõi từng cử chỉ cuả mỗi người thui.
Bà ôm nó thật chặt , siết nhẹ vòng tay , từng giọt nước mắt thấm ướt vai áo nó.
Nó vẫn đứng như tượng .
. . .
.
Sau 1 hồi nức nở cuối cùng bà cũng bình tâm lại và kéo nó ngồi xuống cạnh bà vuốt ve nàn tóc mượt mà thẳng tắp .
Nó thì chả hiểu gì ú ớ mãi .
- Mair đã nói gì với con chưa ? – bà nhẹ nhàng hỏi .
- dạ , nói chuyện gì ạ – nó lễ phép .
- vậy à , con . .thấy ở đây thế nào -
- rất đẹp ạ – nó cười tươi
- con thấy ta và con thế nào -
- dạ. . .có nhiều điểm con giống nữ hoàng thôi ạ -
bà khẽ cười và nghĩ ” điều đó là tất nhiên”.
-con nghĩ sao khi con rất giống ta hồi trẻ – bà nắm tay nó .
- chắc là có duyên ạ , giờ cũng có rất nhiều người giống nhau mà – nó hơi gượng .
- nếu ta nói ta là mẹ đẻ cuả con và con là con gái thất lạc cuả ta con có tin không ? - nó bất ngờ
- nữ hoàng đùa à , con có bố mẹ đẻ mà – nó hơi hoang mang .
- ta không đuà đâu , ta chưa từng đuà , khi ta sang Việt Nam bí mật nhưng thông tin lọt ra ngoài , ta bị truy sát , do sợ con nguy hiểm ta đã đặt con trước 1 căn biệt thự , mẹ đau như cắt từng khúc ruột nhưng vì an toàn cuả con nên đành để con lại dự định chốn thoát sẽ quay lại tìm con . . Nhưng ông trời chớ chêu ta lại bị thương bất tỉnh gần tháng trời , ta quay lại ngôi biệt thự đó thì được biết rằng họ đã rời đi , không biết bao giờ quay lại – bà vừa kể vừa khóc nức nở trông thật tội nghiệp nhưng nó có ba mẹ mà .
- Ammy em đúng là là em gái anh , đây là kết quả xét nghiệm ADN – Mair đưa cho nó 1 tờ giấy .
Nó nhìn tờ giấy như muốn lòi con mắt ra
- không , không thể thế được , không thể . . . – đôi mắt nó nhoà đi .
Nó luôn phủ nhận đây là sự thật .
- em . .em muốn về Mỹ – nó loạng choạng đứng dậy .
Bà ấy định với theo nhưng đã bị Mair cản lại .
- mẹ để em ấy bình tĩnh -
Mair đi theo nó .
Nó đang ngồi trên máy bay , giờ đây tâm chí cuả nó cũng ở trên 9 tầng mây rùi .
Nó phải phủ định điều này , sao có thể thế được , người yêu thương nó nhất , chăm lo từng ly từng tí cho nó lại là cha mẹ nuôi sao . Không thể thế được .
. . . .
- tiểu thư đã về – mọi người kính cẩn chào .
- bame tôi đâu – nó hỏi luôn .
- dạ , ở phòng sách ạ -
nó không nói gì , tiến thẳng lên phòng sách .
Đang định bước vào thì có tiếng vọng ra .
- em lo cho Thiên Linh quá , giờ lại không biết nó sống thế nào , ở đâu , sống có ổn không – mẹ nó lên tiếng .
- em yên tâm đi , thằng Nam nó đã đảm bảo con bé an toàn mà , Nam nó tự biết phải làm gì , con bé cũng may mắn mà , nó đã thoát khỏi vụ tay nạn , đúng là kỳ diệu – ba nó an ủi .
- nó là điều kỳ diệu ông trời đã ban cho chúng ta , em đã rất mong có 1 đứa con gái mà lại không sinh được nữa , nhưng con bé đã đến với em ,từ lúc bé nó lên em đã yêu vẻ dễ thương cuả nó .
Em đã đưa nó định cư ở Mỹ để dữ nó cho riêng mình , em có phải là ích kỷ quá không – mẹ nó vẻ mặt trùng xuống .
Ba nó đi nắm lấy tay vợ an ủi
- đừng lo , 15 năm rồi , đó là khoảng thời gian quá dài không còn 1 vết tích nào đâu -
- em mong là vậy -
. . . .nó chết xững , không thả , ba mẹ nói linh tinh , không phải thế , mình đã sống vô tư mà không biết gì , sống ăn nhờ ở đậu mà lại đòi hỏi cao .
Nó khụy xuống sàn , dường như cả thế giới đang đổ sập xuống đầu nó .
Nó loạng choạng đứng dậy phi thẳng lên phòng trong sự hoang mang , lo sợ , hỗn loạn .
Căn phòng thật tối , cũng như chính tâm hồn cuả nó vậy.
Từng giọt , từng hàng , cứ tuôn rơi mà không hề có ý định dừng lại .
Nó khép kín mình chui vào trong tủ quần áo đóng kín cuả lại .
Trông nó giờ thật cô đơn , đau khổ .
Nó sẽ chấp nhận sự thật này như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc